Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 127: Tiểu Hồng. Có chút manh mối




Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh nhận phụ trợ từ Nana phóng tới ép sát Cơ Giác, cô ta nhìn hai tên hồn tông không sợ chết cố lao vào, khinh bỉ thi triển hồn kĩ thứ nhất xuất chiến.

Nana nhảy đến Khoa Nhĩ Văn lập tức phóng ra vòng phòng hộ tối đa bao vây hắn ở bên trong, phòng hộ không lớn, từ mặt đất làm thành hình bán cầu đường kính 50m mà thôi.

Khoa Nhĩ Văn thoáng kinh ngạc nhưng tiếp ngay sau đó là ôm bụng cười như điên: "Hahaha, hạn chế mẫn công? Bất quá, ngươi đây là tìm chết, cái này cũng muốn ngăn cản ta?"

Nana nhún vai: "Thử xem? Sợ rằng, ngươi muốn chạy cũng không được."

"Ha! Nhãi ranh ngông cuồng!" Khoa Nhĩ Văn hét lớn, sau lưng hắn tức thì xuất hiện một đôi cánh màu tím.

Tử Điệp này của Khoa Nhĩ Văn hình dáng có chút giống Điệp Vũ nhưng nhỏ và trông dày nặng hơn rất nhiều, đầu cánh chĩa ra hai móc câu sắc bén, thân điểm vô số đốm màu tím đen nhìn qua thật khiến người gai mắt.

Nana cười xuất ra đôi cánh lớn màu bạc lấp lánh lộng lẫy, cánh mỏng phi thường mềm mại, đường nét cân đối hài hòa uyển chuyển, từng sợi vân màu lam tinh tế tô vẽ không tả hết mỹ lệ, vỗ nhẹ, cô đã ở ngay phía trên đỉnh vòng phòng hộ nhìn xuống chép miệng nói với Khoa Nhĩ Văn: "Thật xấu xí, không xứng với hình tượng của điệp chút nào."

Khoa Nhĩ Văn nghiến răng ánh mắt hung dữ hướng Nana, cảnh tượng từ bên ngoài vòng phòng hộ nhìn vào thật giống như đại chiến giữa nữ thần điệp và tử thần điệp, phía dưới tử thần một màu tím đầy vẻ căm hận cùng sát khí nồng nặc, nữ thần bên trên váy trắng thuần khiết kết hợp đôi cánh bướm xinh đẹp phía sau vô cùng có cảm giác cao quý, không mảy may ảnh hưởng chút gì từ khí tức tử vong dơ bẩn dưới chân.

Khoa Nhĩ Văn hừ lạnh thi triển hồn kĩ thứ ba Đao Trảm, cánh sau lưng hắn liên tục vỗ mạnh, mỗi lần vỗ từng đạo ánh sáng tím mang sát khí sắc bén nhanh chóng bay thẳng đến Nana phía trên. Khoa Nhĩ Văn nhếch môi nói: "Giam giữ ta? Giết ngươi chẳng phải sẽ phá được rồi sao?"

Nana hai tay chéo trước ngực vẫy vẫy trêu ngươi Khoa Nhĩ Văn: "Rất tiếc, là ta, giết ngươi."

Lấy tốc độ vụt xuống, Nana ánh mắt kiêu ngạo vung tay bên người, mười chỉ dây leo cứng cáp theo đầu ngón tay dài ra thành mười thanh đoản đao. Tự sáng hồn kĩ Linh Lan Thương Trảo, hai tay trực tiếp biến thành vũ khí, Nana chém nát tất cả đao do Khoa Nhĩ Văn phóng tới, thoáng cái đã đến trước mặt hắn Nana hù hắn một phen: "Sao nào? Ngạc nhiên chưa?"

Khoa Nhĩ Văn mày nhíu chặt vì tức giận, trở tay chụp lấy Nana chỉ tiếc thứ hắn chụp được, là không khí. Nana vỗ cánh bay lên một nửa vòng phòng hộ, tức cách mặt đất 25m phía trên, vô số dây leo Linh Lan Hoa theo bên người lan tỏa thành thiên la địa võng, từng đầu dây ngọ nguậy đe dọa Khoa Nhĩ Văn.

Khoa Nhĩ Văn không ngốc, hắn vỗ trán cười lớn như đã hiểu thấu kế hoạch của Nana: "Haha, muốn nhốt ta dùng độc Linh Lan! Tiểu nha đầu, ta là hồn thánh, lúc ta đang dùng vũ hồn ngươi có thể độc chết ta sao? Đừng ngu xuẩn như vậy chứ, khiến ta rất buồn cười."

"Vậy sao? Nhưng ngươi đoán sai rồi, ta chỉ là muốn xem một trận đua. Tiểu Hồng!" Nana cười cười nhìn phía dưới "trường đua" do cô dựng nên, nơi đó một thân ảnh màu đỏ đang dần dần hiện ra.

Hồn thú Huyết Lân Mã tiểu Hồng, xuất hiện rất ít nhưng có lần nào không khiến người khác phải trầm trồ? Thân hình ngựa rắn chắc mạnh mẽ bao phủ bởi lớp lân phiến hình tròn xếp chồng lên nhau đỏ tươi diễm lệ, chiếc bờm màu đỏ sẫm kéo dài một đường từ đỉnh đầu qua chiếc cổ to lớn tới trên bả vai như ngọn lửa hừng hực cháy sáng, bản tính kiệt ngạo hiếu chiến, Huyết Lân Mã là hồn thú hung hăng nhất trong các hồn thú mã loại. Tiểu Hồng dương đôi mắt đen tuyền không chút pha trộn ngông cuồng hướng Khoa Nhĩ Văn, toàn thân ngựa bốc lên luồng hồn lực tỏa ra đỏ sắc quang mang, không có khí tức, chỉ bên ngoài đến xem đã như thế lệnh người kinh hãi.

Tiểu Hồng dẫm một chân trên đất, mặt đất phía dưới bởi cú đó mà hãm sâu một phần, Nana lần đầu thấy sức mạnh bên ngoài của nó cũng không khỏi kinh ngạc. Tiểu Hồng ngửa đầu hí vang một tiếng thật dài, sóng âm chấn Khoa Nhĩ Văn đập trên vách vòng phòng hộ khiến hắn phải thúc dục hồn lực đi chống đỡ trước mặt mới tránh đi ảnh hưởng tinh thần trùng kích.

Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh đang áp chế Cơ Giác đến lợi hại, nghe tiếng ngựa hí cả ba đều ngạc nhiên nhìn đến bên này, thấy cảnh tượng trong vòng phòng hộ, Đới Mộc Bạch cười nói với Chu Trúc Thanh: "Xem ra Nana lại bày trò chọc tức đối thủ, tiểu Hồng cũng thật mạnh mẽ."

Chu Trúc Thanh hừ lạnh: "Chuyện đó còn phải nói, đánh nhanh đi."

Cơ Giác giờ đây trong lòng thật sự sợ hãi, trong mắt cô ta Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh chỉ là hồn tông nhưng lại có thể ép hồn thánh như cô ta dùng ra vũ hồn chân thân đi phòng thủ. Cơ Giác hồn kĩ thứ bảy Mộng Cảnh Bảo Thạch Chân Thân, một vòng sáng hình cầu cửu sắc bao phủ phía bên ngoài che chắn Cơ Giác, đòn đánh của Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh tuy mạnh mẽ quyết tuyệt nhưng bảo thạch có khả năng chuyển hóa lực đánh đi tới một không gian khác, làm công kích lực của hai người như đánh vào hư không, không thể phát huy, cứ kéo dài như vậy thắng thua sẽ được quyết định dựa vào bên nào sẽ hao kiệt hồn lực trước.

Phía Nana, tiểu Hồng khịt mũi xì ra một hơi khí nóng, chân trước đưa lên hạ xuống lấy đà phi thẳng đến Khoa Nhĩ Văn. Khoa Nhĩ Văn hoảng hốt vỗ cánh bay lên lại gặp phải công kích Linh Lan Thương Trảo của Nana, mười đầu roi cứng rắn linh hoạt liên tục đánh tới tấp khiến Khoa Nhĩ Văn tiến thoái lưỡng nan. Tiểu Hồng không biết bay nhưng nó có thể phóng hỏa, từng quả cầu lửa bay về phía Khoa Nhĩ Văn, cầu lửa có tính truy tung tuyệt đối phải trúng đối thủ. Tính sát thương của cầu lửa rất lớn, Khoa Nhĩ Văn trực tiếp dùng hai hồn kĩ vạn năm để ngăn cản, tiếc là hắn quên mất kĩ năng thiên phú của hồn thú Huyết Lân Mã, lớp lân phiến trên cơ thể tiểu Hồng không chỉ để làm đẹp mà còn có tác dụng phản ngược, hồn kĩ mạnh mẽ của Khoa Nhĩ Văn liên tục phản chủ khiến hắn sớm đã thụ thương. Khoa Nhĩ Văn mẫn công hệ bị giam cầm không thể phát huy hết khả năng chỉ có thể chạy bên trong vòng phòng hộ tránh đi tấn công từ Nana, tiểu Hồng và cầu lửa, bộ dáng vô cùng chật vật.

Cứ tiếp tục không có khả năng thắng, Cơ Gíac đối Khoa Nhĩ Văn hét lớn: "Nhĩ Văn, vũ hồn dung hợp kĩ!"

Cơ Giác một phát bộc lộ cố tránh thoát Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh chạy đến vòng phòng hộ, Khoa Nhĩ Văn liều mình trúng ba quả cầu lửa tận lực phá vỡ lồng giam ý định hội họp cùng Cơ Giác, chỉ không ngờ nội ứng ngoại hợp hai hồn thánh thế mà chẳng thể làm vòng ngăn cách rung động.

Nana phì cười: "Nha, ta đã nói ngươi muốn chạy cũng không được."

Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh đến phía sau Cơ Giác, khí thế lúc này vô cùng kiệt ngạo, Cơ Giác bộ dáng khinh thường trước đó giờ sót lại chính là tâm thần kích động run rẩy.

Hồn lực của hai hồn thánh đã không còn đủ cho vũ hồn dung hợp kĩ, nhìn trước mặt Huyết Lân Mã đang phì phì gõ móng xuống đất, Khoa Nhĩ Văn trừng mắt nghiến răng hỏi: "Muốn giết ta đã làm từ lâu, mục đích của các ngươi là gì?"

Xét thấy hai tên này hết khả năng phản kháng, Nana lệnh tiểu Hồng canh chừng Khoa Nhĩ Văn, cô mở ra vòng phòng hộ đến chỗ Đới Mộc Bạch: "Lão đại, phần còn lại ngươi hỏi đi."

Đới Mộc Bạch gật đầu một cú đấm hồn lực ngoại phóng khiến Cơ Giác quỳ rạp, Đới Mộc Bạch khoanh tay hỏi: "Các ngươi làm việc cho phân tộc Tà Mâu phía bắc?"

Cơ Giác liếc nhìn Khoa Nhĩ Văn, thấy hắn bộ dạng không thể thảm hơn gật đầu, Cơ Giác cắn môi nói: "Chủ nhân của ta phân phó hai người bọn ta liên lạc với phân tộc phía bắc."

"Sát Nguyệt các chủ là ai?" Đới Mộc Bạch lạnh giọng, theo lời Cơ Giác thì chưa thể chứng minh phân tộc phía tây có quan hệ, chỉ là Đới Thiên ra lệnh mà thôi.

"Bọn ta không biết, bọn ta chỉ là trung gian không có cơ hội gặp các chủ."

Đới Mộc Bạch nhíu mày không hài lòng gằn giọng: "Vậy dưới hồ Thủy Liên các ngươi gặp ai? Nói rõ những gì ngươi biết cho ta!"

Cơ Giác thở dài, hít một hơi nói: "Hắn gọi Âu Lý, thủ lĩnh căn cứ ở thành Tư La, là một hồn đấu la, thủ hạ 50 người, bọn ta chỉ biết như vậy, bọn ta mới gặp hắn không rõ ràng."

Hồn đấu la, 50 thủ hạ dưới trướng, bối cảnh có hơi phức tạp. Đới Mộc Bạch hỏi lần cuối cùng, tin tức này mới là đáng giá: "Làm sao hắn có thể xây dựng căn cứ dưới nước, còn có, làm cách nào để vào đó?"

"Cái này!" Cơ Giác giật mình chần chừ không nói.

Nana thấy thái độ cô ta cho dù có nói cũng chưa chắc là thật, cần kích động một chút mới được, Nana vận hồn lực ở tay tiến lên tát cho Cơ Giác hai phát khiến cô ta trực tiếp hộc máu. Cơ Giác tinh thần chấn động gượng bò dậy từ dưới mặt đất ánh mắt hoảng sợ nhìn Nana, cú tát này uy lực còn kinh khủng hơn đòn đánh của Đới Mộc Bạch trước đó, Cơ Giác không hiểu nổi cô gái trước mặt này làm cách nào có thể.

Nana chống eo hét lớn: "Nói!"

Cơ Giác cúi đầu che đi ánh mắt phẫn nộ muốn giết người, không cam tâm tiết lộ: "Là bát vị nhất thể dung hợp kĩ, do tám tên hồn vương vũ hồn Bảo Thạch Không Gian thi triển, vào đó cần có lệnh bài chứa ấn kí của bọn hắn. Đó là tất cả ta biết."

Chu Trúc Thanh hỏi thêm: "Tất cả? Ngươi chắc không còn gì để nói với bọn ta? Ví dụ như, ngươi gặp Âu Lý để làm gì?"

Cơ Giác ngẩng đầu nhìn Chu Trúc Thanh: "Là báo tin các ngươi trở về, chỉ thế thôi, ta không còn gì để nói."

Cơ Giác đã rất bực bội, Khoa Nhĩ Văn vẫn im lặng, khả năng moi thêm tin tức là không lớn, sau khi bàn bạc với Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh, Nana trực tiếp dùng Tinh Thần Tập Kích khiến hai hồn thánh hôn mê, lấy lệnh bài sau đó cho tiểu Hồng phóng hỏa hủy thi diệt tích.

Cầm trên tay hai chiếc lệnh bài màu đen có ấn kí hình mặt trăng, Đới Mộc Bạch nhếch môi cười: "Có lẽ, chúng ta phải vào hang hổ một chuyến."