Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 105: Hồn Kỹ thứ hai của Linh Mâu (Trung)




Phàm Vũ vội vàng đi ra cửa, còn Chu Y thì đích thân đưa Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông về ký túc xá, trước khi về còn dặn dò cả hai ngày mai đến thẳng phòng học ban Một năm hai trình diện rồi chuẩn bị sát hạch thăng cấp. Mọi chuyện đều đã có Phàm Vũ lo rồi, kỳ sát hạch chắc chắn Hoắc Vũ Hạo phải tham gia. Nếu không qua được cho dù viện trưởng muốn cũng không thể giữ hắn lại, quy định có thể du di nhưng cái nào ra cái đó, không thể quá mức được.
Về đến ký túc xá, rốt cuộc cũng đã được nghỉ ngơi, Hoắc Vũ Hạo thở dài một hơi đầy mệt mỏi, cả ngày không ngừng chạy về đã làm hắn mệt muốn đứt hơi rồi. Giờ hắn chỉ muốn được đánh một giấc cho sảng khoái nên cũng chẳng thèm lau chùi dọn dẹp gì đã nhảy lên chiếc giường bằng ván gỗ của mình định lăn ra ngủ.
- Hoắc Vũ Hạo, ngươi đứng lên cho ta.
Vương Đông tức giận nói.
- Làm gì? Không phải ngươi đổi tính siêng năng đấy chứ? Thôi đi, hôm nay ta mệt muốn chết rồi, để yên cho ta ngủ.
Nói xong hắn lập tức xoay người vào trong, tích tắc sau liền vang lên tiếng ngáy.
Nhìn bộ dạng của hắn, Vương Đông chỉ biết cười trừ, cái người này vậy mà ngủ được sao?
Thôi kệ, dù sao hắn cũng đã trở về rồi. Hơn nữa còn có Vũ Hồn Song Sinh. Nhưng sao mình vẫn có cảm giác cả người hắn đầy chuyện kỳ bí, rốt cuộc là sao đây?
Trước giờ trong mắt Vương Đông, Hoắc Vũ Hạo chỉ là một cô nhi, nhưng giờ hắn đã thay đổi rất nhiều, càng lúc càng trở nên huyền bí. Chuyện ban nãy hắn kể thật lòng Vương Đông vẫn chưa thể tin được. Bởi vì Hoắc Vũ Hạo có chứng cứ để chứng minh và mọi chuyện cũng không có sơ hở, Vương Đông chỉ cảm thấy duy nhất chuyện hắn bảo vũ hồn của hắn bị thoái hoá là có chút không đúng, bởi vì cả hai sử dụng dung hợp lực trong suốt một thời gian dài mà không có chút gì kỳ lạ hết. Chẳng lẽ vì đấy là chuyện riêng của hắn nên mình không cảm nhận được sao?
Tuy trong lòng vẫn đầy những câu hỏi thắc mắc nhưng Vương Đông cũng không đánh thức Hoắc Vũ Hạo dậy. Hắn đã quay về ngồi xuống chiếc giường trải đệm lông cừu của mình, trong lòng thầm nghĩ, thôi quên hết đi, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, mình không phải cũng vậy sao? Thế thì mình có tư cách gì chất vấn người ta đây? Ít ra hắn không có thay đổi, vậy là được rồi.
Sau khi nghĩ thông suốt, Vương Đông bất tri bất giác cũng cảm thấy mệt mỏi. Tên quỷ ma kia ngủ rồi, mình còn tu luyện gì nữa. Thôi ngủ luôn. Nghĩ thế hắn liền kéo mền nằm xuống, nhưng tích tắc sau hắn lại bật người ngồi dậy, lấy một cái đệm khác từ trong Trữ Vật Hồn Đạo Khí ra đắp lên người Hoắc Vũ Hạo.
- Ngày mai rồi đưa đệm cho ngươi sau. Hừ, giường toàn bụi là bụi.
Lần này về nhà hắn còn đặc biệt mua cho Hoắc Vũ Hạo một bộ chăn đệm này.
Hắn làm xong xuôi hết mới trở lại giường của mình nằm xuống đi vào giấc ngủ. Mấy ngày nay, lúc nào cũng lo lắng cho tên chết tiệt đó, có ngày nào hắn ngủ ngon giấc đâu.
Sáng hôm sau, Hoắc Vũ Hạo thức dậy, thấy Vương Đông còn trùm kín chăn ngủ ở giường bên cạnh, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy vui vẻ, miệng nở nụ cười.
Trở về rồi, cảm giác thật thoải mái a!
Trời mới tờ mờ sáng, hắn đứng dậy nhẹ nhàng mở cửa sổ, nhìn chằm chằm về chân trời phía đông ở xa xa.
Lát sau, mặt trời từ từ ló dạng, Hoắc Vũ Hạo vội vàng hít sâu một hơi rồi thu lấy Tử Khí Đông Lai vào hai mắt và tu luyện.
Linh Mâu đã có Hồn Hoàn thứ hai rồi nên xét về tổng thể cũng có tăng lên một chút. Thị lực của hắn so với trước kia càng thêm nhạy bén, bốn Hồn Kỹ ngày trước Thiên Mộng Băng Tằm mang đến cho hắn cũng được đồng loạt nâng cấp. Lúc này mỗi cái đều phát ra uy lực của một Hồn Hoàn ngàn năm a. Thế nên bề ngoài hắn chỉ là một Đại Hồn Sư có hai Hồn Hoàn, nhưng nếu là hồn sư có Tam Hoàn, Tứ Hoàn, cũng chưa chắc có thể là đối thủ của hắn.
Tử Cực Ma Đồng nhờ Linh Mâu thăng cấp mà cũng đề thăng theo, lúc này nếu hắn thi triển Linh Hồn Công Kích thì uy lực của nó đã có thể ngang ngửa với ngày trước hắn và Vương Đông cùng liên hợp sử dụng Hạo Đông lực.
Sau hành trình đến cực bắc, mọi thứ đúng hệt như những gì Thiên Mộng Băng Tằm đã nói, thực lực của hắn rốt cuộc đã tăng lên toàn diện, hắn đã có khả năng chiến đấu cá nhân rồi.
Ánh sáng màu tím bay lượn trong mắt hắn chừng năm phút mới dừng lại, còn ánh mặt trời bên ngoài cũng đã sáng rực hơn rất nhiều.
Hoắc Vũ Hạo vỗ vỗ mền của Vương Đông nói:
- Này, dậy đi đồ lười, trời sáng rồi.
- Đừng có làm ồn, để ta ngủ thêm một chút.
Vương Đông kéo mền trùm kím đầu, nhất quyết không chịu dậy.
Vương Đông cười cười, hai tay theo khe hở của tấm mền luồn vào bên trong, đến khi chạm vào cổ Vương Đông thì hắn liền sử dụng vũ hồn thuộc tính băng.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Vương Đông gần như ngay lập tức bật dậy, cái mền đang đắp cũng bị đá văng đi, để lộ ra đôi chân thon dài.
- Lạnh chết ta mất. Chết tiệt, Hoắc Vũ Hạo, ta liều mạng với ngươi.
Chiếc cổ lạnh cóng khiến hắn ngay lập tức tỉnh táo lại, nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo đứng gần đó cười ngặt ngẽo, không cần hỏi cũng biết chuyện tốt này từ đâu mà ra. Hắn lập tức phi thân tung cước về hướng Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên sẽ không đứng đấy chờ bị đánh, hắn lập tức sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung bỏ của chạy lấy người. Sau khi được Băng Bích Đế Hoàng Hạt cải tạo cơ thể, lúc này thể lực của hắn thậm chí hơn cả Vương Đông nữa, tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, nháy mắt đã mất dạng. Có điều trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu.
- Ta đi rửa mặt trước, ngươi nhanh nhanh ra nhà ăn luôn nha.
- Lạnh quá, hừ hừ.
Vương Đông xoa xoa cổ, không kềm được rùng mình một cái, nghiến răng nói:
- Hoắc Vũ Hạo ngươi chờ đó.
Ý định trả thù của Vương Đông rốt cuộc lại không có cơ hội thực hiện, vì bọn hắn vừa gặp nhau ở nhà ăn thì Bối Bối, Đường Nhã và Tiêu Tiêu cũng đến.
Năm người gặp nhau dĩ nhiên lại thêm một phen náo nhiệt. Hoắc Vũ Hạo kể lại câu chuyện tối hôm qua một lần nữa, có điều lần này không nói rõ Hồn Hoàn của mình bao nhiêu năm mà thôi. Hiện giờ hắn còn đang chờ tin tức của sư phụ Phàm Vũ.
- Nếu Phàm Vũ lão sư đã đồng ý giúp đệ ở lại thì bọn tỷ cũng yên tâm. Tiểu Vũ Hạo à, lần sau còn như vậy nữa là Môn Chủ đuổi đệ ra khỏi nhà luôn.
Đường Nhã nói với vẻ hung dữ, nhưng ánh mắt thân thiết đầy ân cần đã bán đứng nội tâm của nàng rồi.
Hoắc Vũ Hạo áy náy nói:
- Tiểu Nhã lão sư, Đại sư huynh, sau này đệ sẽ không như thế nữa, bất kể chuyện gì cũng sẽ thảo luận với mọi người.
Bối Bối nhìn hắn đầy thâm ý, vỗ vỗ vai hắn nói:
- Tiểu sư đệ, lần này mặc dù là chuyện tốt. Nhưng sư huynh ta cũng mong đệ cố gắng vượt qua được lần sát hạch thăng cấp này.
- Dạ Đại sư huynh.
Hoắc Vũ Hạo lúc nào cũng hết sức tôn kính đối với Bối Bối và Đường Nhã.
Bối Bối cười to nói:
- Thôi, đi ăn sáng nào.
Ở ngoại viện chỉ có hai nhà ăn, một của hệ Vũ Hồn và một của hệ Hồn Đạo. Cho nên cả bọn đều cùng ngồi ăn ở một phòng ăn nhưng chẳng qua khác cấp lớp mà ngồi ở những khu vực khác nhau thôi.
Từ năm nhất lên năm hai, Giáo Học Lâu của bọn Hoắc Vũ Hạo cũng thay đổi, năm nhất là toà Giáo Học Lâu màu trắng, còn năm hai và ba thì màu vàng. Tuy hôm qua Hoắc Vũ Hạo không đến trình diện nhưng Vương Đông và Tiêu Tiêu thì có. Ba người cùng nhau đi về toà Giáo Học Lâu của năm hai, rồi đi thẳng lên phòng học của ban Một.
Bọn họ đang đi thì đột nhiên đụng phải ba người, cả ba đều là người quen.
Dáng người của Đái Hoa Bân đã cao lớn hơn trước, bộ dạng đã lạnh lùng lúc này còn thêm chút u ám, tuyệt đối không hề giống một thiếu niên mới mười hai mười ba tuổi, trông hắn chín chắn già dặn hơn rất nhiều.
Bên cạnh hắn là Chu Lộ, cô bé đã bắt đầu dậy thì, so ra không thấp hơn Đái Hoa Bân là bao, hơn nữa bước đi không có chút tiếng động, quả không hổ danh hồn sư có vũ hồn U Minh Linh Miêu.
Người còn lại dĩ nhiên chính là cô gái có vũ hồn Cửu Vĩ Hồ Thôi Nhã Khiết. Đái Hoa Bân hệ Cường Công, Chu Lộ hẳn là hệ Mẫn Công, còn Thôi Nhã Khiết, Hồn Kỹ thứ nhất của cô bé là "Mị Hoặc", có thể xem như thuộc hệ Khống Chế, nhưng Hồn Kỹ thứ hai lại là "Hồ Vĩ Châm", cái này lại giống hệ Mẫn Công. Nên khi Chu Lộ và Đái Hoa Bân cùng bị chuyển sang ban Hai thì cô bé cũng đi theo. Dù sao trong kỳ sát hạch Tân Sinh, cả ba đều cùng một tổ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hoắc Vũ Hạo thấy ba người Đái Hoa Bân thì dĩ nhiên bọn Đái Hoa Bân cũng thấy ba người bọn họ. Hai bên từ từ tiến lại gần đối diện nhau.
Đái Hoa Bân vừa thấy ba người Hoắc Vũ Hạo, sắc mặt càng thêm u ám. Hai bên có thể nói là đã kết oán với nhau từ lâu, kỳ sát hạch Tân Sinh, nhóm Hoắc Vũ Hạo đã thắng bọn hắn, sau đó đến lúc bầu chọn lớp trưởng, hắn và Chu Lộ đều bị Chu Y khai trừ.
Thua một trận, Đái Hoa Bân có thể nhịn được, dù sao đó là phán đoán của chủ nhiệm Đỗ Duy Luận, hắn mặc dù không phục cũng không thể làm gì. Hơn nữa, bản thân hắn biết thực lực của mình nhất định hơn Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo.
Có điều, khi Chu Y khai trừ hắn và Chu Lộ mới thực sự khiến hắn cảm thấy nhục nhã. Từ khi lọt lòng đến nay, hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế. Là con trai nhà Công Tước Bạch Hổ, hắn không những bị giáo dục nghiêm khắc còn được dưỡng dục tính nết ăn trên ngồi trước, nếu không ngày xưa làm sao có chuyện với mẹ con Hoắc Vũ Hạo, cuối cùng mới tạo nên bi kịch cho cả hai mẹ con họ.
Mà cũng vì bản thân là con trai nhà Công Tước Bạch Hổ, hắn mới không dễ dàng bị đả kích này làm sụp đổ, ngược lại càng khiến hắn có ý chí phấn đấu mạnh mẽ hơn. Hắn không chỉ dựa vào thực lực của mình trở thành lớp trưởng ban Hai còn không ngừng cố gắng tu luyện, mức độ chăm có thể nói ngang bằng với cả Hoắc Vũ Hạo. Hơn nữa hắn có thiên phú dị bẩm, hiện tại hồn lực đã đạt đến cấp ba mươi sáu. Chỉ tính riêng về mặt tu vi, tuyệt đối là nhân vật số một số hai ở năm Hai.
Người ta thường nói cừu nhân gặp mặt sẽ đỏ mặt tía tai, Chu Lộ vừa thấy bọn họ lập tức nói với giọng châm chọc:
- Ý, đây chẳng phải là Hoắc Vũ Hạo sao? Ủa, sao ta nghe nói hôm qua ngươi không kịp đến trình diện mà. Sao giờ còn ở đây? Ngươi đi lộn chổ rồi. Về đi, quy củ của học viện chẳng nhẽ ngươi không rõ, đến muộn là bị khai từ ngay.
Hoắc Vũ Hạo cười nhạt một tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Đái Hoa Bân.
- Chuyện đó liên quan gì tới ngươi?
Chu Lộ nói:
- Dĩ nhiên là có. Ta là một học viên của học viện Sử Lai Khắc, ta phải có trách nhiệm bảo vệ nội quy của học viện. Nơi này không phải là nơi ngươi muốn vào là vào. Cút xéo đi.
Quan hệ hai bên vốn đã như nước với lửa, cô bé vừa có cớ dĩ nhiên sẽ đả kích không chút khách sáo.