Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

Chương 42: 42: Xảy Ra Vấn Đề Lớn





Gia đình hạnh phúc phút chốc đã tiêu tan.!
“ Tôn Trạch, tôi biết cậu là luật sư nhưng lúc này đừng nói nhiều với cậu ta, hoang phí lắm.

Tôi và cậu bắt trói cậu ta lại, đem vào bệnh viện.


Lý Thiên sắn tay áo lên, nghênh mặt lên với Phó Tôn Trạch.
Người làm con có hiếu như Vũ Dịch Đức, khi thấy bà Vũ khóc, lòng anh muốn tan ra.

Như một loại cực hình, dày vò anh.
Anh nặng nề khép chặt đôi mắt, ngửa mặt lên cao hứng chịu những việc đang xảy ra.
Phải làm sao mới đúng đây?
Song Nhi hiện tại đang ở đâu, cô có an toàn hay không? Anh phải tìm cô nơi nao đây? Là Ngô Tân Vinh hay bọn người của Thái Tuyết Như?
Anh phải tìm gặp cô, phải thấy cô an toàn về nhà, anh mới yên lòng phẫu thuật được.
Vũ Dịch Đức bỏ đi, định lên phòng tắm rửa cho xua tan những mệt mỏi, sau đó tiếp tục đi tìm Đặng Song Nhi.
Lý Thiên dút khoát giữ tay anh lại kéo đi, nhìn qua Phó Tôn Trạch, cao giọng:
“ Cậu đứng đó làm gì, qua phụ tôi.! ”
Phó Tôn Trạch lắc đầu, thở dài.
Một người cố chấp, một người trẻ con, có phải anh chọn nhầm bạn rồi không?
“ Cậu buông tôi ra.



“ Dịch Đức, mẹ xin con, làm phẫu thuật đi con.

Con không thương mẹ sao hả? Con muốn bỏ bà già này lắm hay sao? ”
Bà Vũ nghẹn ngào, níu lấy cánh tay còn lại của Vũ Dịch Đức.
Hốc mắt của anh dần đỏ lên, dang tay ôm bà vào lòng.
“ Mẹ, con sẽ không sao đâu.

Mẹ đừng khóc nữa! ”
“ Không sao là không sao thế nào? Tôi là bác sĩ hay cậu là bác sĩ? ”
Lý Thiên tức đến muốn thổ huyết, số anh xui xẻo lắm mới gặp thằng bạn âm binh như thế này.!
Anh chỉ thấy chơi với Phó Tôn Trạch là có lợi, ví dụ như vợ anh có đòi ly hôn, nhờ cậu ta hòa giải cũng được.
Còn Vũ Dịch Đức, hazz, chán không muốn nghĩ tới.
Lúc này, Ông Vũ từ bên ngoài đi vào.

Cả một đêm ông cũng không về nhà, ở lại bệnh viện bàn bạc với bác sĩ về tình trạng của ông Đặng, xem còn cách nào không.
“ Chưa tìm được Song Nhi nữa sao? ”
“ Dạ chưa, chú Đặng, phía cảnh sát có liên hệ với chú không? ” Phó Tôn Trạch hỏi lại.
“ Có...!Tuyết Như đã chết trong vụ nổ xe tối qua rồi.! ”
Ông Vũ thở dài, ngồi xuống sofa.
Chưa bao giờ ông nghĩ Tuyết Như dám làm những chuyện như vậy.
Xinh đẹp kiêu sa, rạng rỡ, lộng lẫy bao nhiêu thì phút cuối cùng lại biến thành cái xác cháy đen.
Nhưng ác giả ác báo, chẳng trách ai được!
Đáng lý ra, nếu Tuyết Như buông bỏ và chấp nhận những thứ vốn không thuộc về mình.

Tương lai chắc chắn sẽ trải đầy hoa hồng, vinh hoa phú quý.
Học thức có, xinh đẹp có, gia đình có tiếng tăm...với những điều kiện đó, đâu thiếu người theo đuổi.
Nhưng ông cũng không cho rằng con trai ông đã làm đúng, đùa giỡn trong tình yêu đó là một điều chẳng thể chấp nhận được.
Và anh cũng đang trả giá cho sai lầm, những phút ngông cuồng của mình.!
“ Dịch Đức à, con làm phẫu thuật đi, ba sẽ tìm Song Nhi giúp con.


“ Nghe lời ba mẹ đi con, khi con khỏe lại, con muốn làm gì cũng được.

Nếu Song Nhi biết, con bé cũng sẽ bảo con làm phẫu thuật ngay lập tức.

Nếu con vì Song Nhi mà gặp vấn đề gì không may, sau này con bé sẽ đau lòng tự dằn vặt chính bản thân mình.


Vũ Dịch Đức nhìn xa xăm, anh làm sao mới phải đây?
Bỗng dưng Vũ Dịch Đức cảm thấy phía trước tối sầm đi, anh loạng choạng bước chân bám víu vào người của Lý Thiên.
“ Dịch Đức...! ”

Mọi người đứng dậy, chạy tới quay quanh anh.

Lúc này anh đỡ xây xẩm, chóng mặt hơn.

Đưa tay lên, lắc đầu, ý bảo rằng mình không sao.
“ Cậu như vậy, vậy mà cứng đầu không chịu phẫu thuật.

Đầu cậu bằng bê tông à, nói đi để tôi còn biết chọn dao.


Lý Thiên vừa đỡ lại ghế nhưng miệng không ngừng xiên xỏ Vũ Dịch Đức.
Ngồi xuống ghế, nhìn qua quản gia lên tiếng:
“ Bác lên thư phòng lấy thuốc dùm cháu, ngăn kéo ở bàn làm việc.


“ Cậu phải ăn gì đó mới uống thuốc được! ”
Reng...reng...
Reng...!reng..
Điện thoại của Vũ Dịch Đức và Phó Tôn Trạch đồng loạt reo lên, anh quýnh quáng lấy ra nghe xem có phải Hắc Nhạc đã tìm được Song Nhi rồi không, còn Phó Tôn Trạch thì cau mày, đi ra xa nghe điện thoại của trợ lý riêng.
“ Có phải đã tìm được vợ tôi? ”
[ “ Dạ không...!tập đoàn...!tập đoàn xảy ra vấn đề lớn, ngài có thể lên giải quyết không? ” ]
“ Dịch Đức à, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện ở tập đoàn tôi sẽ giải quyết giúp cậu.


Phó Tôn Trạch gấp rút lên tiếng nói, sắc mặt không được tốt lắm.
“ Được, cảm ơn cậu! ”
Phó Tôn Trạch vội vàng bỏ đi ra ngoài, lên xe lái đi.


Vũ Dịch Đức cũng hạ cánh tay đang cầm điện thoại xuống, tắt máy, híp mắt suy nghĩ.

Đứng phắt dậy, những bước chân vội vã chạy nhanh lên phòng.
Bà Vũ lo lắng, hai mắt rưng rưng gọi theo:
“ Dịch Đức! ”
Lý Thiên nghiến răng:
“ Vũ Dịch Đức, cậu muốn chọc cho tôi tức chết phải không? ”
Quát xong, Lý Thiên xoay người nhìn lại, hai mắt anh đảo đảo.
Ủa, Phó Tôn Trạch đi lên tập đoàn thì anh về nhà cậu ta bằng phương tiện gì?
Vũ Dịch Đức ơi là Vũ Dịch Đức, sau này cậu lập di chúc, nhất định phải có tên tôi, Lý Thiên!
Ông Vũ cũng đi lên phòng thay bộ đồ mới.

Ông là ba, ông phải chia sớt một chút gánh nặng.

Con trai ông, tính tình thế nào ông hiểu.

Phải nhanh tìm được Song Nhi, như vậy Dịch Đức mới chịu làm phẫu thuật.
Nếu ông là Dịch Đức, ông cũng lựa chọn giấu đi bệnh tình.

Không muốn cho người mình yêu, người vợ của mình lo lắng đau buồn và suy sụp.
Chỉ muốn dành mọi thứ tốt nhất, vui nhất cho người mình yêu.!
Nhưng mọi thứ không đơn giản như dự tính, hiện tại đã đi quá xa với kế hoạch ban đầu.