Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 454: Thất quái tụ hội, chiến ý tăng




Ngũ Trà vừa thấy Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi tới, hai mắt sáng lên.

 - Ê, hai người mới tới a, luyện tập thực chiến phải không? Tới tới đánh với ta một chặp đi! Hôm trước đánh trên hồ ta xem thực đã ghiền a, cho ta cảm nhậm uy lực băng của các ngươi xem nào.

 Hàn Nhược Nhược bất đắc dĩ nói:

 - Trà nhi, người ta vừa mới đến, ngươi tỏ vẻ học tỷ một chút được không?

 Ngũ Trà hưng phấn nói:

 - Nhược Nhược tỷ, ngươi cũng không biết chớ hai tên nhóc này hôm đó chính là đại hiển thần uy a! Lăng Lạc Thần làm đội trưởng một đội ngũ một Hồn Đế bốn Hồn Vương, đánh nhau với chỉ hai đứa này, kết quả cuối cùng ra sao biết không? Nghiền nát, hai người đè bẹp năm người của Lăng Lạc Thần, một cơ hội cũng không có, hoàn tòa áp chế. Hai người bọn họ một Hồn Đế, một Hồn Thánh. Ngươi nói xem ta có muốn thử hay không?

 Hàn Nhược Nhược tối đó không tận mắt chứng kiến Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi ra tay, nhưng cũng nghe vài tin đồn, vừa được Ngũ Trà kể lại chi tiết cũng giật mình.

Vương Ngôn hiểu rõ Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi, nhưng hắn đi cùng Hàn Nhược Nhược thì chỉ có nhỏ to tâm sự, dĩ nhiên đâu có bàn tới chuyện người khác.

 Hàn Nhược Nhược dịu dàng nhìn qua Vương Ngôn, ý hỏi.

 Hai ngày qua ở chung, tình yêu của Vương Ngôn đối với Hàn Nhược Nhược đã vỡ đê tràn bờ không gì ngăn được. Vì sao lúc trước hắn thương Hàn Nhược Nhược? Nhiều năm qua, hắn cũng không phải không tìm được bầu bạn, chỉ là hắn nhãn giới cực cao. Hàn Nhược Nhược khiến hắn phải lòng vì cảm giác ăn ý, mỗi ánh mắt, mỗi động tác, đều có thể ngầm hiểu.

 Lập tức, Vương Ngôn mỉm cười nói:

 - Luận bàn một chút cũng không có gì. Không bằng các ngươi cũng tham gia đi. Ta phỏng chừng các ngươi cũng không rõ nhau lắm, ta giới thiệu cho.

 - Bọn họ bảy người là Bối Bối, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi. Tiến vào nội viện trễ hơn các ngươi nhiều, nhưng họ có một danh hiệu, tin rằng sẽ khiến các ngươi kinh ngạc lớn. Sau khi được hội nghị Hải Thần các phê chuẩn, đuọc trao tặng danh hiệu thất quái Sử Lai Khắc trọn đời. Khi học còn sống thì danh hiệu đó sẽ luôn gắn liền với họ.

 Vương Ngôn vừa nói ra, vô luận là Hàn Nhược Nhược, hay là Ngũ Trà và Sở Khuynh Thiên đều chấn động, ánh mắt nhìn bảy người cũng khác đi.

 Danh hiệu thất quái Sử Lai Khắc trọn đời? Này ý nghĩa cái gì? Hội nghị Hải Thần các luôn luôn công bình, công chính, không ngờ lại trao tặng bọn họ danh hiệu cao quý. Phải biết rằng, trước đây danh hiệu này đều dành cho những hồn sư chủ lực đại diện học viện tham gia Đại Tái. Sau khi kết thúc đại tái, danh hiệu đó chỉ được giữ 5 năm sẽ được học viện thu hồi.

 Nhưng hiện tại bọn họ nghe Vương Ngôn nói danh hiệu đại biểu cho vô số vinh quang của học viện Sử Lai Khắc lại trao tặng trọn đời cho bảy người, bọn họ lại có thể nào không cả kinh chứ?

 Sở Khuynh Thiên còn ít, Hàn Nhược Nhược và Ngũ Trà đều là những người từng tham gia Đấu Hồn Đại Tái, từng được nhận danh hiệu đó, hiểu rõ nó cao quý ra sao.

 Ngũ Trà tính tình thẳng thắn, nhịn không được hỏi:

 - Bọn họ đã làm gì? Học viện đây là...

 Vương Ngôn trong mắt tràn ngập tự hào, nghiêm mặt nói:

 - 5 năm trước, bảy người họ là đội viên dự bị cho chiến đội Đấu Hồn Đại Tái, trước giải đấu lại có sự cố, một lần chấp hành nhiệm vụ truy sát tà hồn sư, trong bảy người đội chính thức một chết trận, sáu người còn lại thương thế nặng nhẹ bất đồng, cuối cùng chỉ còn lại Mã Tiểu Đào, Lăng Lạc Thần và Đái Thược Hành ôm thương thế theo đội tiếp tục tham gia thi đấu, ngoại trừ hai người đội chính thức, cũng chỉ có bảy người bọn họ.

 Ngũ Trà thất thanh nói:

 - Ngươi không phải nói bọn họ 15 tuổi là đội viên dự bị lại giành thắng lợi cuối cùng đó chứ.

 Hàn Nhược Nhược bình tĩnh nói:

 - Ta nhớ không lầm lần trước học viện chúng ta cũng là quán quân.

 Vương Ngôn gật đầu, nói:

 - Đúng vậy, đại tái lần trước bọn họ lại trở thành chủ lực, chẳng những giai đoạn đấu loại bằng năng lực bản thân giành thắng lợi, kiên trì đến khi ba người chủ lực khôi phục, mà những trận sau cũng cắn răng kiên trì, vì vinh quanh của học viện mà trải qua bao gian nan giành quán quân về cho học viện. Lúc ấy ta là lão sư phụ trách đội, gian khổ trong đó không bút nào tả nổi.

 Bảy người nhóm Hoắc Vũ Hạo nghe Vương Ngôn nói, nhìn nhau đều thấy ngọn lửa chiến ý đốt lên hừng hực, như đang nhớ lại lúc liên thủ dự thi, mỗi trận đấu đều dốc toàn lực, trọng thương cũng phải trả giá góp sức cho vinh quang Sử Lai Khắc, ký ức năm đó đã khắc quá sâu.

 Vương Ngôn tiếp tục nói:

 - Sau khi giành được quán quân, bảy người đều có những thương thế khác nhau, mấy người trọng thương bất tỉnh, sau khi trở về học viện thông qua hội nghị Hải Thần các quyết định trao tặng  bọn họ danh hiệu thất quái Sử Lai Khắc trọn đời. Chuyện này tuy chỉ có nội bộ biết, nhưng vinh quang vĩnh viễn thuộc về bọn họ. Nếu ta nhớ không lầm trong lời nói, năm đó Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi đều mới chỉ có mười hai tuổi, còn chưa đến mười ba tuổi. Khi đó trong  bọn họ Hoắc Vũ Hạo mới chỉ có nhị hoàn mà thôi. Nhưng ba đứa nó đều là võ hồn song sinh, nên học viện mới chọn mấy đứa ra.

 Ngũ Trà và Hàn Nhược Nhược liếc nhau, đều thấy được đối phương rung động. Mười hai tuổi tham gia Đấu Hồn Đại Tái, đây là kỷ lục tham dự đại tái rồi? Hơn nữa, nghe ý Vương Ngôn, bọn họ cũng không phải là đội dự bị, tất nhiên là từng thượng đài rồi a.

 Ngũ Trà nói:

 - Vương lão sư, nghe ngươi nói như vậy, ta đây càng muốn chỉ điểm bọn họ thỉnh giáo một chút . Xem thất quái Sử Lai Khắc trọn đời của chúng ta đến tột cùng có thể cường đại tới trình độ nào.

 Vương Ngôn mỉm cười nói:

 - Ta cũng muốn nhìn xem, hôm nay sau 5 năm, bọn họ lớn lên sẽ có trình độ nào dần tới rồi như thế nào trình độ. Đại tái sắp tới ta không theo chiến đội, thành ra chỉ có thể xem bọn nó thể hiện năng lực ở đây thôi. Bối Bối, các ngươi thế nào?

 Bối Bối mỉm cười nói:

 - Có thể dốc lòng cầu các học trưởng thỉnh giáo là vinh hạnh của chúng ta. Vương lão sư, người xem chúng ta nên luận bàn thế nào?

 Vương Ngôn thoáng suy tư, nói:

 - Xét thực lực, Nhược Nhược và Ngũ Trà tuyệt đối ưu thế. Đừng nhìn các ngươi nhiều người, Nhược Nhược chính là chiến Hồn Đấu La hệ khống chế, năng lực khống chế trận đấu rất mạnh. Như vậy đi, Nhược Nhược, Ngũ Trà, Khuynh Thiên, ba người một đội. Bối Bối, bảy người các ngươi cùng lên, thấy sao?

 Bối Bối cười khổ nói:

 - Hàn học tỷ cũng ra tay a! Chúng ta áp lực rất lớn a!

 Hàn Nhược Nhược chính là cường giả Hồn Đấu La, chân chính Hồn Đấu La nội viện Sử Lai Khắc. Đánh nhau với Phong hào đấu la sơ cấp cũng chưa chắc hạ phong. Trong đệ tử nội viện, ngoài Trương Nhạc Huyên, Hàn Nhược Nhược thực lực mạnh nhất, danh hiệu đệ nhất khống nội viện. Năm xưa nàng và Trương Nhạc Huyên sánh vai tham dự Đấu Hồn Đại Tái, danh vọng hiện tại ở học viện tuyệt đối không thấp hơn Vương Ngôn.

 Thất quái Sử Lai Khắc bên này, mạnh nhất cũng chỉ là Hồn Đế. 7vs3, đối phương là Hồn Đấu La, Hồn Thánh, Hồn Đế, cũng không mấy tốt.

 Vương Ngôn mỉm cười nói:

 - Không có áp lực thì sao kiểm nghiệm chính xác thành quả tu luyện 5 năm nay? Luận bàn mà thôi, sao lại yếu bóng yếu gió như thế?

 Bối Bối cũng cười, nhìn qua bạn bè, họ đều chiến ý hừng hực. Lời Vương Ngôn không chỉ khiến Hàn Nhược Nhược, Ngũ Trà và Sở Khuynh Thiên rung động, mà đồng thời cũng châm ngòi thất quái Sử Lai Khắc bừng bừng nhớ lại.

 Tám hoàn Hồn Đấu La? Chẳng lẽ không chiến nổi sao?

 - Được, vậy thử xem đi. Thỉnh ba vị học trưởng thủ hạ lưu tình.

 Bối Bối mỉm cười nói.

 Vương Ngôn nói:

 - Được. Ta làm trọng tài. Các ngươi nhớ kỹ, luận bàn.

 - Vâng

 Thất quái Sử Lai Khắc đồng thanh cung kính đáp ứng, thể hiện tôn trọng đầy đủ với Vương Ngôn.

 Vương Ngôn quay sang Hàn Nhược Nhược, nàng gật đầu, Vương Ngôn biết, nàng đã hiểu ý mình.

 Ngũ Trà sớm đã hăng máu

 - Đến đây đi, đến đây đi. Bây giờ bắt đầu.

 Vương Ngôn nói:

 - Tuy rằng là luận bàn cũng chính thức một chút. Các ngươi đều lui ra phía sau, ba phút thương lượng chiến thuật.

 Ngũ Trà còn muốn nói gì đó lại bị Hàn Nhược Nhược kéo lại, dẫn Sở Khuynh Thiên lui ra sau. Bộ dáng mỏi mệt lúc nãy của Sở Khuynh Thiên hoàn toàn biến mất, cũng rất hăng hái, rõ ràng lúc nãy chỉ là vờ vịt, Ngũ Trà đang hưng phấn, cũng không chú ý tới hắn.

 Hai bên cùng lui, Bối Bối cầm đầu thất quái Sử Lai Khắc đi sang bên trái. Hàn Nhược Nhược, Ngũ Trà, Sở Khuynh Thiên sang sân bên phải.

 Bối Bối nhìn đồng bọn, sắp xếp.

 - Tam Thạch, ngươi và ta ở phía trước. Nam Nam một bên phối hợp tác chiến. Thái Đầu ở giữa, viễn trình công kích. Tiêu Tiêu, ngươi và Vũ Hạo cùng nhau phụ trợ khống chế. Đông Nhi, ngươi liên thủ với Vũ Hạo, tùy cơ ứng biến. Vũ Hạo, ngươi chủ khống. Trên chiến trường, ngươi chỉ huy, hiểu chưa?

 Đã hai năm không liên thủ, nhưng ăn ý giữa mọi người không giảm đi, chiến ý đã hoàn toàn tăng cao. Nghé con thì không sợ hổ, đối diện học tỷ Hồn Đấu La có thua cũng không nhục mặt. Huống chi, Vương Ngôn nói, có áp lực mới kiểm nghiệm tốt, khiêu chiến ba người Hàn Nhược Nhược rõ ràng tốt hơn tự luận bàn với nhau, càng đạt được mục tiêu luyện tập phối hợp.

 Nói chuyện một lát bảy người đã sắp xong trận hình.

 Bối Bối và Từ Tam Thạch song song ở phía trước, Giang Nam Nam bên cạnh Từ Tam Thạch, hơi lui sau. Phía sau ở giữa Hòa Thái Đầu. Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi ba người đứng song song, Hoắc Vũ Hạo chính giữa, đã nắm tay Vương Đông Nhi.

 Một cái đội hình 3-1-3 không ngay ngắn, bảy người đứng vào vị trí, khí thế tự nhiên bộc phát.

 Hàn Nhược Nhược phóng mắt nhìn qua, không phải là bảy người mà quả là một tổ hợp đầy đủ.

 Ngũ Trà hai mắt bốc lửa, hưng phấn tuôn tràn bước tới trước, Sở Khuynh Thiên lặng yên đứng bên cạnh nàng, tựa như Giang Nam Nam như vậy, thoáng lui sau nửa bước. Đó là vị trí tốt nhất của chiến hồn sư hệ mẫn công thường dùng. Hàn Nhược Nhược đứng phía sau. Ba người duy trì một trận hình đơn giản mà hiệu quả.

 Vương Ngôn thấy hai bên đã vào vị trí, quát lớn:

 - Song phương chuẩn bị.

 Nhất thời, song phương cùng lúc phóng hồn hoàn, ánh sáng lóa mắt tỏa sáng trên sườn núi, hồn lực dao động kịch liệt khiến cho không khí trên không trung nội viện cũng vặn vẹo.

 Tu vi chênh lệch liền hiện ra. Bên Hàn Nhược Nhược chỉ có ba người khí thế chẳng những không kém mà lại hơn nhiều.

 Dáng người yểu điệu, Hàn Nhược Nhược lẳng lặng đứng ở nơi đó, cảm giác như định hải thần châm của Tôn Ngộ Không. Hai tròng mắt lóe hào quang. Nàng không nhìn Bối Bối và Từ Tam Thạch, mà ánh mắt lướt tới Hoắc Vũ Hạo.

 Hoắc Vũ Hạo cảm thấy một cỗ áp lực tinh thần thật lớn đập vào mặt. Hắn có thể cảm giác được rõ ràng Hàn Nhược Nhược khóa chặt hắn.

 Đúng vậy, chính là khóa chặt. Cũng không phải hồn kỹ tỏa định, mà là một loại khóa tâm linh. Tu vi Hồn Thánh trở lên, tinh thần lực đủ cường đại, chiến hồn sư hệ khống chế có thể làm được tâm linh tỏa định.

 Dưới tác dụng tâm linh tỏa định, chẳng những có thể phán đoán chính xác hành động đối thủ, lại có thể cho đối thủ nhận áp lực tinh thần cường đại, sinh ra hiệu quả áp chế. Nhất là khi tu vi chênh lệch lớn, tâm linh tỏa định có hiệu quả cực tốt. Đối thủ phát huy bị giảm sút, năng lực bản thân sẽ tăng lên 200%.

 Đương nhiên, tâm linh tỏa định cũng có khuyết điểm, một khi thông qua tinh thần lực thi triển tâm linh tỏa định, vậy thì công kích chủ yếu của Hàn Nhược Nhược tập trung vào đối tượng chính là Hoắc Vũ Hạo, mục tiêu công kích hàng đầu.

 Khống chế đấu khống chế. Lấy ít đánh nhiều, đầu tiên áp chế chiến hồn sư hệ khống chế của đối phương là lựa chọn tốt nhất, Hàn Nhược Nhược thân là đệ nhất khống nội viện hẳn nhiên biết rõ.

 Nhưng Hoắc Vũ Hạo dễ đối phó như thế thì làm sao có thể ngoại lệ trở thành thành viên Hải Thần các?