Đầu Anh Lại Xanh Rồi

Chương 20: Cầu người không bằng cầu mình




Diệp Tô thuận tay kéo đầu Kỷ Hằng đang gặm cắn vai và cổ cô qua một bên, hai thân thể cọ xát nhau, bàn tay to lớn không an phận sờ soạng khắp người cô.

Đối với đàn ông, đặt biệt là đàn ông không tỉnh táo lại mạnh hơn bạn gấp mấy lần thì không thể giãy giụa và dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề. Diệp Tô không vừa hét vừa nháo giống như mấy cô gái mạnh mẽ bị đàn ông lợi dụng, chắc chắn là cô sẽ không làm lại, một bàn tay của người nọ đã có thể giữ đôi tay cô không thể động đậy.

Bên cạnh đó, cô cũng không phải là người chưa trải việc đời, loại chuyện như thế này, bọn họ đều là những tài xế già lái xe siêu tốc năm năm trên đại lộ thênh thang, không có gì phải hoảng sợ. Hơn nữa cứ đổ thêm một chút dầu để cháy càng lúc càng lớn sau đó mới phản công, ngẫm thấy hình như sẽ… rất thú vị.

Tay Kỷ Hằng men theo áo ngủ chui vào, đi ngang qua cái bụng phẳng lì, tham lam nắm một bên ngực.

Cảm giác không đúng, cách một lớp mút dày không thể có cảm giác mềm mịn như đậu hũ kia được.

“Diệp Tô, Diệp Tô.” Trong đầu người đàn ông chỉ còn một suy nghĩ là gọi tên bên tai Diệp Tô, nghe giống như tiếng mèo kêu trong đêm xuân.

Diệp Tô nhìn chiếc áo ngủ của mình bị bàn tay của Kỷ Hằng lần lên đến ngực.

Ngủ cũng phải mặc áo ngực. Đây là thói quen xấu được tạo thành do lần trước trong mơ cô xuất hiện trước mặt Kỷ Hằng chỉ với một chiếc váy ngủ ngắn mà không mặc thêm gì bên trong.

“Lão gia.” Diệp Tô khẽ quay đầu, đầu ghé lên vai, đôi môi đỏ dán sát vào tai Kỷ Hằng nói: “Hôm nay A Tô cùng người ở thế đứng có được không?”

Người đàn ông đang sốt ruột như đứa trẻ cầm viên kẹo lại không bóc được vỏ đột nhiên chấn động, sau đó khóe miệng kéo đến tận mang tai.

Đứng, đây là tư thế hắn thích nhất, cũng là tư thế Diệp Tô không thích nhất. Mỗi lần hắn đều phải dụ dỗ và đồng ý nhiều chỗ tốt thì Diệp Tô mới miễn cưỡng chấp nhận, sao hôm nay lại chủ động đề nghị.

Hạnh phúc tới quá nhanh, trong lòng người đàn ông như nở hoa, lập tức ngẩng đầu rời khỏi vai và cổ của Diệp Tô.

“Đứng, đứng.” Lời nói của Kỷ Hằng đã không còn lưu loát.

Diệp Tô đẩy đẩy ngực Kỷ Hằng: “Đứng lên trước đã.”

Người đàn ông nghe lời như chó Nhật tự động xoay người xuống giường rồi đứng lên, Diệp Tô cũng xuống giường theo, cô mang dép lê vào rồi mới đứng lên, người đàn ông không còn kiên nhẫn lập tức ôm eo cô từ phía sau muốn ấn cô lên tường.

“Chờ một chút.” Diệp Tô lấy tay Kỷ Hằng ra khỏi eo mình, cười vô cùng quyến rũ: “Đứng ở đây trước mặt có một bức tường, không thú vị chút nào cả.”

Kỷ Hằng gặm vành tai mềm mại của cô: “Nhanh một chút, nóng quá.”

Diệp Tô khẽ cười một tiếng, ngón tay trượt từ ngực xuống bụng Kỷ Hằng, ngón trỏ khều khều đai lưng: “Chúng ta đi qua đó.”

Cô dẫn tới quầy bar nhỏ trong gian bếp gần với cánh cửa mở ra lúc nãy.

Diệp Tô chống khuỷu tay lên mặt bàn của quầy bar: “Ở chỗ này thế nào?”

Tư thế nằm sấp, phần mông hơi vểnh lên hấp dẫn đôi mắt của người đàn ông.

Kỷ Hằng ôm Diệp Tô từ sau lưng rồi bắt đầu giở trò.

Dường như Diệp Tô đứng không vững, thân thể mềm oặt nghiêng về một bên.

Kỷ Hằng do uống rượu nên chân cũng loạng choạng không vững như thường ngày, tay vẫn tiếp tục việc đang làm nhưng chân cũng di chuyển theo Diệp Tô.

Kỷ Hằng dịch chuyển một hồi đột nhiên cảm thấy chân mình bị vướng cái gì đó, vươn tay muốn tìm chỗ vịn vào, Diệp Tô nhân lúc này đẩy anh ta lùi về sau một bước.

“Diệp Tô.”

Người phụ nữ trong lòng trơn tuột thoát khỏi sự kìm hãm của Kỷ Hằng.

“Đừng, đừng xấu hổ, ta sẽ nhẹ nhàng thôi.”

Kỷ Hằng cười ngây ngất, giả vờ từ chối hắn cũng thích, hắn vươn tay bắt lấy người phụ nữ chỉ cách mình một bước chân, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng ‘rầm’.

Kỷ Hằng ngây cả người, hắn đi đến phía trước duỗi tay ra, nhưng chỉ chạm được một cánh cửa bằng thủy tinh dày mờ đục.

Sao, sao lại thế này? Kỷ Hằng há hốc miệng, cảm thấy xung quanh gió lạnh buốt, tối như mực, không có ánh sáng, không có tường.

Bên trong phòng, Diệp Tô khóa cửa thật kỹ rồi đắc ý vỗ vỗ tay: “Tự mình ra ban công mà làm nhẹ nhàng đi, hừ.”

Ban công, Kỷ Hằng không tỉnh táo phát hiện mình bị nhốt ở một chỗ nhỏ hẹp gió lùa từ hai phía, người phụ nữ trong ngực hắn vừa rồi đã không còn thấy bóng dáng, hình như là ở trong cánh cửa trước mặt.

Hắn đã vận sức sẵn sàng chờ phát động, cơ thể và tâm trí lâu ngày không được ‘khai trai’ đã bắt đầu ảo tưởng Diệp Tô sắp làm cho hắn tiêu hồn lạc phách, nhưng hiện thực lại đột nhiên cho hắn một cái tát vang dội.

“Diệp Tô, ta rất khó chịu, nàng mở cửa có được không?” Kỷ Hằng bị lửa đốt đến mơ màng dựa vào cửa cầu xin như một đứa trẻ: “Ta không cần người phụ nữ khác, ta muốn nàng, chỉ cần nàng thôi.”

Cách một cánh cửa, Diệp Tô giật mình khi nghe câu cuối cùng kia, sau đó lại bực bội lắc lắc đầu. Kỷ Hằng không phải chỉ cần cô, anh ta có rất nhiều phụ nữ.

“Rõ ràng nàng đã đồng ý cho ta, nàng, nàng gạt người!” Giọng nói càng lúc càng giống như đứa trẻ, đứa trẻ chơi xấu làm nũng.

Chính là muốn gạt anh đó, Diệp Tô ‘xì’ một tiếng, còn muốn tôi ngoan ngoan đứng ‘chơi’ với anh, ai cho anh cam đảm (dũng khí) đó vậy, Lương Tịnh Như sao [1]?

[1] Ca sĩ Lương Tịnh Như có một bài hát tên là “勇气” - Dũng khí.

Nghĩ đến đây đột nhiên mặt Diệp Tô ửng đỏ lên. Đứng, nhiều lần chân cô bị mềm đi không thể đứng vững, chiều cao của bọn họ cách xa nhau, mười lần thì hết chín lần cô khóc lóc, ngất xỉu mới kết thúc.

Đừng nghĩ, đừng nghĩ, Diệp Tô vội vàng dùng mu bàn tay lạnh lẽo của mình áp vào gương mặt đang nóng bừng lên.

Kỷ Hằng vẫn còn đang rên hừ hừ ngoài ban công: “Diệp Tô, ta sắp chết rồi, giúp… giúp ta.”

Sắp chết? Nghẹn một chút không chết được đâu. Diệp Tô cười khẩy, dựa lưng vào cửa.

“Lão gia, trước kia dạy tôi nhận chữ, dạy tôi đọc sách đã nói rất nhiều đạo lý lớn, bây giờ ngay cả đạo lý này sao bản thân anh lại không rõ chứ?”

“Đạo lý gì?” Kỷ Hằng dán lên cửa hỏi, giọng điệu rất ngây ngốc.

“Cầu người không bằng cầu mình, thời khắc quan trọng, còn phải tự lực cánh sinh nữa.” Diệp Tô rung đùi đắc ý nói, cũng không chờ người đàn ông bên ngoài đáp lại, cô vươn lưng ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ.

Diệp Tô chui vào ổ chăn, tắt đèn đi, trong bóng đêm dường như nghe được động tĩnh bên ngoài ban công.

Cô trùm chăn cười đến phát run.

Mười ngón tay vạn năng, bây giờ Kỷ lão gia không có một đống thiếp thất la ó mong được sủng ái thì vẫn còn một đôi tay linh hoạt nha.

**

Nữ diễn viên tuyến 18 sau khi quay xong một bộ phim không tìm được phim mới, lịch trình bị xáo trộn và không có một thông báo nào, Diệp Tô chỉ đơn giản là nghỉ ngơi không cần làm việc vất vả. Dù sao thì cô cũng thật sự có tiền, mà dù không có tiền thì cô cũng có một đôi cha mẹ luôn đặt một số tiền vô cùng dễ thương vào thẻ mỗi tháng.

Rời giường buổi sáng cũng không cần phải đặt bảy, tám cái đồng hồ báo thức sợ đến trễ khi còn trong đoàn phim, điện thoại để chế độ im lặng, muốn ngủ bao lâu thì ngủ.

Diệp Tô ngủ như chết, mãi đến lúc cái bụng không chịu được đói khát phát ra âm thanh kháng nghị thì cô mới dụi mắt thức dậy.

Diệp Tô kéo bức màn dày ra, ánh nắng mặt trời buổi trưa chiếu vào, những hạt bụi nho nhỏ nhảy múa trong ánh nắng.

Cô thả hồn ngồi bên cửa sổ một lát, giảm bớt những mệt mỏi sau khi rời giường. Nhà cô ở tầng 23, tầm nhìn rất đẹp, có thể nhìn thấy người xe như nước trên đường lớn ở phía xa.

Bụng đang réo ầm vang, Diệp Tô rửa mặt qua loa một chút, vì không định ra ngoài nên cô cũng không trang điểm, mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt rộng thùng thình, tóc tùy tiện cột kiểu đuôi ngựa, mở tủ lạnh tìm đồ ăn.

Tối qua, lúc xuống lầu đổ rác, Diệp Tô sẵn tiện mua nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn vặt ở cửa hàng tiện lợi, cô rót cho mình một ly sữa bò, lại bắt đầu mở bếp chiên trứng gà, sau đó kẹp chung với vài lát bánh mì, bữa ăn sáng đã làm xong một cách dễ dàng.

Cô ngồi bên quầy bar nhỏ bắt đầu ăn bữa trưa sớm.

Nhưng mà càng ăn cô càng cảm thấy mình đã quên cái gì đó.

Rốt cuộc là quên cái gì nhỉ? Diệp Tô nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, bực bội gõ gầu, xé một miếng bánh mì lớn bỏ vào miệng nhai.

Từ từ nào, chiều hôm qua cô về, quét dọn vệ sinh, xem tivi, lướt điện thoại…

Đ*ch! Kỷ Hằng!

Ly sữa bò trong tay Diệp Tô đột nhiên đập trên mặt quầy bar, sữa bò sánh ra ngoài dính lên ngón tay cô.

Vậy mà cô lại quên Kỷ Hằng, sáng nay sao bên ngoài không có chút động tĩnh nào, cô chỉ để anh ta ở ban công một đêm để tỉnh táo lại thôi, chẳng lẽ… Lại biến mất? Trong lòng Diệp Tô khá mong chờ khả năng này.

Cũng còn có một khả năng, anh ta chết rồi.

Phi phi phi phi phi! Giữa trưa không được nói mấy lời không may mắn, Kỷ Hằng tuổi trẻ khỏe mạnh, sao có thể chỉ ở bên ngoài một đêm mà chết được, còn không bằng ngủ tới chết nữa. Diệp Tô nhét mẩu bánh mì còn trong tay vào miệng, đứng lên đi tới trước cửa ban công.

Cô nhai rồi nuốt miếng bánh mì trong miệng vào bụng, tay đặt trên tay nắm cửa hơi run.

Mở khóa, đẩy cửa, nhìn.

Diệp Tô hơi sững sờ, sau đó, ánh mắt như kẹo sữa bị hong nóng, từng chút từng chút, từ lạnh cứng thành mềm mại, đặc dính như có thể chảy ra nước ngọt, như là đang nhìn một con vật nhỏ mới sinh yếu ớt, trần đầy yêu thương.

Kỷ Hằng dựa đầu vào lan can, đôi chân thon dài không thể để thẳng trên ban công nhỏ hẹp nên hơi gập lại, một cánh tay đặt trên bụng, một cánh tay để trên mặt đất, ngón tay hơi cong, lòng bàn tay trống trơn. Qua một đêm bị hành hạ tóc hắn hơi rối, tán loạn khắp nơi, có sợi rơi trên má, bởi vì nhịp thở ổn định của hắn mà nhẹ nhàng bay bay. Chiếc áo choàng màu xanh lá mặc trên người cũng đã nhăn nhó, lộn xộn, cổ áo hơi mở ra, lồng ngực trắng nõn và rắn chắc chậm rãi phập phồng. Đôi mắt đang nhắm nghiền, hàng lông mi dài ngẫu nhiên run lên, môi mỏng hé mở, màu hồng thắm câu dẫn người khác.

Có ánh mặt trời chiếu vào người hắn, ánh sáng và những chiếc bóng tạo thành một khuôn mặt vui vẻ đang trêu đùa trên thân thể người đang còn ngủ say.

Nhất định là đêm qua ông trời đã bỏ xuống một vị thần tiên. Trên người Kỷ Hằng đang ngủ, Diệp Tô không thể tìm thấy vẻ uy nghiêm hàng ngày của Kỷ lão gia.

Lòng cô lay động, tựa như lúc xem 《Tình thư》 trong buổi tối nọ.

Kỷ Hằng… Thật sự tuổi cũng không lớn, ở đây các nghệ sĩ nam tầm hai mươi tuổi vẫn bị gọi là ‘tiểu thịt tươi’, các fan cứ mở miệng là ‘X bảo’ của chúng ta, mà Kỷ Hằng khi hai mươi tuổi đã coi như là lão gia của Kỷ gia, gia nghiệp to như vậy được anh xử lý gọn gàng ngăn nắp, thu dọn rất nhiều đối thủ còn hơn gấp đôi tuổi mình.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Diệp Tô lại lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.

Người đàn ông trong ảnh ở trên kính, đầu hơi nâng từ dưới lên, chỉ e ngay cả Lục Thừa đã canh chỉnh góc chụp cũng không sánh được, cực kỳ đẹp.

Cất điện thoại, Diệp Tô kìm nén cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được, ngực nghẹn lại, cảm thấy khá ngột ngạt, hình như là dạ dày hơi khó chịu.

Cô hoảng hốt nhớ lúc mới gả cho Kỷ Hằng cũng có cảm giác này, cầm tay cô dạy cô viết tên mình và anh ta ở cạnh nhau, hơi thở của anh ta phả vào cổ và vành tai cô, khi đó cô có thể nghe thấy lòng mình đang nhảy loạn vào dòng máu ấm áp đang chảy trong lòng mạch.

Thật ra cô biết anh ta đối xử với mình rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cha cô, bởi vì anh ta chăm sóc cô, đứa bé gái lớn lên như cỏ dại bị anh ta quản thúc - không được nói thô tục, không được tùy ý để người đàn ông khác đến gần, lúc ăn và ngủ không được nói chuyện, khi đi phải đoan chính không được chạy, váy xanh phối với giày đỏ rất khó coi, có thể đọc ít sách nhưng phải nhận biết được mặt chữ, như vậy khi anh ta ra ngoài buôn bán thì cô mới có thể viết thư cho anh ta.

Cô vẫn chưa viết thư cho Kỷ Hằng, kỳ thật rất nhiều lần đã viết xong nội dung thư nhưng lại luôn không viết được xưng hô mở đầu.

Thiếu gia, lão gia, phu quân.

Sau đó thì, sau đó không còn cảm giác này nữa. Có lẽ là do nữ nhân ở Kỷ phủ ngày càng nhiều, có lẽ là lúc anh ta nhẹ nhàng nói không thể chỉ ở mỗi chỗ của cô, có lẽ là lúc Kỷ Như uy hiếp nếu cô không sinh được con thì đừng độc chiếm Kỷ Hằng hàng đêm. Miệng cô ngọt ngào gọi anh ta là phu quân nhưng tim lại lạnh nhạt như nước.

Diệp Tô hít sâu một hơi, đi lên phía trước.

“Lão gia.” Cô đẩy đẩy vai anh ta, lên tiếng gọi sau đó lại hơi do dự: “Kỷ Hằng, Kỷ Hằng, anh tỉnh tại đi.”

Người đàn ông bị tra tấn một đêm bị lay tỉnh, hơi ngước mắt lên, lắc lắc đầu, ký ức đêm qua như thủy triều ào tới, lúc nhìn thấy rõ khuôn mặt trước mắt thì tinh thần lập tức tỉnh táo, Kỷ Hằng tức giận bóp chặt cằm của người trước mặt.

“Diệp Tô.” Kỷ Hằng nghiến răng nghiến lợi, vừa thẹn vừa giận. Xấu hổ vì đêm qua mình lại vô cùng đáng thương mà cầu nàng hoan hảo, giận vì cô lừa hắn ở bên ngoài cả một đêm.

Diệp Tô giỏi lắm, là ai cho nàng lá gan lớn như vậy.

Phản ứng trong dự kiến, Diệp Tô hơi buồn cười.

“Đừng nóng giận, không phải tự anh cũng giải quyết được sao?” Diệp Tô nhìn lướt xuống dưới bụng anh, nhướng mày: “Nếu anh còn siết cằm tôi đau như vậy, anh có tin đêm nay ngay cả ban công tôi cũng không để anh ở mà ném thẳng ra đường cái ngủ không?”

Kỷ Hằng lập tức ngẩn ra, nhìn khắp xung quanh, đây, đây là chỗ nào?

**

“Cho nên nàng mất tích lâu như vậy là do chạy đến chỗ kỳ kỳ quái quái này ư?”

Trong căn hộ, Diệp Tô ngồi trên ghế xoay xoay cầm ly sữa đã uống được một nửa, Kỷ Hằng chống nạnh đi tới đi lui trước mặt cô.

“Sau đó bây giờ ta cũng giống nàng chạy tới đây?”

Kỷ Hằng gãi gãi đầu, đi tới chiếc gương lớn ở cửa, hắn bị sốc khi khuôn mặt kia giống mình như đúc, sau đó phát hiện đây là một chiếc gương soi vô cùng rõ ràng. Hắn kề sát vào, nhìn khuôn mặt trong gương một lát rồi hài lòng gật đầu.

Hắn vốn cho rằng người đàn ông trong gương đồng trước kia đã đủ anh tuấn rồi, không ngờ nhìn hình ảnh chân thật này, đẹp hơn suy nghĩ của mình rất nhiều.

Diệp Tô uống một ngụm sữa bò, vươn đầu lưỡi liếm một chút sữa trắng vương trên môi, chậm rãi lên tiếng: “Anh và tôi, không quá giống nhau.”

Cô là hồn xuyên qua, chủ nhân cũ của thân thể này và cô có bề ngoài giống nhau như đúc, mang đến cho cô một thân phận quan minh chính đại - nữ diễn viên được mọi người hâm mộ.

Mà Kỷ Hằng thì sao? Diệp Tô hơi đau đầu, anh ta là cả người và hồn cùng xuyên qua, bây giờ là người sống sờ sờ, nhưng ngay cả thẻ căn cước chứng minh thân phận cơ bản nhất cũng không có, hệ thống an ninh không thể tìm thấy thân phận của anh, không có hộ khẩu thích hợp.

Ở thời này ngay cả làm một cái thẻ điện thoại cũng cần phải có thẻ căn cước, sống sót như thế nào là cả một vấn đề.

“Sao lại không giống nhau?” Kỷ Hằng chống tay lên mặt bàn trước mặt Diệp Tô, tiến sát vào hỏi.

Diệp Tô chớp chớp đôi mắt: “Lão gia, hiện tại anh không có tiền.”

Thân phận gì đó giống như người không có hộ khẩu thì không có hộ khẩu thôi, tiền, mới là thứ quan trọng nhất để sinh tồn ở bất cứ đâu.

Kỷ Hằng sờ sờ đai lưng của mình như một phản xạ có điều kiện, trống không.

“A,” Kỷ Hằng giống như nghe được một việc gì đó rất buồn cười: “Ta không có tiền? Nàng có biết kho bạc của Kỷ gia có bao nhiêu vàng bạc, biết cửa hàng của Kỷ gia có bao nhiêu ngân phiếu không?”

Diệp Tô đưa tay ra hiệu tùy anh: “Vậy bây giờ anh lấy một vài cái ra cho tôi xem thử.”

Lấy… một vài cái, trừ khi hắn có thể tùy ý vượt qua thời gian và không gian. Kỷ Hằng sững sờ gần nửa phút mới hiểu rõ hiện thực tàn nhẫn này, hắn đoạt lấy ly sữa bò trong tay Diệp Tô rồi uống cạn sạch.

Kỷ đại lão gia phú khả địch quốc, hiện giờ đói bụng uống sữa bò thừa của một tiểu thiếp.

“Có cái gì ăn không?” Vẻ mặt Kỷ Hằng có chút không được tự nhiên, hắn nhìn cái đĩa trắng trên quầy bar còn sót lại chút bánh mì, đêm qua ở Kỷ phủ hầu như không ăn gì, bây giờ đã là giữa trưa của ngày hôm sau, cái bụng rỗng rất khó chịu.

Diệp Tô vui vẻ chống khuỷu tay lên mặt bàn tiến đến gần Kỷ Hằng, chóp mũi hai người gần như đối diện nhau: “Anh đừng lo lắng, bây giờ anh là người nghèo không có tiền nhưng còn có tôi nha, tôi có rất nhiều tiền, sẽ không để anh chịu đói đâu.”

Kỷ Hằng thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Tô cười lớn hơn, tiến sát tới tai Kỷ Hằng: “Nhưng mà anh cũng không thể trắng trợn chiếm tiện nghi của tôi nha, anh gọi tôi một tiếng chị tốt, sau này tôi sẽ nuôi anh, thế nào?”