Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

Chương 39: 39: Chương 32






Ngô nhị xác thật là một đối tác không tệ, từ khi cùng hắn hợp tác, Hứa Thanh Thanh không chỉ tiết kiệm rất nhiều sức lực, cũng đổi được nhiều vàng hơn khi giao dịch ở chợ đen lúc trước.

Không chỉ như thế, bởi vì lượng hàng hóa Ngô nhị đổi khá lớn, các loại rác vỏ hộp, túi đóng gói các loại thu về cũng nhiều hơn, làm điểm bảo vệ môi trường tích lũy được rất nhiều.

Đương nhiên, càng tốt hơn chính là, phía trước quay mãi không quay đến "Mưa nhân tạo", lúc sau thế nhưng cũng đứt quãng quay được năm lần.

Trận mưa đầu năm lớn nên lượng nước tích tụ còn đủ dùng, Hứa Thanh Thanh tạm thời không dùng tới, mà cất 5 bao mưa nhân tạo cất giữ trước.

Thời tiết ấm áp hơn một ít, gieo trồng vụ liền bắt đầu, trong công xã Tân Hương mỗi đại đội đều ở ngoài ruộng cày cấy khí thế ngất trời.

Có khi Hứa Thanh Thanh tan học về nhà, còn có thể nhìn thấy thân ảnh bận rộn của các thôn dân ngoài ruộng.

Xuống đất làm việc rất mệt, nhưng đại khái là phía trước bị đói tới sợ, hiện tại không ai cảm thấy mệt, mỗi người đều ra sức làm việc, hy vọng chờ thu hoạch vụ thu có thể nhận nhiều lương thực hơn, không cần chịu đói giống như hai năm trước.

"Đi Khang Bình, đất trồng rau nhà chúng ta cũng nên xới thôi." Hứa Thanh Thanh nhớ ra, vỗ lưng Thẩm Khang Bình nói.

Thẩm Khang Bình lên tiếng, đạp xe bay nhanh về nhà.

Đồ ăn nhà tự trồng vẫn phải có, sau khi trở về, Hứa Thanh Thanh liền lấy ra hạt giống cùng Thẩm Khang Bình ở phần đất sau hậu viện bắt đầu trồng rau.

Trước khi trồng cô đã nhờ thím Lưu dạy, bởi vậy trồng cũng ra dáng ra hình, mang dây căng trên giá gỗ, phân chia từng luống.

Thẩm Khang Bình cầm hạt giống học theo cô, không bao lâu hai anh em liền hợp lực trồng xong mảnh vườn trong nhà.

Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Thanh trồng rau, không có việc gì liền thích ra nhìn xem, trừ bỏ đúng hạn tưới nước, còn sẽ đem nước vo gạo tưới vào đất trồng rau.

"Khang Bình mau đến xem, hạt giống đều nảy mầm!"
Sáng hôm nay, Hứa Thanh Thanh bóp kem đánh răng bưng ly nước một bên đánh răng một bên đi ra vườn xem, vừa lại đây liền nhìn đến những chấm xanh xanh
Thẩm Khang Bình nghe được thanh âm chạy ra, ngồi xổm trên mặt đất theo: "Thật sự có này!"
Hứa Thanh Thanh không phân biệt được loại rau nào nảy mầm, bất quá cô vẫn rất cao hứng.

Một khi đang vui vẻ, buổi sáng liền đặt một bữa sáng phong phú, sữa đậu nành bánh quẩy thêm tiểu long bao.

Bánh quẩy được chiên hương giòn ngon miệng, ăn không đã rất thơm, thêm sữa đậu nành vị thuần, càng ngon giải giải ngấy, Hứa Thanh Thanh rất thích ăn bữa sáng kiểu này.

Sữa đậu nành bánh quẩy hương vị xác thật rất ngon, bất quá có thịt, Thẩm Khang Bình càng thích ăn thịt hơn.

Gắp một cái tiểu long bao, cắn một ngụm, hút canh thịt đã thực mỹ vị, uống xong canh lại cắn một ngụm càng thơm thịt ngon miệng.

Thẩm Khang Bình liên tiếp ăn ba cái tiểu long bao mới dừng tay, bắt đầu cầm lấy sữa đậu nành bánh quẩy ăn.

Được Hứa Thanh Thanh chỉ dạy, đếm mấy số đơn giản đã không thành vấn đề, trước lúc ăn hắn đã đếm một lần, chỉ có sáu cái tiểu long bao.

Hứa Thanh Thanh ăn xong sữa đậu nành bánh quẩy cũng đã gần no rồi, lại ăn một cái tiểu long bao liền không muốn ăn nữa.

Hoặc là nói người bên cạnh có sức ăn lớn vẫn có lợi, vĩnh viễn đều không sợ đồ ăn không hết sẽ lãng phí.

Chờ Thẩm Khang Bình giải quyết xong mấy cái tiểu long bao dư lại, bọn họ liền xuất phát đi tới trường.

Khai giảng cũng được một thời gian, bạn học trong lớp cũng cùng dần quen thuộc với anh em Hứa gia, gặp mặt đều sẽ chào hỏi một câu.

"Hứa Thanh Thanh sao hôm nay cậu lại vui vẻ vậy?" Bạn học ngồi ở trước bàn Hứa Thanh Thanh đại khái là nhìn thấy cô tươi cười đi vào phòng học, nhịn không được quay đầu hỏi một tiếng.


Hứa Thanh Thanh ngồi xuống mới nói: "Tớ trồng rau đã nảy mầm rồi."
"Cậu tự trồng sao?"
"Trồng rau vui không?"
Bạn học xung quanh nghe được, đều tò mò mà thò qua hỏi.

Hứa Thanh Thanh nói một chút, chơi vui hay không đương nhiên là tùy từng người, bất quá chắc chắn có cảm giác thành tựu, đặc biệt là nhìn thấy hạt giống nảy mầm.

Các bạn học vây quanh cô nói chuyện phiếm, thực mau tới giờ vào lớp, mọi người chạy về vị trí ngồi xong, thầy Sử giáo viên mới của học kỳ này đã đi vào, bên người còn một cô bé *** tuổi.

(nguyên văn ạ)
Giáo viên tiến phòng học, trước giới thiệu cô bé bên người một chút: "Đây là bạn học mới lớp chúng ta, gọi là Chu Lệ Lệ, về sau mọi người phải đối xử với bạn thật tốt, không được bắt nạt......"
Hắn nói xong, bắt đầu quét qua phòng học, cùng lúc đó, bạn học trong lớp cũng tò mò mà đánh giá người bạn mới.

Cô bé tên Chu Lệ Lệ lớn lên hơi béo, ăn một bộ quân trang mới, ngay cả cặp sách, ấm nước đều đồ quân dụng mới, Hứa Thanh Thanh vừa thấy liền biết, điều kiện gia đình cô bé khẳng định không tồi.

Bất quá điều kiện người ta như thế nào, không có quan hệ với cô, Hứa Thanh Thanh liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt, đập vào mu bàn tay thiếu niên bên người đang cầm giấy gói kẹo chơi đến chính hăng, nhắc nhở hắn không được làm việc riêng trong lớp học, tịch thu tờ giấy gói kẹo kia.

Thẩm Khang Bình phồng má nhìn cô một cái, rốt cuộc không dám nói gì.

"Thẩm Khang Bình đứng lên một chút."
Nghe được giọng giáo viên, Hứa Thanh Thanh còn tưởng hắn làm việc riêng bị phát hiện, bất quá vẫn đẩy Thẩm Khang Bình đứng lên, không nghĩ tới ——
"Em dọn đến cái bàn phía sau ngồi đi."
Nghe giáo viên nói, Hứa Thanh Thanh nhăn mày lại, giây tiếp theo, Thẩm Khang Bình phản bác trước: "Em không cần, em muốn ngôi cùng em gái!"
Giáo viên thoạt nhìn văn nhã đẩy mắt kính, ngữ khí không vui: "Giáo viên nói gì thì phải nghe lời, mau dọn đi."
Hứa Thanh Thanh nghe được lời này, trong lòng có chút không vui, vị trí bọn họ tuy rằng ở giữa, nhưng cô cố ý chọn ở phía ngoài, cho nên Thẩm Khang Bình cũng không sẽ chắn tầm mắt của bạn học phía sau, huống chi khai giảng lâu như vậy cũng chưa có ai ý kiến về vị trí của bọn họ, vì sao hiện tại lại muốn đổi?
"Thầy giáo, xin hỏi vì cái gì muốn đổi vị trí của anh em ạ?" Hứa Thanh Thanh đứng lên hỏi.

Giáo viên liếc nhìn cô một cái, ngữ khí tốt hơn chút với Thẩm Khang Bình: "Anh em cao như, vốn dĩ nên ngồi dãy sau."
Học sinh trong lớp, có người còn lớn hơn 1 - 2 tuổi so với Thẩm Khang Bình, cho nên cũng không lùn hơn hắn bao nhiêu, vẫn là ngồi đằng trước Thẩm Khang Bình.

Nghe thầy Sử nói, Hứa Thanh Thanh trực tiếp chỉ vào kia mấy bạn nam đó nói: "Bọn họ cũng không thấp mà thầy." Dựa vào cái gì bảo Khang Bình nhà cô đổi về phía sau!
Lớn lên cao lớn là một loại khích lệ, bị chỉ tới mấy học sinh nam thật ra cũng vui vẻ.

"Có thể giống nhau sao? Cha mẹ người ta là......" Thầy Sử buột miệng thốt ra sau, đại khái là phản ứng lại đây lời này không thể nói rõ, vì thế nuốt xuống một nửa.

Nhưng mà, bạn học khác có khả năng không để ý, Hứa Thanh Thanh lại lập tức phản ứng lại hắn có ý tứ gì.

Nói trắng ra là còn không phải mấy bạn học đó là người trong trấn, cha mẹ đều có công việc, quân nhân, công nhân, không giống bọn họ, là từ trong thôn tới, cha mẹ không còn nữa.

Từ khi Hứa Thanh Thanh xuyên tới, đại bộ phận người gặp được đều thuần phác, cô thật đúng là không nghĩ tới, nguyên lai người thoạt nhìn lịch sự, văn nhã thế nhưng là loại người này.

"Thầy Sử đây là có ý tứ gì? Nguyên lai chỗ ngồi trong lớp học còn muốn xem cha mẹ làm gì để an bài sao? Em muốn đi hỏi hiệu trưởng một chút đây có phải là quy củ vốn có hay không!" Hứa Thanh Thanh nói xong, làm bộ chuẩn bị đi ra khỏi lớp.

"Nói bậy gì đó, thầy không ý này, được rồi được rồi, không muốn đổi chỗ thì thôi, các em ngồi xuống, Chu Lệ Lệ em tới phía sau ngồi đi." Có một số việc mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, cũng không thể nói ra, thầy Sử không nghĩ học sinh này lại nhạy bén như vậy, cố tình lá gan còn lớn, trong nháy mắt cũng không còn tâm tình giúp Chu Lệ Lệ tìm chỗ ngồi.

Chu Lệ Lệ nhìn đến chỗ ngồi phía sau, có điểm không cao hứng, bất quá làm học sinh, giáo viên nói cô không dám không nghe, trừng mắt nhìn cô gái không chịu nhường chỗ ngồi cho mình rồi mới đi đến phía sau cùng.

Hắn mới vừa rồi kịp thời thu miệng lại, lại phủ nhận mình có suy nghĩ này, nếu Hứa Thanh Thanh thật sự nói với hiệu trưởng cũng chưa chắc đã có kết quả, thấy hắn thoái nhượng, kéo Thẩm Khang Bình ngồi xuống.

"Anh muốn ngồi cùng em gái." Thẩm Khang Bình ngồi xuống, kéo ghế dựa gần bên người cô, hiển nhiên sợ bị đổi đi.


"Đã biết, đi học đừng nói chuyện." Hứa Thanh Thanh sợ thầy Sử mượn cơ hội tìm phiền toái, nhẹ giọng nhắc nhở hắn một câu.

Cũng may mặc dù thầy Sử có chút không vui, cũng không tìm bọn họ gây chuyện, một tiết an ổn qua đi.

Tan học, bạn học khác đã sớm quên chuyện đổi chỗ ngồi, hoặc là chạy ra ngoài chơi, hoặc là ngồi trong phòng học nói chuyện phiếm.

Bạn học ngồi phía trước Hứa Thanh Thanh móc ra len sợi trong cặp sách, tròng lên trên tay xoay người rủ Hứa Thanh Thanh cùng nhau chơi phiên hoa thằng.

Loại trò chơi này, khi còn nhỏ Hứa Thanh Thanh cũng chơi qua, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền chơi cùng cô bé, Thẩm Khang Bình ghé vào bên cạnh xem cô chơi, thường thường nói một câu: "Em gái thật là lợi hại!"
"Oa ——"
Hứa Thanh Thanh đang cùng bạn học chơi phiên hoa thằng, mặt sau bỗng nhiên truyền đến một ít thanh âm hâm mộ, cô nhìn lướt qua, liền nhìn đến bạn học mới Chu Lệ bày một đống kẹo trên bàn.

Cô thu hồi tầm mắt tiếp tục chơi, liền nghe được giọng nói hơi đắc ý của Chu Lệ: "Ba tôi là chủ nhiệm Cung Tiêu Xã......"
Thời nay, một ít người thế hệ mới không gọi cha mẹ là "Cha mẹ", mà gọi là "Ba mẹ".

Hứa Thanh Thanh nghe được thanh âm của cô, xem như hiểu rõ thái độ của thầy Sử lúc trước.

Văn phòng.

Thầy Sử tan học trở về, càng nghĩ trong lòng càng không cao hứng, nhìn thấy thầy Chu chủ nhiệm lớp, nhịn không được nói: "Thầy Chu, hai học sinh Hứa gia thật sự có chút kỳ cục.

Cậu học sinh Thẩm Khang Bình lớn lên cao lớn, tôi bảo cậu đó đổi đến phía sau ngồi cũng không chịu, còn có Hứa Thanh Thanh, thế nhưng còn cãi lời thầy giáo......"
Hắn dứt lời, thầy Chu còn chưa kịp mở miệng, hai giáo viên lớp 1 ngươi một câu ta một câu: "Tình huống Thẩm Khang Bình đặc thù, em gái em ấy khẳng định là không yên tâm em ấy ngồi cùng người khác, không phải cố ý chống đối thầy đâu, thầy Sử đừng để ở trong lòng."
"Tôi thấy chỗ ngồi của Thẩm Khang Bình tuy rằng là ở phía trên, nhưng cũng không chắn học sinh phía sau, huống chi em ấy ngồi cùng học sinh khác cũng không ổn, tốt nhất vẫn là đừng tách hai anh em ấy ra."
Ngay từ đầu thầy Chu nghe xong thầy Sử nói, còn nghĩ phải nhắc nhở hai anh em Hứa gia hai câu, phải lễ phép với giáo viên, nghe xong cô Lý cùng thầy Tôn nói, tức khắc cảm thấy có đạo lý, cũng đi theo khuyên thầy Sử vài câu.

Bọn họ đều nói như vậy, thầy Sử còn có thể nói cái gì, chỉ có thể giận dỗi ở trong lòng.

Hứa Thanh Thanh cũng không biết hết thảy chuyện này, mặc dù biết cũng sẽ không để ý, rốt cuộc nếu gặp được giáo viên tốt khẳng định sẽ tôn trọng, nếu là gặp được giáo viên không tốt cô cũng sẽ không sợ, ghê gớm lắm thì lại nhảy một lớp.

- -------
Cũng may hôm nay, thầy Sử cũng không nhằm vào bọn họ, ngược lại là vị bạn học mới thường thường lấy một chút thứ tốt, tỷ như lon sắt bánh quy, trái cây hộp linh tinh khoe khoang.

Hứa Thanh Thanh nhìn ra cô bé đang cố ý khoe khoang cho mình xem, chỉ cảm thấy buồn cười, cũng không để ở trong lòng.

Ba tháng sau, hết thảy trong thôn đã đi vào quỹ đạo, hạt giống đã gieo xong, nhiệm vụ nuôi heo cũng bắt đầu.

Mà lúc này, đĩa quay trong mục bảo vệ môi trường cũng thay đổi một lần, trừ bỏ icon mặt cười vạn năm bất biến, những ô khác biến thành "bao lì xì hai mươi đồng", "mỗi ngày nhận bao lì xì năm đồng trong vòng 1 tháng", "bao lì xì 30 đồng", "mưa nhân tạo", "thuốc uống bổ não".

Hứa Thanh Thanh vốn đang có điểm tiếc nuối không quay được "giống tiểu mạch chịu hạn", chờ nhìn thấy đồ vật này đều thực không tồi, đặc biệt còn có một cái "thuốc uống bổ não", tức khắc vui vẻ hơn.

Nhìn đến hai chữ "bổ não" cô liền nhịn không được suy nghĩ, không biết thứ này có tác dụng với Thẩm Khang Bình hay không.

"Nếu có tác dụng thì tốt rồi, nhưng mà......"
Hứa Thanh Thanh tự nhiên là hy vọng hắn có thể tốt hơn, chỉ là nghĩ đến nếu hắn khôi phục bình thường, lại lo lắng hắn còn có thể ỷ lại, tín nhiệm mình giống như hiện tại hay không.

Nghĩ đến đây, tâm trạng cô không khỏi có chút nặng nề.

Bất quá, dù vậy, tích cóp đủ điểm bảo vệ môi trường cô vẫn lựa chọn quay thử đĩa quay, hiển nhiên đáy lòng vẫn muốn tưởng Thẩm Khang Bình tốt hơn.


"Em gái, rau xanh lại lớn hơn!"
Kỳ thật Thẩm Khang Bình trước kia không chú ý tới vườn rau, rốt cuộc ở trong thôn trồng rau không cần chú ý quá nhiều, thật sự không có gì hiếm lạ.

Chỉ là phát hiện em gái rất thích trồng rau, mỗi ngày đều phải đi nhìn, hắn lúc này mới đi chăm chút theo, lúc này phát hiện rau trong đất lại lớn hơn, hắn lập tức chạy tới nói cho cô.

Hứa Thanh Thanh ở trong phòng mới vừa quay được ba lần, không quay đến "thuốc uống bổ não", chỉ quay được hai lần bao lì xì 20 đồng.

Nhìn thấy hắn hưng phấn chạy tới, Hứa Thanh Thanh nhịn không được vẫy tay bảo hắn ngồi xuống bên cạnh.

Thẩm Khang Bình sau khi ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn về phía em gái đang nhìn chằm chằm vào mình: "Em gái?"
"Nếu anh trở nên......" Hứa Thanh Thanh nói đến một nửa, đối diện đôi mắt thanh triệt mang theo vài phần thiên chân của hắn, tức khắc cảm thấy hiện tại hỏi cũng như không.

Bất quá, nghĩ đến vạn nhất thuốc uống bổ não thực sự có tác dụng, hắn trở nên thông minh sau lại......! Hứa Thanh Thanh cảm thấy chính mình đại khái sẽ tức chết.

Cô nghĩ nghĩ, lấy ra giấy bút viết một tờ giấy cam đoan, nội dung đại khái là Thẩm Khang Bình bất luận xảy ra tình huống nào đều phải tín nhiệm cô, nghe lời cô nói, không được phản bội cô linh tinh.

Viết xong, Hứa Thanh Thanh đem giấy đặt đến trước mặt hắn: "Ký tên!"
Thẩm Khang Bình chớp chớp mắt, vẫn theo lời cô nói, ở góc trái phía dưới viết xuống tên của mình.

Hứa Thanh Thanh thu hồi giấy, lúc này mới vừa lòng hơn một ít, đem giấy kẹp vào một quyển vở lại đặt trong ngăn tủ, mới cùng hắn đi xem vườn rau.

Đất trồng rau, cải thìa lớn lên nhanh nhất, đại khái lại lớn hơn một đoạn là có thể ăn, mầm cây bên cạnh giá gỗ cũng lớn hơn chút, Hứa Thanh Thanh không xác định đó có phải dưa chuột hay không.

Xem xong đất trồng rau thuận tiện tưới chút nước, mặt trời đã hoàn toàn khuất núi.

Làm Thẩm Khang Bình ở nhà chính chờ, Hứa Thanh Thanh trở lại phòng dùng bao lì xì mới vừa quay xong đặt cơm hộp.

"Thơm quá!"
Cô mới vừa xách theo cơm hộp ra, Thẩm Khang Bình đã kêu lên.

Hứa Thanh Thanh đặt nồi cay, bởi vì có bao lì xì, cho nên đặt thêm không ít đồ, có thịt trâu cuốn, thịt lưng, thịt vịt xông khói, thịt ba chỉ, trứng cút, bông cải xanh, đậu giá, rau xà lách......!bò viên, mặt khác còn đặt hai hộp cơm, trừ cái này ra, còn có một lọ trà lạnh chủ tiệm tặng.

Mở nắp lên, mùi thơm cay nháy mắt tràn đầy cả nhà, làm Thẩm Khang Bình nhìn chằm chằm nó không bỏ.

Hứa Thanh Thanh chia phần lớn cơm hộp cho Thẩm Khang Bình, hô: "Được rồi đừng nhìn, nhanh ăn đi."
Nói xong, cô gắp lên một miếng thịt bò cuốn đưa vào trong miệng, hương vị tươi mới cay cay, ăn vào rất thơm.

Nhà này thực không tồi, đồ ăn phong phú, nên mềm thì mềm, nên giòn thì giòn, làm Hứa Thanh Thanh rất vừa lòng.

Cô còn hài lòng, Thẩm Khang Bình càng ăn không dừng được, một ngụm thịt một ngụm cơm, một ngụm đồ ăn một ngụm cơm, một ngụm canh một ngụm cơm.

Hứa Thanh Thanh thấy hắn ăn đến ngon lành, cười buông chén, mở ra bình trà lạnh đảo rót một nửa vào cốc tráng men đưa đến trong tay hắn.

Trà lạnh giải ngấy, Thẩm Khang Bình nhận lấy uống một ngụm, kế tiếp ăn càng nhanh.

Chờ cơm nước xong, Thẩm Khang Bình ngửi ngửi mùi thơm sót lại chung quanh, còn nhịn không được nói: "Em gái, cái này ăn ngon."
Cơm hôm nay xác thật ăn rất ngon, không giống nhà khác, không phải làm quá dầu mỡ, chính là gia vị không đủ, Hứa Thanh Thanh nghe hắn nói, uống xong ngụm trà lạnh, nói: "Vậy chờ thêm mấy ngày lại ăn."
"Được!" Thẩm Khang Bình cao hứng mà dồng ý.

Ngày hôm sau, cứ theo lẽ thường học xong một ngày, buổi chiều tan học, Hứa Thanh Thanh mang theo Thẩm Khang Bình đổi quần áo rồi tới nhà Ngô nhị.

Từ khi vượt qua thời kỳ khảo nghiệm, bước đầu đạt được tín nhiệm đối phương, liền không trao đổi ở Thiên hẻm, mà Hứa Thanh Thanh bọn họ trực tiếp đem đồ vật đưa tới cửa.

Cũng là lần đầu tiên tới cửa, Hứa Thanh Thanh mới biết được tình huống nhà Ngô nhị, trong lòng không tránh được có chút đồng tình.

Người trọng tình nghĩa tóm lại so với người vô tình vô nghĩa càng làm người ta yên tâm hơn, biết tình huống nhà hắn, Hứa Thanh Thanh càng yên tâm hơn một ít.

"Lần này hơi ít vàng, lần sau tôi sẽ lại tìm thêm khách hàng mới, tranh thủ đổi nhiều vàng chút." Gặp mặt, Ngô nhị đem tiền bán lần trước cho cô.

Hứa Thanh Thanh nhận lấy, để lại không ít tiền cùng phiếu cho hắn.


Ngô nhị cảm ơn, bắt đầu xem đồ vật lần này.

Lần nào Hứa Thanh Thanh cũng mang theo lương thực cùng thịt, lúc này gặp đúng chương trình khuyến mãi của siêu thị, đơn 99 đồng được giảm 50 đồng, cô còn mang theo mấy cuộn giấy tới.

Đương nhiên, cô cố ý lựa chọn loại giấy rẻ nhất, trước khi đem đến còn cố ý bóc bao bì xuống.

Bất quá dù vậy, Ngô nhị nhìn đến cuộn giấy tuyết trắng, vẫn là có chút kinh ngạc: "Giấy trắng, mềm như vậy, ai nỡ dùng chứ......"
Hiện tại đều phổ biến dùng loại giấy bản thô ráp, mà ở nông thôn, rất ít nhà có giấy bản.

Tỷ như Hứa Thanh Thanh lúc mới vừa xuyên qua thiếu chút nữa không có giấy dùng, toàn dựa vào giấy ăn lúc đặt cơm hộp đưa kèm, thẳng đến khi vào được "siêu thị tiện lợi", có thể mua được giấy ở siêu thị mới rốt cuộc giải quyết nguy cơ này.

"Tôi cũng không mang tới nhiều lắm, chú thử bán trước đi, thật sự không bán được thì chú giức lại dùng." Hứa Thanh Thanh nghe vậy, không khỏi nói.

Ngô nhị vội lắc đầu: "Không đâu, trấn trên chúng ta vẫn phải có người có tiền, thật sự không được, tôi còn có thể bắt đi vào trong huyện bán."
Hứa Thanh Thanh làm người có tính hào phóng, Ngô nhị buôn bán với cô một đoạn thời gian, trong tay cũng tích cóp được chút tiền, mời người chăm sóc vợ mình đi một chuyến vào trong huyện vẫn không thành vấn đề.

Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, cũng không nhúng tay vào chuyện hắn bán àng: "Chú xem rồi tự làm thôi."
Hai người hàn huyên sẽ chính sự, Ngô nhị giữ anh em bọn họ lại ăn cơm.

Hắn một mình kiếm tiền lại muốn chiếu cố vợ đã thực không dễ dàng, Hứa Thanh Thanh sao có thể gây thêm phiền toái, trực tiếp cự tuyệt mang theo Thẩm Khang Bình rời đi.

Hiện tại dư dả, đối với chuyện nấu cơm, Hứa Thanh Thanh có thể lười biếng liền lười biếng.

Bất quá ngày ngày ăn cơm hộp cũng không tốt, vừa lúc ở trấn trên, cô liền mang theo Thẩm Khang Bình đi tiệm ăn.

Hai anh em cách đoạn thời gian liền sẽ tới tiệm cơm ăn một bữa, nữ phục vụ tiệm cơm đều đã quen mặt bọn họ: "Hôm nay sao lại tới lúc này, chỉ có mì sợi thôi."
Hai người bọn họ hôm nay vận khí không tốt, tiệm cơm chỉ còn lại có mì sợi.

Đương nhiên, mì sợi ở thời kỳ này cũng coi như là thứ tốt, chỉ kém thịt mà thôi.

Hứa Thanh Thanh nghe nói chỉ có mì sợi, không tránh được có chút thất vọng.

Cô đã thay bộ quần áo con trai cũ to rộng lúc trước, hiện tại mặc áo bông mỏng màu lam cùng quần màu đen, mái tóc đen mềm mại mới vừa tới bả vai, thoạt nhìn là một cô bé xinh đẹp.

Thấy cô chau mày, nữ phục vụ nhịn không được nói: "Nếu không bảo đầu bếp làm làm mì trứng cho 2 người?"
Trứng gà tại đây cũng là thứ tốt, lượng cung cấp không bán hết trong một ngày, bọn họ là nhân viên còn có thể mua một chút trở về, nếu không phải thấy cô còn bé, lại là khách quen, nữ phục vụ sẽ không nói cho cô.

"Có thể lại thêm chút rau xanh được không ạ? Phiền chị, em mời chị ăn kẹo." Hứa Thanh Thanh nói xong, thuận tay đưa cho cô hai viên kẹo.

"Được, chị giúp em nói một tiếng." Thấy miệng cô ngọt như vậy, nữ phục vụ đem hai viên kẹo thuận tay bỏ vào trong túi, đồng ý.

Không bao lâu, mì trứng của bọn họ đã làm xong, đại khái là có hai viên kẹo, nữ phục vụ khó có khi chủ động bưng đồ ăn cho khách hàng.

Hứa Thanh Thanh nói lời cảm ơn, cầm lấy chiếc đũa gắp chút mì trong chén của mình cho Thẩm Khang Bình, lúc này mới bắt đầu ăn.

Thêm trứng gà, nước lèo có màu vàng nhạt, uống lên rất thơm, nhẹ nhàng quấy một cái, bên trong quả nhiên có trứng gà, còn có rau xanh.

Trứng gà ta, hương vị tự nhiên không cần phải nói, Hứa Thanh Thanh cảm thấy so ngon hơn trứng mình mua từ siêu thị, rau xanh ăn vào thanh thúy, ngon miệng.

Có người đi ngang qua tiệm cơm, ngửi được mùi mì trứng, không khỏi bị hấp dẫn đi vào.

"Tôi muốn một chén mì trứng."
"Không có trứng gà, chỉ có mì, anh có muốn hay không?" Nữ phục vụ ngậm kẹo trong miệng, nói.

"Sao bọn họ có mì trứng?" Khách hàng chỉ vào hai anh em trong tiệm đang ăn ngon lành.

Nữ phục vụ một chút cũng không chột dạ nói: "Bọn họ đã ăn hai chén mì trứng cuối cùng, anh muốn ăn ngày mai tới sớm."
Đã tiến vào, khách hàng do dự một chút, vẫn gọi một bát mì..