Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 541: Đe dọa cường địch, tiến vào đoàn chiến




Hiểu được rằng, sở dĩ mình có thể ngăn cản được một kích của đối thủ không phải là bởi vì uy năng phòng ngự cường đại của Phá Thần Thuẫn, mà bởi vì tu vi hồn lực đối phương cùng mình chênh lệch quá xa. Nói cách khác, chuôi trường mâu màu vàng này thậm chí vượt qua Bất Phá Thần Thuẫn của mình a! Vũ khí áp đảo hồn đạo khí cấp chín ….?

- Trận thứ hai cuộc thi đào thải cá nhân, Sử Lai Khắc học viện thắng.

Trịnh Chiến dường như không chút do dự lập tức tuyên bố kết quả cuộc tranh tài.

Trong khu vực chờ, sáu người bên Sử Lai Khắc học viện tất cả đều đứng lên, ánh mắt của bọn hắn xiết bao phấn khởi, hai trận liên tục, Vương Thu Nhi chiến thắng đối thủ dễ như trở bàn tay.

Nhất là trận thứ hai này, Mộng Hồng Trần thậm chí ngay cả một lần công kích cũng không có, thân là đội phó Nhật Nguyệt chiến đội mà nàng cũng đã tuyên bố nhận thua.

Nhưng phía bên Đường Môn, Hoắc Vũ Hạo nhíu nhíu mày. Nhẹ nhàng lắc đầu.

- Sao vậy?

Vương Đông Nhi hỏi.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Nàng cảm thấy sau hai trận, Vương Thu Nhi tiêu hao như thế nào?

Vương Đông Nhi cực kì thông minh, lập tức sẽ hiểu ý nghĩ của hắn:

- Trận đầu tiêu hao hẳn là rất ít, đối thủ kia so với Thu Nhi thì quá yếu. Nhưng Mộng Hồng Trần không giống thế, nàng là Chu Tinh Băng Thiềm chi độc rất khó đối phó. Thu Nhi hiển nhiên là an bài chiến thuật nhằm vào nàng. Mục đích chỉ có một, đó chính là không tiếc tiêu hao lượng lớn hồn lực đánh chết nàng. Đáng tiếc chính là, Mộng Hồng Trần thật sự giảo hoạt, ở thời khắc mấu chốt lại rút lui.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói:

- Đúng là giảo hoạt, nàng chờ sau Thu Nhi xuất thủ mới hô lên nhận thua. Khi đó, Thu Nhi đã không có biện pháp thu tay lại. Giống như là cùng vị trọng tài Phong Hào Đấu La kia liều mạng. Mộng Hồng Trần trận này mặc dù thua, nhưng không có chút tiêu hao nào, không mất cả sợi tóc. Việc này đối với cuộc thi sau với Sử Lai Khắc mà nói, không phải là chuyện tốt. Hiện tại chẳng qua là không biết Thu Nhi tiêu hao như thế nào. Một kích vừa rồi, với thực lực của nàng, sợ rằng cũng phải tiêu hao bốn thành hồn lực trở lên.

Chính xác là: năm thành.

Vương Thu Nhi lẳng lặng đứng trên đài tranh tài, đáy mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, một kích cường đại kia của mình, một cú ném nghiêng trời lệch đất, lại bị đối phương lừa gạt thành ra như vậy. Trận này mặc dù thắng, nhưng trên thực tế nàng biết, về phần tâm kế thì mình cũng đã thua đối phương rồi. Cộng thêm tiêu hao trong cuộc tranh tài trước, nàng hao tổn dường như đã đến gần sáu thành hồn lực. Mặc dù đối với nàng, kẻ sử dụng cực hạn lực lượng mà nói, hồn lực cũng đại biểu cho hết thảy nhưng hồn lực tiêu hao quá độ tất nhiên sẽ ảnh hưởng cuộc thi đoàn chiến phía sau.

Cắm Hoàng Kim Long Thương trên mặt đất ở trước mặt, hai cái bình sữa hiện ra trong lòng bàn tay. Dùng mắt thường cũng có thể thấy, từng vòng tia sáng hồn lực không ngừng dao động nơi hai tay nàng.

Hai bình sữa cùng khôi phục hồn lực?

Chú ý tới cảnh này, mọi người lần nữa bị cô nương này gây kinh hãi. Sử dụng bình sữa cùng cấp bậc với tu vi của mình, chứ không có ai can đảm đồng thời sử dụng hai cái bình sữa.

Đưa hồn lực dự trữ trong bình sữa đi vào cơ thể cần duy trì sự dẫn đường liên tục mới có thể dung nhập vào trong hồn lực của mình. Hai bên đồng thời đều có hồn lực tràn vào, ngươi làm sao dẫn đường được? Vì vậy, coi như là cấp bậc Phong Hào Đấu La cường giả cũng không điên cuồng như vậy a!

Vương Thu Nhi có thể làm như vậy. Đúng là nhờ vào thân thể cường hãn vô cùng.

Bên Nhật Nguyệt chiến đội, Mộng Hồng Trần xuống phía dưới gọi một gã đội viên ra sân, thấp giọng dặn dò mấy câu. Sau đó lại thương lượng cùng Tiếu Hồng Trần, lát sau những đội viên khác của Nhật Nguyệt chiến đội rối rít đưa vài thứ cho tên đội viên này. Sau đó người này mới đi đến trên đài thi đấu.

- Hai bên tiến lên, xưng tên.

Trịnh Chiến lúc này đã một lần nữa trở lại giữa đài tranh tài, thần sắc đau lòng trên mặt còn chưa tản đi. Loại hồn đạo khí cấp chín Bất Phá Thần Thuẫn này cho dù chữa trị cũng phải cần kim loại hiếm mà đổi thành kim hồn tệ cũng là một con số không nhỏ a! Hắn có thể không đau lòng sao? Lần này là do hắn chủ động phá hư hồn đạo khí a.

- Sử Lai Khắc, Vương Thu Nhi!

Sáu chữ này, hôm nay nhất định sẽ khắc rất sâu vào trong đầu nhiều người.

- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Đinh Tiểu Bố.

Tên thanh niên thuộc Nhật Nguyệt chiến đội vóc người không cao, so với Vương Thu Nhi còn thấp một cái đầu, hơn nữa hết sức gầy yếu, nhìn qua giống như là một con khỉ da bọc xương.
- Hai bên lui về phía sau, chuẩn bị tranh tài.

Vương Thu Nhi trong hai tay trước sau vẫn nắm chặt bình sữa, nàng đi cũng không nhanh, chậm chạp đi về phía trước, hồn lực cuối cùng vẫn được khôi phục thông qua bình sữa.

Trịnh Chiến khóe miệng co giật một chút, đây là nàng đang cố ý trì hoãn thời gian a! Bất quá, Trịnh Chiến cũng không thúc giục. Mới vừa rồi hắn tự mình xuất thủ ngăn cản một kích cường đại như vậy của người ta, trên thực tế đối với Vương Thu Nhi mà nói đúng là không công bằng. Mộng Hồng Trần rõ ràng có chiến lược nhận thua. Nếu như ở tình huống bình thường, hẳn lúc đầu làm cho vô địch phòng hộ tráo của nàng yếu đi bớt, cũng tiêu hao một chút hồn lực của nàng, sau đó mình mới nhúng tay vào là thích hợp nhất. Nhưng nơi này là Nhật Nguyệt đế quốc a!

Trịnh Chiến bình thời luôn luôn lấy công chính mà nổi danh, lúc này thấy thẹn trong lòng, cũng chưa có thúc giục Vương Thu Nhi.

Đinh Tiểu Bố cũng không vội, vừa đi ngược về, vừa bận rộn loay hoay cái gì đó trên người. Bởi vì bản thân hắn cũng không có thả ra hồn đạo khí, ngươi có thể ngăn cản hắn lật tới lật lui y phục của mình sao.

Vương Thu Nhi đi khoảng cách mười mấy thước đến gần một phút đồng hồ, đứng lại, xoay người, thu hồi bình sữa, ánh mắt của nàng cũng trở nên ngưng thần. Ít nhất từ bề ngoài, không ai nhìn ra lúc trước nàng đã tiêu hao lượng hồn lực khổng lồ!
- Tranh tài bắt đầu!

Đinh Tiểu Bố chuyển động, ngay thời điểm Trịnh Chiến vừa mới tuyên bố, người hắn đã nhanh chóng hướng mặt bên xông ra, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, ở phía sau hắn, có ít nhất mười lăm tia sáng lóe lên. Tất cả đều bố trí ở trên người, thiết kế hết sức xảo diệu - hồn đạo thôi tiến khí (hồn đạo khí có lực đẩy mạnh).

Mẫn công hình cận chiến Hồn Đạo Sư?

Vương Thu Nhi cũng động, lần này, nàng không có phát lực toàn diện, một thanh Hoàng Kim Long Thương rút ra trước mặt, đuổi tới đối phương. Dưới chân nện bước cực nhanh.

Đinh Tiểu Bố có vẻ như là không muốn cùng nàng ngạnh kháng, bắt đầu chạy vòng quanh toàn trường thật nhanh, bằng vào hồn đạo thôi tiến khí phía sau, tốc độ của hắn lúc nhanh lúc chậm, lại là cực kỳ khéo léo, giống như cùng Vương Thu Nhi chơi đuổi bắt trên đất trống.

Vương Thu Nhi ánh mắt dần dần trở nên sắc bén, nàng hiểu, đối thủ đặc biệt này nhằm vào chiến thuật của nàng. Rất rõ ràng, đối thủ đã thấy rõ mục đích của nàng. Hơn nữa cũng ý thức được, ở bên Sử Lai Khắc chiến đội, nàng là người mạnh nhất, đây chính là chiến thuật làm tiêu hao hồn lực nàng. Thậm chí trận tiếp theo chỉ sợ sẽ là đội viên mạnh nhất Nhật Nguyệt chiến đội - Tiếu Hồng Trần, ra sân.

Muốn tiêu hao ta? Vương Thu Nhi hừ lạnh một tiếng, mũi chân trên mặt đất đột nhiên phát lực, cả người trong nháy mắt nhảy lên, dường như là trong nháy mắt bằng Hoàng Kim cảm giác nắm bắt được lộ tuyến của Đinh Tiểu Bố, lập tức chặn lại đúng chỗ, Hoàng Kim Long Thương trong tay hóa thành một đạo kim mang đẹp mắt, đâm thẳng tới ngực Đinh Tiểu Bố. Trong nháy mắt chặn lại, nhanh chóng, chính xác, bạo lực, hành động này khiến người xem cảm thấy nghẹt thở.

Cho dù Đinh Tiểu Bố sớm đã có chuẩn bị, nhưng khi mắt hắn nhìn hướng đi kinh khủng của mũi thương kia, sắc mặt vẫn đại biến.

Một tầng, hai tầng. Hai tầng kim sắc quang mang đồng thời từ trên người Đinh Tiểu Bố phóng ra.
- Phốc.

Hoàng Kim Long thương đúng là đâm trúng . Nhưng là đâm trúng phòng hộ tráo vô địch. Phòng hộ tráo vô địch trên người Đinh Tiểu Bố đột nhiên co rút lại. Hai tầng kề nhau chặt chẽ, dù là Hoàng Kim Long Thương cũng không có biện pháp xuyên thủng qua chút nào. Đinh Tiểu Bố mượn lực, nhanh nhẹn nhảy lùi lại, thân thể trên không trung khẽ chuyển, hồn thôi tiến khí sau lưng phóng ra toàn lực, lại lột lần nữa kéo giãn khoảng cách cùng Vương Thu Nhi.
Khốn kiếp! Vương Thu Nhi lập tức hiểu lúc trước những người bên Nhật Nguyệt chiến đội đưa cho Đinh Tiểu Bố cái gì. Bọn họ dĩ nhiên là cấp cho hắn phòng hộ tráo vô địch.

Nhưng phòng hộ tráo vô địch có thể đồng thời sử dụng hai cái sao? Điều này hiển nhiên là phương thức đặc thù được Minh Đức Đường nghiên cứu ra.

Vô địch phòng hộ tráo giá tiền cao ngất ngưởng ai cũng biết. Đó là tương đương với cái mạng thứ hai. Mà vô địch phòng hộ tráo tốt nhất, cũng chỉ có thể kéo dài mười mấy giây mà thôi. Sau đó sẽ tổn hại .

Đinh Tiểu Bố lần này dùng đến hai cái , chính là một số kim hồn tệ cực lớn a! Nhật Nguyệt chiến đội hiển nhiên là muốn dùng tiền đập chết Vương Thu Nhi, làm hết sức để tiêu hao thực lực của nàng.

Vương Thu Nhi không đuổi theo, nàng biết, vô địch phòng hộ tráo của đồi thủ, trừ phi mình có thể lần nữa tụ lực như lúc trước ném ra một chiêu khiến trời long đất lở, nếu không cũng không thể nào đánh tan phòng ngự của đối phương.

Nàng không đuổi theo, nhưng Đinh Tiểu Bố thì ngược lại, khiêu khích. Một tiểu pháo màu đen đặt trên bả vai, sau đó phát ra tiếng "Sưu, sưu, sưu", viên đạn màu đen bắn thẳng tới Vương Thu Nhi. Quang đạn bắn ra trên không trung tự mình nổ bung . Hóa thành từng cái một lưới lớn đen như mực giống như là tràn đầy dầu trơn hướng Vương Thu Nhi bao phủ tới.

Tốc độ, dây dưa, phòng hộ tráo vô địch. Ba dạng chiến thuật này được Nhật Nguyệt chiến đội đặc biệt nghĩ ra nhằm vào Vương Thu Nhi. Trong cuộc tranh tài này, cái bọn họ muốn, chính là tiêu hao. Làm hết sức để tiêu hao đối thủ.

Vương Thu Nhi dĩ nhiên có thể nhận thua, nàng đã thắng hai trường, nhận thua bảo tồn thực lực không thành vấn đề. Nhưng vấn đề là bọn họ phải thắng trận đào thải cá nhân thứ ba mới có thể yêu cầu tiến vào vòng đoàn chiến.

Vương Thu Nhi nếu như nhận thua, như vậy Đinh Tiểu Bố sẽ tiếp tục lưu lại trên sân. Người sau đối phó hắn cũng sẽ gặp tình huống chiến đấu vướng víu này. Vậy sẽ phá hư kế hoạch của nàng.

Càng quan trọng hơn là, Vương Thu Nhi là ai? Với tính cách tự cao của nàng, làm sao có thể cho phép mình bị đối thủ dắt mũi đây? Trong mắt lệ mang hiện lên, Vương Thu Nhi đem Hoàng Kim Long Thương trong tay giơ lên.

Đáy mắt Vương Thu Nhi sáng lên màu đỏ nhạt, ngay sau đó, trên người nàng tản mát ra hồn lực liền có một tầng hồng mang.

Đinh Tiểu Bố chỉ cảm thấy đối thủ của mình phảng phất trong nháy mắt đã biến thành một loại Hồng Hoang mãnh thú, trong lòng căng thẳng , nhìn lại Vương Thu Nhi, tròng mắt kia đã biến thành màu đỏ như máu.

Vốn là tròng mắt màu lam tràn đầy mỹ cảm, lúc này đã hoàn toàn biến thành nơi khiến người ta sợ hãi. Chỉ thấy Hoàng Kim Long Thương trong tay Vương Thu Nhi huy động liên tục, hai đạo kim hồng sắc quang mang hiện lên, bay về phía lưới lớn màu đen bao phủ, nghiền nát nó.
Edit:

Tiếp theo trong nháy mắt, Đinh Tiểu Bố chỉ kịp mở ra hai cái phòng hộ tráo vô địch lần nữa, sau đó xuất hiện cảm giác đằng vân giá vũ.

Phòng hộ tráo vô địch chỉ có thể phòng hộ cho hắn không bị thương tổn, nhưng lại không thể để giữ hắn vững như Thái Sơn. Khi Hoàng Kim Long Thương đánh tới, cả người hắn trong phòng hộ tráo vô địch bay vút lên.

- Ta muốn nhìn xem, ngươi có bao nhiêu vô địch phòng hộ tráo.

Vương Thu Nhi lạnh lùng nói. Trên người nàng có thể thấy hào quang Hồn Hoàn thứ sáu tỏa sáng khắp người, trong mắt nàng tràn đầy quang mang Thị Huyết. Đinh Tiểu Bố cũng không biết làm sao, quỷ thần xui khiến hắn hô to một tiếng:

- Ta, ta nhận thua.

Hồng quang chợt thu lại, Vương Thu Nhi giữ thương mà đứng, tư thế hiên ngang oai hùng!

Đinh Tiểu Bố rơi xuống đất, thở hổn hển, nhìn lại Vương Thu Nhi trước mặt cách đó không xa, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Hắn sợ thật, Vương Thu Nhi lúc trước chẳng qua là dùng qua hồn kĩ thứ nhất, thứ hai mà đã đánh chết Dạ Tàn Thương. Thậm chí không dùng hồn kỹ, ép Mộng Hồng Trần nhận thua. Còn đối với hắn, dùng tới hồn kỹ thứ sáu a!

Một khắc kia, mặc dù trên người hắn có phòng hộ tráo vô địch bảo vệ, nhưng có thể cảm giác như người trần truồng nghênh đón gió lốc mưa cuồng. Đối với trọng tài, cái chết của Dạ Tàn Thương khiến hắn không còn chút lòng tin nào.

Tánh mạng con người, cũng chỉ có một lần. Không có ai là không sợ chết. Cho nên, Đinh Tiểu Bố kinh sợ. Mặc dù trên người hắn còn trang bị năm cái phòng hộ tráo vô địch, mặc dù hồn lực hắn còn hơn tám phần, nhưng hắn khẩn cấp lựa chọn nhận thua.

Vương Thu Nhi lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói:

- Hy vọng trong đoàn chiến, ngươi cũng có thể may mắn như vậy.

Vừa nói, Hoàng Kim Long thương đã hóa thành một đạo kim quang biến mất, trong tay nàng một lần nữa đổi thành hai cái bình sữa, xoay người hướng Trịnh Chiến đi tới.

- Trọng tài, trận đào thải cá nhân kế tiếp, chúng ta, Sử Lai Khắc bỏ cuộc, trực tiếp tiến hành đoàn chiến.

Nói xong, nàng hướng về phía dưới đài đi thẳng.

Một chọi ba! Còn bao gồm cả Mộng Hồng Trần. Có thể hình dung dễ dàng như là trở bàn tay. Ở trong mắt khán giả, Vương Thu Nhi căn bản giống như không có gặp phải bất cứ lực cản nào, liên tiếp chiến thắng ba người Dạ Tàn Thương, Mộng Hồng Trần cùng Đinh Tiểu Bố. Hơn nữa trong ba người, một chết, hai nhận thua.

Trong khoảnh khắc Vương Thu Nhi đi xuống đài, toàn trường cũng sôi trào. Nhưng không phải chửi rủa chiến đội Sử Lai Khắc, mà là nhắm thẳng mục tiêu vào Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện.

Thua thật sự là quá khó nhìn.

- Bốp!

Thời điểm Đinh Tiểu Bố đi xuống đài tranh tài, nghênh đón hắn là một cái tát thật mạnh.

Tiếu Hồng Trần tát hắn ngã nhào lên mặt đất, trong mắt quang mang phảng phất như muốn giết người:

- Khốn kiếp, ngươi làm gì đó? Phòng hộ tráo vô địch còn nhiều như vậy, tại sao lại nhận thua?

Đinh Tiểu Bố cũng hiểu mình nhát gan, ngập ngừng nói:

- Nhưng, nhưng nàng ta dùng hồn kỹ thứ sáu, ta sợ……

Mộng Hồng Trần nói:

- Ngươi sợ cái rắm a! Hồn kỹ thứ sáu thì thế nào? Nói thế nào nàng ta cũng chỉ có tu vi cấp bậc Hồn Đế, chẳng lẽ có thể một kích phá cả hai tầng phòng hộ tráo vô địch của ngươi sao? Ngay cả Hồn Sư bát hoàn trong mười lăm giây cũng không phá nổi, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?

Bị Tiếu Hồng Trần tát một cái, Đinh Tiểu Bố nhìn thấy Mộng Hồng Trần cũng đang tức giận, hắn lập tức phản ứng, căm tức nhìn Mộng Hồng Trần nói:

- Vậy còn ngươi? Lúc ngươi đối chiến Vương Thu Nhi sao không nếm thử một chút công kích của nàng? Ngươi tại sao lựa chọn nhận thua?
- Ta? Tình huống của ta giống ngươi sao? Ngươi có biết một kích kia của nàng ta phóng ra tốn bao nhiêu hồn lực không?

Mộng Hồng Trần vừa nghe hắn còn dám phản bác, nhất thời nổi giận.

Đinh Tiểu Bố hừ lạnh một tiếng:

- Hừm, nàng tụ lực có mạnh hơn thật. Nhưng người nào cho nàng thời gian tụ lực?

Có thể đại diệnchiến đội Nhật Nguyệt xuất chiến, hắn cũng không phải là dễ đối phó. Nhất là mới trận vừa rồi thua cay đắng.
- Được rồi, được rồi. Tất cả mọi người đều cùng một chiến đội. Tranh tài cũng đã qua, kế tiếp chỉ cần chúng ta trong cuộc đoàn chiến gỡ ngược, dư luận tự nhiên sẽ trở lại. Các ngươi ầm ĩ như vậy có thể thắng được sao? Bây giờ là thời điểm chúng ta cần đồng tâm hiệp lực, cuộc tranh tài này chúng ta không thể thua.

Một gã tướng mạo anh tuấn, khí chất ưu nhã tựa như thanh niên quý tộc tách huynh muội Tiếu Hồng Trần cùng Đinh Tiểu Bố ra. Ánh mắt của hắn cùng Tiếu Hồng Trần nhìn nhau một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Tên này thanh niên lúc đối trận với Đường Môn thời điểm, cũng là đội viên chính thức, chỉ là không ra sân mà thôi.


Hắn vừa ra mặt, hai huynh muội Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần lửa giận cũng thu lại mấy phần.

Tiếu Hồng Trần giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Đinh Tiểu Bố:



- Do ta nóng nảy. Chuyện cũng đã qua rồi. Nhưng này Tiểu Bố, ngươi nên biết trận tranh tài tiếp theo nếu thua trận chúng ta sẽ có kết quả thế nào. Lời của nhiếp chính vương tối hôm qua ta tin là mọi người còn nhớ rõ. Chúng ta chỉ còn lại sáu người. Nhưng trận này, chúng ta có thể chết, không thể thua.
- Vâng!

Đinh Tiểu Bố vốn cũng biết sai, mắt thấy Tiếu Hồng Trần hòa dịu, hắn cũng lập tức gật đầu lui qua một bên.

Tiếu Hồng Trần chuyển sang thanh niên anh tuấn kia, nói:

- Chiến thuật trận đoàn chiến xem ra phải thay đổi một chút. Lam Tu, ngươi có đề nghị gì không?

Lam Tu vẫy vẫy tay, chiến đội Nhật Nguyệt sáu người tụ tập lại một chỗ, thấp giọng thương lượng.

Bên kia, nơi khu vực chờ của chiến đội Sử Lai Khắc.

Từ cuộc thi đào thải cá nhân đến cuộc thi đoàn chiến có mấy phút để điều chỉnh.

- Đội trưởng, ngươi thế nào rồi?

Đái Hoa Bân đi ra nghênh đón, ân cần hỏi.

- Ta không sao. Tất cả tiến hành theo kế hoạch.

Vương Thu Nhi trầm giọng nói.

Đứng ở phía sau Đái Hoa Bân, đáy mắt Chu Lộ hiện lên một tia quang mang khác thường, hơi cúi đầu, hai tay trước người vặn vẹo.

Hoắc Vũ Hạo vẫn chú ý đến bọn họ, với tinh thần lực của hắn, muốn nghe được mọi người Sử Lai Khắc nói gì rất dễ dàng. Bất quá, tính cách Đái Hoa Bân cao ngạo như vậy lại quan tâm tới người khác sao? Vương Thu Nhi đối xử với bọn họ thật quá tốt sao. Hay là ….

Một tia ý nghĩ quái dị không khỏi hiện lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo.

Vương Thu Nhi nói xong câu kia, lập tức ngồi xuống, hai mắt khép lại, cố gắng hấp thu hồn lực trong bình sữa. Chỉ có nàng mới biết được, ba trận đấu vừa rồi nhìn có vẻ như chiến thắng dễ dàng, nhưng trên thực tế một chút cũng không phải. Nhất là trận đấu với Mộng Hồng Trần, nhìn như ngay cả va chạm cũng không có, nhưng thực ra đối với nàng đã tiêu hao thật lớn.

Nhưng Vương Thu Nhi cũng chỉ có thể làm thế, nàng nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất chiến thắng đối thủ, làm hết sức để đối thủ giảm quân số, như vậy mới có thể gia tăng khả năng thắng lợi cho phe mình. Mặc dù mình tiêu hao cũng không nhỏ, nhưng căn bản coi như hoàn thành kế hoạch.

Hồn lực nàng lúc trước tiêu hao đã vượt qua sáu thành a! Nếu không phải cuối cùng đối thủ Đinh Tiểu Bố sợ hãi, còn phải tiêu hao thêm không ít.

Dùng bình sữa khôi phục hồn lực cũng cần có thời gian, Vương Thu Nhi lấy hai bình sữa đồng thời tiến hành khôi phục, tốc độ mặc dù được đề cao, nhưng bản thân nàng cũng thừa nhận hồn lực trùng kích vào rất mãnh liệt. Lúc giọng nói Trịnh Chiến một lần nữa từ đài tranh tài truyền đến, hồn lực nàng chỉ mới vừa khôi phục đến năm thành.

Một lần nữa đứng lên, hai tròng mắt Vương Thu Nhi mở ra, hơi thở mạnh mẽ nhất thời vẫn như thủy triều từ trên người nàng phun ra, trong nháy mắt, tự thân nàng tản mát ra khí thế thậm chí còn muốn vượt qua thời điểm lúc trước, khí thế bá đạo sắc bén vô bì dường như muốn đem đài tranh tài trước mặt phá hủy đi vậy.

- Đi.

Vương Thu Nhi khẽ quát một tiếng, mũi chân chỉa xuống đất, người hóa thành một đạo kim quang bay lên đài tranh tài, sau lưng nàng, sáu đồng đội rối rít lên đài.

Bên Nhật Nguyệt chiến đội sáu người cũng rối rít lên đài, hai bên chậm rãi đi tới giữa sân.

Trịnh Chiến nhìn hai bên, trong lòng âm thầm than thở, lớp trẻ thanh niên quả nhiên là cường đại a!
- Hai bên xưng tên.

- Sử Lai Khắc, Vương Thu Nhi.

- Sử Lai Khắc, Đái Hoa Bân.
- Sử Lai Khắc, Chu Lộ.
- Sử Lai Khắc, Ninh Thiên.
- Sử Lai Khắc, Tào Cẩn Hiên.
- Sử Lai Khắc, Lam Tố Tố.
- Sử Lai Khắc, Lam Lạc Lạc.

Sử Lai Khắc học viện, giọng nói mỗi người đều hết sức nghiêm túc.

- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Tiếu Hồng Trần.

- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Mộng Hồng Trần.

- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Lam Tu.

- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Khâu Nghị.

- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Diệp Lộng Phong.

- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Đinh Tiểu Bố.

Nghe bọn họ xưng tên xong, ánh mắt Vương Thu Nhi cố ý hướng về Đinh Tiểu Bố, lạnh lùng nhìn hắn một cái. Ngay lúc đưa mắt nhìn, thân thể Đinh Tiểu Bố chợt khẽ chấn động, hắn phảng phất thấy trong mắt Vương Thu Nhi đồng tử dường như trở thành sọc thẳng đứng.

Lúc bọn họ xưng tên với nhau, không người nào chú ý rằng, bên Đường Môn chiến đội, Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn, thân thể run nhẹ lên một cái, ngay sau đó, một luồng gió nhẹ thổi qua, chung quanh thân thể hắn ánh sáng xuất hiện sự vặn vẹo cực kỳ nhỏ .

Vẻn vẹn trong khoảnh khắc, những người khác của Đường Môn không hề cảm giác thấy.
- Hai bên lui về phía sau, chuẩn bị tranh tài.

Trịnh Chiến thậm chí cũng không phát biểu như thường lệ về việc đả thương đối thủ, nói cũng có ích gì? Đến lúc chạm địch chẳng lẽ bọn nó nghe lời của mình mà không đi liều mạng sao?

Đội viên hai bên nhanh chóng lui về phía sau, nhưng ánh mắt đã bắt đầu đánh nhau sống chết. Ánh mắt va chạm phảng phất đã có vô số ánh đao cùng tia lửa.

Vương Thu Nhi đột nhiên như cảm nhận được điều gì, xoay người về phía mấy phe dọc sân thi đấu, ánh mắt hướng ra phía ngoài đài, chính là khu của Đường Môn, nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh, nhìn nàng không chút biểu tình, không có bất kỳ tâm tình dao động nào xuất hiện.

Vương Thu Nhi hơi sững sờ, hai mắt híp lại, nhưng nàng rất nhanh đã khôi phục như cũ, suất lĩnh các đồng đội đi tới đài tranh tài phía mình.

Một lần nữa xoay người lại, chiến đội Sử Lai Khắc với kinh nghiệm huấn luyện đã dọn xong trận hình. Chắc chắn Vương Thu Nhi đứng vị trí đầu tiên, trở thành mũi tấn công sắc bén của cả chiến đội. Ở bên trái nàng, là Đái Hoa Bân, phía bên phải là Lam Tố Tố, phía sau Đái Hoa Bân là Chu Lộ, sau Lam Tố Tố là muội muội Lam Lạc Lạc. Ngay sau Vương Thu Nhi là Tào Cẩn Hiên, còn lại sau Tào Cẩn Hiên là Ninh Thiên. Chiến trận tam giác như cũ, chỉ có đổi người mà thôi.


Bên phía đối diện, chiến đội Nhật Nguyệt, đứng ở trước nhất không phải là huynh muội Tiếu Hồng Trần, mà là tên đội viên thân hình cao lớn hùng tráng tên là Khâu Nghị. Người này da ngăm đen, thân cao vượt qua hai thước, thể trọng nhìn qua cũng phải trên ba trăm cân, cánh tay tráng kiện, quả thực nếu so với Vương Thu Nhi thì chênh lệch rất nhiều, giống như là một loại gấu đầu người.

Phía sau Khâu Nghị mới là huynh muội Tiếu Hồng Trần đứng sóng vai. Sau nữa, là Lam Tu cùng tên Diệp Lộng Phong. Đinh Tiểu Bố đứng ở phía sau cùng.

Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện lại bày ra một thế trận hình thoi có chút quái dị.

Tam giác trận đối với hình thoi trận. Khí thế hai bên, chưa đánh cũng đã hết sức căng thẳng.


- Hai bên chuẩn bị.

Trịnh Chiến không biết tại sao, tâm tình lúc này cũng hơi có chút căng thẳng, có chút kích động. Cuộc tỷ thí này, không thể nghi ngờ, là một trong những cuộc so tài đỉnh cao của thế hệ trẻ. Thân là trọng tài, hắn cũng rất muốn xem xem ai có thể đạt được thắng lợi cuối cùng.
- Tranh tài bắt đầu!

Kèm theo tiếng quát to của Trịnh Chiến, trận chiến quan hệ đến tấm vé vào vòng trong hơn nữa còn quan hệ đến vinh quang của đại lục đệ nhất Hồn Sư học viện Sử Lai Khắc cùng đại lục đệ nhất Hồn Đạo Sư học viện Nhật Nguyệt hoàng gia, bắt đầu!

Vương Thu Nhi vừa nhấc tay phải, Hoàng Kim Long thương đã ra hiện ra trong lòng bàn tay, sau đó nàng đột nhiên bước ra một bước, tay phải đưa về phía sau, làm ra động tác ném.

Phía đối diện, người đứng trước nhất của Nhật Nguyệt chiến đội - Khâu Nghị, vóc người mặc dù cao lớn, nhưng khi Vương Thu Nhi làm ra động tác này, hắn nhất thời cảm giác da đầu mình tê dại. Cô nương mà thể trọng còn không bằng một phần tư hắn, phảng phất đưa tới cảm giác xé nát làm hắn hét lớn một tiếng, hai tay ở trước người hợp lại, một tấm thuẫn to lớn hiện ra trên tay.

Tấm thuẫn này che toàn thân màu Ngân Bạch, rất tròn, ngoài lồi, trên tấm chắn từng vòng hoa văn tản ra hồn lực nhu hòa ba động, vị trí trung ương có khối Ngân Bạch Sắc bảo thạch hợp thành hai đấm lớn nhỏ.

Tấm chắn mới vừa hiện ra, Khâu Nghị đã rót hồn lực vào, một cỗ ngân quang nhất thời từ trung ương bảo thạch phát ra, bao trùm cả tấm chắn. Ngân quang lại đem đồng bọn phía sau hắn, tất cả đều bao phủ vào bên trong.

Sau đó có thể thấy, một vòng hào quang băng lam từ chân Khâu Nghị kéo dài ra, lan tràn ra toàn trường.

Động tác Vương Thu Nhi cũng không chậm, lần này nàng không tụ lực, tiếp theo trong nháy mắt, Hoàng Kim Long Thương trong tay cũng đã hóa thành một đạo kim mang, phóng thẳng tới Khâu Nghị.Tiếng gió chói tai nhất thời vang dội khắp toàn trường.

Vừa lên đã để cho vũ khí của mình rời tay, chiến thuật gì đây?

Người động cùng thương, mũi chân Vương Thu Nhi chĩa xuống đất, cả người giống như cơn lốc. Nhanh như điện nhảy ra ngoài, hồn lực mãnh liệt màu hoàng kim trong nháy mắt từ trên người nàng xông ra, hào quang Hồn Hoàn thứ nhất và thứ hai tỏa sáng, Long Lân Phụ Thể.

Ở sau lưng nàng, đồng bạn cũng không chậm. Đầu tiên chính là bốn đạo quang mang lần lượt rơi vào trên người Vương Thu Nhi, làm tía sáng toàn thân nàng bùng cháy mạnh. Đừng quên, trong Sử Lai Khắc chiến đội, còn có khí vũ hồn phụ trợ được xưng là đệ nhất thiên hạ truyền nhân Thất Bảo Lưu Ly Tháp - Ninh Thiên.

Đồng thời khống chế bốn loại tăng phúc, đây đã là cực hạn hiện giờ Ninh Thiên có thể đạt tới. Nhận được sự ủng hộ của nàng, khí thế Vương Thu Nhi nhất thời tăng vọt.

Đái Hoa Bân, Chu Lộ, Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc, bốn người cũng đồng thời chạy ra ngoài, bọn họ chia làm hai tổ, song song theo sau lưng Vương Thu Nhi. Ninh Thiên tay phải thong xuống bên thân, quang hoa của Thất Bảo Lưu Ly Tháp thay đổi liên tục, từng đạo lưu quang tràn ngập các loại màu sắc không ngừng từ trong tay nàng phát ra, một đôi cánh dài chừng hai thước phát ánh sáng màu bạc lặng lẽ hiện ra trước người của nàng, tiến lên một bước, người nàng hơi huyền phù trên không, treo phía sau các đồng đội.

Tào Cẩn Hiên cũng thả ra vũ hồn của mình, đồng hồ thời gian thần kỳ ở sau lưng hắn phóng ra tia sáng, nhưng lúc này, hắn cũng không sử dụng bất kỳ một hồn kỹ nào, hai mắt chuyên chú nhìn toàn trường.

Kim mang phát ra như điện, Khâu Nghị hét lớn một tiếng, tấm chắn va chạm.

- Đùng….

Trong tiếng nổ, kim mang bắn ngược về với tốc độ cao, vừa lúc rơi vào trong tay Vương Thu Nhi. Mà Khâu Nghị hùng tráng, luôn luôn lấy lực lượng làm sở trường lại bị một thương này chấn về phía sau hai bước ngã xuống, tấm chắn trong tay hắn nhộn nhạo lên, từng vòng ngân quang mãnh liệt dao động.

Nên nhớ rằng, Khâu Nghị mặc dù chỉ là Hồn Vương ngũ hoàn, Hồn Đạo Sư cấp năm, nhưng trong tay hắn là tấm chắn hồn đạo khí cấp sáu, hơn nữa trong hồn đạo khí phòng ngự cấp sáu, nó tuyệt đối là số một. Riêng về độ dày lên tới một thước, nặng đến ngàn cân. Rất ít Hồn Đạo Sư mới có thể sử dụng. Mặc dù như vậy, trước mặt Vương Thu Nhi hắn cũng phải chịu thiệt thòi, có thể thấy được, lực lượng Vương Thu Nhi cường hãn tới bực nào. Rất khó có thể tưởng tượng, thân thể mảnh khảnh, mềm mại kia lại có thể ẩn chứa như lực lượng to lớn như vậy.

Nhưng đúng lúc này, bên chiến đội Nhật Nguyệt cũng bắt đầu vùng lên.

Băng lam sắc quang hoàn trong nháy mắt khuếch trương, đó là kịch độc của Chu Tinh Băng Thiềm! Môt khi bị cỗ kịch độc này bao trùm, cho dù không thể ngay lập tức bị hạ gục, thì lực chiến đấu của chiến đội Sử Lai Khắc cũng bị tiêu hao nhiều. Đây chắc chắn là một trong những vũ khí trọng yếu của chiến đội Nhật Nguyệt.

Băng Thiềm chi độc, băng chi độc hoàn, hai hồn kĩ do Mộng Hồng Trần toàn lực thi triển đã qua nửa sân, Vương Thu Nhi đã chui vào trong thế giới kịch độc này!

Không chỉ có thế, bên Nhật Nguyệt chiến đội, chín đoàn ngân quang từ sau lưng Khâu Nghị lần lượt dâng lên, chín đoàn tia sáng lơ lửng trên không trung mơ hồ tạo thành hình cung. Ngay sau đó, chín đạo ngân quang đồng thời phát ra, đan thành một quang lưới trên không trung, chặn đường đi của Vương Thu Nhi lại.

- Phốc!

Hoàng Kim Long thương quét ngang, cùng quang lưới màu bạc đụng vào nhau. Nhưng một màn quỷ dị xuất hiện. Lực lượng mạnh mẽ của Vương Thu Nhi lần đầu tiên mất đi hiệu lực, một cỗ phản lực cường đại, bắn ngược thân thể của nàng về sau.

Phía sau huynh muội Tiếu Hồng Trần, trong mắt Lam Tu ngân quang đại phóng, hai tay không ngừng chuyển động, chín đoàn ngân quang lúc này trên không trung hiện hình đi ra ngoài, chính là chín quả cầu kim loại màu bạc, từng cái đều có đầu người lớn nhỏ.

Đúng vậy, Lam Tu mới là hồn sư chủ khống trong chiến đội Nhật Nguyệt, đây cũng là lý do tại sao Tiếu Hồng Trần dù kiêu ngạo đối với hắn cũng hết sức tôn kính. Khống chế hình Hồn Đạo Sư, là một nghề nghiệp Hồn Đạo Sư cực kỳ hiếm thấy. Mà Lam Tu chính là lựa chọn phương thức tu luyện đặc sắc này.

Chín đoàn ngân quang này, hắn gọi là cửu diệu. Từ khi hắn mới vừa bắt đầu học tập hồn đạo khí, đã sử dụng cửu diệu . Lúc ban đầu cửu diệu, là phụ thân hắn chế tạo, chẳng qua là một bộ hồn đạo khí cấp hai mà thôi. Lam Tu bằng vào thiên phú của mình, không ngừng hoàn thiện bộ hồn đạo khí này. Hơn nữa luyện tập thao túng chúng thuần thục. Có thể nói, mặc dù hắn là một gã Hồn Đạo Sư, nhưng trên thực tế hắn cũng chỉ biết chế tác mỗi một loại hồn đạo khí này mà thôi.

Cửu diệu trên thực tế là chín hồn đạo khí, từ chủng loại mà nói, nó thuộc về một loại xạ tuyến đàn hồi đặc thù. Xạ tuyến đàn hồi là một loại ánh sáng hết sức kỳ lạ, đối với bất kỳ lực lượng nào đánh vào cũng có sức co giãn khổng lồ. Đồng thời khống chế chín hồn đạo khí này cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống chi còn tiến hành phối hợp bọn chúng với nhau.

Lam Tu cũng là Tinh Thần hệ Hồn Sư hiếm thấy, nhưng hắn chẳng qua là thuần túy tinh thần lực, không giống như Linh Mâu của Hoắc Vũ Hạo có thể phóng ra ngoài. Nếu như không có nghề nghiệp Hồn Đạo Sư này, hắn thậm chí không có cách nào cùng người khác chiến đấu, càng không có ai chú ý tới hắn. Nhưng không giống thế, nhờ vào cường độ tinh thần lực không tầm thường, thuở nhỏ hắn ở phương diện sử dụng cùng khống chế hồn đạo khí có thiên phú vượt xa thường nhân.

Chín đạo ngân quang trên không trung tung hoành, giống như là một loại bình chướng, đón đỡ đợt tiến công đầu tiên của Sử Lai Khắc chiến đội.

- Ta đối phó với Vương Thu Nhi, các ngươi giải quyết những người khác.

Lam Tu trầm giọng quát lên.

Vương Thu Nhi bị bắn ngược về sau, ánh mắt ngước lên nhìn về chín đoàn ngân quang trên không trung. Hoàng Kim Long thương lại vung lên, mục tiêu lần này nhắm ngay không trung.

Cửu diệu trên không trung cũng nhanh chóng phát sinh biến hóa, chín quả cầu kim loại nhanh chóng tập trung ở cùng nhau, ngay sau đó, ngân quang phát ra, chín đạo ngân quang lại hợp thành một cỗ, oanh kích thẳng tới Vương Thu Nhi.

Vương Thu Nhi vừa quăng Hoàng Kim Long Thương ra, đã bị cỗ ngân quang này bắn trở lại, ngay sau đó, một quyền toàn lực của Vương Thu Nhi bộc phát, cùng ngân quang đụng vào nhau, ngân quang tán ra, nhưng nàng cũng bị đẩy lùi ra hơn mười thước, tiếp tục kéo xa khoảng cách cùng Nhật Nguyệt chiến đội.

Dưới đài, mọi người Đường Môn thấy một màn như vậy cũng không khỏi biến sắc. Xạ tuyến đàn hồi này đối với Vương Thu Nhi gây ra trở ngại thật lớn, làm cho nàng không cách nào đến gần phát lực, hạn chế thực lực chiến đội Sử Lai Khắc.

Ngay khi Vương Thu Nhi bị bắn ra, bên cạnh Khâu Nghị đã có thêm một người, từng vòng hào quang trên người hắn lóng lánh, dâng lên, một nòng pháo cùng lúc thành hình, dung hợp với nhiều tia sáng. Chính là Tiếu Hồng Trần.

Hai vàng, hai tím, ba đen. Từ dưới chân hắn dâng lên bảy cái hồn hoàn. Tới bảy cái hồn hoàn a! Đại biểu cho cấp bậc Hồn Thánh chính là bảy cái hồn hoàn.

Đây cũng là lần đầu tiên toàn đại lục cao cấp Hồn Sư học viện đấu hồn đại tái xuất hiện cường giả cấp bậc Hồn Thánh từ trước tới nay. Cho dù là trong lịch sử Sử Lai Khắc học viện, cũng không có Hồn Thánh nào hai mươi tuổi. Vậy mà Tiếu Hồng Trần đã làm được.

Vô số đạo lửa đạn trong nháy mắt bộc phát, bao phủ Đái Hoa Bân, Chu Lộ, tỷ muội Lam Tố Tố tất cả vào bên trong. Áp bách lên bọn hắn căn bản không cách nào chống đỡ được.

Đinh Tiểu Bố đã hóa thành một đạo tàn ảnh lặng lẽ biến mất ở phía sau đội ngũ. Sử Lai Khắc chiến đội chủ động tiến công nhưng vào lúc này lại bị áp chế hoàn toàn.

Cục diện trận đấu như thế này trước đó không ai tưởng tượng được. Nhật Nguyệt chiến đội lại ẩn nhẫn đến đây. Có Tiếu Hồng Trần tu vi Hồn Thánh thất hoàn mà lúc trước trong trận đấu cùng Đường Môn vẫn không hề xuất chiến, vào giờ khắc này, mới hiển lộ thực lực.