Đạo Thống Truyền Thừa Hệ Thống

Chương 4: Trà Ngoại Quốc




Bạch Vũ tu luyện trong phòng một hồi, phát hiện pháp lực của mình lại tăng trưởng thêm một tia, đồng thời cảm thấy sảng khoái tinh thần. Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, chỉ nghe Văn Tài ở bên ngoài hô:

“Bạch đạo trưởng, đến lúc đi rồi.”

Bạch Vũ vội vàng đáp ứng, mở cửa đi theo thầy trò Văn Tài, mới đi đến được cửa ngoài hai người ân cần thăm hỏi lẫn nhau một chút rồi đi về hướng nhà hàng Tây Dương. Trên đường đi chào hỏi người khác không ít, từ điểm này nhìn ra thầy trò Cửu Thúc rất được lòng bá tánh. Chỉ là mỗi lần hỏi thăm tới Bạch Vũ, ví dụ như:

“Cửu Thúc, dậy sớm thế, sau lưng đây là ai vậy, mới thu tiểu đồ đệ à.”

“Cửu Thúc chào buổi sáng nhé, lại mới thu một tiểu nhị hả.”

“Cửu thúc, lại thu thêm đồ đệ rồi.”

Nhưng thiên tính người Châu Á lại phát huy, chỉ chốc lát sau càng lúc càng nhiều người vây xem, một hồi bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, Cửu Thúc không khỏi xấu hổ nhìn Bạch Vũ cười cười, trong mắt tràn đầy có lỗi. Bạch Vũ khoát tay áo biểu hiện không cần để ý, nhưng hắn lại cảm thấy không khỏi nói thầm trong lòng, mình nhìn giống tiểu nhân vật như vậy à?

Dần dần đi một lúc cũng bắt đầu ít người hỏi, Cửu Thúc cùng Bạch Vũ mới thở dài một hơi. Có điều lúc này Văn Tài nhìn bộ dạng hai người, không khỏi bật cười một tiếng. Cửu Thúc trừng mắt nói:

“Cười cái gì mà cười.”

Văn Tài thấy thế cả kinh, vội vàng nói tránh đi:

“Sư phụ, con có thể không đi theo gặp Nhâm lão gia không?”

Cửu Thúc lập tức nghi hoặc hỏi:

“Thế nào, ngươi cùng Nhâm lão gia từng có chuyện gì à?”

Văn Tài không nhìn hai ngườimột chút rồi cười cười nói:

“Không phải, con ngay cả hắn là cái dạng gì cũng không biết. Chỉ là từ nhỏ đến lớn con chưa từng uống qua trà ngoại quốc, sợ một hồi làm cho sư phụ mất mặt.”

Cửu Thúc lúc này đột nhiên dừng bước, ngoài miệng từ từ mỉm cười, trong mắt lại bao hàm lấy sát khí, chỉ nghe hắn nhìn Văn Tài rồi nói:

“Ngươi vì mặt mũi sư phụ mà suy nghĩ rất tốt, phi thường tốt. Sợ mất mặt à? Vậy không cần đi.”

Văn Tài nghe nửa câu đầu còn cảm thấy đắc chí, đang đợi nghe sư phụ khen ngợi, nhưng tới nửa câu sau đột nhiên biến vị, làm cho nụ cười của hắn cương cứng tại chỗ. Trong nội tâm Bạch Vũ không khỏi cười thầm, Cửu Thúc này thật đúng là lòng dạ hẹp hòi, sĩ diện. Hai người đi ra thật xa, Cửu Thúc đột nhiên như nghĩ tới điều gì, trong miệng thầm nói:

“Ta cũng chưa từng uống qua trà ngoại quốc, biết đâu lại làm trò mất mặt thì sao, không được, hay là vẫn như cũ để cho Văn Tài đi theo, để cho hắn lên trước.”

Đột nhiên hắn dừng chân nói với Bạch Vũ:

“Sư đệ, ta xem hay là để cho Văn Tài đi theo đi, tránh khỏi hắn lén nói ta keo kiệt.”

Bạch Vũ không khỏi sững sờ, sau đó cười khổ, làm như ta không nghe thấy ngươi nói thầm ấy ư, nghe giống như chính ta không cho Văn Tài đi theo vậy, nhưng hắn cũng chỉ bất đắc dĩ gật đầu.

Cửu Thúc hướng về phía sau hô:

“Văn Tài, quay lại đây.”

Văn Tài vốn chưa chạy xa, đang ảo não vì cảm thấy mình ăn nói lung tung, thình lình nghe tiếng la, mặc dù cách trùng trùng điệp điệp bóng người nhưng trong tai hắn so với sấm sét còn vang dội hơn. Hắn cảm thấy đại hỉ, nhảy dựng lên cao giọng đáp ứng nói:

“Con đây, con đây.”

Văn Tài vội vàng chạy tới, đi vào trước hai người Bạch Vũ liền vội vàng thu liễm dáng tươi cười rồi nói:

“Sư phụ người gọi con à?”

Cửu Thúc vuốt bả vai Văn Tài cười nói:

“Ta xem ngươi rất hiểu chuyện đấy, hôm nay chúng ta mang ngươi đi xem một chút như thế nào gọi là trà ngoại quốc.”

Văn tài vội vàng vui rạo rực xác nhận nói:

“Vâng ạ.”

May mắn Bạch Vũ xem qua bộ phim điện ảnh này không chỉ một lần, cho nên mới nhịn xuống không có cười phun ra, hai thầy trò này thật sự là quá trêu chọc rồi.

Ước chừng đi thêm mười phút liền đến một quán cà phê, ba người đi vào, ở cửa có một gã nhân viên phục vụ ngăn cản bọn họ. Nhân viên phục vụ nói:

“Xin hỏi ba vị có đặt chỗ trước không?”

Cửu Thúc có chút ngây thơ, cái này uống trà còn phải đặt chỗ trước? Hắn lắc đầu nói:

“Không có.”

Văn Tài xụ mặt nói:

“Không lẽ Nhậm gia chưa đặt chỗ cho chúng ta sao?”

Nhân viên phục vụ nghe xong lập tức thay đổi thành bộ dáng tươi cười nói:

“Ngài nói Nhậm lão gia? Vậy mời đi theo ta.”

Cửu thúc nhìn thấy bộ dáng kia của Văn Tài, không khỏi liếc hắn một cái rồi đi theo nhân viên phục vụ đi thẳng về phía trước. Bạch Vũ theo sát phía sau, nhưng trong lòng không khỏi nhớ tới một màn diễn trò của hai thầy trò trong phim ảnh, trong nội tâm không khỏi cười thầm, hai người chết sĩ diện thế nhưng mà lại để cho bọn họ làm ra không ít làm trò cười cho thiên hạ.

Chỉ chốc lát sau nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới gặp một vị mặc hoa phục, dáng người rất béo, ba người tiến lên khom người hô:

“Nhậm lão gia.”

Nhâm lão gia cũng tiến lên ôm quyền nói:

“Cửu Thúc.” - Sau đó lại nhìn lấy Bạch Vũ hỏi:

“Cửu Thúc, ngươi lại thu đồ đệ à?”

Cửu Thúc vội vàng khoát tay, nói:

“Không phải không phải, đây là một vị đồng môn của ta, sư đệ Bạch Vũ.”

Trong mắt Nhậm lão gia hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng sau đó liền ôm quyền bồi tội nói:

“Thì ra là Bạch đạo trưởng, thất lễ thất lễ.”

Bạch Vũ vội vàng ngăn cản, vui đùa nói:

“Không sao, việc này vô cùng bình thường, lúc mới đến có không ít người tưởng ta là đồ đệ của sư huynh, chắc vì tuổi ta quá nhỏ thôi.”

Nhậm lão gia không khỏi ha ha cười nói:

“Bạch đạo trưởng thật khiêm tốn, mời ngồi.”

Ba người đáp ứng một câu rồi ngồi xuống, Cửu Thúc nhìn Nhậm lão gia nói:

“Nghe nói lệnh thiên kim vừa từ trên tỉnh thành trở về, sao không mời cô ấy cùng đến đây góp vui?”

Nhậm lão gia có chút buồn cười nói:

“Cái nha đầu này, mới học trang điểm từ tỉnh thành trở về, vừa về đến liền đi tới chỗ thầy giáo.”

Bạch Vũ nghe Nhậm lão gia vừa vừa nói xong, liền nghe đượcVăn Tài ở bên cạnh bĩu môi nói nhỏ:

“Xem ngươi lớn lên nhìn giống như một cái bánh bao, con gái của ngươi chắc cũng không xinh đẹp gì.”

Đột nhiên Nhậm lão gia chỉ vào bên ngoài nói ra:

“Nha đầu nhà ta đến rồi kìa.”

Bạch Vũ nhìn lại, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp mặc âu phục đi tới. Cô Nhậm Doanh Doanh xác thực rất đẹp, dáng người thướt tha, hình dạng thanh lệ. Văn Tài vốn dĩ ko thèm nhìn, cũng không thèm để ý liếc qua liền xoay đầu lại, ngay sau đó hai mắt đột nhiên lóe ra một đạo tinh quang, mặt lại vòng ngược trở về. Lúc Nhậm Doanh Doanh đi đến gần Văn Tài không khỏi đứng lên, muốn đi ra phía trước, nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại bước chân.

Nhậm Doanh Doanh đi tới trước người Nhậm lão gia hô:

“Cha.”

Nhậm lão gia chỉ vào Cửu Thúc nói:

“Mau gọi Cửu Thúc.”

Nhậm Doanh Doanh theo lời hô một câu, lại nghe lão gia nói:

“Đây là Bạch đạo trưởng.”

Trong mắt Nhậm Doanh Doanh hiện lên một tia kinh ngạc, còn trẻ như vậy mà đã là đạo trưởng? Nhưng nàng vẫn tỏ ra lịch sự, hô:

“Bạch đạo trưởng.”

Sau đó ngồi xuống cạnh chỗ Bạch Vũ.

Cửu Thúc lúc này cảm thán nói:

“Đã lớn như vậy rồi.”

Nhậm lão gia cười gật đầu:

“Đúng vậy đúng vậy.”

Văn Tài cúi đầu hơi thấp, ánh mắt thẳng tắp nhìn qua nàng, trong miệng vô ý thức mà nói:

“Thật là lớn đấy.”

Có điều, thanh âm này nghe có vẻ rất hèn mọn bỉ ổi. Nhậm Doanh Doanh vô ý thức nhìn xuống bộ ngực của mình, khẽ hừ một tiếng, không hề để ý đến hắn.

Bạch Vũ không khỏi âm thầm cười khổ, người này sức miễn dịch cũng thật quá kém, liền âm thầm đá Văn Tài một cước dưới bàn. Văn Tài bị đau phục hồi tinh thần lại, nhe răng nhếch miệng kề sát vào Bạch Vũ nhỏ giọng nói:

“Bạch đạo trưởng, ngươi đá ta làm gì?”

Bạch Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, nói:

“Chú ý hình tượng, đừng làm mất mặt.”

Văn Tài mới nghe nói như thế, không khỏi liếc nhìn Cửu Thúc, rụt rụt cổ, vội vàng đáp:

“Đúng, đúng.”

Trong nội tâm Nhậm Doanh Doanh nghi hoặc càng sâu, hai người kia tuổi khác biệt lắm, sao bối phận lại cách biệt như vậy chứ.

Lúc này nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi tới trước bàn, nhìn lão gia nói:

“Các ngài muốn uống gì?”

Nhậm Doanh Doanh dẫn đầu hô:

“Ta muốn coffee.”

Cửu Thúc tranh thủ thời gian yên lặng ghi nhớ cái danh xưng này, nhiều lần lẩm bẩm.

Nhậm lão gia cũng muốn một ly cà phê, Văn Tài cũng thế. Đến phiên Cửu Thúc, chỉ nghe hắn học theo nói:

“Cho ta một chén coffee.”

Bạch Vũ bất đắc dĩ, sĩ diện khổ thân. Nhưng hắn cũng chọn một ly cà phê.

Văn Tài có chút không có ý tứ mà nhẹ giọng hỏi Cửu Thúc:

“Sư phụ, con không uống cà phê, con cũng gọi coffee được không?

Cửu Thúc nhìn Nhậm lão gia, nhẹ giọng trả lời:

“Chọn rồi thì cũng đừng có thay đổi.”

Nhậm lão gia ngồi ở đối diện phảng phất không nghe thấy, làm bộ dạng như không có gì, Bạch Vũ cùng Nhậm Doanh Doanh nhưng lại nhịn không được kéo ra khóe miệng. Hai thầy trò này thật sự là thần nhân một đôi. Nhâm lão gia lúc này hỏi:

“Cửu Thúc, về việc khởi hòm quan tài để dời nơi chôn cất tiên phụ, không biết lúc nào có thể tiến hành?”

Cửu Thúc nói:

“Ta xem ngươi lo lo lắng lắng, chuyện này tốt nhất nên để yên không động vào thì hơn.”

Nhậm lão gia cười đắc ý nói:

“Ta đã xem lại rõ ràng, năm đó xem phong thuỷ nói hai mươi năm sau nhất định phải khởi hòm quan tài dời chôn cất, đối với gia tộc ta như vậy mới tốt.”

Lúc này Văn Tài chen miệng nói:

“Lời nói phong thuỷ đôi khi không thể tin được.”

Nhậm Doanh Doanh khinh thường nói:

“Vậy lời các ngươi nói có thể tin sao?”

Văn Tài đắc ý tựa đầu nhìn sang hướng Cửu Thúc nói:

“Đương nhiên…”

Nhưng rất nhanh liền nói không được nữa, bởi vì hắn phát hiện trong ánh mắt Cửu Thúc có chứa sát khí. Nhậm lão gia cũng đánh gãy lời Nhậm Doanh Doanh nói:

“Người lớn nói chuyện con nít đừng xen vào."

Cửu Thúc vội quay trở lại đề tài cũ:

“Nếu đã như vậy, ba ngày sau chúng ta động thổ khởi hòm quan tài.”

Nhậm lão gia hỏi:

“Chúng ta có cần chuẩn bị cái gì không?”

Văn Tài lại chen miệng nói:

“Chuẩn bị tiền thôi.”

Cửu Thúc đã sắp tới mức giọt nước tràn ly, nhìn về phía hắn trầm giọng nói:

“Thế ngươi muốn bao nhiêu?”

Văn Tài còn chưa hiểu chuyện gì, duỗi ra một tay, nhưng còn chưa cho ra cụ thể số lượng, liền bị ánh mắt của Cửu Thúc làm cho nuốt ngược lời nói trở về.

Trong nội tâm Bạch Vũ thầm mặc niệm cho Văn Tài, tiểu tử này trước mặt mỹ nữ biểu hiện hi sinh quá lớn, đem mặt mũi Cửu Thúc vứt sạch hết rồi. Nhậm lão gia vội vàng hoà giải, nói:

“Không sao, chút lòng thành chút lòng thành.”

Lúc này một nhân viên phục vụ đi tới bên cạnh Nhậm lão gia nói:

“Lão gia, Vương Bách Vạn đến rồi.”

Nhậm lão gia vội cáo từ Cửu Thúc và Bạch Vũ, đi gặp người gọi là Vương Bách Vạn kia. Kế tiếp không cần phải nói, Cửu Thúc, Văn Tài hai người bị Nhậm Doanh Doanh chơi một trận. Cà phê tinh khiết cùng đường viên, thế mà lại để cho Cửu thúc cùng Văn Tài có khổ tự ăn, Bạch Vũ lại không bị bọn họ ảnh hưởng, phối hợp ở một bên cười trộm, Cửu Thúc hai người cuối cùng cũng là nhờ Bạch Vũ giải thích cho bọn họ, Cửu Thúc càng là mặt mo đỏ bừng.

Chỉ chốc lát sau trận khôi hài cùng sự chênh lệch quốc gia này rốt cục kết thúc rồi, Cửu Thúc cùng Nhậm lão gia thương lượng xong động thổ sự tình, Văn Tài cũng hấp tấp đi tìm Nhậm Doanh Doanh. Bạch Vũ trong lúc rảnh rỗi nghĩ đến chính mình còn chưa có pháp khí, tại sự kiện ba ngày sau, muốn đối phó cương thi kia thì phải có pháp khí thật tốt, vì vậy liền muốn cáo từ Cửu Thúc đi tìm tài liệu.