Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 462: Hoàng Kim Long thương




Vương Đông Nhi khiến hắn yêu thích cũng không chỉ vì nàng xinh đẹp, mà phần nhiều vì sự thân thiết và đồng tâm. Từ sau đại hội chợ tình Hoắc Vũ Hạo mới dần nảy sinh tình yêu nam nữ, mà phương diện đó dần tiến triển rất nhanh, đi cùng Vương Đông Nhi hắn luôn cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc.

Vương Thu Nhi có lẽ bề ngoài càng giống Quang Nghê Thường hơn, vì nàng trưởng thành hơn, mà cảm giác cũng rất quen thuộc, nhưng khi so với Vương Đông Nhi, nàng ta lại không so được, vì Đông Nhi đã chiến hết trái tim hắn.

Đúng lúc này, hào quang kim sắc trên cơ thể Vương Thu Nhi dần thu lại, hồn hoàn của nàng lần lượt dâng lên.

2 vàng 2 tím 2 đen, hồn hoàn thứ sáu dâng lên chính là lúc kim quang hoàn toàn thu lại.

Hoàn thành!

Hồn hoàn Huyết Hồng Phí Phí Vương 5v năm đã được nàng hấp thu hoàn thành, cả quá trình dài khoảng 3 canh giờ, tốc độ này đối với một Hồn Đế mà nói, thật sự nghe rợn cả người, nhưng nàng vẫn làm được.

Vương Đông Nhi không khỏi thì thào:

- Thân thể cô ta thật rắn chắc, hấp thu hồn hoàn 5v năm lại nhanh như vậy, nhưng vậy sao hồn hoàn của nàng ta lại có 2 cái trăm năm và ngàn năm?

Hoắc Vũ Hạo cũng kinh động, Vương Đông Nhi tuy chỉ thuận miệng nói ra, nhưng rất có lý. Thân thể Vương Thu Nhi cường hãn đến vậy hẳn là do tác dụng của võ hồn Hoàng Kim Long, nhưng vậy sao nàng lại có thể có 2 cái hồn hoàn trăm năm?

Vương Đông Nhi tại sao lại có hồn hoàn thứ hai là ngàn năm? Nguyên nhân chính là vì nàng có võ hồn song sinh, nàng từng nói với Hoắc Vũ Hạo, võ hồn thứ hai Hạo Thiên Chuy tăng phúc cơ thể rất mạnh, mới giúp cho nàng hấp thu hồn hoàn ngàn năm ở ngay vị trí thứ hai. Vương Thu Nhi tuy chỉ có một võ hồn, nhưng cứ xem hiện tại, cường độ thân thể còn cường hãn hơn Đông Nhi a! Nàng chẳng lẽ có cái gì ẩn giấu khó nói?

Bọn họ quan sát Vương Thu Nhi, sau khi chấm dứt dung hợp hồn hoàn, Vương Thu Nhi cũng nhìn về phía họ bên này, khi ánh mắt của nàng tiếp xúc Hoắc Vũ Hạo, cũng gật đầu, mà chẳng liếc nhìn Vương Đông Nhi lấy một cái.

Hành động của nàng ta dĩ nhiên khó lọt khỏi mắt Vương Đông Nhi, nhất thời kinh ngạc, quay sang nhìn Hoắc Vũ Hạo:

- Cô ta sao tự nhiên gật đầu với ngươi?

Hoắc Vũ Hạo không giấu giếm gì với Vương Đông Nhi, nói ra chuyện hắn mời Vương Thu Nhi ăn bánh nướng kẹp thịt, bởi vì nàng vứt bỏ bánh nướng mà tức giận. Chỉ giấu cái chuyện hắn và Vương Thu Nhi luân phiên ăn cái bánh nướng kia thôi. Đôi khi, nói dối thiện ý có thể tránh rất nhiều phiền toái.

Nghe Hoắc Vũ Hạo giảng giải chuyên mẫu thân hắn và cái bánh nướng ngày xưa, ánh mắt Vương Đông Nhi như tan chảy, chẳng quản chung quanh còn có người khác, nàng cứ thế nằm vào lòng hắn, hai cánh tay ôm chặt thắt lưng hắn.

- Bá mẫu thật tốt, ta không sau này có thể tốt như bá mẫu hay không, nếu có một ngày chúng ta phải chết đói mà chỉ còn có một cái bánh nướng thì ta nhất định sẽ ăn luôn cái bánh nướng đó.

- Hử?

Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc cô gái trong lòng mình.

Vương Đông Nhi đã nhắm mắt, dùng thanh âm nhẹ nhàng chỉ có hai người nghe được, nói:

- Bởi vì, ta mong ở thời khắc cuối cùng của ngươi vẫn có ta bầu bạn, ta không muốn ngươi vì cái chết của ta mà thương tâm, ta phải chết muộn hơn ngươi một chút, để nhìn ngươi thêm một lát....

Lời nói nhẹ nhàng nháy mắt tràn ngập mỗi ngóc ngách trong lòng hắn, chưa bao giờ thấy ai thích một người nào đó lại biểu đạt bằng cách này, Vương Đông Nhi khiến hắn vô cùng hạnh phúc.

Ôm chặt lấy nàng, trong đầu trống rỗng, chẳng nói cái gì.

Vương Đông Nhi cũng cảm thấy được sự kích động của hắn, bị hắn ôm sát cứng ngắc thật ấm áp.

Vương Thu Nhi đứng cách đó không xa, ngơ ngác nhìn bọn họ. Buổi sáng rừng rậm cũng không quá sáng sủa, nàng cảm nhận một cảm giác chưa bao giờ có, hai người gắn bó như tri kỷ, càng khiến nàng rung động là cảm xúc mà hai người toát ra.

Mọi người tỉnh dậy từ minh tưởng đều nhìn thấy hai kẻ ôm nhau khắng khít, bất giác cũng phải nhắm mắt giả đò ngủ tiếp.

Không ai quấy rầy bọn họ, nơi rừng rập sinh cơ bừng bừng, bọn họ ngồi đó thật hài hòa, như một bức tranh tuyệt sắc.

Vương Thu Nhi rốt cục dời ánh nhìn đi, đến trước mặt Trương Nhạc Huyên.

- Thu Nhi, tình hình ra sao?

Trương Nhạc Huyên hỏi.

Vương Thu Nhi nói:

- Đi thôi, ta biết làm cách nào có được hồn thú thích hợp cho hắn, ta dẫn đường!

Trương Nhạc Huyên nói:

- Ngươi dường như hiểu rõ Tinh Đấu lắm nhỉ? Đại khái ở hướng nào?

Vương Thu Nhi xoay người nhìn ra ngoài, rồi nhìn lên mặt trời vừa hiện, nói:

- Ta từng ở Tinh Đấu rèn luyện một năm. Ngoại vi, hỗn hợp, biên giới khu trung tâm, tất cả đều có dấu chân của ta.

- Một năm liên tục?

Trương Nhạc Huyên giật mình nhìn nàng. Đây chính là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, lãnh thổ hồn thú nổi tiếng đại lục, thập đại hung thú hơn phân nửa đều sống trong này, trong này có thể nói không bao giờ yên lặng.

Hồn sư tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm thám hiểm cũng bình thường, vì chủng loại hồn thú phong phú, có hồn thú cường đại nhất, có hồn hoàn thích hợp cho mọi hồn sư.

Nhưng muốn nói đem bản thân rèn luyện nơi này một năm thật khó mà tin được, bản thân Trương Nhạc Huyên tự hỏi không biết có năng lực này hay không, nếu chỉ ở khu ngoại vi thì với tu vi của nàng, sinh tồn cũng không có gì đáng nói, nhưng mỗi ngày không ngừng chạm trán hồn thú, không được thả lỏng nghỉ ngơi sẽ rất khó chịu nổi.

Trạng thái này một hai ngày còn chịu được, liên tục một năm không phải hỏng mất sao? Huống chi, hồn thú cao giai chưa chắc không xuất hiện ở khu vực của hồn thú sơ giai, sống một năm dĩ nhiên sẽ có lúc chạm trán. Một cô gái yểu điệu như Vương Thu Nhi lại sống một năm chỗ này, nàng trả giá ra sao có thể thấy được.

Vương Thu Nhi gật đầu

- Tự mình ta, một năm.

Trương Nhạc Huyên thở sâu, nói:

- Quả nhiên không có vô duyên vô cớ thành công a! Như vậy xem ra, ngươi kỳ thật biết rõ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hơn chúng ta, hồn thú nào thích hợp cho Vũ Hạo?

Vương Thu Nhi thoáng do dự một lát sau, nói:

- Đại khái có vài loại. Ít nhất so với Huyết Hồng Phí Phí thích hợp hơn, nhưng mấy loại đó đều sinh hoạt ở khu trung tâm, con này cường đại hơn con kia, chúng ta phải cẩn thận.

Trương Nhạc Huyên trầm tư một chút, nói:

- Được, vậy ngươi dẫn đường.

Dù Vương Thu Nhi mới vừa gia nhập học viện, nhưng ít ra nàng cũng là đệ tử nội viện, dám nói tất có nắm chắc. Về phần nguy hiểm, khu trung tâm nguy cơ lớn, áp lực cao hơn khu hỗn hợp nhiều, nhưng với trang bị của bọn họ, trong thời gian ngắn đi vào đó vẫn có khả năng. Chỉ cần không tiến vào khu vực đại hung địa, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Trên thực tế, cũng không có hồn sư nào tiến vào đai hung địa mà còn sống đi ra.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi cũng rời khỏi trạng thái ấm áp kia, đối mặt sự chú ý của đồng đội, hai người ít nhiều đều xấu hổ, nhưng khi bọn hắn nhín nhau, tâm hồn lại không cần nói gì.

Một lần nữa tiến lên, Trương Nhạc Huyên thay đổi đội hình, Vương Thu Nhi và nàng ta đổi vị trí cho nhau khiến mọi người giật mình.

Trên thực tế, nếu theo võ hồn mà xét, Trương Nhạc Huyên tuy là hồn sư cường công, nhưng nàng am hiểu công kích từ xa chứ không phải cận chiến. Mà nói cận chiến, cho dù là Hoắc Vũ Hạo với võ hồn cực hạn cũng không thể sánh cùng Hoàng Kim Long. Đương nhiên, Hoàng Kim Long có thuộc tính sức mạnh, bản thân cũng là một loại cực hạn, nếu tu vi của nàng cùng cấp Trương Nhạc Huyên, vậy thì không ai thích hợp hơn nàng đi đầu đội ngũ.

Đối với sắp xếp của Trương Nhạc Huyên, tất cả mọi người không có gì dị nghị, lại tiếp tục đi, mọi người càng thêm cẩn thận. Tối hôm qua không yên tĩnh làm cho bọn họ nhận thức đầy đủ nguy hiểm của khu hỗn hợp. Mà tiếp theo họ đi sâu vào trong lại càng nguy hiểm hơn.

Vương Thu Nhi đi trước, khăn che mặt đã tháo đi, tóc dài buộc đuôi ngựa, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nàng lấy ra một vũ khí.

Vũ khí của nàng là một thanh trường mâu, dài chừng 3,6m màu vàng rực rỡ. Nhưng trường mâu này không phải làm từ kim loại, mà giống như một mảnh gỗ, có khí tức sinh mệnh nồng đậm. Cảm giác này khá giống Sinh Linh Kim, nhưng không nồng đậm như thế mà có thêm gì đó kỳ dị.

Trường mâu này hai đầu sắc bén, tổng thể có hình thoi, tay của nàng nắm ở giữa vũ khí.

Khí tức lạnh băng của Vương Thu Nhi liền thêm phần sắc bén, đi phía trước tốc độ như bay, không hề chậm chạp.

Hoắc Vũ Hạo phóng ra Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, bao trùm tất cả thành viên, mọi người vẫn duy trì đội hình tiếp tục tiến vào rừng.

Vừa đi được không xa, bọn họ gặp ngay rắc rối.

Sáu con báo đen.

TInh Thần Tham Trắc báo động, Vương Thu Nhi liền giảm tốc, đôi mắt sắc bén.

Sáu con, trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chỉ xem như một tiểu tộc đàn mà thôi, so với đàn Huyết Hồng Phí Phí đêm qua, số lượng ít hơn nhiều, nhưng không có nghĩa là nguy hiểm ít hơn.

Sáu con báo đen dĩ nhiên cũng có tên, chúng nó tên là Mực Báo, thông thường mà nói, hồn thú loài báo tinh thông tốc độ, nhất là bộc phát tốc độ nước rút, tốc độ không kém Tử Ảnh Sư, chỉ có điều kém độ bền hơn thôi.

Nhưng đám Mực Báo này trong quá trình học ở học viện Sử Lai Khắc có một khóa tiến hành miêu tả, chúng nó rất đặc biệt trong loài báo, sở trường không phải tốc độ, mà là công kích.

Bốn chân Mực Báo to khỏe, nhất là móng vuốt, sắc bén to lớn như sư hổ, bung ra dài đến hơn một xích, lực phá hoại mạnh, tốc độ cũng khá nhanh, rất khó chơi, hơn nữa còn là một loại hồn thú gian xảo, bản thân có hồn kỹ hắc ám không tồi.

Sáu con Mực Báo hiển nhiên đã phát hiện bọn họ, mùi nhân loại trong rừng rậm rất đặc biệt.

Chúng nó tản ra bao vây mọi hướng.

Trương Nhạc Huyên lập tức trầm giọng nói:

- Chú ý phòng ngự, Nhược Nhược khống chế tốc độ chúng nó.

Mọi người căng thẳng, đối diện hồn thú tốc độ nhanh công kích mạnh nhất định không cho chúng nó những không gian trống, đó là kinh nghiệm hồn sư đối phó hồn thú.

Rất nhanh, sáu con Mực Báo tới gần, chúng nó không nóng nảy công kích, cách mọi người chừng 100m thì chậm lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn qua đây, di chuyển ngang qua hai bên. 100m đối với chúng nó chỉ là nháy mắt, chúng đang tìm kiếm cơ hội.

Đúng lúc này, Vương Thu Nhi đột nhiên quay đầu, nói với Trương Nhạc Huyên:

- Mực Báo rất phiền toái, bị chúng nó quấn lấy liên miên không dứt, bọn nó kiên nhẫn lắm, ta có kinh nghiệm sẽ ra dụ bọn nó lại đây rồi chúng ta tiêu diệt.

Trương Nhạc Huyên nói:

- Không được, quá nguy hiểm.

Vương Thu Nhi trầm tư, nói:

- Hoắc Vũ Hạo phụ trợ ta, võ hồn tin thần có thể nháy mắt khống chế 2 con, giúp ta như thế là đủ, đám Mực Báo này chỉ có một con vạn năm, nếu bị chúng nó kéo dài, tốc độ chúng ta ít nhất giảm 80%, ta chắc chắn.

Hàn Nhược Nhược nói:

- Để Thu Nhi đi đi. Ta cho nàng một sợi Hoàng Kim Thừng. Tuy khoảng cách không htể quá xa, nhưng ta để Hoàng Kim Thừng rời tay, cần cứu viện thì khoảng cách cũng gần hơn.

Trương Nhạc Huyên tính cách cũng không bảo thủ, quyết định nhanh chóng:

- Được, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, Vũ Hạo lên trước, sẵn sàng chuẩn bị cứu viện. Một khi mấy con Mực Báo tụ tập lại đây, cũng cần ngươi phụ trợ khống chế.

- Được.

Hoắc Vũ Hạo lập tiếp tục tiến lên đứng cùng Vương Thu Nhi, đưa mắt hỏi.

Vương Thu Nhi ngẩng lên, đôi mắt ngạo nghễ, lập tức hành động, cầm trường mâu trong tay bước ra.

Một đường vàng không ánh sáng lặng yên quấn lấy hông Vương Thu Nhi, Hàn Nhược Nhược thay vị trí nàng lúc trước, đứng cạnh Hoắc Vũ Hạo.

Tu vi hiện tại của Hàn Nhược Nhược, Hoàng Kim Thừng có thể dài tới 80m, phạm vi khống chế cực hạn của nàng.

Khoảng cách khống chế nàng tuy kém Hoắc Vũ Hạo, nhưng cường độ hẳn nhiên cao hơn.

Vương Thu Nhi bước đi vững vàng.

Dần dần, Vương Thu Nhi đi xa .

Sáu con Mực Báo ẩn thân cách đó 100m hoàn toàn không biết chúng đã bị Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng phát hiện, vẫn chăm chú ẩn nấp, khi khoảng cách Vương Thu Nhi càng lúc càng xa, mọi người cảm nhận được máu huyết và hồn lực dao động tăng cường, có vẻ đang súc thế đội phát.

- Vũ Hạo. Chú ý .

Trương Nhạc Huyên lập tức nhắc nhở. Để Mực Báo không biết chúng nó đã bị phát hiện, hẳn nhiên không ai giải phóng võ hồn, Hàn Nhược Nhược tuy phóng ra võ hồn nhưng lại che giấu hồn hoàn, nhưng khi nàng phát động hồn kỹ, thì hồn hoàn lập tức sẽ xuất hiện.

- Tới đây.

Hoắc Vũ Hạo khẽ quát.

Ngay khi Vương Thu Nhi đi ra cách mọi người hơn 100m, sáu con Mực Báo hành động. Chúng nó là không thể không hành động, vì vị trị của nàng là chính giữa đám Mực Báo.

Sáu bóng đen như tia chớp xẹt ra, đánh tới Vương Thu Nhi, lợi trảo bắn ra, thân thể một con Mực Báo tỏa ra một tầng sương xanh lá sẫm, sương ăn mòn có lực phá hoại không mạnh, nhưng liên tục. Một khi dính đòn sẽ như dòi trong xương bám riết không buông, một kỹ năng thiên phú lợi hại.

Vương Thu Nhi dừng bước, trường mâu chỉ ra trước, vuột khỏi tay, rồi tay nàng chợt nắm lại vừa ngay lưỡi sau của trường mâu, chiều dài của nó được nàng tận dụng tối đa.

Ngay sau đó, một tiếng long ngâm vang rên, kim quang trên người Vương Thu Nhi rực rỡ, nàng xoay tròn, trường mâu vũ động, xoay mòng mòng, kim quang trên người khuếch tán.

Hoắc Vũ Hạo cũng động thủ, hai hồn kỹ lần lượt giải phóng, Linh Hồn Trùng Kích tìm tới một con báo xông lên trước nhất, tốc độ nhanh nhất, thân thể khổng lồ nhất, Mực Báo vạn năm duy nhất.

Ngay sau đó hồn hoàn thứ tư cũng lấp lánh, Tinh Thần Hỗn Loạn đánh vào con báo thứ hai.

Có Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, hắn chẳng lo lắng bản thân phối hợp với Vương Thu Nhi không tốt.

Mực Báo bật ra cực nhanh, trong hồn kỹ của Hoắc Vũ Hạo, Mực Báo vạn năm mất thăng bằng, tuy không bị Linh Hồn Trùng Kích trọng thương do quá xa, nhưng nháy mắt trí não đau nhức, tinh thần trống rỗng cũng khó tránh khỏi, cơ thể lảo đảo té vào vòng xoáy trường mâu của Vương Thu Nhi.

Vạn năm Mực Báo bị hoàng kim trường mâu chém trúng, thân thể cứng ngắc, tứ chi giãy giụa, thân thể run run. Trường mâu tuy chỉ đi qua một lận, không đánh văng nó đi, mà để lại một vế thương cực lớn ngay bụng, nội tạng trong bụng tuôn ra.

Vạn năm Mực Báo cũng không phải con duy nhất xui xẻo, con báo bị Tinh Thần Hỗn Loạn Mực đánh trúng cũng thế, bị đánh ngang cổ, nhưng không phải lưỡi mâu mà là sống mâu.

Cách 100m mọi người vẫn nghe rõ tiếng gãy nát của cái cổ Mực Báo 6000 năm, xương cổ đứt lìa, bay tứ tung văng ra mấy chục thước, va vào một cây đại thụ.

Hoàng kim trường mâu uy lực khủng bố, bốn con khác đều thấy rõ, sợ hãi vô biên, nhân loại này khó đối phó hơn chúng tưởng!

Bốn con Mực Báo đều đồng loạt biến mất, rồi lần lượt xuất hiện, lăn lông lốc tránh khỏi trường mâu quét ngang.

Thuấn Di, hồn kỹ thiên phú di động trong phạm vi 10m, một ngày một lần.

Đệ tử học viện Sử Lai Khắc dĩ nhiên không ngồi chơi, mọi người lập tức hành động.

Hàn Nhược Nhược mũi chân chạm đất phóng lên, ánh trăng chiếu lên lưng, đẩy nàng bay đi như lưu tinh. Phối hợp với Trương Nhạc Huyên nhuần nhuyễn vô cùng.

Xông lên thứ hai là Hoắc Vũ Hạo. Bốn hồn đạo thôi tiến khí phát động, bùng nổ tốc độ cao, trước đó thi triển hai hồn kỹ nên chậm đi nửa nhịp, đuổi theo Hàn Nhược Nhược.

Hàn Nhược Nhược để dành một sợi thừng quấn hông Vương Thu Nhi để có thể tiếp cứu khi nguy hiểm thì kéo nàng về, nhưng hiện tại chắc chắn không cần, uy lực Hoàng Kim Trường Mâu vượt xa tưởng tượng.

Thân thể hồn thú cứng cáp hơn nhân loại nhiều, nhưng đối diện trường mâu, Mực Báo vạn năm bị mổ bụng, Mực Báo ngàn năm bị đánh nát xương cổ, lực công phá mạnh mẽ cỡ nào a? Năng lực cận chiến của bốn con Mực Báo còn lại sao dám ra oai trước mặt chiến mâu? Bọn họ mau chóng phóng qua là không muốn để bọn u linh này vờn bên cạnh hoài.

Vương Thu Nhi một kích đắc thủ, cũng không dừng lại, người đi theo mâu vọt thẳng tới bên cạnh một con Mực Báo, long ngâm lại vang lên, hư ảnh kim long xuất hiện trên chiến mâu, ngang nhiên lao tới.

Con báo xui xẻo không hề có ý chống đỡ, quay cuồng lăn trên đất liền bật dậy bỏ chạy, tốc độ tăng cao cực hạn.

- Ha ——

Vương Thu Nhi hét to, thân thể Mực Báo đột ngột khựng lại nửa nhịp, rồi ngay sau đó là bị xuyên thủng bởi hoàng kim trường mâu.

Chính lúc đó, hư ảnh kim long rõ ràng hơn, há mồm cắn phập vào lưng con Mực Báo, khiến nó toàn thân hóa vàng.

Vương Thu Nhi lại chuyển người, trường mâu xoay ngang, con Mực Báo như khối đá văng tới một con Mực Báo khác vừa quay đầu bỏ chạy, trường mâu cũng theo đó bay ra, mang theo long ngâm bay tới con Mực Báo thứ ba.

"Phập ——"

Có Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, mục tiêu Mực Báo lớn như vậy muốn phóng trúng cũng không khó, con kia cũng liền hóa thành vàng, điện quang lưu chuyển, co giật trên mặt đất.

Ngay trước khi hoàng kim trường mâu phóng ra, Mực Báo há mồm phun ra một đạo hắc ám, một kỹ năng thiên phú khác: Hắc Ám Thần Quang, công kích khoảng cách vừa phải, uy lực lớn, tiêu hao lớn.

Đáng tiếc, Hắc Ám Thần Quang còn chưa phun ra hết đã bị trường mâu xuyên thân, kim long cắn vào, đóng đinh con Mực Báo trên mặt đất.

Hoắc Vũ Hạo và Hàn Nhược Nhược đối mặt chỉ còn lại con cuối cùng, với tu vi bọn họ, đối phó một con Mực Báo ngàn năm chẳng có gì khó.

Hoàng Kim Thừng nháy mắt trói chặt, Ám Kim Khủng Trảo đâm vào đầu, Mực Báo lập tức mất mạng. Khí lạnh từ Hoắc Vũ Hạo phát ra cũng khiến sương acid bị tan thành bụi.

Vương Thu Nhi bên kia cũng không dừng lại, phóng tới con báo bị đánh ngã, tung cước nện vào đầu nó, vang lên tiếng "Rốp"....

Đến lúc này những người khác mới chạy tới kịp.

Nhanh, quá nhanh. Vòng chiến diễn ra chỉ mới vài giây mà thôi, Mực Báo sinh sống trong này tuyệt đối không yếu, nhưng có Vương Thu Nhi chủ công, lại như nghiền nát tàn sát, căn bản không phải là đối phó, mà là đi sát hại.

Vương Thu Nhi thu hồi hoàng kim trường mâu, màu sắc vẫn vàng rực, không dính chút máu.

Cái gì mà nói là chắc chắn có thể kiềm chế. Người ta chỉ là khiêm tốn thôi, nhìn nàng đánh như thế, lấy một địch sáu thì đào tẩu được may lắm là 2 con. Chiến đấu bá đạo, kẻ khác chẳng dám sánh, năng lực của nàng thật cường đại.

Chưa nói ai khác, cả Hoắc Vũ Hạo cũng rung động không ít. Chẳng biết khi mình đối mặt Vương Thu Nhi thì kết quả ra sao.

Khi nàng chiến đấu, huyết khí cường thịnh, sức mạnh thuần túy không phải dựa vào hồn lực, long ngâm bùng nổ, kết hợp hoàn mỹ với hồn lực, hoàng kim trường mâu linh hoạt như cánh tay nàng, khiến cho sức mạnh được tăng phúc, một kích đánh chết Mực Báo vạn năm.

Lý Vĩnh Nguyệt vừa đến, liếc nhìn Mặc Hiên, lẩm bẩm:

- Quá mạnh!

Mặc Hiên thấp giọng hỏi Lý Vĩnh Nguyệt:

- Ngươi thấy nàng có nhược điểm gì không?

Lý Vĩnh Nguyệt trầm tư, nói:

- Khoảng cách công kích, sức mạnh cường đại như thế, hẳn là am hiểu cận chiến.

Mặc Hiên run rẩy

- Ngươi quên ném mâu sao?

- Khục, cái đó tính là vũ khí đi.

Lý Vĩnh Nguyệt trợn tròn mắt.

Mặc Hiên vỗ vai của hắn

- Ta thấy chúng ta nên cầu nguyện bản thân đừng bao giờ đứng đối diện với nàng. Đi thôi.

Hai trận chiến, hai lần rung động. Không thể ngờ Thu Nhi đã khắc một ấn tượng sâu sắc, mới chỉ là Hồn Đế, nhưng lại không đơn giản là Hồn Đế.

Trương Nhạc Huyên tiến tới, hỏi thăm:

- Cần nghỉ ngơi một chút không?

Vương Thu Nhi yên lặng lắc đầu, đánh chết năm con Mực Báo, với nàng chỉ là chuyện thường ngày, chẳng đáng khoe khoang.

Trương Nhạc Huyên nói:

- Được, đi tiếp.

- Ừm.

Vương Thu Nhi xoay người muốn đi, Trương Nhạc Huyên lại đột nhiên nói:

- Ta mạo muội một chút, vũ khí của ngươi có liên quan tới võ hồn?

Vương Thu Nhi dừng bước, gật đầu, nói:

- Gia truyền, Hoàng Kim Long thương.

Trương Nhạc Huyên chấn động, những người khác cũng giật mình. Hoàng Kim Long thương, vũ khí vẻ làm từ gỗ này lại có quan hệ tới Hoàng Kim Long?

Hoắc Vũ Hạo cơ hồ là thốt ra nói:

- Truyền thuyết đời thứ nhất Hoàng Kim Long có 49 cái xương sườn, nhưng con cháu chỉ có 48 cái, mà cái xương thứ 49 đại diện cho cơ hội tiến hóa thành Long Thần, chẳng lẽ....

Vương Thu Nhi quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc

- Không ngờ ngươi cũng uyên bác như thế. Đúng! Đây chính là cái xương thứ 49 của Hoàng Kim Long chế tạo thành.

Nháy mắt, lặng ngắt như tờ.

Hoắc Vũ Hạo cũng trợn tròn mắt, hắn chỉ bất giác nói ra điều mà ngày trước Vương Ngôn dạy bài mà thôi.

Nhưng hắn không ngờ trường mâu trong tay nàng lai lịch vĩ đại, chính là huyền diệu Long Thần trong cái xương thứ 49 của Hoàng Kim Long.

- Này các ngươi nhìn mấy con Mực Báo mà xem.

Mặc Hiên bất giác thốt lên.

Mọi người nhìn qua, đám Mực Báo bị kim long cắn trúng hóa vàng liền nhanh chóng khô quắt, biến mất. Dường như cơ thể chúng bốc hơi trong không khí.

Vương Thu Nhi thản nhiên nói:

- Không có gì đâu, Hoàng Kim Long thương có hiệu quả hấp thu sinh mệnh lực, sinh vật gì sau khi bị giết sẽ trở thành thức ăn cho Hoàng Kim Long thương, một phần sẽ quy về cho ta.

Yên tĩnh. . . . . .

Hai mặt nhìn nhau, đám người học viện Sử Lai Khắc đều lập tức nghĩ đến hai chữ

- Thần khí. (LTC: Tà khí thì có, mà vào tay đám này là thần khí thôi...)

Trương Nhạc Huyên trầm giọng nói:

- Thu Nhi, sau này đừng lạm dụng Hoàng Kim Long thương nữa, cũng đừng kể tác dụng của nó cho kẻ khác.

Vương Thu Nhi lơ đãng nói:

- Không sao. Hoàng Kim Long thương là kiêu hãnh của Long thần, ngoại trừ võ hồn Hoàng Kim Long, chẳng ai dùng được, kẻ nào chạm tới nó sẽ bị nó hấp thu sinh mệnh lực. Không có ta khống chế, phạm vi 100m quanh nó không có một ngọn cỏ sống được, mọi sinh mệnh thể đều bị hấp thu, không gì ngăn cản được. Khi nó hấp thu đủ lượng sinh mệnh khổng lồ, sẽ kích phát Hoàng Kim Long Hồn trong đó bay đi xa, đến khi gặp được người có võ hồn Hoàng Kim Long hoặc là người có huyết mạch mới thôi. Nếu nó chạm trán Hoàng Kim Long còn sống, thì sẽ hóa thành cái xương sườn thứ 49 giúp tiến gia Long thần.

Mọi người giật mình, khó trách nàng có thể bình tĩnh dùng thần thương này, ra là còn huyền bí trong đó. Có lẽ ngoài Vương Thu Nhi, chẳng ai trên thế giới này sử dụng được.