Đấu La Đại Lục

Chương 210: Huyền bí song sanh vũ hồn (1)




Dịch: codon_lycafe

Biên: LostEvil

Nói xong những lời này, Áo Tư Tạp mạnh mẽ kéo bàn tay nhỏ bé của Trữ Vinh Vinh đưa đến trước mặt mình hôn nhẹ một cái, rồi với vẻ mặt hưng phấn xoay người bỏ chạy. Trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Không nói lời nào nghĩa là đồng ý? Trữ Vinh Vinh ngơ ngác nhìn bóng lưng rời đi của Áo Tư Tạp, cảm nhận được sự ấm áp do hắn lưu lại trên mu bàn tay, trong lúc nhất thời không khỏi có chút ngây dại. Nàng biết, trong tâm của mình quả thật có vị trí của hắn, chỉ là vị trí này không ổn định với rất nhiều loại lý do. Nhìn bộ dáng Áo Tư Tạp vô cùng hưng phấn rời đi thì lòng Trữ Vinh Vinh đang dần dần tan chảy, hắn vui sướng hoàn toàn bởi vì là được làm chính mình, cảm giác cháy bỏng đó lần đầu tiên trong đời mình Trữ Vinh Vinh cảm thấy.

"Vinh Vinh, con như thế nào mà lại ở chỗ này? " Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc từ hướng khác truyền đến, làm Trữ Vinh Vinh đang trong tình trạng ngây ngốc bừng tỉnh. Xoay người nhìn lên, chỉ thấy cha mình Trữ Phong Trí cùng với Triệu Vô Cực đang từ hướng lớp học đi tới.

Trữ Vinh Vinh giật mình, vội vàng thu liễm tâm thần, "Ba ba. Người phải đi rồi sao? "

Trữ Phong Trí gật đầu, "Tông môn còn có rất nhiều sự việc ba ba phải xử lý. Ngươi ở chỗ này phải nghe lời các sư phụ, tiếp tục cố gắng tu luyện. Ba ba hy vọng qua một đoạn thời gian nữa khi nhìn thấy con, con còn có thể gây cho ba ba vui mừng lẫn sợ hãi. Triệu sư phụ, Vinh Vinh ta giao cho quý học viện liễu. Nếu sau này quý học viện có cần trợ giúp gì, Thất Bảo Lưu Ly Tông nghĩa không từ nan. "

Lời hứa của Trữ Phong Trí có thể nói so với một vị Phong Hào Đấu La còn có tác dụng hơn, mặc dù Triệu Vô Cực cũng là hạng người cao ngạo, nhưng lúc này tại trước mặt Trữ Phong Trí lại thu liễm rất nhiều.

"Trữ Tông chủ, ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chiếu cố tốt Vinh Vinh. Ngài đi thong thả. " Nói xong, Triệu Vô Cực rất có ý tứ xoay người hướng bên trong học viện đi vào, đem không gian riêng tư để lại cho cha con Trữ Phong Trí.

Trữ Phong Trí xoa xoa đầu nữ nhi, "Di. Vinh Vinh, mặt của con sao lại hồng như vậy? Có phải bị bệnh hay không? " Thuận tay sờ sờ khuôn mặt nữ nhi. Phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Trữ Vinh Vinh chẳng những hồng, mà còn có chút nóng lên.

Trữ Vinh Vinh vội vàng né tránh bàn tay của cha, "Không có, con rất tốt. Ba ba. Sao người không lưu lại một thời gian nữa đi?"

Trữ Phong Trí mỉm cười, nói: "Nha đầu ngốc, con cũng đã mười bốn tuổi, đã là đại cô nương rồi.Ở lại học viện học tập cho tốt.Trong khoảng thời gian học nghiệp vừa qua con đã làm cho ba ba rất hài lòng, chẳng những là thực lực tăng lên. Quan trọng hơn chính là con rõ ràng hiểu rất nhiều đạo lý làm người. Sau này con hãy với Tam ca kia thân cận một chút. Đường Tam đứa nhỏ này là nhân tài hiếm thấy, từ trên người hắn, con hẳn là có thể học được không ít thứ."

Trữ Vinh Vinh đưa mắt nhìn cha rốt cuộc rời đi, lúc này mới chậm rãi trở về học viện, suy nghĩ hồi lâu, nàng quyết định tìm Áo Tư Tạp nói rõ mọi chuyện. Ít nhất muốn cho hắn biết quy củ tông môn nhà mình, hắn nói rất đúng, đau dài không bằng đau ngắn. Bất luận như thế nào. Chính mình cũng không thể khiến cho hắn trong tương lai phải chịu thương tổn tình cảm.

Nghĩ tới đây. Trữ Vinh Vinh trở về bên trong học viện, hướng đến phía thực đường.

Vì Áo Tư Tạp vũ hồn là thực vật hệ. Hắn tu luyện thích hợp nhất tự nhiên chính là tại thực đường.

Lúc Trữ Vinh Vinh đi tới nơi thì, cũng là vừa lúc tìm được Áo Tư Tạp đang bắt đầu tu luyện ở một góc thực đường, từ trên mặt Áo Tư Tạp, nàng thấy được sự chuyên chú mà trước kia chưa từng có, tuy rằng nàng cũng không rành về tình cảm nhưng cũng hiểu, rõ ràng Áo Tư Tạp chuyên chú luyện tập chính là vì mình. Nhất thời, Trữ Vinh Vinh không khỏi có chút thất thần.

Nếu bây giờ chính mình đem quy củ tông môn nói cho hắn, hắn có thể vì thế mà buông thả hay không? Nếu là như vậy, chẳng phải là chính mình hại hắn hay sao? Hắn cũng là một gã hồn sư thiên tài. Cho dù tương lai chính mình không thể cùng hắn cùng một chỗ, cũng không có thể làm cho hắn bị hủy hoại.

Quên đi, chờ một thời gian nữa vậy.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trữ Vinh Vinh lại thở phào nhẹ nhỏm, tại sâu trong nội tâm của nàng, kỳ thật cũng không muốn cự tuyệt Áo Tư Tạp, chỉ là ngay cả chính nàng cũng mơ hồ nghĩ đến mà thôi.Trữ Vinh Vinh âm thầm quyết định, chuyện này đợi lúc tham gia cao cấp hồn sư đại hội xong, chính mình sẽ cùng Áo Tư Tạp nói cho rõ.

Cuộc sống ở Học viện khi đám người Lực Lượng Chi Thần cùng với Thất Bảo Lưu Ly Tông Tông chủ Trữ Phong Trí rời đi lại khôi phục bình thường, chỉ là có rất nhiều tin tức được lan truyền đi mà thôi.

Đám người Đường Tam, Trữ Vinh Vinh, không cần nghi ngờ gì chính là thành đối tượng tranh nhau thảo luận của các đệ tử môn.

Ngay cả sư phụ các học viện cao cấp cũng phá lệ coi trọng.

Bắt đầu từ ngày thứ hai, sau khi Thái thản công nhận thân phận của Đường Tam, bên người Đường Tam lại có thêm một người, đó là Thái Long.

Mỗi ngày chỉ cần Đường Tam vừa xuất hiện, Thái Long sẽ lập tức đi theo bên người hắn, lý do của hắn cũng rất đơn giản, Thái Thản để cho hắn là thiếp thân bảo vệ (Vệ sĩ) Đường Tam, làm người hầu cho Đường Tam.

Đối với điểm này, Đường Tam rất không vừa lòng, nhưng muốn Thái Long mỗi ngày không đi theo bên người hắn là không thể có biện pháp nào, không thể chỉnh hắn ta thêm một lần nữa.

Mà ánh mắt trên mặt Thái Long ràng đã nói cho hắn, cho dù ngươi đánh chết ta, ngươi cũng phải cho ta đi theo.

Rất bất đắc dĩ..., vốn là đệ nhất học viên của Lam Phách học viện lại trực tiếp trở thành cái bóng của Đường Tam. Trừ lúc Đường Tam tu luyện ra, khi ra ngoài,thậm chí ngay cả ăn cơm hay đi nhà xí hắn cũng đi theo, làm thiếp thân bảo vệ.

Năm ngày sau, Đường Tam mới thấy Đại sư, Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long cùng Đái Mộc Bạch rốt cục trở lại.

Đái Mộc Bạch thần thái tươi sáng, cả người tựa hồ lại trở nên cao lớn hơn vài phần, khí phách bức người, càng trở nên thêm trầm ổn. Trên người đích hơi thở thu liễm, mặc dù không cảm giác được chính xác thực lực, nhưng Sử Lai Khắc thất quái ai cũng đều biết, vị lão Đại này thực lực lại có gia tăng.

"Tiểu tam, cám ơn ngươi. " Vừa thấy qua Đường Tam, Đái Mộc Bạch lập tức đi lên cho hắn một cái ôm mạnh mẽ.

May là, thân thể Đường Tam cũng rắn chắc. Mới không có bị trật khớp xương dưới cái ôm thật chặt trong sự kích động của hắn.

Áo Tư Tạp ở một bên cười trộm, nói: "Đái lão Đại, không nghĩ tới ngươi còn có cái sở thích này a. Ta tưởng rằng nhĩ ngươi sẽ cho Trúc Thanh một cái ôm cơ chứ."

Đái Mộc Bạch trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Tiểu Áo, da ngươi có phải rất dày phải không? Vài ngày không thấy, ngươi tựa hồ rất to gan a!" Vừa nói, ánh mắt đã rơi vào trên người Chu Trúc Thanh.

Chu Trúc Thanh vẫn lạnh lùng như trước, tựa hồ Đái Mộc Bạch có trở về hay không đối với nàng một điểm quan hệ cũng không có. Điều này làm cho tâm tình đang tốt của Đái Mộc Bạch không khỏi hụt hẫng.

"Ta ôm Tiểu Tam là bởi là vì trợ giúp của Tiểu Tam đối với ta. Sau khi hấp thu hồn hoàn, ta mới cảm giác được hồn lực của chính mình chánh thức tăng lên, hồn lực của ta bây giờ đã đạt tới trình độ bốn mươi ba rồi. Từ bốn mươi cấp nhảy vọt tới bốn mươi ba cấp, nhìn qua mặc dù chỉ có vọt qua hai cấp, nhưng các ngươi phải biết rằng, hồn lực càng về sau, mỗi một bậc phải cần hồn lực lại càng khổng lồ. Cái này so với tưởng tượng của ta còn lớn hơn nhiều. Càng mấu chốt chính là, bây giờ ta có thể rõ ràng cảm giác được lực lượng toàn thân của mình tăng lên nhiều, hơn nữa kinh mạch trong cơ thể so với trước kia lại càng thêm rộng rãi, rất có sự đàn hồi. Đây đều là do tác dụng của đóa Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc kia. "

Nghe xong Đái Mộc Bạch nói, mọi người không khỏi đều gật đầu.

Trừ Tiểu Vũ trong tay vẫn cầm đóa Tương Tư Đoạn Trường Hồng, không có cảm thụ qua sự trợ giúp của tiên phẩm dược thảo, những người khác đều nhận được sự trợ giúp rất lớn do dược thảo trân quý của Đường Tam mang lại.

Đái Mộc Bạch cười hắc hắc, nói: "chúng ta cũng phải cố gắng hơn nữa, bây giờ cấp bậc của các ngươi cũng đã không thấp, chúng ta không thể phụ công sức Tiểu Tam cung cấp thiên địa chí bảo, lần này trước khi cao cấp hồn sư học viện bắt đầu, phải cố gắng đạt tới bốn mươi cấp. Nói như vậy, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội lấy được thành tích tốt. Chúng ta đích mục tiêu chỉ có một, đó chính là vị trí quán quân.Ngoài vị trí đó ra, đối với Sử Lai Khắc thất quái chúng ta mà nói căn bổn không có ý nghĩa gì. Chúng ta muốn cho hồn sư học viện toàn đại lục đều biết, chúng ta là quái vật, là quái vật được đào tạo ra từ quái vật học viện. "

Đái Mộc Bạch ở chỗ này kích động mọi người, bên kia, Triệu Vô Cực đã đem sự tình phát sinh khi Phất Lan Đức ba người rời khỏi học viện kể qua một lần.

Nghe xong Triệu Vô Cực nói, Đại sư lập tức chuyển thân đứng lên, "Ta muốn đi tìm Tiểu Tam nói chuyện. Không thể bởi vì vấn đề thân thế mà ảnh hưởng đến tu luyện của hắn."

Liễu Nhị Long vừa định nói cái gì đó, nhưng thấy ánh mắt Phất Lan Đức ngăn lại, đành phải nhìn Đại sư bước nhanh ra phòng, hướng đi đệ tử túc xá đi.

"Phất lão Đại, ngươi nói Tiểu Cương có phải một khối đầu gỗ hay không, hắn sao lại vẫn giống như trước kia?Sao ta thấy, nhìn thấy hắn so với không thấy thì càng thêm thống khổ? " Liễu Nhị Long có chút u oán nói.

Từ sau khi Đường Tam bị Độc Đấu La bắt đi, ba người cứu không được, suýt nữa bị Độc Đấu La giết chết, trở lại học viện, Đại sư lại quay trở về bộ dáng vốn có, đối với Liễu Nhị Long không thân cận mà cũng không xa cách.

Mỗi khi Liễu Nhị Long có ý muốn thân cận hắn, hắn lại luôn tìm chút lý do chính đáng tận lực tránh né.

Căn bản không để cho Liễu Nhị Long có cơ hội thân cận. Điều này làm Liễu Nhị Long cực kỳ buồn bực.

Phất Lan Đức cười khổ nói: "Tính tình Tiểu Cương ngươi còn không hiểu rõ hay sao? Chỉ cần cái tâm kết (nút thắt trong lòng) kia của hắn không được giải khai, hắn sẽ vẫn dưới bộ dáng đó thôi.Ta thấy, chi bằng ngươi tác động lên Đường Tam một chút, bây giờ trong lòng Tiểu Cương, trọng yếu nhất chỉ sợ chính là hắn, lời khuyên bảo của hắn với Tiểu Cương, so với ngươi và ta tới còn có công dụng hơn."

Liễu Nhị Long con mắt sáng ngời, "Có lẽ ta đi thử xem sao. Bất quá, chỉ sợ cũng khó khăn. Ta quá hiểu rõ Tiểu Cương, trừ phi là chính hắn nghĩ thông suốt, nếu không người khác có nói cũng rất khó có tác dụng."

Đệ tử ký túc xá, còn chưa đi vào trong phòng, Đại sư đã nghe thanh âm đám Sử Lai Khắc thất quái đang ở bên trong nói chuyện phiếm, cửa mở ra, hắn trước tiên ở cửa phòng gõ nhẹ, lúc này mới đi đi vào.

Vừa nhìn thấy Đại sư tới, bóng ma thói quen làm mọi người vội vàng đứng lên, ma quỷ huấn luyện kia lưu lại cho bọn hắn ấn tượng thật sự quá sâu khắc, đối Đại sư ngoại trừ tôn kính, còn có vài phần sợ hãi.

Đương nhiên, cũng không có ít sự khâm phục. Mặc dù thực lực Đại sư cũng không mạnh, nhưng đối bọn họ chiến thuật chỉ đạo lại diệu đáo hào điên (đỉnh điểm tuyệt vời).