Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 107: Huy chương Hồn Đạo Sư cấp hai (Thượng)




- Chu lão sư đến kìa.
Tiêu Tiêu khẽ kêu lên một tiếng, nhất thời cả Tào Cẩn Hiên lẫn Chu Tư Trần đều rùng mình một cái, sau đó nhanh chóng trở về vị trí của mình ngồi nghiêm chỉnh. Bất quá không biết có phải Tiêu Tiêu có năng lực tiên đoán hay không, mà cô bé chưa kịp lên tiếng giễu cợt đã thấy Chu y thật sự bước vào.
Chu Tư Trần và Tào Cẩn Hiên không hẹn mà cùng quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Tiêu, thậm chí còn cùng giơ lên ngón tay cái.
- Cái này...
Tiêu Tiêu vốn định trêu bọn họ, nào ngờ lại thành ra vầy cũng có chút dỡ khóc dỡ cười.
Chu Y vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng như trước, bộ dạng của nàng không chỉ làm những học viên trong lớp run rẩy mà cả Vương Ngôn cũng cảm thấy có chút ớn lạnh.
Chu Y nhanh chóng liếc mắt mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái, sau đó nhỏ giọng nói:
- Vương lão sư, ngươi định làm sao đây?
Nàng dĩ nhiên không nói bản thân mình đã biết trước mọi chuyện rồi.
Vương Ngôn nhíu mày nói:
- Chuyện hôm qua Hoắc Vũ Hạo không đến trình diện đã bị rất nhiều người biết, sáng nay bọn chúng còn cãi nhau một trận với mấy đứa Đái Hoa Bân nữa. Chuyện này chắc chắn không thể ém xuống được, chúng ta chỉ có thể cố hết sức bảo vệ thôi. Hai người chúng ta phải đồng lòng yêu cầu giữ Hoắc Vũ Hạo lại. Quy định tuy nghiêm ngặt nhưng trước đó Hoắc Vũ Hạo dù sao vẫn còn được nhận đãi ngộ như đệ tử hạch tâm, nếu hai người chúng ta cứ khăng khăng yêu cầu nhất định học viện sẽ xem xét đến ý kiến của chúng ta.
Nghe lời Vương Ngôn nói, trong lòng Chu Y không khỏi dâng lên một chút khâm phục, Vương Ngôn hoàn toàn chưa biết lý do tại sao Hoắc Vũ Hạo đến muộn, mà khi hai người gặp mặt hắn cũng không đến hỏi tại sao, thế mà đã hết lòng giúp đỡ Hoắc Vũ Hạo ở lại không chút nghi ngờ. Chuyện này làm Chu Y cảm thấy chút áy náy, thế nên nàng cũng không đành lòng giấu diếm nữa.
- Vương lão sư, chuyện hồi năm nhất Vũ Hạo nhất mực chọn học thêm môn học bên hệ Hồn Đạo ngươi có biết không?
Vương Ngôn gật đầu nói:
- Biết! Nhưng không rõ bên ấy hắn học như thế nào?
Chu Y nói tiếp:
- Thành tích của nó tốt lắm, hiện giờ đã bái Phàm Vũ làm sư phụ. Phàm Vũ cũng quyết định cho nó làm đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo. Thế nên ngươi không cần lo lắng, Vũ Hạo sẽ không bị khai trừ đâu.
- Cái gì?
Giọng nói của Vương Ngôn nhất thời lớn hơn vài phần. Sau đó hắn mới giật mình nói nhỏ:
- Sao có thể như thế?
Lúc nãy hai người đứng đây xì xào nói chuyện, những học viên bên dưới mặc dù tò mò nhưng không thể nghe thấy gì, giờ Vương Ngôn lại sơ ý hơi lớn tiếng một chút nhất thời thu hút sự chú ý của tất cả các học viên.
Vương Ngôn cũng đã biết mình thất lễ, lập tức nói tiếp:
- Chu lão sư, chúng ta ra ngoài nói tiếp.
Vừa nói hắn vừa vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng.
Chu Y thầm than một tiếng: "Xin lỗi Vương lão sư, vì chồng ta, ta không thể không làm như thế. Việc cuối cùng ta có thể làm chỉ là không lừa ngươi nữa thôi." Vừa nghĩ nàng vừa quét đôi mắt lạnh lùng khắp phòng một lần rồi mới theo Vương Ngôn đi ra ngoài.
- Chu lão sư, mọi chuyện là sao? Tại sao trước giờ ta không biết chút tin tức gì? Ta biết ngươi là vợ của Phàm Vũ, nhưng ngươi đừng quên ngươi cũng là lão sư của hệ Vũ Hồn mà? Sao lại đem đệ tử ưu tú như thế tặng cho hệ Hồn Đạo chứ? Không được, tuyệt đối không được, ta không đồng ý.
Vương Ngôn có chút kích động nói.
Chu Y thở dài một tiếng.
- Vương lão sư, bình tĩnh nào, ngươi nghe ta nói đã. Đúng, trong mắt ta và ngươi, Vũ Hạo đúng là một đệ tử ưu tú, có thể nói tương lai không hạn lượng. Nhưng, trong mắt những vị lãnh đạo của hệ chúng ta có như thế không? Bất kể là Ngôn viện trưởng hay Đỗ chủ nhiệm, thậm chí cả Huyền lão, tất cả đều nghĩ Vũ Hạo không có triển vọng. Không chịu cho hắn làm đệ tử hạch tâm. Ngươi nghĩ đến chuyện khi đó Hoắc Vũ Hạo cảm thấy như thế nào không? Bản thân cố gắng giành được chức vô địch trong kỳ sát hạch Tân Sinh, thế mà một tư cách trở thành đệ tử hạch tâm cũng không có? Nó chỉ là một đứa trẻ thôi, ngươi có nghĩ nó sẽ vì chuyện này mà thất vọng suy sụp không?
Nghe hàng loạt câu hỏi của nàng, Vương Ngôn nhất thời ngẩn người. Chu Y nói không sai, nhưng bên phía Đỗ chủ nhiệm cũng có lý do của lão.
Chu Y nói tiếp:
- Đã thế thì thôi để chúng ta chăm sóc Vũ Hạo, bởi vì chúng ta tin, với thiên phú của nó, nhất định tương lai nó sẽ từng bước từng bước bộc lộ ra được năng lực thật sự của mình. Ta tin, sau những năm làm đệ tử hạch tâm, nó rất có khả năng sẽ trở thành đệ tử nội viện. Mà ta nghe nói, biểu hiện của nó bên hệ Hồn Đạo phải dùng từ kinh khủng để hình dung. Thậm chí còn kinh động đến Tiền viện trưởng, thế nên chính ngài đã cho phép hắn trở thành đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vương Ngôn có chút nôn nóng nói:
- Không thể nào, nó mới sang hệ Hồn Đạo có bao lâu đâu, khoảng chừng tám tháng thôi. Thường thì đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo chỉ đến năm thứ tư mới chọn ra được. Trừ một số đệ tử được tuyển chọn đặc biệt ở bên ngoài chứ trước nay chưa từng có ngoại lệ. Mà Vũ Hạo lại chỉ sang học ở hệ Hồn Đạo vài canh giờ mỗi ngày sau giờ học, làm gì có được thành tích cao cơ chứ.
Chu Y thở dài một tiếng nói:
- Vương Ngôn à, tính cách ta thế nào chẳng nhẽ ngươi không biết. Đúng là trong lòng ta có một chút nghiêng về phía Phàm Vũ một chút, dù sao đấy cũng là chồng của ta. Ngươi nói không sai, ta vẫn là lão sư của hệ Vũ Hồn mà. Nếu lúc đầu hệ Vũ Hồn coi trọng Vũ Hạo, ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng yêu cầu của Phàm Vũ cho Vũ Hạo trở thành đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo. Nhưng thật sư ngươi xem, hệ Vũ Hồn chúng ta đã làm những gì? Chúng ta khiến đứa bé này đau lòng. Ngươi có biết bình thường Vũ Hạo đã cố gắng đến mức nào không? Hắn trừ những giờ học trên lớp thì mặc kệ gió mưa bão táp, đều đều hai canh giờ mỗi ngày đều sang học tập bên hệ Hồn Đạo. Ta không muốn giấu ngươi, đúng, khi kết thúc năm nhất mặc dù Hoắc Vũ Hạo chưa có Hồn Hoàn thứ hai, nhưng nó đã là một Hồn Đạo Sư cấp hai rồi. Phàm Vũ nổi tiếng nghiêm khắc, vậy mà chính miệng chàng đã công nhận cấp bậc này của Hoắc Vũ Hạo. Tám tháng, với độ tuổi như thế, mà nó chỉ cần tám tháng đã có thể trở thành một Hồn Đạo Sư cấp hai. Hơn nữa với thành tích này, nó còn phá vỡ luôn kỷ lục ghi chép bên hệ Hồn Đạo, ngươi nghĩ dưới tình huống vậy người ta còn không vội vàng nhận nó làm đệ tử hạch tâm hay sao?
Nghe đến đây, Vương Ngôn có cảm giác hít thở không thông. Đúng a! Là hệ Vũ Hồn không chịu nhận Hoắc Vũ Hạo làm đệ tử hạch tâm, người ta có thiên phú tuyệt đỉnh bên hệ Hồn Đạo, thì mình còn lý do gì để cản trở nữa? Hắn còn nhớ rõ ràng lúc tuyên bố Hoắc Vũ Hạo không có tên trong danh sách đệ tử hạch tâm, hắn còn vì sự thất vọng hiện rõ trong ánh mắt Hoắc Vũ Hạo mà thương cảm, nên lúc này không cách nào phản bác được lời của Chu Y.
***
Cũng ngay lúc này, trên Hải Thần Đảo có hai lão già gian xảo cùng nói chuyện về một chủ đề tương tự.
- Lão Ngôn! Lần trước ngươi thua ta một vụ cá cược đấy, giờ thực hiện đi.
Tiền Đa Đa nghiêm chỉnh ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm Ngôn Tiểu Triết đang ngồi sau bàn làm việc, ung dung nói.
Ngôn Thiểu Triết đặt hai tay lên bàn, hơi hơi chúi người về trước, nói với vẻ mặt ngạc nhiên:
- Chuyện gì? Đổ thư đâu? Sao ta không nhớ gì hết vậy cà?
- Gì? Gì không nhớ?
Tiền Đa Đa trợn mắt nói:
- Lão Ngôn, ngươi có biết xấu hổ không đấy! Cái đồ mặt dày, năm ngoái ta với ngươi cá cược trong trận chung kết sát hạch Tân Sinh đó, cuối cùng ngươi thua, giờ lại làm bộ quên à? Ngươi có tin ta phá nát chỗ này để ngươi hồi phục trí nhớ không?
Ngôn Thiểu Triết có chút buồn cười, nhìn bộ dạng như bị dẫm phải đuôi của Tiền Đa Đa.
- Được rồi, được rồi, từ từ nào. Chuyện nhỏ vậy mà ngươi cũng chạy đến đây làm phiền ta sao? Ta bận trăm công nghìn việc mà còn bị ngươi phá rối nữa. Nói đi, ngươi vừa ý đệ tử nào của hệ Vũ Hồn ta hả? Ta nhắc lần nữa, tuyệt đối không được chọn đệ tử hạch tâm của bọn ta, bọn chúng đều là những đệ tử ưng ý của ta, ngươi có muốn cũng không được.
Tiền Đa Đa thấy hắn nhớ ra rồi mới dẹp cái dáng vẻ phẫn nộ đi, ngồi lại xuống ghế sô pha:
- Ngươi nhớ là tốt rồi. Cái đồ tham lam, keo kiệt bủn xỉn, ta mà bảo muốn đệ tử hạch tâm của ngươi chắc ngươi liều mạng với ta quá. Yên tâm đi, ta chỉ muốn một đệ tử bình thường thôi.
Ngôn Thiểu Triết nghe lão kia nói thế trong lòng đột nhiên sinh chút cảnh giác, cái dáng vẻ của Tiền Đa Đa hiện giờ nguy hiểm quá.
- Lão Tiền, ngươi đừng có lấy biệt danh của mình mà gắn cho ta, lão phu không có dễ nổi giận như ngươi đâu. Mà Hồn Đạo Hệ của ngươi giàu có thế rồi đừng có đến trấn lột của ta nữa. Nói coi, học viên nào lọt vào pháp nhãn của ngươi thế?
Tiền Đa Đa có chút khó chịu nói:
- Cái gì mà pháp nhãn chứ! Càng nói càng bực bội, ta vất vả lắm mới thắng ngươi một lần, vậy mà... hừ, toàn là chuyện của hệ Vũ Hồn các ngươi... đúng là lần này lỗ nặng rồi.
- Gì?
Nghe lão nói thế nhất thời khiến Ngôn Thiểu Triết cảm thấy tò mò:
- Chuyện làm sao?
Tiền Đa Đa nói:
- Thì cũng vì Chu Y, con bé lão sư của hệ Vũ Hồn mà lúc nào cũng thích mang mặt nạ già nua đấy. Con bé đấy là vợ của Phàm Vũ, mà lần này trong lớp nó có một đệ tử đến trình diện muộn, mà đấy lại là đệ tử nó thích nữa. Nhưng theo nội quy, cái đứa kia chắc chắn sẽ bị khai trừ. Ngươi cũng biết tên tiểu tử Đỗ Duy Luân rồi đấy, trước giờ nó coi quy định của học viện còn hơn lời cha dạy dỗ nữa, làm sao nhờ nó giúp đỡ được. Nên đêm qua Chu Y mới nói lại với Phàm Vũ, Phàm Vũ vốn không định xen vào chuyện này, nhưng nếu thế thì bị vợ tống cổ ra khỏi nhà mất. Nên cuối cùng lại đến nhờ ta thu nhận đứa bé kia làm đệ tử hạch tâm. Ngươi cũng biết Phàm Vũ là người được đề cử làm viện trưởng kế nhiệm mà, ta làm sao không nể mặt hắn được đây. Mà cái lão già quỷ quyệt ngươi nữa, ta không nhanh nhanh đến đòi nợ có khi ngươi quỵt luôn cũng không chừng. Thế nên ta mới phải chạy đến đây một chuyến.
Ngôn Thiểu Triết có chút nghi ngờ nhìn Tiền Đa Đa.
- Tên đệ tử đến muộn ấy đáng để Phàm Vũ làm vậy sao? Nó tên gì?
Tiền Đa Đa thản nhiên nói:
- Hoắc Vũ Hạo.
Ngôn Thiểu Triết đảo mắt nói:
- Hình như có chút ấn tượng.