Đạp Tuyết Tầm Mai

Chương 8: Thọ dương lạc mai (Hạ)




Mấy ngày kế tiếp, Cầm Kỳ Thi Họa ra sức tìm các loại dược liệu quý để tẩm bổ cho chủ tử họ. Trừ việc đó ra, hầu hết thời gian còn lại, Cầm Tì cùng Họa Đồng đều sử dụng cho lạc thú mới của mình: trang điểm cho Tiểu Đạc Đầu.

Trong khoảng thời gian này, Đàn Hạo Thanh lại rất bận bịu. Hắn ngày ngày đều dùng thuốc để lưu thông khí huyết, nếu không tính đến bọn người ồn ào kia thì mọi việc đều tiến triển thuận lợi. Hắn tuy là người Kim, nhưng võ công học từ võ lâm Trung Nguyên được khiến hắn luyện được thái huyền chân khí. Khi bị thương, chân khí trong thân sẽ tự động vận chuyển, sinh sôi không thôi, chữa trị cho các phần gân cốt bị thương. Hơn nữa Đàn bối tử lại trẻ tuổi, sức khỏe cường tráng nên chỉ cần mất vài ngày, cơ thể đã bình phục rất nhiều.

Ngày hôm đó khi hắn vừa tỉnh dậy, toàn thân đã nhẹ nhàng không ít, hiển nhiên thương thế đã có chuyển biến tốt đẹp hơn. Đang cảm thấy vui vẻ thì bỗng nhiên hắn nghe thấy âm thanh rất nhỏ truyền đến, tiếp theo thì có cảm giác có người đang đến gần, trên mặt hơi lạnh. Đàn Hạo Thanh nhịn không được, mở to mắt thì nhìn thấy Tiểu Đạc Đầu với nụ cười ngây ngốc.

Đàn Hạo Thanh thấy sự việc kì quái, không tránh khỏi đề phòng. Hắn nhíu mày “Ngươi muốn làm gì?” Giương mắt nhìn lại, lúc này hắn mới phát hiện Tiểu Đạc Đầu đang cầm trên tay một cây bút lông, mực nước đầm đìa. Không cần phải nói, chắc chắn là hắn đã vẽ bậy trên mặt Đàn bối tử a!

Đàn Hạo Thanh cố gắng niệm ba lần: Hắn chỉ là ngốc tử, ngốc tử. Ta đại nhân đại lượng không so đó với ngươi.

Miễn cưỡng áp chế lửa giận bừng bừng, hắn ngồi dậy, hô to “Họa Đồng, ngươi lại đây cho ta.”

Rất nhanh sau đó, Cầm Kỳ Thi Họa bốn người đều có mặt đông đủ. Ngoại trừ Kỳ Tì gương mặt vẫn lạnh băng thì ba người còn lại đang tủm tỉm cười, chờ đợi kịch vui.

Đàn Hạo Thanh giận dữ “Ai kêu các ngươi cho hắn đụng đến thứ này?”

Họa Đồng nhanh xua tay “Bối tử gia, tiểu nhân không cho hắn. Chính là hôm nay nhìn thấy tuyết rơi, nhã hứng quá, tiểu nhân mới cùng bọn Cầm tỷ họa lại bức tranh. Tiểu Xuân nhìn thấy nên thừa dịp không ai để ý mà mang bút lại đây. Chúng tiểu nhân nhất thời không ngăn cản được.”

Đàn bối tử nghe lời giải thích thuần thục của hắn, Cầm Tì đứng một bên lấy tay che miệng cười trộm, chỉ có kẻ điên mới không phát hiện ra mình đang bị đùa bỡn “Mau mang nước tới lau mặt cho ta. Còn nữa, đem hắn ra ngoài đi!”

Tiểu Đạc Đầu tất nhiên không chịu nghe lời, hắn nhanh tay nhanh chân phóng lên giường, khổ sở nói “Thanh ca, đừng đuổi ta đi. Ta vẽ con rùa cho ngươi, trông rất khá mà.”

Đàn Hạo Thanh bị nghẹn, thiếu chút nữa là tắt thở. Hắn cuối cùng cũng có thể hiểu thấu được tâm tình của Lưu Thế nghĩa. Tiểu tử này, thật đúng là oan nghiệt a!

Những người đứng chung quanh mặc dù nín cười rất vất vả, nhưng bị Đàn bối tử trừng mắt, bọn họ cũng không dám làm càn. Cầm Tì nhanh dẫn hai người kia lui xuống. Sau khi liếc Tiểu Đạc Đầu một cái, Kỳ Tì mới lẳng lặng rời đi.

Tiểu tử này thật không biết sống chết là gì. Đàn Hạo Thanh tức giận nắm lấy hắn, định đẩy sang bên, ai ngờ hai tay Tiểu Đạc Đầu lại vung loạn xạ, cây bút lông trong tay cũng vô tình để lại một nét trên mặt Đàn bối tử.

Đàn Hạo Thanh quẹt đi vết mực, nhìn thấy tay mình đen thùi, thái dương nổi đầy gân xanh.

Tiểu Đạc Đầu vẫn như trước, hờn giận nói “Nha! Ngươi không thích rùa sao?”

Những lời này giống như đổ thêm dầu vào lửa. Sự tức giận khiến Đàn bối tử thất điên bát đảo. Hắn không nghĩ ngợi nhiều liền tùy tay ấn Tiểu Đạc Đầu xuống giường, chộp lấy cây bút lông trên tay tiểu tử này, âm hiểm cười “Nếu ngươi đã thích rùa như vậy thì để ta vẽ tặng ngươi, được không?”

Cúi đầu nhìn xuống thì lại phát hiện hắn đang cười hì hì, hết sức vui vẻ, Đàn Hạo Thanh hừ nhẹ một tiếng, nghĩ thầm rằng: ngu ngốc chính là ngu ngốc, sắp bị người khác vẽ bậy lên mặt, cư nhiên còn có thể cười như thế. Cử chỉ ngây thơ này khiến hắn có đôi chút do dự. Hắn cúi đầu lần nữa, gương mặt như hoa như ngọc đập thật sâu vào mắt, xuân ý trong suốt, trong lòng bỗng nhiên rung động, cây bút cầm trên tay cũng khựng lại.

Lúc này Đàn Hạo Thanh tự nhiên nhớ tới lần Cầm Tì cho Tiểu Đạc Đầu vận nữ trang, sau do bị mình răn dạy nên mới cho hắn đổi sang khinh sam. Nhưng quần áo lại rộng thùng thình, nhất thời khiến người khác có ý tứ. Cũng khó trách Cầm Tì thích đùa dai. Này gương mặt vẫn chưa hết vẻ trẻ con, da thịt đầy đặn, ngũ quan cũng tinh xảo thanh tú, đúng là có vài phần giống như nhi nữ.

Cây bút lông trong tay cứ thế lơ lửng giữa không trung, mãi vẫn không hạ xuống. Bên tai lại vang lên lời thúc giục của Tiểu Đạc Đầu “Thanh ca, ngươi không phải nói cho ta bức tranh rùa sao? Sao còn không vẽ?”

Đàn Hạo Thanh chăm chút nhìn gương mặt trắng nõn, vô cùng mịn màng, thầm nghĩ: nếu vẽ rùa lên chỗ này thì chẳng khác nào lấy đàn làm củi, nấu chim hạc để ăn, rất là phí phạm a. Lúc này hắn hơi suy tư, lại nhớ đến điển tích Thọ Dương Lạc Mai. Chi bằng, thay rùa bằng hoa mai không phải là tốt hơn sao?

Nguyên lai 《 thái bình ngự lãm 》 có ghi lại, con gái của Nam triều Mạt Vũ Đế – Thọ Dương công chúa một ngày đến điện Diêm Hạ, hoa mai vô tình điểm lên trán, thanh thoát vô ngần. Việc này khiến cho tất cả cung nữ noi theo, từ nay về sau quyết hoa mai trang, tức là ngay giữa trán họa lên một đóa Lạc Mai.

Đàn Hạo Thanh tuy là Kim quốc bối tử, nhưng văn võ song toàn. Ngay cả bốn tùy tùng là Cầm Kỳ Thi Họa cũng không có gì là không biết. Một đóa Lạc Mai dưới nét bút uyển chuyển cũng dần dần xuất hiện, khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ. Lúc này, gương mặt như tuyết như ngọc để lộ một nụ cười trong sáng, lại thêm đóa Lạc Mai mềm mại, quyến rũ. Đây chẳng phải là một tuyệt đại giai nhân hay sao?

Đàn Hạo Thanh tuy đã nhiều ngày nhìn thấy nét xinh đẹp của Tiểu Đạc Đầu nhưng hiện lại nhất thời ngây dại. Tư sắc như vậy, cho dù là hồng nhan họa thủy cũng là lẽ thường tình.

Tim hắn đang đập mạnh và loạn nhịp, vả lại trên mình đang mang trọng thương, căn bản không phát hiện được sự hiện diện của kẻ thứ ba.

Một thanh âm ôn nhuận, không màng danh lợi đột nhiên truyền tới “Đường ca thật sự rất sáng suốt. Giai nhân như vậy biết bao giờ mới gặp được. Phong thái được truyền từ nữ cung chủ quả nhiên lợi hại.”

Thiếu niên đứng ở ngưỡng cửa chậm rãi phe phẩy cây quạt trên tay. Bào phục màu xanh, dung mạo xinh đẹp nho nhã, ôn lương như ngọc, hơn cả tướng mạo anh tuấn bất phàm của Đàn Hạo Thanh. Bộ dáng của hắn vô cùng ôn nhu, uyển chuyển, mỗi khi cười lại lộ ra hai cái lúm đồng tiền giống như điệu bộ ngượng ngùng của nữ tử. Giọng nói của hắn cũng mềm mại, êm dịu lại thêm một chút phong tình, ẩn ý.

“Đường ca, đã lâu không gặp?” Hắn cười nói.

Đàn Hạo Thanh lạnh lùng trừng mắt “Đàn Huyền Vọng, ngươi tới đây làm gì?” Khí thế vốn thực uy nghiêm của hắn lại bí đám mực nước phá hư. Thật là đáng giận a!

Đàn Huyền Vọng cười “Đường ca, đừng khách khí. Ta nghe nói đường ca bị thương trong trận quyết đấu vừa rồi nên cố tình đến thăm hỏi thôi.”

Đàn bối tử nhíu mày “Không cần ngươi lo lắng. Ta cũng sắp hồi phục hoàn toàn rồi.”

Nhìn hai người bọn họ nói chuyện, Tiểu Đạc Đầu bắt đầu tò mò, trong lòng thầm đánh giá Đàn Huyền Vọng. Thấy người kia mỉm cười với mình tao nhã ôn thuận, Tiểu Đạc Đầu ngay lập tức sinh hảo cảm. Hắn toan nhảy xuống giường thì lại bị Đàn Hạo Thanh nắm lấy, nghiêm mặt hung hăng nói “Ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, không được lộn xộn!”

Kỳ Tì lúc này mang nước tới hầu hạ Đàn bối tử rửa mặt. Nhìn thấy đóa Lạc Mai trên trán Tiểu Đạc Đầu, đôi mắt nàng chợt lóe lên tia nhìn sắc bén, nhưng vẫn không nói gì mà lẳng lặng lui xuống chuẩn bị trà thơm đãi khách.

Đàn Hạo Thanh rửa mặt xong, trong lòng cảm thấy thật thoải mái. Tay hắn vẫn nắm chặt Tiểu Đạc Đầu, không cho tiểu tử này động đậy. Đàn Huyền Vọng thấy cảnh này, cười cười “Đường ca, ngươi có biết thân phận của hắn không?”

“Hắn là con trai độc nhất của Lưu Thế Nghĩa.”

Đàn Huyền Vọng ha ha cười “Ai, không tồi, hắn quả thật là con của Lưu Thế Nghĩa. Nhưng mà, gương mặt mỹ miều này có thể nào được truyền từ một lão thất phu chứ?”

Đàn Hạo Thanh nhíu mày không nói, theo bản năng nắm chặt Tiểu Đạc Đầu.

Đàn Huyền Vọng thấy hắn không nói lời nào nên tiếp tục “Đường ca, hiểu biết của ngươi về chuyện của võ lâm Trung Nguyên không bằng ta, cũng khó trách không thể tưởng tượng được. Hai mươi năm trước, Trung Nguyên xuất hiện một người tự xưng là nữ cung chủ. Nàng ta thống lĩnh đệ tử dưới trướng gây nên sóng gió lớn trong giang hồ. Đệ tử trong cung đều là nữ tử đang độ thanh xuân, họ chuyên dụ dỗ đệ tử thế gia, và những thiếu niên háo sắc. Sau đó, họ dùng tâm pháp âm độc hấp thụ nguyên khí của những nam nhân đó. Sắc đẹp của nữ cung chủ cũng ngày càng lan xa, hơn nữa nghe nói trên người lại có mùi hương bẩm sinh, mất hồn thực cốt, không biết có bao nhiêu người đã chết dưới chân nàng. Chuyện này rốt cuộc đã gây ra sự căm phẫn trong giới giang hồ.”

“Lúc ấy võ lâm minh chủ Giang Nam, Lạc Mai kiếm khách Lưu Thế nghĩa thống lĩnh đệ tử các môn phái tấn công Nữ Cung, bắt sống nữ cung chủ. Sau, ở võ lâm đại hội, trước mặt toàn bộ võ lâm nhân sĩ ép nàng nàng uống Hạc Đỉnh Hồng, xử quyết yêu nữ có một không hai này.”

Đàn Huyền Vọng nói tới đây, thì nhẹ nhàng khép quạt lại, dùng nó nâng cằm Tiểu Đạc Đầu lên.

“Đường ca, nhìn thấy gương mặt khuynh quốc khuynh thành này, ngươi còn không đoán ra hắn là con của ai sao?”

Đàn Hạo Thanh nhếch bạc khinh thần, thật lâu sau mới nói: “Cho dù như thế, thì thế nào?” Hắn dùng tay đẩy cây quạt của Đàn Huyền Vọng sang bên.

Đàn Huyền Vọng nheo mắt lại “Đường ca, ngươi không biết? Ngươi nam hạ tới nay, đã khiêu chiến mười chín vị võ lâm cao thủ. Trong đó, giết chết mười ba người, làm bị thương sáu người. Tuy rằng các bang các phái có rối loạn nhưng chung quy vẫn không giải tán. Thậm chí dù Lưu Thế Nghĩa bị trọng tương, bọn họ không những không sợ mà càng ngày càng rực chiến ý, một lần nữa kết hợp với nhau, đưa Lưu Thế Nghĩa trở thành minh chủ Giang Nam.”

Đôi mắt xếch của Đàn Hạo Thanh nheo lại, bắn ra hàn khí “Vậy thì sao?”

“Đường ca, ngươi đừng quên. Ngươi nam hạ khiêu chiến Tống nhân cao thủ, không phải vì luận võ kết bạn mà là vì Hoàng thượng. Ngươi tự cao với võ công cao cường nên mới khiêu chiến với chưởng môn các phái. Tuy rằng chiến tích kinh người, nhưng ngược lại kích khởi Giang Nam nhân sĩ cùng chung lòng thù hận. Vì vậy cần phải đổi sang biện pháp của ta. Tình hình võ lâm hiện nay đã sớm hỗn loạn, đại quân Kim quốc ta có thể lợi dụng điều đó để đánh vào, chiếm lấy một nửa giang san của Nam Tống.

Đàn Hạo Thanh hừ lạnh một tiếng “Mưu mẹo của ngươi quá nham hiểm, bất quá lại quá hạ lưu. Sau này đừng nên nhắc lại.”

Sắc mặt Đàn Huyền Vọng đột nhiên trầm lại, sau một lúc lâu mới nói “Đường ca, ngươi nghĩ mình là bối tử nên khinh thường ta sao? Ngươi đừng quên, Hoàng thượng sủng ngươi bất quá là vì cảm thấy võ công của ngươi có chút giá trị lợi dụng. Ngươi nên xử sự khôn khéo, không nhất thiết phải dựa vào võ công để phân thắng bại.”

Đàn Hạo Thanh khinh thường nói “Hừ, không dựa vào võ công? Chẳng lẽ ta phải dựa vào thủ đoạn của ngươi để bại hoại danh tiếng sao?”

Đàn Huyền Vọng nắm chặt chiết phiến* “Thủ đoạn thì sao, mấu chốt chính là kết cục kia. Lưu Thế Nghĩa một mình giấu kín yêu nữ, còn cùng nàng sinh hạ một đứa con. Tuy rằng nữ cung chủ vì khó sanh mà chết, nhưng nhìn gương mặt đứa nhỏ này đã đủ để làm bằng chứng rồi. Những người đã gặp qua nữ cung chủ năm đó đều có thể biết rõ. Chỉ cần chúng ta đem chuyện này công bố thiên hạ, lão thất phu Lưu Thế Nghĩa nhất định sẽ thân bại danh liệt. Giang Nam võ lâm sẽ không để hắn tham gia, như vậy tất nhiên cũng sẽ không có kẻ chỉ huy, bọn chúng sẽ nhanh chóng chia năm xẻ bảy. Chúng ta không đánh mà thắng, đoạt được Giang Nam. Hoàng thượng chắc chắn sẽ rất hài lòng.”

Đàn Hạo Thanh lắc đầu: “Lưu Thế Nghĩa là một thế hệ tông sư, võ công cái thế. Ta tuy rằng bị hắn làm trọng thương nhưng đối hắn thập phần kính trọng. Đối phó với anh hùng sao có thể dùng âm mưu thủ đoạn ti tiện được? Huống chi, sau khi quyết chiến ở Lạc Mai sơn điên, ta đã phát hiện được điểm sơ hở của hắn. Chỉ cần một thời gian tịnh dưỡng, ta nhất định sẽ đánh bại hắn, khiến cho đại Kim ta nổi danh thiên hạ.”

Đàn Huyền Vọng trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, thở dài “Đường ca, ngươi như thế làm sao có thể hoàn thành đại sự?”

Hai người bọn họ nói chuyện thật lâu, vẻ mặt nghiêm túc, không ai muốn nhường nhịn ai. Tiểu Đạc Đầu ngồi yên lắng nghe, hoàn toàn không hiểu. Cảm thấy chán nản, nhưng cũng không di chuyển được nên hắn đành ngã đầu lên vai Đàn Hạo Thanh, lấy tay nghịch mấy sợi tóc đen.

Đàn Huyền Vọng đảo mắt, lạnh lùng cười: “Tiểu tử này thật vô ưu vô sự. Lưu Thế Nghĩa một thế hệ tông sư cùng yêu nữ có một không hai – nữ cung chủ, lại sinh hạ ra một tên ngốc tử. Thật đúng là nghiệt duyên a!”

Đàn Hạo Thanh hơi động, cảm thấy chuyện Tiểu Đạc Đầu đêm đó bị phụ thân quát mắng không phải là ngẫu nhiên, chỉ sợ ngày thường ai cũng đối xử hắn tệ bạc như vậy. Khó trách khi vừa gặp, hắn đã bị nhiếp hồn ma nhãn mê hoặc. Vốn bị trọng thương, lại bị Lưu Thế Nghĩa phá đám, Đàn Hạo Thanh cơ hồ không có cơ hội thành công. Nhưng Tiểu Đạc Đầu chẳng những ngay lập tức trúng chiêu mà cho đến tận bây giờ vẫn đeo dính lấy hắn. Có lẽ tiểu tử này bình thường đã thiếu đi tình thương từ mọi người.

Nghĩ đến đây, Đàn Hạo Thanh bỗng liên tưởng đến thuở nhỏ của mình. Mặc dù trong vương phủ, sơn hào mĩ vị không thiếu, hắn còn sớm được ban tước vị bối tử gia nhưng đối với tình thân huyết thống thì hắn hoàn toàn xa lạ. Xét cho cùng, hắn và Tiểu Đạc Đầu là đồng bệnh tương lân, trong lòng hắn không kiềm được mà dâng lên một cỗ áy náy.

Hắn ngẩng đầu nhìn Đàn Huyền Vọng, tuy rằng thái độ làm người của đường đệ là hoàn toàn sai trái, nhưng nghĩ đến huyết thống chí thân của cả hai, huống chi Đàn Huyền Vọng lại bị hắn cướp mất tước vị nên hắn cũng không đành lòng. Đàn Hạo Thanh thở dài một tiếng, thành thật nói “Huyền Vọng, ngươi cũng biết đại Kim ta vì Hoàng thượng mà lâm vào tình thế nguy ngập, đúng không?”

Đàn Huyền Vọng không nghĩ đến hắn đột nhiên toát ra giọng điệu kinh người, thêm chút nữa cây quạt trên tay cũng rớt xuống đất.

“Hiện nay, thực lực của đại Kim ta tuy rằng cường thịnh, nhưng tai họa ngầm cũa nhiều vô số kể. Không nói đến nhân sĩ Tống quốc; Liêu quốc tuy rằng diệt vong, nhưng thế lực còn sót lại vẫn đang rục rịch; thế lực mới ở thảo nguyên phương bắc cũng bắt đầu manh động. Hoàng thượng cực kì hiếu chiến nên nhìn không ra mối đe dọa này, một lòng muốn động đao binh với Giang Nam, chỉ sợ đại Kim ta sẽ phải chôn vùi trong tay hắn.”

Lời nói này đối với Kim quốc hoàng đế Hoàng Nhan Lượng mà nói là đại nghịch bất đạo.

Đàn Huyền Vọng sau khi nghe xong, sắc mặt âm tình bất định. Thật lâu sau, hắn nhoẻn miệng cười: “Ta nghe nói đường huynh si mê võ đạo, không màng thế sự, không nghĩ ngươi lại nhìn xa trông rộng đến như vậy. Tiểu đệ cam bái hạ phong!**”

Tuy mùa đông khắc nghiệt nhưng hắn vẫn phe phẩy cây quạt không thôi và cười thật thoải mái: “Có câu ‘nghe quân buổi nói chuyện, thắng đọc mười năm thư’***, tiểu đệ hôm nay thụ giáo!” Dứt lời, hắn cười ẩn ý nhìn Tiểu Đạc Đầu, không nói thêm lời nào mà dứt áo ra đi.

Đàn Hạo Thanh nhìn thấy bóng hắn đã rời xa, mày kiếm mới giãn được một chút. Tiểu Đạc Đầu lúc nãy một mực giãy giụa nay lại nắm chặt lấy tay hắn, gương mặt cũng úp sâu vào lồng ngực nam nhân.

“Sao vậy?” Đàn Hạo Thanh nửa muốn đẩy ra, nửa lại chần chờ.

Tiểu Đạc Đầu nâng mặt lên, đóa Lạc Mai nổi bật trên là da trắng mịn, đúng là hương diễm. Đàn Hạo Thanh cảm thấy hơi chấn động.

“Nụ cười của vị ca ca đó… thật đáng sợ. . . . . .”

Nụ cười cũa Đàn Huyền Vọng trước lúc rời đi tuy rằng ôn nhu nhưng lại mang theo sát khí cùng hàn khí. Tiểu Đạc Đầu tuy ngây thơ khờ dại cũng có thể nhận ra.

Đàn Hạo Thanh hơi thở dài. Này đường đệ thông minh xảo trá, tính tình giang ngoan, quá trọng danh lợi. Tước vị bối tử của Đàn gia bị Đàn Hạo Thanh cướp lấy, hắn vẫn canh cánh trong lòng. Xem ra, sự ngăn cách của hai người quá sâu, khó có thể phá giải được.

———

Chú thích:

(*) Chiêt phiến: quạt

(**) Cam bái hạ phong: đại loại như câu tâm phục khẩu phục

(***) Câu này có ý là nghe người bàn chuyện còn hơn mười năm đèn sách, đại khái là mở mang kiến thức, học tập từ người khác.