Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 50: Tư niệm




Thời gian nhanh như bay, thoáng chốc đã qua một năm.

Tiêu Dật và Ti Lưu Cẩn còn đang ở trong tiểu học Lưu Kim cùng Mộc Tuyết Dương và Nam Cung Hạo Nhiên chơi đùa, mà hai chị em Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác cũng là bận bận bịu bịu,thời gian ở trường hiếm khi cùng bọn họ xuất hiện cùng một lúc,sau khi tan học lại mỗi người đi một hướng.

Vừa mới bắt đầu có mấy tháng,tiến vào núi Diêm Minh vẫn chưa thích ứng được huấn luyện đối với chị em song sinh mà nói, là khổ không thể tả.Mỗi tháng có thể về Ti gia vào một ngày nào đó,nhất định sẽ nhân cơ hội ôm Tiêu Dật khóc lóc kể khổ,bản thân mình chịu khổ bao nhiêu,thậm chí còn hung hăng tuyên bố sẽ không bao giờ rời khỏi đây nữa.Kết quả vẫn bị ánh mắt lạnh lùng trước mặt của Ti Tu Dạ, ngoan ngoãn đi lên xe đưa đón.

Đến đây nhân tiện nói một câu,Ti Lưu Du vào ‘Y’ bộ, mà Ti Lưu Giác vào ‘Khí’ bộ.

Thiếu đi sự nhốn nháo của hai chị em sinh đôi, cuộc sống của Tiêu Dật cũng thanh nhàn không ít.Nhưng cũng không thể xem thường,đó chính là đối thủ trời định Ti Lưu Cẩn và Nam Cung Hạo Nhiên.

Tuy rằng lúc trước Nam Cung Hạo Nhiên bị Tiêu Dật dụ dỗ thành công, nhưng cái câu tuyên bố cưới vợ đã ăn sâu vào trong đầu Ti Lưu Cẩn, đối với hắn ta dùng mọi cách đề phòng cẩn thận,mà Nam Cung Hạo Nhiên lúc trước kia bởi vì Tiêu Dật mới miễn cưỡng cùng với những đứa nhỏ của Ti gia làm bạn,tự nhiên cũng không có cái gì gọi là khiêm nhường.

Hai người ở trong nhà đều là tiểu bá vương vô pháp vô thiên, một núi không thể chứa hai cọp, vua nhìn thấy vua, tất nhiên là sẽ có ồn ào một chút.

Tiêu Dật đối với hai ông chúa gây chuyện này là mắt nhắm mắt mở, chỉ có lúc bọn nó ồn ào quá mức,bình bình thản thản nói mấy câu,cho bọn nó một chậu nước lạnh để dập tắt lửa.

Trong khoảng thời gian này, thân thể của Mộc Tuyết Dương cũng đã tốt lên, trong đó công lao của Tiêu Dật và Mộc Tuyết Thần không thể thiếu.

Mộc Tuyết Dương có một chút sức sống,lại khôi phục lại bản tính của A Phong, trong lúc hai con hổ con đang giằng co,thêm củi vào lửa,sau đó híp mắt lại cười,ngồi một bên xem cuộc vui.

Bởi vậy Tiêu Dật thường xuyên phải cảm thán, A Phong thật sự đã lãng phí đi bề ngoài đẹp đẽ của Môc Tuyết Dương rồi.Rõ ràng là người đẹp như ngọc,lại cười đến mức hề hề như lưu manh,cũng không biết trong lòng hắn suy nghĩ mưu ma chước quỷ gì.

Cùng Ti Tu Dạ ở chung,trước sau như một,dù cho là ban ngày đi làm cứ đi làm,đi học cứ đi học,đến tối,Ti Tu Dạ cự tuyệt tất cả các buổi tiệc tùng để về nhà.

Đôi khi bởi công việc bận bụi,không có thời gian ăn cơm chiều,Ti Tu Dạ cũng sẽ đưa Tiêu Dật về nhà ngủ trước,vài câu nói bình thường nhạt như nước,nhưng lại lộ ra nhiều điểm ấm áp.

Kỳ thực,nói là nói như vậy,nhưng trên thực tế,Ti Tu Dạ chạy về nhà là có một nguyên nhân rất trọng đại,mọi người cũng biết rồi đấy, đó là đốc thúc Tiêu Dật đi ngủ sớm một chút.

Trong Ti gia ngoại trừ Ti Tu Dạ hắn ra,lớn nhất chính là mấy cô chủ cậu chủ nhỏ rồi, hơn nữa với tư cách là quản gia,Lâm Văn Thanh cũng không thể tùy ý lên trên lầu ba được,không ai để ý đến Tiêu Dật, nó có thể ở lại trong phòng thí nghiệm của chính mình cho đến trời sáng.

Đối với mức độ của Ti Tu Dạ mà nói,đây là nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu.Còn đối với Tiêu Dật mà nói,lâu rồi cũng thành thói quen của nó.

Vào mỗi buổi tối,được Ti Tu Dạ ôm,nghe tiếng hít thở của Ti Tu Dạ,dần dần đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà, hai ngày nay,sắc mặt Tiêu Dật không được tốt lắm, bởi vì Ti Tu Dạ phải đi công tác.

Tiêu Dật vốn cũng không cảm thấy gì, vẫn như cũ,đi tới trường,ăn cơm,làm bài tập,nghiên cứu những sự vật mới lạ,sau đó lên giường đi ngủ.

Mà vấn đề xuất hiện là ở lúc đi ngủ.

Nằm trên chiếc giường lớn bằng lông vũ mềm mại bốn mùa nhiệt độ ổn định,Tiêu Dật lăn qua lăn lại,từ đầu này qua đầu kia,rồi lại từ đầu kia qua đầu này,đôi mắt màu tím trong bóng đêm cứ mở thao láo ra,rồi không buồn ngủ,tỉnh táo giống như ban ngày vậy.

Không có cái ôm ấm áp quen thuộc,nhiệt độ cơ thể quen thuộc, tiếng hít thở quen thuộc,Tiêu Dật trên giường cuộn mình thành một đống.

…Ti Tu Dạ…

Rõ ràng là lúc ban ngày đều không có nghĩ tới hắn,sao buổi tối đột nhiên lại…

Tiêu Dật không hiểu tình cảm của mình có vấn đề gì, buồn bã mà càng thêm không có cách nào ngủ được.

Thật không ngờ, chính mình ban ngày trải qua nhiều chuyện phong phú như vậy,tự nhiên sẽ không có nhớ tới Ti Tu Dạ,đến lúc buổi tối không có làm cái gì,nỗi nhớ kia như thủy triều đem một người nho nhỏ như nó nhấn chìm rồi.Lần đầu tiên Tiêu Dật không ham muốn không cầu mong lại thưởng thức qua vị của nỗi nhớ.

Như thế này xem ra,Ti Tu Dạ ngày đêm nhẹ nhàng tấn công đã có hiệu quả quá tốt rồi,hắn đang xa tít bên nước ngoài mà biết được,sẽ là vui vẻ như thế nào.



“Dật Dật,nhìn kìa, chiếc đu quay thật đẹp”.

Theo tay của Tiêu Mẫn Nhi nhìn qua,một cái đu quay to lớn màu sắc đa dạng cách đó không xa.

“Dật, chúng ta qua đó nhanh một chút đi”.

Vẻ mặt Ti Lưu Cẩn ở bên cạnh đang hớn hở.

Tiêu Mẫn Nhi đến thăm Tiêu Dật,thừa dịp cơ hội tốt Ti Tu Dạ không có nhà,đem Tiêu Dật dụ dỗ theo nàng đi ra công viên đêm nổi tiếng nhất đi dạo,mà Ti Lưu Cẩn lại sợ Tiêu Dật bị Tiêu Mẫn Nhi lừa về nhà mà đi theo tới đây.

Nhưng mà vừa tiến vào công viên, màn đêm cũng hạ xuống,người người nô nức,đủ các loại đèn bắn thẳng lên trời,âm thanh của máy chơi game mê người vờn quanh,làm cho Ti Lưu Cẩn tự xưng vì bảo vệ Tiêu Dật,mê muội không thôi,đi theo hai người Tiêu Mẫn Nhi thẳng đến chiếc đu quay rất lóa mắt này.

Đu quay a,Tiêu Dật nhìn chăm chú vào bầu trời đen thẳm,một bóng nước giống như một viên thủy châu (*)kia,chậm rãi xoay vòng,màu sắc biến hóa đẹp đẽ, không nghĩ tới trước kia nhìn thấy trong sách,cũng là đu quay rất phổ biến, cho đến tương lai vẫn được hoan nghênh như vậy.

(*) thủy châu: những giọt nước có hình cầu.

Một mạch đi tới,nhìn những đồ chơi xung quanh,đều là những loại mới mà mình không gọi ra tên,thứ duy nhất có thể nhìn ra hình dáng từ ngày xưa,cũng chỉ là chiếc đu quay đứng sừng sững này.

“Dật Dật, mau vào”.

“Dật, đi vào a”.

Hai âm thanh phía trước truyền đến,Tiêu Dật vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tiêu Mẫn Nhi và Ti Lưu Cẩn đang ở trong một ‘thủy châu’ rồi,còn hướng về phía mình vẫy vẫy tay nữa chứ.

“Vị thái thái này,cái này chỉ giới hạn hai người ngồi thôi”.Nhân viên bên cạnh làm hết phận sự mà nhắc nhở.

“Ngươi đi xuống”.

Một lớn một nhỏ đúng là trăm miệng một lời,sai khiến đối phương.

Thấy hai bọn họ không ai nhường ai, Tiêu Dật nói: “Ta ngồi lên kế tiếp là được rồi”.

“Hả, không muốn, Dật Dật (Dật), chờ ta một chút, ta đi xuống liền”.

Hai người vừa nghe thấy,liền vội vã đi xuống muốn cùng Tiêu Dật ngồi một chỗ,ai ngờ,cái đu quay thật lớn kia bắt đầu chuyển động, dưới chân đã là một khoảng không,làm cho bọn họ chỉ có thể không cam lòng mà nhìn Tiêu Dật từ trong ‘thủy châu’ kia.

Tiêu Dật vừa tiến vào trong bóng nước, liền dựa vào chỗ cửa sổ,ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, cũng không để ý có người theo sau vào.

Cái bóng nước này quả thật xứng với tên của nó,giống như quả cầu lớn chứa một quả cầu nhỏ,không gian giữa hai quả cầu được đổ đầy nước vào bên trong,còn độc đáo nuôi thêm mấy con cá đuôi bảy màu tươi đẹp.

Tất cả hình cầu,chỉ có cửa sổ và cánh cửa là dùng chất liệu thủy tinh thật dày,để cho mọi người có thể nhìn rõ hơn khung cảnh bầu trời bên ngoài.

Mà trung tâm của đu quay,đúng giờ sẽ hướng đến tất cả các giọt nước được treo bắn ra những tia laser nhiều màu,những tia sáng chói mắt chiếu lên trên bề mặt trơn bóng sẽ phản chiếu ra ngoài.Nhìn từ đằng xa giống như là pháo hoa rực rỡ không bao giờ tắt trong đêm.

Nhìn xuống những người phía dưới trông giống như những con kiến nhỏ bé,những toà nhà, kiến trúc cũng trông giống như những mô hình.Tiêu Dật chợt nhớ đến một câu nói.

Ngửa mặt nhìn thấy những người bên trên đu quay, đang ngửa mặt lên hạnh phúc.

Khóe môi nó cong lên một cái, ta đang làm cái gì chứ? Người ngồi trên đu quay,hẳn là đã ngồi trong hạnh phúc của bản thân rồi chứ?.

Trong không gian nhỏ yên tĩnh, Tiêu Dật từ từ theo giọt nước lên cao,mắt càng ngày càng tới gần những ngôi sao lấp lóe trong đêm vô tận kia,Tiêu Dật dán mặt lên cửa sổ lạnh lẽo,nhẹ nhàng mà lầm bẩm: “Ti, Tu Dạ”.

Đột nhiên,một âm thanh quen thuộc mang theo hơi thở gần bên tai,Tiêu Dật cả người chấn động,liền được kéo vào cái ôm vẫn thường hay mơ tới.

“Dật Nhi, đang nhớ đến ta sao?”.