Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

Chương 39: 39: Nam Cung Tiểu Thư





Một mình lang thang đi dạo với thời tiết giá lạnh, phố đông nhưng sao lòng của Đặng Song Nhi lại cảm thấy lẻ loi, chơi vơi lạc lõng như chỉ có một mình.
Đưa tay lên bao bọc lấy mình, nhớ lại những khoảnh khắc lãng mạn, ngọt ngào của cô và Vũ Dịch Đức từng trải qua ở Maldives.
Cô từng mong ước và hy vọng rằng, lần sinh nhật này của mình sẽ có Vũ Dịch Đức bên cạnh đón tuổi mới, nhưng giờ xem ra chỉ có cô và cô, còn ở một nơi xa lạ.
Từ trước tới nay, lần đi nước ngoài đầu tiên là cùng với Vũ Dịch Đức.

Nhưng ai rồi cũng phải thay đổi và lớn lên, cô phải mạnh mẽ tự bước đi trên đôi chân của chính mình.
Đang trong dòng cảm xúc thì đôi chân của Đặng Song Nhi ngừng lại, cô có cảm giác như
ai đó đang đi theo sau mình.
Song Nhi bước thêm hai ba bước nữa rồi đột ngột quay người về sau.

Giật mình khi thấy ông Đặng đang đứng sát với mình.
“ Ba đi tìm con ạ? ”
“ Lạnh như vậy, mặc áo khoát vào đi con.


Ông Đặng và Lâm Niên không rời Đặng Song Nhi nữa bước, luôn bên cạnh bảo vệ cô.

Khi nãy cô bảo ra ngoài đi dạo, ông lật đật chạy vào bên trong lấy áo khoát của cô mang đi và cẩn thận theo sau.
Đôi mắt của Đặng Song Nhi đỏ hoen nắm lấy đôi tay chai sần thô ráp to lớn của ông, lên tiếng nói:
“ Về thôi ạ.


Ông Đặng mỉm cười, cưng chiều xoa xoa đầu cô.
Không chỉ riêng Vũ Dịch Đức có bí mật muốn giấu cô, ông cũng có một bí mật đã chôn dấu gần 20 năm qua.

Đột nhiên trong lúc này, phía trước có một chiếc xe lái rất nhanh về phía trước, rất đáng nghi ngờ.
• Két...
Chiếc xe dừng lại trước Đặng Song Nhi và ông Đặng.

Hai người đàn ông mặc áo đen, đội nón, đeo khẩu trang che kín mít khuôn mặt nhanh chóng mở cửa bước xuống.
“ Các anh muốn gì hả? ”
“ Muốn cô chết! ”
Nói xong, một tên đạp mạnh vào bụng ông Đặng quăng ra xa, bắt lấy Đặng Song Nhi kéo vào trong xe.
“ Bỏ ra!...!ba....!”
Ông Đặng lồm cồm bò dậy, lo lắng gọi tên cô:
“ Song Nhi...!”
Nhét Song Nhi vào trong xe, nhanh chóng khởi động xe lái rời đi.
•Hù...
Một chiếc xe màu đen phía sau chẳng biết là của ai, dừng như họ cũng muốn bảo vệ, lái theo chiếc xe vừa bắt Song Nhi.
Lúc này, Lâm Niên cũng vừa lái đến, anh và một người nữa mở cửa chạy xuống đỡ ông Đặng đứng lên.

Khi nãy anh đã thấy, cũng vội vàng khởi động xe lái đến nên hoàn toàn không kịp.

Bọn họ ra tay quá nhanh và dứt khoát, anh chưa kịp chuẩn bị.
“ Mau đuổi theo chiếc xe đó.


Ba người lên xe đuổi theo, Lâm Niên lấy điện thoại gọi cho Vũ Dịch Đức:
[ “ Nói đi.

” ]
“ Thiếu gia, thiếu phu nhân bị bắt đi rồi, tôi đang lái theo.


[ “ Gửi vị trí sang cho tôi, nhất định phải đuổi theo, không được để mất dấu như lần trước ” ]
Giọng nói của Vũ Dịch Đức vô cùng gấp gáp, nghe rõ từng tiếng bước chân vội vã của anh.
Quả thật đúng như anh đã nghĩ, Thái Tuyết Như không dễ dàng buông tha cho Song Nhi.

Cô ta rất kiêu ngạo, háo thắng chưa bao giờ chấp nhận thua cuộc.

Quyết định đưa cô sang Pháp vô cùng đúng đắn và sáng suốt, nhưng...
•••
Bên trong xe, Đặng Song Nhi bị hai người đàn ông khi nãy giữ lại, cô vùng vẫy la hét:
” Có phải Thái Tuyết Như đã thuê các anh làm vậy không? Làm ơn tha cho tôi đi.


Thực sự lúc này cô chỉ muốn sống yên bình bên ông Đặng và hai hôm nữa cũng sang Pháp, đơn ly hôn đã ký, không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ai vậy mà còn không buông tha cho cô.
“ Tôi lỡ nhận tiền của Thái tiểu thư rồi!.



Tên cầm lái nhìn vào gương chiếu hậu, sau đó đưa mắt qua tên đang ngồi bên cạnh, lúng túng lên tiếng hỏi:
“ Có hai chiếc xe đang theo mình, phải làm sao đây? ”
Đặng Song Nhi ngoái đầu nhìn về sau, họ là ai?
Là Ngô Tân Vinh hay sao?
Tại sao lần nào cô gặp nguy hiểm cũng có anh theo sau bảo vệ, còn người cô yêu...
Đặng Song Nhi bật cười thê lương, nước mắt của sự thất vọng rơi xuống.
“ Gọi cho Thái tiểu thư đi.


Tên đó cầm điện thoại lên, gọi cho Thái Tuyết Như.
“ Thái tiểu thư, có xe đang theo chúng tôi.

E là chưa kịp đến đó đã bị chặn lại! ”
“...!”
Thái Tuyết Như căn dặn gì đó rồi tên đó cúp máy, nhìn qua tên cầm lái ra lệnh.
“ Tăng tốc đi, giá gấp hai! ”
Câu nói vừa dứt thì chiếc xe đằng sau vượt lên chặn lại, trước chiếc xe đã bắt Đặng Song Nhi.

Tiếng súng rền vang bắn lên không trung hăm dọa.

Bốn người đàn ông cao to bước xuống, trên tay cầm súng, đồng loạt mặc vest đen.
Vương Thác, người đứng đầu trong nhóm đó bước tới, dùng súng đập vỡ cửa kính xe, nói với tên cầm lái.

“ Nếu muốn sống thì mau đưa Nam Cung tiểu thư cho tôi.

Nam Cung Nhật Đăng và thuộc hạ Nam Bang đang trên đường đến đây.



“ Nam Cung tiểu thư...gì? ”
Tên cầm lái lắp bắp, khuôn mặt ngơ ngác, nhìn xuống Đặng Song Nhi.
Đâu có bắt nhầm, nhưng Nam Cung gia làm gì có tiểu thư, chỉ có một mình Nam Cung Nhật Đăng!
Vương Thác nhếch môi, chỉa súng vào đầu của tên tài xế.
“ Tôi không thích nói nhiều, có đưa hay không? ”
“ Tôi đưa tôi đưa...!”
•Két...
Lâm Niên, ông Đặng và một tên vệ sĩ Vũ gia mở cửa xe chạy vội lại.

Đặng Song Nhi được hai tên kia đẩy ra ngoài, liền được ông Đặng đỡ lấy và ôm vào lòng.
“ Ba...!”
“ Con có sao không? ”
“ Huhu...!ba...!”
Đặng Song Nhi sợ hãi bật khóc, ôm chầm lấy ông Đặng, nép vào người ông.
Ông ôm cô đi ra phía xa mấy tên đó, sợ bọn họ tổn thương nổ súng ra tay với Song Nhi.
Vương Thác nhìn thuộc hạ rồi hắt mặt về phía trước.

Họ hiểu ý, tiến đến khống chế hai người ở trong xe, còn hai tên còn lại áp giải qua xe của bọn họ, nhanh chóng lái đi.
Cũng đúng lúc này, một chiếc xe đằng trước lái hun hút trên đường, nhắm thẳng vào người của ông Đặng và Đặng Song Nhi.
Vương Thác cảm nhận được điều nguy hiểm, quay người về sau quan sát, hai mắt anh trợn ngược lao đến.
“ Xe, cẩn thận! ”
Lâm Niên đang báo cáo với Vũ Dịch Đức rằng Song Nhi đã bình an, bỗng dưng anh hét lên, điện thoại rơi xuống đất, dùng hết sức chạy tới...
“ Bác Đặng, thiếu phu nhân cẩn thận! ”