Đặt Tên Cho Bóng Đêm

Chương 147: Lợi Dụng Quy Tắc




Hắn nhìn rừng cây ở ngoài vài mét, chỉ vào một đống nấm kỳ quái hỏi sĩ quan hơn ba mươi tuổi: "Anh Tào Nguy, đó là cái gì?"

Nơi đó có thi thể của một loại động vật không biết tên, trêи thi thể mọc đầy những cây nấm nhìn rất bắt mắt.

Tào Nguy nói với người thanh niên vừa đi tới kia: "Khánh Hoài trưởng quan, đó là thi thể của một con khỉ Capuchin, mọc trêи thân thể nó là nấm Agrocybe. Nấm Agrocybe sau khi trưởng thành sẽ phát nổ, bào tử của nó sẽ dựa vào uy lực của vụ nổ này tiến vào da của động vật, cuối cùng ký sinh vào thân thể của động vật để hút chất dinh dưỡng, phát triển thành nấm Agrocybe mới."

Bởi vì uy lực của vụ nổ không lớn, những con động vật bị nổ trúng cũng sẽ không lập tức tử vong.

Cho nên chúng nó sẽ mang theo những bào tử này tiếp tục sinh hoạt, cho đến bào tử hút cạn chất dinh dưỡng trong thân thể chúng nó.

Nhưng nguy hiểm ở vùng đất trung tâm của Vùng đất Cấm Kỵ, tuyệt đối không chỉ có vài cây nấm Agrocybe và bào tử của chúng nó.

Tào Nguy nói: "Khánh Hoài trưởng quan, bắt đầu đi."

Nói xong, Khánh Hoài vẫy tay với phía sau.

Chợt thấy vài tên binh lính mặt không biểu tình áp giải vài người hoang dã quần áo tả tơi đi tới, có người già có người trung niên có bé gái.

Khánh Hoài lấy ra một con dao găm từ bên hông, để trêи gân nhượng chân của bé gái, bình tĩnh nói với những người hoang dã còn lại: "Bắt đầu đi, làm theo những gì chúng ta đã nói trước đó."

Bé gái kia một mực khóc, trong miệng hô ông nội bà nội cha mẹ đừng nghe tên ác ma này nói.

Nhưng những người hoang dã kia dường như không nghe thấy, mặt xám như tro tàn nhìn vùng đất trung tâm của Vùng đất Cấm Kỵ.

Ông nội của bé gái đi vào vùng đất trung tâm, ông cởi quần xoay lưng đi, đi tiểu trêи mặt đất.

Giây tiếp theo, cả người ông lão run rẩy lên, chỉ thấy dưới nền đất đột nhiên chui ra một bầy kiến khó có thể đếm hết được bò đến trêи người ông, gặm ra máu thịt rõ ràng.

Khánh Hoài lại nhìn về phía bà lão và người trung niên một bên, ý bảo bọn họ tiếp tục.

Người trung niên thấp giọng nói: "Mẹ, ra tay đi, vì Niếp Niếp."

Nói xong, bà lão kia run rẩy cầm lấy một khẩu súng lục, đi vào vùng đất trung tâm nả một phát súng xuống mặt đất.

Trong khoảnh khắc, bầy kiến đang gặm sống ông nội của bé gái, đồng loại quay đầu lại lao tới hướng của bà lão.

Người trung niên nắm tay của vợ nơm nớp lo sợ đi qua, hai người nhìn nhau rồi ôm nhau một cái.

Người phụ nữ mắng một câu thô tục, sau đó bị bầy kiến cắn nuốt.

Đàn ông đau đớn nhìn vợ tử vong trong tiếng kêu rêи, phun ra một ngụm đàm xuống mặt đất.

Rồi chính hắn cũng bị bầy kiến bao phủ khắp người.

Gần năm sáu phút trôi qua, tất cả mọi người chỉ còn lại một bộ xương trắng.

Khánh Hoài cười tủm tỉm nhìn về phía bé gái: "Tôi hứa với người nhà của em, bọn họ làm theo lời tôi nói thì tôi sẽ thả em đi, được rồi, hiện tại rời đi đi."

Nói xong, hắn buông tay ra.

Bé gái gào khóc, nhưng cũng không có chạy trốn, trái lại nhào vào một bộ xương trắng, gào khóc tên người thân.

Những con kiến kia còn chưa tán đi toàn bộ, cảm thụ được mùi của con mồi, một lần nữa bò lên trêи thân thể của bé gái.

Đám binh sĩ xếp thành hàng chỉnh tề ở phía sau đều hờ hững nhìn tất cả cái này, trong ánh mắt không có chút gợn sóng.

Khánh Hoài nói với Tào Nguy: "Anh Tào Nguy, quy tắc chúng ta đạt được đều là thật."

Không thể sử dụng súng, không thể nói tục, không thể tùy tiện nhổ đàm, không thể tùy tiện đại tiểu tiện.

Những binh lính liên bang này bắt cả gia đình người hoang dã đến đây, cũng chỉ là vì nhìn xem quy tắc mình đoạt được có thật hay không.

Tào Nguy nhìn thoáng qua chỗ sâu trong vùng đất trung tâm nói: "Khánh Hoài trưởng quan, nếu như cần tiếp tục đi tới, tôi kiến nghị tạm thời nghỉ ngơi."

Khánh Hoài chậm rãi gật đầu: "Nghỉ ngơi tại chỗ."



Hắn dừng lại một chút, lại nói thêm một câu: "Anh Tào Nguy, khổ cực."

"Trưởng quan khách khí, đây là việc tôi phải làm, " Tào Nguy nói xong liền đi tới phía sau đội ngũ.

Tào Nguy của Tập đoàn quân Đệ Nhị Liên bang, xem như một cái tên tương đối vang dội, tuổi còn trẻ liền đạt được cấp C.

Các lần luận võ của Tập đoàn quân, Tào Nguy đều là trạng nguyên của hai quân, trong diễn tập thực chiến, gã cũng là người cầm cờ đi trước.

Trước sau bao vây diệt trừ hoang dã 17 lần, trong chiến đấu thu được huy chương quân công có thể treo đầy trước ngực.

Quân hàm cũng một đường lên tới thiếu tá, lên thẳng mây xanh.

Nhưng mà hai năm trước Tào Nguy bỗng nhiên say rượu gây sự trong một lần diễn tập, vì vậy trực tiếp bị xử phạt theo quân kỷ, đưa xuống một đại đội làm sĩ quan phụ tá.

Lúc đó rất nhiều người đang suy nghĩ, Tào Nguy ưu tú như vậy, vì sao lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy trong thời điểm tương lai đang rực rỡ?

Hơn nữa, Tào Nguy vẫn đều là dòng chính trong chi thứ Tư của Khánh thị, trong Tập đoàn quân Đệ Nhị Liên bang, quyền hành của phe phái Khánh thị là lớn nhất, vì sao không ai bảo vệ gã?

Cho đến hai tuần sau, Khánh Hoài tốt nghiệp từ trường quân sự Hỏa Chủng, tiến vào đại đội dã chiến của Tào Nguy đảm nhiệm chức đại đội trưởng.

Mọi người lúc này mới hiểu được, thì ra tất cả cái này đều là chuẩn bị cho Khánh Hoài.

Bao gồm tất cả binh lính trong đại đội dã chiến này, đều là dòng chính của Khánh thị, bị Khánh thị dùng các loại thủ đoạn điều tới đại đội dã chiến.

Tào Nguy và binh lính không có một câu oán hận, bọn họ rất rõ ràng một điều: chi thứ Tư là một trong các phe phái có lực ảnh hưởng lớn nhất ở Khánh thị bây giờ, Khánh Hoài còn là người có tiềm lực nhất trong chi thứ Tư.

Mọi người tuy rằng tạm thời tương đối khổ cực, còn phải chịu đựng sự phê phán ở bên ngoài.

Nhưng chỉ cần sống qua cuộc chiến tranh đoạt Cái Bóng, vậy tương lai tươi đẹp của bọn họ cũng sẽ đến rất nhanh.

Một ngày kia Khánh Hoài trở thành gia chủ của Khánh thị, vậy những thứ mất mát nhỏ bây giờ liền không quan trọng.

Hơn nữa, Khánh Hoài ít nhất còn gọi gã một tiếng anh Tào Nguy.

Con cháu Tập đoàn tinh nhuệ thật sự, cũng không có ngang ngược và khó có thể ở chung như trong tưởng tượng.

Lúc này.

Hơn một trăm binh lính lặng lẽ mà đứng, sau khi đạt được mệnh lệnh của Tào Nguy, tất cả mọi người lấy ra một cái túi kín từ trong hành lý, giải quyết vấn đề sinh lý của mình tại chỗ.

Bọn họ thần sắc nghiêm túc, dùng cánh tay ổn định, đầy lực khống chế cục diện, không cho nước tiểu rơi ra bên ngoài túi kín.

Sau vài phút, mọi người nghiêm túc đem hai tầng túi kín buộc chặt, sau đó do các tiểu đội trưởng thống nhất thu thập, cùng nhau đem đi chôn trong rừng cây.

Trong quá trình, không có người lên tiếng, không ai giao lưu với nhau.

Khi Tào Nguy nhắn nhủ mệnh lệnh cũng nói cực kỳ chậm rãi, bọn họ phải học suy nghĩ trước, mở miệng sau.

Trước khi nói mỗi một câu, đều phải cân nhắc đắn đo bản thân mình có nói sai hay không.

Những người này, không có mang theo súng ống, lại đặc biệt chuẩn bị túi kín.

Nói rõ trước khi bọn họ tiến vào Vùng đất Cấm Kỵ liền biết rõ một vài quy tắc.

Nhưng mà ngay khi vừa chôn xong, trong vùng đất trung tâm của Vùng đất Cấm Kỵ chợt phát ra tiếng sàn sạt, như là có người đi săn đang lặng lẽ tới gần.

Mọi người nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhưng không phát hiện cái gì.

"Trạng thái chiến đấu, " Tào Nguy lạnh giọng nói.

Vừa dứt lời, chợt thấy sắc mặt của một binh lính trở nên xanh tím, hắn giãy dụa phát ra âm thanh: "Cứu tôi."

Binh lính khác nhìn về hướng hắn, lại không biết đây là làm sao.

Tên binh lính này chậm rãi té ngã xuống đất, nhãn cầu đỏ tươi giống như là vừa thấm qua máu.



Không ai mạo muội tới gần, chỉ có Tào Nguy chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, dùng một con dao găm nhẹ nhàng cạy mở miệng của binh lính này, khoang miệng cùng với đầu lưỡi bên trong toàn bộ thối rữa.

Gã lại cắt ống quần của đối phương.

Chợt thấy phần chân của binh lính đã biến thành màu đen, miệng vết thương sưng mủ thành một bãi nước đặc máu thịt không rõ, giống bị axít sun-phu-rit ăn mòn.

Tào Nguy nghiêm túc quan sát: "Đây là. . ."

Không đợi gã nói xong, một binh lính khác cách đó không xa lại té ngã xuống đất với bệnh trạng tương tự, sau đó lại là người khác, đúng là trong vài giây ngắn đã có hơn mười binh lính trúng chiêu!

Binh lính khác muốn cứu người, nhưng chiến hữu của bọn họ bị chết quá nhanh, muốn làm cái gì đều không kịp.

Có người nhìn về phía màn hình hiển thị trong tay, đó là hình ảnh quét hình nhiệt hồng ngoại được phát ra từ trong đầu của con chó cơ giới, nhưng kỳ quái chính là ngay cả trong hình ảnh nhiệt hồng ngoại cũng không phát hiện bất luận dị thường gì.

Lúc này.

Tiết tấu tử vong ngừng lại.

"Kiểm kê nhân số!" Tào Nguy nén giận hỏi.

"Báo cáo trưởng quan, nhân số tử vong là 24. . . Trưởng quan, trung đội 6 toàn bộ tử trận!"

Một tiểu đội là 8 người, một trung đội có ba tiểu đội, cộng lại là 24 người.

"Không tốt, " Tào Nguy chợt ngẩng đầu nhìn hướng Khánh Hoài.

Khánh Hoài lạnh lùng nói: "Có người đang lợi dụng quy tắc ám sát chúng ta, trong Vùng đất Cấm Kỵ số 002 có những người khác!"

Nói xong, Khánh Hoài vội chạy ngược về hướng đi đến của bọn họ, thân thủ mau lẹ cực kỳ.

Tào Nguy khẽ cắn môi nói với binh lính còn sống của đại đội dã chiến: "Đuổi theo với đội hình chiến thuật, chuẩn bị chiến đấu."

Bọn họ đã phản ứng đây là xảy ra chuyện gì, nếu như là quái vật, thực vật trong rừng cây tập kϊƈɦ, chiến hữu của bọn họ chết tuyệt đối sẽ không đồng loạt như vậy, vừa vặn biên chế của một trung đội.

Nhưng đối phương rốt cuộc đã lợi dụng quy tắc nào? !

Đại đội dã chiến dưới sự dẫn dắt của Khánh Hoài dùng tốc độ nhanh nhất hành quân trở về đường cũ.

Trêи đường vẫn có binh lính đang không ngừng tử vong, dường như có một thứ gì đó không thể phản kháng bao phủ bọn họ, như tử thần phủ xuống.

Sau khi chạy vài km, Khánh Hoài bỗng nhiên dừng chân lại, hắn nhìn những cái hố bị đào lên trước mặt, lẳng lặng không nói một lời.

Trong những cái hố bị đào lên kia, là từng cái túi kín bị người cắt vỡ.

Có người mạnh mẽ khiến cho bọn họ phá vỡ quy tắc "Không thể tùy tiện đại tiểu tiện"!

Trước đó, ai có thể ngờ đến sẽ có người dùng chiêu thức nham hiểm như vậy?

Trước đó cũng không ai nghĩ đến, những người khác cắt vỡ những cái túi kín đã được chôn xuống, Vùng đất Cấm Kỵ vậy mà cũng sẽ đem món nợ này tính đến trêи người chủ nhân của nước tiểu!

Đối phương không chỉ biết quy tắc không thể tùy tiện đại tiểu tiện, hơn nữa lý giải cũng sâu sắc hơn so với bọn họ.

Nhưng cái này cũng quá nham hiểm rồi!

"Đối phương không có đi xa, là thấy chúng ta tới mới rời đi, " Khánh Hoài bình tĩnh phân tích, bởi vì còn có một cái hố vừa mới được đào đến phân nửa.

Lúc này.

"Ai? !" Tào Nguy bỗng nhiên nhìn đến chỗ xa hơn trong rừng cây.

Trong rừng cây xa xa, đang có một bóng người lẳng lặng nghiêm túc nhìn vào bọn họ, làm một động tác cắt yết hầu.

Sau đó rất nhanh biến mất ở trong bóng tối.

. . .