Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 8: Gặp lại trên đường




Lúc Tào Dật Nhiên rời giường quả thật đã là buổi chiều hai ba giờ, bảo phòng bếp làm đồ ăn, hắn ăn xong liền an vị trong phòng khách có cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ sát đất chính là vườn hoa, bởi vì là một vườn hoa cổ, loại hoa trong vườn rất hỗn tạp, tuy được tu sửa tốt, nhưng nhìn vẫn không đẹp bằng những vườn hoa mới.

Nhà bọn họ đã có một biệt thự càng sang trọng hơn cái hắn đang ở, bình thường cha mẹ hắn ở đó, bất quá Tào Dật Nhiên vẫn thích ở chỗ này, cũng chỉ ở trong này.

Hắn nhìn hoa trong vườn, lẹt xẹt kéo dép lê đi vào vườn hoa, đứng bên cạnh gốc hoa lài rất lớn sống đã nhiều năm, hoa lài đang nở hoa phi thường vượng, từng đóa hoa nhỏ trắng nõn tản ra mùi hương tươi mát, hắn kề mũi lên đóa hoa ngửi ngửi, ngửi cả buổi mới nâng thắt lưng lên.

Sau đó lại thấy có ong mật và bươm bướm bay tới bay lui trên vài cành hoa hồng khác, không khỏi lại ngây ngốc nhìn cả buổi, khi không có người, một vài sở thích của hắn giống như ông già vậy.

Nhưng hắn cảm thấy thế này cũng không tệ lắm, là tiếng điện thoại cắt đứt loại hưởng thụ yên tĩnh này, từ trong túi quần lấy điện thoại ra xem, là Chu Diên gọi tới, vì vậy nhận máy.

“Dậy Nhiên à, đêm qua mày bị đưa vào cảnh cục?” Chu Diên và hắn cho tới giờ đều là có gì nói đó, cho nên hỏi vô cùng trực tiếp.

Tào Dật Nhiên nghĩ thầm nhất định là từ miệng Bạch Dực nói ra, hắn liền có chút oán hận cắn cắn răng, còn ngắt mất một đóa hoa hồng vừa to vừa đẹp, hắn đi vào nhà, một đường bứt cánh hoa rải trên đường nhỏ, không hề để tâm đáp, “Ừm, có chuyện này. Mày nghe Bạch Dực nói?”

Chu Diên nói, “Lẽ nào Bạch Dực cũng bị bắt vào với mày? Tao nghe bên cảnh cục nói, cậu út mày biết chuyện này, chỉ sợ cha mẹ mày cũng biết. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a? Không phải mày lại làm bừa đấy chứ?”

Chu Diên nói rất thân thiết, ngôn ngữ lại nghiêm khắc, Tào Dật Nhiên nghe hắn nói vậy liền cười cười, nói, “Nga, vậy sao. Không có gì, người khác ở chỗ đó buôn thuốc phiện, tao vừa vặn uống rượu bên trong, bị mang vào lấy khẩu cung.”

Chu Diên tựa hồ có chút không tin, “Là như vậy?”

Tào Dật Nhiên đá ghế một cái, chân ghế và sàn gỗ ma sát nhau sinh ra một thanh âm rất lớn, hắn ngồi xuốn ghế lại nhấc chân lên, “Vậy sẽ thế nào. Tao còn không đến mức làm mấy chuyện kia.”

Lúc này Chu Diên mới tin, nói, “Buổi tối tao gặp mày một chút, gần đây mày thế nào?”

Khóe miệng Tào Dật Nhiên nhếch lên thành nụ cười mỉm, thật vui vẻ nói, “Chừng nào thì mày rảnh, gặp ở đâu?”

Chu Diên nói tên một chỗ, nghĩ gặp Tào Dật Nhiên rồi lại về nhà ăn cơm, vì vậy liền nói, “Tao ra sớm một chút, sáu giờ gặp đi.”

Tào Dật Nhiên ngoài miệng không biểu thị cái gì, trên mặt đã vui mừng rồi, nói ok.

Hẹn gặp Chu Diên xong, Tào Dật Nhiên bắt đầu đi sửa soạng chính mình, tắm rửa cạo râu, thấy tóc quá dài liền muốn cắt, miễn cho Chu Diên thấy lại nói hắn bởi vì làm bậy mới không có tinh thần, cho nên hắn quyết định đi cắt một kiểu tóc có tinh thần.

Thế là ra khỏi nhà sớm một chút, tới salon tóc ngồi một tiếng làm một kiểu tóc mới, thoạt nhìn hơi có chút tinh thần, vốn nhà tạo mẫu đề nghị hắn nên nhuộm vàng, Tào Dật Nhiên sờ sờ tóc mình, cuối cùng không nhuộm.

Lái chiếc xe thể thao Lexus màu đỏ diễm lệ đến vô cùng quyến rũ dạo trên đường, nghĩ đến giờ thì tới chỗ hẹn luôn, dọc đường đi chiếc xe này của hắn không biết rước lấy bao nhiêu ánh nhìn, bất quá hắn hiện tại đều không để ý ánh mắt của người khác, đi lang thang yên dạ yên lòng, đã hơn năm giờ, hắn đang muốn lái xe tới nơi hẹn, điện thoại lại vang lên, cầm lên xem, là Chu Diên.

Hắn cho rằng có thể gặp sớm hơn, không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Chu Diên là xin lỗi, sau lại nói, “Đột nhiên có việc, xem ra hôm nay chỉ có thể quên đi, về sau chúng ta lại hẹn, lần sau mày muốn phạt tao kiểu gì đều được, được không?” Bảo là phạt, cũng chỉ là phạt rượu, nếu là cái khác, Tào Dật Nhiên nghĩ, mày mới không tình nguyện.

Tâm tình Tào Dật Nhiên thoáng cái không tốt, lành lạnh nói một câu, “Lại là chuyện của nó?”

Chu Diên vừa nghe hắn nói vậy, vốn còn muốn chuyển chủ đề, nhưng sau đó vẫn nói thật, “Em ấy sốt, tao phải về gấp, đi bệnh viện hoặc gọi bác sĩ, em ấy ở nhà một mình cũng không tốt.”

Tào Dật Nhiên nghe hắn nói vậy, ba một tiếng cúp điện thoại, còn ném điện thoại ra ghế sau, không muốn nhìn thấy di động nữa.

Nhưng lại nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, bất quá hắn không muốn quản, hiện tại hắn chỉ muốn tăng tốc, chẳng qua đã tới lúc tan làm, trên đường đã bắt đầu kẹt xe, hắn muốn tăng tốc cũng không được, chỉ đành buồn bực theo dòng xe cộ lết như rùa bò, sau đó thấy bên cạnh có bãi đỗ xe, hắn liền lái xe vào, xe vừa mới đỗ, liền thấy phía trước có tên trộm cướp túi xách một cô gái công sở bỏ chạy, hơn nữa còn là gây án tập thể, đằng trước có người tiếp ứng, Tào Dật Nhiên nhìn thoáng qua, nếu là bình thường, trong lòng hắn sẽ không bởi vậy mà rung động mảy may, nhưng lần này, hắn cư nhiên lập tức nhảy xuống xe, sau đó thật nhanh áp sát từ bên cạnh tên cướp.

Tào Dật Nhiên chân dài, chạy vô cùng nhanh, tên cướp kia vóc dáng thấp, rất nhanh đã bị Tào Dật Nhiên ngăn cản, tên cướp rống một câu với Tào Dật Nhiên, “Cmn, đừng xen vào việc người khác! Nếu không, giết mày!”

Gã quả thật móc dao ra, lúc đó có không ít người xem náo nhiệt, nhưng lại không có bất kỳ người nào tiến lên giúp đỡ.

Lúc này Tào Dật Nhiên đang tâm tình không tốt tới cực điểm, trong đầu hắn trống rỗng, chỉ muốn thấy chút máu mới tốt, thế là căn bản mặc kệ tên cướp nói gì, xông lên liền giơ chân đá, hắn lợi hại nhất chính là chân, động tác nhanh, chuẩn, hiểm, hơn nữa lực lớn, một cước liền đá bay dao của tên cướp, sau đó chính là đánh, vốn đồng bọn tên cướp muốn chạy tới hỗ trợ, không nghĩ tới bên cạnh một chiếc xe cảnh sát lái tới, cho nên bỏ rơi đồng bạn, bọn họ trốn trước.

Tào Dật Nhiên hung hăng đánh tên cướp một trận, tàn nhẫn như muốn đánh chết người ta, tên cướp kia căn bản không có sức đánh trả, gã tuy ác nhưng còn muốn mạng, Tào Dật Nhiên là ác tới mạng cũng không cần, tên cướp đã không ngừng kêu cứu xin tha, hắn còn không dừng tay, quần chúng vây xem có chỉ trỏ, nhưng không ai tiến tới kéo người ra, mà cô gái công sở bị giật túi kia nhặt túi mình lên liền chạy mất, chỉ vội vã nói một tiếng cảm ơn Tào Dật Nhiên, sau đó hoảng sợ và thờ ơ xoay người rời đi, rất nhanh biến mất trong đám người.

Tào Dật Nhiên chính là muốn phát tiết lệ khí trong lòng, cũng không phải muốn người nào cảm ơn, nếu không phải Bạch Thụ từ trên xe cảnh sát nhảy xuống khống chế Tào Dật Nhiên, chỉ sợ hắn lại muốn phát điên gây ra tai nạn chết người.

Tên cướp bị bắt đi, Bạch Thụ để cấp dưới tiếp quản chuyện tiếp theo, lại xuất phát từ tư tâm lôi Tào Dật Nhiên đi, thậm chí không để hắn đi lấy khẩu cung.

Dưới lầu cao ốc, Bạch Thụ nhìn chằm chằm gương mặt âm khí của Tào Dật Nhiên, nói, “Dạ dày cậu còn đau? Sao mà mặt ngoại trừ cái biểu tình này không có biểu tình nào khác vậy?”

Tào Dật Nhiên hừ lạnh một tiếng, nói, “Mắc mớ gì anh?”

Bạch Thụ nói, “Vừa rồi dưới tình huống nhiều nhân chứng như vậy cậu đánh người, cậu nói không mắc mớ tới tôi?”

Tào Dật Nhiên nói, “Vậy anh đưa tôi vào cảnh cục đi, kéo tôi tới đây làm gì?”

Bạch Thụ hắc một tiếng, cười lộ một miệng răng trắng, đoạn thời gian trước y ra ngoài chấp hành một nhiệm vụ lớn bị nắng ăn đen, bây giờ là một bản mặt đen hé ra hàng răng trắng, tuy có thể nói y anh tuấn, dáng người cao cao to to hoàn mỹ, bất quá, lại không phải loại hình Tào Dật Nhiên thích, Tào Dật Nhiên nhìn y hai cái, liền hơi nhíu mày, nói, “Anh rốt cuộc có chuyện gì a!”

Bạch Thụ cười nói, “Hôm qua làm cậu phát bệnh bao tử, hôm nay xin lỗi cậu, mời cậu ăn cơm tối, thế nào?”

Tào Dật Nhiên không nghĩ tới y cư nhiên nói thế, sửng sốt một chút mới đáp, “Không có gì, không cần.”

Bạch Thụ nhiệt tình kéo cánh tay hắn, “Cho ‘anh’ cái mặt đi, để tôi đền bù, nha?”

Tào Dật Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó nói, “Nhưng tôi đã hẹn ăn cơm tối với anh em rồi.”

Bạch Thụ sửng sốt, sau lại cười nói, “Đi cùng nhau cũng vậy thôi mà.”

Tào Dật Nhiên nói, “Thật sư? Vậy tôi kêu bọn họ tới, anh tính tiền!”

Bạch Thụ đáp, “Gọi đi.”

Vì vậy Tào Dật Nhiên đi đến bên xe mình từ ghế sau cầm điện thoại ra, Bạch Thụ thấy chiếc xe hào nhoáng này của hắn, còn khen một câu, “Rất hợp với cậu.”

Tào Dật Nhiên liếc mắt nhìn y không tiếp lời, trên màn hình điện thoại có hai cuộc gọi lỡ đều là Chu Diên gọi tới, trong lòng hắn phiền muộn, không để ý tới, sau đó bắt đầu gọi điện, gọi từng tên bạn thân tới, nói địa điểm, nói là có người mời cơm, kêu mang người tới, nhất định phải cho người ta mặt mũi mới được, nếu không lần sau phải tạ tội, hắn vừa nói vừa cười, thoáng cái biểu tình phong phú hơn, Bạch Thụ không làm gì khác, chỉ dựa vào cửa xe Tào Dật Nhiên nhìn hắn gọi điện, tựa hồ nhìn tới nồng nhiệt.

Không biết Tào Dật Nhiên kêu tới bao nhiêu người, sau nói với Bạch Thụ, “Được rồi, kêu rồi. Nhà hàng hải sản trên lầu cũng không tệ lắm, ăn chỗ đó đi, chỗ tôi hẹn bọn họ cũng là nó.”

Bạch Thụ hoàn toàn nhìn thấu Tào Dật Nhiên làm sao chỉnh y, thế nhưng lúc này y vẫn vui vẻ hớn hở, một tay bá vai Tào Dật Nhiên, sau đó nói lên nào.

Tào Dật Nhiên muốn tránh tay y ra cũng không được, rất phiền muộn, tuy rằng buồn bực, thế nhưng nghiêng đầu liếc nhìn Bạch Thụ, Bạch Thụ tươi cười sang sảng, trên người cư nhiên không có mùi mồ hôi, còn mang theo chút mùi nước hoa, lại không làm hắn chán ghét, nên sau đó tùy ý y, mãi cho đến khi vào thang máy, Bạch Thụ cứ bá vai hắn như vậy.