Đấu La Đại Lục

Chương 365: Đêm trăng thanh gió mát giết người




Dịch: A Tù

Biên dịch: A Bờ

Nói đại khái, kiện hàng tham gia đấu giá đầu tiên sẽ thuộc loại trung thượng đẳng, để hấp dẫn người tiến hành đấu giá. Bởi vì theo tâm lí con người, kiện đưa ra đầu tiên giá cao, những kiện hàng phía sau sẽ dễ dàng nâng giá lên.

"Ba vạn". Trữ Vinh Vinh lần đầu tiên mở miệng, cũng đủ để chấn nhiếp toàn trường. Nhất thời, phòng đấu giá lạnh ngắt như tờ. Trên đài Tư Địch cũng kinh ngạc không kém. Hắn ở trên đài, đối với khách nhân ngồi hàng đầu tự nhiên thấy rõ. Mà Lâu Cao thân hình quái dị, hắn như thế nào mà không nhận ra cơ chứ. Mà Trữ Vinh Vinh lại ngồi ngay bên cạnh Lâu Cao.

Tư Địch nhất thời không hiểu, nhưng không vì vậy mà trì hoãn thời gian, mà rất nhanh nói:" Quý khách số 8 đưa ra 3 vạn kim hồn tệ. 3 vạn kim hồn tệ lần một, 3 vạn kim hồn tệ lần hai, 3 vạn kim hồn tệ …" Hắn đang chuẩn bị hô bán khối huyền thiết này, đột nhiên một thanh âm phía sau vang lên.

"4 vạn"

Nghe được thanh âm này, Đường Tam nhất thời nhíu mày, hắn không cần xem cũng rõ thân phận người này. Không phải là người khác, mà là người ngày hôm qua đã phải bò lăn trên đường - Võ Hồn Điện Canh Tân thành chủ điện điện chủ, giáo chủ Mại Nhĩ Tư.

Ngày hôm qua, Mại Nhĩ Tư sau khi lăn đi, sợ đến đái cả ra quần chạy về chủ điện. Hắn xem ra, mình chắc là xui xẻo, bị Võ Hồn Điện trưởng lão cường giả cấp bậc chứng kiến mình như vậy, sợ là sẽ đến để trừng phạt. Loại ý nghĩ này làm hắn kinh sợ suốt một ngày. Nhưng cuối cùng vẫn không thấy phát sinh chuyện gì.

Mại Nhĩ Tư tinh thần lúc này mới vững vàng trở lại, âm thầm phỏng đoán vị trưởng lão này cũng có thể chỉ là đi ngang qua thôi. Có lẽ, trưởng lão chỉ là diễn kịch cho đám thợ rèn xem mà thôi. Nếu không có tới tìm mình, chứng tỏ trưởng lão cũng không có ý trách cứ. Nghĩ một chút, hắn liền hiểu nhầm ý tứ. Hôm nay là đấu giá hội hắn vốn là chuẩn bị tới tham gia. Nhìn một chút không thấy trưởng lão ở đây, hắn chuẩn bị cấp cho hiệp hội một ít phiền toái, bức bách họ nhanh chóng thỏa hiệp. Vô luận là nhìn từ góc độ nào, hắn cũng không nghĩ rằng Võ Hồn Điện trưởng lão lại đứng bên hiệp hội thợ rèn. Hắn căn bản không nghĩ tới trưởng lão đó thực sự lại là đồ giả.

Quang mang nhàn nhạt lóe ra, trên mặt Đường Tam lóe ra một tia lạnh như băng, không có lên tiếng mà chỉ hướng về phía Trữ Vinh Vinh khoát tay áo.

Trữ Vinh Vinh cũng có chút ngạc nhiên.Nhưng vẫn y theo ý Đường Tam không có tăng giá.

Mại Nhĩ Tư báo giá trở thành cái giá cuối cùng. 4 vạn kim hồn tệ, mặc dù khối huyền thiết này trong mắt Đường Tam giá cả không chỉ có thế, nhưng đối với nghề thợ rèn vốn không được coi trọng ở Đấu La đại lục, thì đó cũng là một cái giá trên trời rồi.

Đấu giá tiếp tục. Kiện hàng đầu tiên giá cả tuy cao, nhưng hai người cuối cùng tăng giá quá đột ngột, chẳng những không tăng hào khí phòng đấu giá lên tí nào, ngượi lại có chút cảm giác chèn ép. Những kiện hàng sau đó đều là thành phẩm. Là một ít loại vũ khí đơn giản, giá cả cũng không thật cao.

Tới kiện thứ 5, là một khối kim loại hiếm có, giá trị không dưới huyền thiết, chính là một khối tinh kim. Sức nặng đạt tới 50kg. Khối tinh kim xuất hiện, không nghi ngờ lại khiến đấu giá hội tiến nhập cao trào.

Được Đường Tam ra hiệu, Trữ Vinh Vinh lần nữa ra tay. Khi giá lên tới 2 vạn kim hồn tệ, âm thanh đáng ghét của Mại Nhĩ Tư lại lần nữa vang lên.

"3 vạn kim hồn tệ "

Tiếng thì thầm trong phòng đấu giá lại vang lên. Cùng mã số, hai lần dùng giá cao mua 2 khối kim loại quý hiếm, tự nhiên dễ dàng gây chú ý cho người khác.

Trữ Vinh Vinh trong mắt toát ra vài phần tức giận, vừa định giơ bảng dấu hiệu lên, lại bị Đường Tam ngăn cản. Đường Tam khẽ động môi, thanh âm liền truyền vào trong tai Trữ Vinh Vinh. Hắn chỉ nói một câu, Trữ Vinh Vinh tâm tình nhanh chóng bình ổn trở lại. Khối tinh kim này cũng lấy giá 3 van kim hồn tệ bán cho Mại Nhĩ Tư.

Mại Nhĩ Tư đang âm thầm đắc ý, hai lần chèn ép đấu giá hội. Chờ khi đấu giá kết thúc, hắn sẽ có biện pháp hành hạ hiệp hội thợ rèn. Thí dụ như dùng danh nghĩa Võ Hồn Điện đảm bảo trả tiền theo kì hạn. Cầm đồ vật trong tay, liền trì hoãn trả tiền cho đến khi hiệp hội cùng mình thỏa hiệp mới thôi. Loại chủ ý này hắn sớm đã có trong bụng rồi.

Kế tiếp, tại vài khối kim loại sức nặng không lớn hoặc không quá mức trân quý, Trữ Vinh Vinh đều đấu giá thành công. Ý tứ Đường Tam rất minh bạch, chỉ cần là kim loại trân quý, hết thảy đều tiền hành nhận mua.

Trữ Vinh Vinh cũng tuân theo ý của hắn tiến hành. Rất nhanh, Trữ Vinh Vinh cùng với Mại Nhĩ Tư đều trở thành tiêu điểm của cả phòng đấu giá vì số lần tố giá thành công, là 2 người mua nhiều nhất.

Hơn nữa, hễ là Mại Nhĩ Tư đưa ra giá, Trữ Vinh Vinh liền trầm mặc, căn bản là không cùng hắn tranh đoạt. Chuyện này cũng làm Mại Nhĩ Tư có chút kì quái, bất quá hắn cũng chả thấy có điều gì không tốt, cứ nhăm nhe vào mấy món đồ giá cao nhất mà cạnh tranh.

Rốt cuộc, đến phiên đấu kiện hàng thượng phẩm. Lần này đẩy đi lên chính là một cỗ xe nhỏ, có vải đỏ trum lên, bên trong tựa hồ bao phủ hai người. Hiệp hội thợ rèn đấu giá đương nhiên không phải nô lệ, cái kiện hàng này nhanh chóng chiếm được sự chú ý của người xem.

Kiện hàng đem ra xong, Tư Địch hít sâu một hơi. Hắn đương nhiên cảm giác thấy buổi đấu giá hôm nay có chút dị thường, nhưng đấu giá vẫn cứ phải đấu, cái này chính là danh dự của hiệp hội thợ rèn.

"Đây là kiện hàng đấu giá cuối cùng của ngày hôm nay. Ta nghĩ chỉ cần nói một câu là biết ngay chất lượng của nó. Hai kiện hàng này, người chế tạo chính là sư phụ của ta, hội trưởng hiệp hội thợ rèn, thần tượng Lâu Cao."

Lời này vừa nói ra, nhất thời toàn trường xôn xao. Phải biết rằng, Lâu Cao sau khi trở thành thần tượng, rất ít khi chế tạo tác phẩm. Mà dù có chế tạo ra, cũng không mang ra đấu giá. Lúc này dĩ nhiên lại mang ra hai kiện tác phẩm, đối với người đấu giá nhiệt tình xúc động có thể nghĩ đến. Mà ngay cả Mại Nhĩ Tư cũng không khỏi ngẩn người ra. Người nào cũng biết, tác phẩm của Lâu Cao tuyệt đối là bảo vật.

Tư Địch mắt thấy toàn trường hào khí đã dâng lên, mỉm cười nói:" Tốt, chúng ta bắt đầu đấu gía kiện thứ nhất". Vừa nói hắn vừa đem tấm vải đỏ trên vật hình người tháo ra.

Vật nọ đương nhiên khó có khả năng là một người, mà là một cái giá gỗ hình người. Cái giá đó cũng không trọng yếu mà quan trọng là thứ mà cái giá này chống đỡ.

Đó là một bộ áo giáp toàn thân, hoặc không thể nói đó là áo giáp, mà chỉ có thể nói đó là một bộ quần áo hơi mỏng.

Toàn thân nó hiện lên màu lam đậm, lóe ra màu sắc kim loại lộng lẫy, chất liệu lại càng giống như một bộ quần áo. Một tầng quang mang dù khoảng cách rất xa cũng có thể nhận ra. Chỉnh thể sắp xếp không có bất kì cái gì nổi bật lên, giống như chỉ là nhất kiện quần áo lót trong người mà thôi.

Ánh mắt Tư Địch có chút si mê nhìn bộ quần áo đặc thù này, hít sâu một hơi, nói tiếp:"Sư phụ ta mệnh danh nó là Bát Bảo Như Ý Nhuyễn Giáp. Độ dẻo dai kiên cường của nó có thể thừa nhận cường công của hồn sư đệ lục hồn kĩ. Thần kì nhất là mặc dù dùng kim loại luyện thành, nhưng thân mình lại cực kì co dãn. Cho dù là một thú hồn sư sử dụng võ hồn sau này thân thể tăng vọt gấp đôi, nó cũng có thể tùy theo kích thước thân mình, dãn ra cho phù hợp, đạt hiệu quả phòng ngự. Cái Bát Bảo Như Ý Nhuyễn Giáp chính là dùng 8 kim loại khác nhau dựa theo pha trộn đặc thù cho dung hợp tạo ra một hợp kim có khả năng co dãn, lại chế thành sợi mà tạo thành. Trước mắt mà nói, trong chú tạo giới chỉ có sư phụ của ta, thần tượng Lâu Cao mới có thể tạo ra loại hợp kim này. Có cái nhuyễn giáp này, tương đương với có thêm một tính mạng nữa. Ta không muốn giới thiệu quá nhiều, chỉ dùng tính mạng, linh hồn cam đoan với quý khách rằng, đây là một kiện thần khí. Loại hợp kim này thần tượng Lâu Cao đã nghiên cứu suốt 10 năm, dùng rất nhiều kim loại quý hiếm qua vô số lần thí nghiệm mới chế tạo thành công. Giá khởi điểm 20 vạn kim hồn tệ. Hiện tại mọi người đã có thể ra giá."

Đường Tam nhìn về phía Lâu Cao bên người, đã đã nhắm 2 mắt lại dưỡng thần, tựa hồ kiện hàng này cùng hắn không có quan hệ gì.

Hợp kim có tính co dãn, quả thật là kì tích. Lấy những hiểu biết của Đường Tam với chú tạo giả mà nói hắn thật sự không hiểu được Lâu Cao làm thế nào mà được như vậy. Mà đồng dạng là thần tượng Thái Thản thì vẻ mặt toát lên vẻ khâm phục, nói nhỏ giọng:"Không ngờ hắn lại nghiên cứu thành công. Xem ra ta đã không bằng hắn."

"Năm mươi vạn kim tệ. Mặt khác kiện kia ta cũng ra giá giống như vậy. Tổng cộng là một trăm vạn kim hồn tệ. Ta nghĩ không cần phải đấu giá nữa đâu nhỉ?"

Một trăm vạn kim hồn tệ. Đó chính là một con số vô cùng lớn. Toàn trường yên tĩnh, mà Mại Nhĩ Tư khuôn mặt ẩn dưới hắc bào lại vô cùng cao ý. Hắn đã nghĩ kĩ, sau khi đấu giá hội chấm dứt, liền nhanh chóng quay về Võ hồn chủ điện gọi người, cho thủ hạ che mặt tới cường đoạt. Vốn hắn chỉ định quấy rối, nhưng sự xuất hiện của hai kiện thần khí này làm hắn động tâm. Không hề nghi ngờ kiện nhuyễn giáp kia hẳn là dành cho nữ. Hắn chuẩn bị tiến cống cho giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông. Về phần kiện cho nam dĩ nhiên là dành cho hắn. Hắn tin tưởng mình có năng lực che giấu. Có nhuyễn giáp này, thực lực hắn không nghi ngờ sẽ tăng cường lên. Không cần lo lắng phòng ngự, tự nhiên tại phương diện tấn công không cần cố kị. Mà hướng lên trên tiến cống, không chừng có thể được thăng chức rời khỏi tòa thành này.

Lâu Cao chậm rãi ngẩng đầu lên. Đường Tam ngồi bên cạnh có thể cảm thấy sự phẫn nộ toát ra từ vị thần tượng này. Đấu giá hội với loại người ra giá không hề tính toán như Mại Nhĩ Tư rõ rang là quấy rối. Những kiện khác không nói, nhưng với hai kiên thần khí là tâm huyết của Lâu Cao, hắn sao có thể khinh nhờn?

Đấu giá hội có chiều hướng chìm xuống. Sau khi Mại Nhĩ Tư ra giá không ai có thể cùng hắn cạnh tranh. Một trăm vạn kim hồn tệ, cho dù là phòng đấu giá cao cấp nhất trên đại lục cũng không dễ dàng xuất hiện, lại càng không nói tới Hiệp hội thợ rèn phòng đấu giá không được coi trọng này. Đến nơi này đa phần đều là khách thương buôn bán kim loại mà thôi, cũng không có ai tài lực hùng mạnh cả. Cũng bởi vì khó có khả năng gặp người khác cạnh tranh, Mại Nhĩ Tư mới dám không kiêng nể gì. Cuối cùng, vẫn là câu nói, địa vị của thợ rèn ở Đấu La đại lục thật sự quá thấp.

Tư Địch miễn cưỡng làm cho khuôn mặt của mình bảo trì sự tươi cười, tuyên bố Mại Nhĩ Tư đấu giá thành công, đồng thời cũng tuyên bố đấu giá hội kết thúc.

Lâu Cao động thân, bước ra ngoài. Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh đi trả tiền, đưa những đồ họ đấu giá được đem đến. Đường Tam thì yên lặng nắm tay Tiểu Vũ cùng những người khác theo Lâu Cao ra ngoài.

Trở về phòng chú tạo, sắc mặt Lâu Cao âm trầm rất khó coi. Không lâu sau, đệ tử hắn Tư Địch vẻ mặt phẫn nộ bước vào.

"Khi dễ người khác quá đáng. Sư phụ. Kẻ đấu giá đó là Mại Nhĩ Tư. Người này nói trở về lấy tiền đã đi rồi." Tư Địch bởi vì phẫn nộ, mặt đỏ lên. Hiển nhiên là tức giận tới cực hạn. Nhưng phẫn nộ cũng xem lẫn với bất dắc dĩ. Dù biết Mại Nhĩ Tư cố tình quấy rối, thì họ cũng có thể làm gì chứ? Hiệp hội thợ rèn cùng Võ Hồn Điện căn bản là không thể so sánh.

Sắc mặt Lâu Cao đã trở nên xanh mét:"Đem hai kiện âm dương Bát Bảo Như Ý Nhuyễn Giáp thu về. Sau này không lấy ra đấu giá. Võ Hồn Điện, hảo một cái Võ Hồn Điện …"

Tư Địch sau khi phẫn nộ, trên mặt cũng toát ra một tia sầu lo:"Sư phụ, vừa rồi trước khi đi Mại Nhĩ Tư nói chúng ta đem đồ vật của hắn chuẩn bị cho tốt, hắn sẽ đem tiền tới lấy. Ngài chú tạo hai kiện thần khí, sợ rằng hắn không dễ dàng bỏ qua. Chúng ta có nên nghĩ đối sách hay không?"

Lâu Cao vỗ mạnh vào bàn:"Như thế nào? Hắn chỉ là một cái giáo chủ nho nhỏ, chẳng lẽ cũng dám cường đoạt sao?"

Đường Tam mở miệng, nhàn nhạt nói:"Chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Với địa vị của Võ Hồn Điện trên đại lục này, chuyện gì mà không thể?"

Thái Thản vỗ vỗ bả vai của Lâu Cao: "Yên tâm đi ông bạn già. Có chúng ta, tuyệt sẽ không để bọn họ cướp đi bảo bối của ngươi đâu. Ta còn chưa kịp chúc mừng ngươi, rốt cuộc đã nghiên cứu thành công hợp kim này."

Lâu Cao trong mắt toát ra tia bi ai:" Như vậy thì có ích gì chứ? Đường Tam nói đúng, sợ rằng ngày mai Mại Nhĩ Tư muốn đến cường đoạt. Thái Thản, ta biết thực lực của ngươi, nhưng là, ngươi có khả năng ngăn cản một lần, cũng không thể vĩnh viễn giúp Hiệp hội thợ rèn. Dù ngươi ở lại, chúng ta cùng Võ Hồn Điện chênh lệch thật sự là không thể vượt qua."

Đường Tam nói:"Tiền bối, chuyện này giao cho ta đi. Ít nhất người chứng kiến hai kiện thần khí nọ, cũng chỉ có Canh Tân thành võ hồn chủ điện đó thôi."

Lâu Cao đồng tử thoáng co rút lại:"Tiểu tử, ý ngươi là gì?"

Đường Tam mỉm cười, nhưng hắn tươi cười bao hàm một tia lạnh làm Lâu Cao không rét mà run:"Tiền bối gia nhập Đường Môn, cái này xem như một phần lễ vật của Đường Môn". Nói tới đây, thanh âm của hắn thoáng dừng lại, trên người phát ra hàn ý mãnh liệt, sát khí lạnh như băng tràn ngập cả chú tạo thất. Bảy chữ chầm chậm từ trong miệng Đường Tam phun ra: "Nguyệt…hắc…phong…cao…sát…nhân†?đêm."

Tư Địch đối với tính tình của Đường Tam không tính là quen thuộc, nhưng nghe được những lời đầy sát khí này, nhất thời cảm giác được khiếp sợ cùng hàn ý. Không biết tại sao mà người trẻ tuổi trước mặt lại làm cho người khác tràn ngập vẻ tin tưởng.

Lâu Cao trong ánh mắt cũng toát ra vài phần sắc bén. Hắn mặc dù không có chiến đấu lực, nhưng dù sao cũng là một cường giả cấp bậc hồn thánh, đối mặt với sát khí của Đường Tam, chỉ thấy nhiệt huyết sôi trào: "Hảo, ngươi giúp ta giết chết bọn họ, hôm nay những gì bọn người Võ Hồn Điện đấu giá được, ta sẽ dùng giá khởi điểm bán lại cho ngươi"

Đường Tam trong mắt quang mang phóng đại, nói:" Bao gồm cả hai kiện thần khí?"

Lâu Cao trong mắt toát ra tia do dự, nhưng hắn vẫn gật đầu:" Bao gồm. Ít nhất cũng là để các ngươi chiếm được. Ta cũng nghĩ đến, chúng ở trong tay ngươi sẽ xuất ra tác dụng lớn nhất."

Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc, nói: "Lão Lâu, ta nghĩ Hiệp hội thợ rèn các ngươi không thiếu tiền, không bằng cho không chúng ta cho rồi."

Lâu Cao trừng mắt hung hăng nhìn mập mạp, nói:" Thúi lắm. Ngươi cho chúng ta Hiệp hội thợ rèn là thiện đường sao?"

Lúc này, Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp cũng đã trở về, vừa lúc nghe Đường Tam nói 7 chữ, hai người cũng không nói thêm cái gì, vốn đó cũng là kế hoạch của bọn họ. Trữ Vinh Vinh tiến lên tiếp nhận Tiểu Vũ trong tay Đường Tam. Mà Áo Tư Tạp thì trên người lấy ra hơn mười cái hương tràng các loại đưa cho Đường Tam.

Đường Tam cười hắc hắc, nói:"Lâu lắm rồi không ăn hương tràng của ngươi. Tiểu Áo, ngươi phục chế kính tượng tràng cho hồn sư chúng ta ăn hữu dụng không?"

Áo Tư Tạp lắc đầu nói:" Ta cũng chưa từng thử qua, bất quá nghĩ đến chắc hẳn có hữu dụng, về phần phát huy bao nhiêu thì ta không rõ lắm. Còn có thể cùng hồn kĩ của ngươi xung đột, cho nên ta không đề nghị ngươi sử dụng. Chờ chúng ta trở về rồi có thể thí nghiệm một chút."

Đường Tam gật đầu, trong lòng đã có sự chuẩn bị. Mỗi một hồn sư võ hồn đều có những đặc điểm bất đồng, hướng am hiểu cũng tự nhiên khác nhau. Áo Tư Tạp phục chế kính tượng tràng, không nghi ngờ đã đánh vỡ quy tắc hồn sư chỉ có thể dựa vào hồn kĩ do võ hồn của chính mình lĩnh ngộ. Lúc chiến đấu với địch nhân, nếu có thể bất ngờ đưa ra võ kĩ mà đối phương ngoài ý muốn, uy lực có thể không mạnh, nhưng cũng có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ. Bất quá chuyện này còn cần phải thí nghiệm.

Mắt thấy Đường Tam cùng Mã Hồng Tuấn đi ra cửa, Lâu Cao không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Thái Thản:"Ngươi không đi theo bọn họ sao?"

Thái Thản mỉm cười nói:"Ông bạn già, ngươi đối với thiếu chủ hiểu biết quá ít. Nói về hồn lực, ta quả thật so với thiếu chủ mạnh hơn không ít. Nhưng nói về chỉnh thể thực lực, thiếu chủ lại ở trên ta. Mà thủ đoạn giết người, ta lại càng không bằng. Ngươi chờ nghe tin tốt lành đi."

Lâu Cao chấn kinh rồi. Hắn đột nhiên phát hiện, ở trong lòng mình, thanh niên tên Đường Tam kia đã bao phủ bởi một tầng nồng đậm sắc thái thần bí.

Ra cửa, Mã Hồng Tuấn lập tức tiến đến bên người Đường Tam, nhỏ giọng nói:"Tam ca, có muốn ta cho mượn cái khăn đen che mặt hay không?"

Đường Tam liếc mắt nhìn hắn:" Mập mạp, ngươi chuẩn bị đầy đủ nhỉ?"

Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc:"Mấy năm nay ta du lịch bên ngoài, không tiến bộ sao được. Luôn luôn không thể tùy tiện lộ diện. Ngươi nói có phải hay không?"

Đường Tam cười nhẹ nói:"Là lúc đi trộm gà trộm chó hay sao? Hay là lúc đi phóng hỏa?"

"Ách…"Mập mạp có chút xấu hổ nhìn Đường Tam:"Tam ca, tại sao ngươi lại đoán được? Có muốn ta truyền cho một ít kinh nghiệm của bản thân không?"

Đường Tam tức giận nói:" Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ta còn không biết ngươi sao? Chúng ta lần này không phải đi trộm gà trộm chó, nếu có lộ diện, chỉ cần người chứng kiến chúng ta đều rời khỏi thế giới này, còn sợ lộ thân phận sao?"

Đường Tam đích thanh âm chỉ có Mã Hồng Tuấn nghe được. Nhưng ở trong mấy lời này, hắn đã nghe được rất nhiều điều. Hồi tưởng lại ánh mắt nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng lại có hàn ý ba động khi mà Mại Nhĩ Tư muốn đùa giỡn Tiểu Vũ, mập mạp âm thầm thở dài. Võ Hồn Điện này muốn xui xẻo, dù đắc tội Tam ca, cũng đừng đắc tội Tiểu Vũ ngay trước mắt Tam ca. Làm một người Sử Lai Khắc thất quái, hắn thế nào lại không hiểu rõ Tiểu Vũ chính là bị Đường Tam độc chiếm cơ chứ.

Tiểu Vũ bởi vì Võ Hồn Điện mà phải hiến tế chết đi, thật vất vả mới sống lại được, lại bị một giáo chủ Võ Hồn Điện đùa giỡn, Đường Tam nếu còn có thể ngăn chặn lửa giận của mình thì mới là lạ đấy. Màn đêm đen kịt, che khuất cả mặt trăng, không khí có chút lãnh, cũng có chút tĩnh. Hai bóng đen nhẹ nhàng lướt đi trong màn đêm về cùng một hướng.

Đang đi, bỗng Đường Tam cước bộ dừng lại:"Xem ra, chúng ta không cần phải đi xa như vậy"

Mã Hồng Tuấn lập tức hiểu ý, hai người nhanh chóng nấp sau một góc khuất.

Không lâu sau, từ phía xa dần dần truyền lại tiếng nói ồn ào, chỉ thấy vài chục người, đang từ xa theo hướng bọn họ đi tới. Cầm đầu, đúng là Mại Nhĩ Tư ngày nọ đã đùa giỡn với Tiểu Vũ. Phía sau hắn, tất cả đều là hồn sư mang trang phục Võ Hồn Điện.

Đường Tam lẳng lặng đứng ở trong góc, Tay phải đặt trên vai mập mạp, truyền âm nói:"Canh Tân thành võ hồn chủ điện hồn sư chắc hẳn đều ở nơi này. Vì thần khí, bọn họ dốc toàn lực lượng rồi. Ngươi trực tiếp tới võ hồn chủ điện phóng hỏa, nếu như gặp phải hồn sư, chỉ cần thực lực không mạnh, giết không tha. Nếu như không có, tựu đốt hang ổ của bọn chúng."

Mập mạp nhìn bọn hồn sư không ngừng tới gần, nhỏ giọng nói:"Vậy những người này…"

Đường Tam nơi khóe miệng toát ra một tia tà dị: "Bọn họ cứ giao cho ta đi"

Mã Hồng Tuấn không nói thêm cái gì, mang theo điểm thương xót nhìn qua đám hồn sư nọ, xoay người biến mất trong bóng tối.

"Giáo chủ đại nhân, chúng ta lần này cướp đoạt Hiệp hội thợ rèn gì đó, có thể có phiền toái hay không? Dù sao, tại Canh Tân thành này Hiệp hội thợ rèn địa vị cũng rất cao". Một hồn sư có chút lo lắng nói ra.

Mại Nhĩ Tư hù lạnh một tiếng: "Ngươi biết cái gì, có thể có phiền toái gì? Ai thèm đem loại Hiệp hội thợ rèn rác rưởi này để ý chứ? Đừng quên, chúng ta là một phần của Võ Hồn Điện thần thánh, thiên hạ bá chủ Võ Hồn Điện. Chúng ta làm việc hết thảy vì Võ Hồn Điện phát triển. Thợ rèn hiệp hội dám cự tuyệt trở thành một phần của Võ Hồn Điện, bọn chúng nhất định phải bị giáo huấn. Chỉ bằng vào mấy tên hồn sư cấp thấp bọn chúng, võ hồn lại rất bình thường, thế nào lại ngăn cản được bọn ta? Chúng ta hồn sư đích địa vị, là không có ngành nghề nào có thể so sánh, mọi nghề nghiệp khác, đều là vì chúng ta hồn sư mà phục vụ. Hiệp hội thợ rèn gì đó được cung cấp cho chúng ta. Đó là vinh hạnh của chúng."

Nhưng vừa nói tới chỗ này, những nét bỉ ổi trên mặt Mại Nhĩ Tư bỗng dưng đọng lại. Không riêng gì hắn, tất cả hồn sư ở đây đều đột nhiên cảm giác được một cổ run rẩy đến từ linh hồn. Giờ khắc này, bọn họ đột nhiên phát hiện, chính mình cùng ngoại giới tựa hồ hoàn toàn cách li. Đã bị cỗ hàn khí đó hoàn toàn cách li. Một tia yếu ớt đến từ nơi sâu nhất trong nội tâm khiến đám người không khỏi toát ra một tia kinh hãi từ trong mắt.

"A…"Một tiếng hét thảm từ cuối đội ngũ vang lên. Mọi người như một con thỏ đã bị kinh hãi cực độ quay nhanh về phía sau. Một hồn sư thực lực không mạnh lắm đã chậm rãi té trên mặt đất, trong ánh mắt tràn ngập cực độ hoảng sợ. Hai tay bứng chính yết hầu của mình, máu tươi như một con rắn nhỏ dài phóng ra không ngớt từ khe rách ở cổ họng. Có thể thấy rõ ràng một liễu diệp đao màu lục bạc như cánh ve, dài ước chừng 7 tấc từ bên trái cổ hắn đâm vào.

Không khí tựa hồ trở nên càng tĩnh, càng lạnh hơn. Mại Nhĩ Tư hét lớn một tiếng:"Người nào? Lăn ra đây. Mọi người phóng thích võ hồn, cẩn thận đề phòng."

Nghe lời hắn nhắc nhở, đám hồn sư chưa bao giờ trải qua chiến trường mới tỉnh ngộ, cơ hồ là rất kích động phóng thích ra hồn hoàn của mình. Trong nhất thời, hoa lệ sáng lòa, hồn hoàn xuất hiện đã phần nào khu trừ sự sợ hãi trong lòng đám hồn sư. Tụ tập lại cùng một chỗ, luồng hàn khí đó cơ hồ dần dần bị đạm hóa.

Ngay lúc này, không biết là ai đã hét to một tiếng: "Ở bên kia"

Theo tiếng kêu, mọi ánh mắt đều đổ về phương hướng bóng tối nhìn lại. Một đạo bóng đen dần dần trở nên rõ ràng đứng lên. Hắn tiến từng bước rất tự nhiên, mỗi một bước lại tiến lại gần đám hồn sư.

Đêm đen tối mịt, rất khó coi được tướng mạo của hắn, chỉ có thể từ dáng điệu phân biệt được đó là một nam nhân.

Không cần Mại Nhĩ Tư lên tiếng, cơ hồ mọi người bắt đầu phóng thích hồn kĩ của mình, tựa như phô thiên cái địa, phóng về phía phương hướng cái bóng đen. Đương nhiên những hồn kĩ đó đều không phải là tuyệt chiêu mạnh nhất của họ, bởi vì họ còn muốn bảo về tính mạng của chính mình. Nhân tính là ích kỉ, nhất là bọn hồn sư quen sống an nhàn hưởng thụ này, ai cũng không muốn thành kẻ kế tiếp bị chết

Nhưng là, ngay khi bọn họ vừa phát động công kích, bóng đen nọ liền biến mất. Không có bất cứ cái gì bào hiệu, cứ như vậy mà biến mất. Tại vị trí của hắn, dưới sự công kích của đông đảo hồn sư võ hồn chủ điện Canh Tân thành, một trận chấn động kịch liệt vang lên. Một ít hồn sư thực lực yếu thậm chí không có phát hiện bóng đen nọ biến mất, còn đang vì công kích trúng mục tiêu mà dương dương tự đắc.

Một cái bóng lạnh lùng được chiếu rọi từ hồn hoàn của đám hồn sư trải dài trên mặt đất. Một đại hồn sư đột nhiên cảm giác được trên người hơi hơi tê rần, ngay sau đó hắn nhìn thấy rõ ràng một vật hình cái trùy bén nhọn từ ngực mình lộ ra. Hắn muốn kêu gào, nhưng lại phát hiện, chính mình ngay cả thanh âm đã không thể nào phát ra được nữa.

Cũng không đau đớn, chỉ có tê dại. Nhưng dù miệng hắn có mở rộng cũng không thể nào phát ra được một tia thanh âm. Trước khi bóng tối dần bao phủ, hắn chợt thấy hết thảy mọi vật đều bị một cái gì đó thôn phệ.

Ngã xuống không phải một người, mà là hai. Cái bóng thon dài sau lưng hai người nọ, không biết từ lúc nào bên ngoài cơ thể đã mọc lên 8 cái trường mâu, trong đó 2 cái đã đâm thủng thân thể bọn họ. Lấy lực phòng ngự của hồn võ họ mà nói, căn bản là không thể sinh ra bất kì hiệu quả phòng ngự nào. Trước mặt 8 cái chu mâu này, bọn họ làm sao có thể may mắn thoát khỏi chứ?

Một tiếng nổ phát ra từ tay phải của Đường Tam, phần đông hồn sư liền quay phắt người lại, tiếng kêu thê lương vang vọng thảm thiết trong bầu trời đêm. Có ít nhất 4 gã hồn sư thân thể bị Chư Cát Thần nỏ sắc bén xuyên qua mà mất mạng. Hai cỗ thi thể nhăn nheo đồng thời theo bát chu mâu bay lên, chặn đứng công kích từ mấy tên hồn vương có phản ứng nhanh nhất, mà sau đó cái bóng thon dài cũng đã lại một lần nữa biến mất.

Nếu nói người thứ nhất bị giết làm cho hồn sư của Canh Tân thành võ hồn chủ điện sợ hãi, thì như vậy, sáu người vừa chết sau đấy lại khiến bọn họ hoàn toàn lâm vào trạng thái kinh hoàng. Phảng phất như có một vũng xoáy đang xoay quanh thân thể đám người, không ngừng cắn nuốt linh hồn bọn họ.

Bảy người cứ như vậy mà ngã xuống, hơn nữa lại là bảy hồn sư. Mặc dù trong số đó phần lớn là hồn sư có thực lực yếu nhược, nhưng cuối cùng vẫn là hồn sư a! Không có bất cứ dấu hiệu phản kháng nào cũng đã lạnh như băng ngã trên mặt đất. Mà mọi người đến bây giờ vẫn chưa biết rõ tướng mạo của đối phương, đối với những hồn sư quen sống an nhàn này mà nói, thì đây đúng là một chuyện quá kinh khủng.

Càng là như vậy, hàn khí xung quanh lại càng rõ ràng. Hơi thở bạo lê lạnh như băng, làm cho sự yếu ớt trong nội tâm của đám hồn sư càng ngày càng tăng. Nếu nói bọn họ thực lực có mười phần, thì hiện tại bọn họ đang phải dùng mười hai phần lực lượng cố gắng bảo vệ tính mạng của mình, cho dù là Mại Nhĩ Tư cũng không có ngoại lệ.

"Mọi người lưng dựa vào nhau" Mại Nhĩ Tư ít nhiều còn có chút năng lực chỉ huy, lên tiếng nhắc nhở thuộc hạ. Không đến ba mươi tên hồn sư còn lại rất nhanh tụ tập thành hình vòng tròn, ngưng tụ chặt chẽ vào một chỗ. Quang mang hồn hoàn trở nên sáng hơn rất nhiều, vì bảo vệ tính mạng của mình, cuối cùng bọn họ đã đem hồn lực của mình thúc dục tới cực hạn.

Hai hồn vương bên người Mại Nhĩ Tư chính là hai anh em. Hai người đồng thời giơ tay lên, trên người đệ nhĩ hồn kĩ bùng sáng, tạo thành hai đạo kim quang phóng lên cao, tới độ cao khoảng hai mươi thước liền nổ tung, khuếch tán ánh sáng ra xung quanh. Vốn bầu trời đêm tối đen bỗng chốc sáng rực lên y như ban ngày.

"Ở đó" Bầu trời đột nhiên sáng rực, làm cho bóng đen thần bí cuối cùng cũng phải bại lộ trước đông đảo ánh mắt của đám hồn sư.

Tóc màu lam, mắt cũng màu lam. 8 cái trường mâu quỷ dị từ hai bên thân thể mọc ra, kim quang chiếu rọi xuống, hơi thở lạnh như băng từ trên người hắn không ngừng phóng thích ra.

Rốt cuộc hồn sư Canh Tân thành võ hồn chủ điện cũng tìm thấy mục tiêu, bọn họ đồng thời cũng thấy 6 cái hồn hoàn sáng lên.

Thân thể bại lộ trước mắt đối thủ, Đường Tam sẽ không cần phải ẩn dấu thân mình mà không dùng Lam Ngân Hoàng nữa.

Phát sáng lên chính là đệ tứ hồn hoàn màu đen, nương theo hắc mang nọ, một bạch quang hoàn toàn trái ngược cũng chợt từ dưới chân Đường Tam bộc phát ra.

Một kích này, chính là toàn bộ thực lực của Đường Tam. Tất cả hồn lực đều được ngưng tụ vào đệ tứ hồn kĩ này. Mà bạch quang đại biểu cho sát thần lĩnh vực tăng cường khả năng đột kích cũng được phóng thích.

Bạch quang bộc phát đồng thời còn bao gồm cả lam quang. Nếu như nói trắng ra là đột kích hình tam giác. Trước mặt đông đảo địch nhân hiển lộ chính mình, mà địch nhân lại bị hồn hoàn màu đỏ trên người hấp dẫn, Đường Tam đã hoàn toàn bộc phát thực lực bản thân.

Bộc phát không hề báo hiệu, Lam Ngân Hoàng đệ tứ hồn kĩ biến dị lồng giam kĩ năng lam ngân đột thứ trận nở rộ. Dưới sự khống chế của tinh thần lực mạnh mẽ, Đường Tam đã dồn hết hồn lực vào một kích này vào vòng tròn nơi tập trung đông đảo hồn sư, thậm chí không có đến một cây Lam Ngân Hoàng dư thừa xuất hiện ở bên ngoài.

Thanh âm chói tai vang lên lúc Lam Ngân Hoàng cùng phòng ngự của đám hồn sư va chạm. Thực lực thấp hơn bốn mươi cấp hồn sư cơ hồ trong nháy mắt bị Lam Ngân Hoàng kinh khủng đâm thủng.

Cũng không phải là do uy lực của Lam Ngân đột thứ trận uy lực quá lớn, mà bởi vì hiệu quả của song trọng suy yếu cùng tăng phúc.

Lam Ngân lĩnh vực đối với Lam Ngân Đột Thứ trận có hiệu quả tăng phúc, Sát Thần lĩnh vực làm đối thủ suy yếu, khiến cho uy lực của cái hồn kĩ này phát huy vô cùng lớn. Sát thần đột kích làm tất cả hồn sư bên trong bao gồm cả Mại Nhĩ Tư đều thất thủ tâm thần, lực phòng ngự hạ xuống. Ở dưới tình huống này, Lam Ngân đột thứ trận vốn chỉ có thể giết chết ba mươi cấp hồn sư lại khiến toàn bộ bốn mươi cấp hồn sư trở xuống bị đâm thủng.

Sau khi phát động đợt tấn công thứ nhất, Đường Tam liền ăn ngay một cây khôi phục đại hương tràng cùng hưng phấn hồng tràng. Mục đích của hắn không phải chỉ là giết chết mấy hồn sư thực lực yếu nhược mà phải đem toàn bộ những người trước mắt này hủy diệt.

Lam Ngân đột thứ trận cùng Sát Thần lĩnh vực hiệu quả khi liên hợp khiến mỗi hồn sư phải mê muội ít nhất trong ba giây. Đương nhiên, cái này chỉ dùng cho những hồn sư không bị Lam Ngân Đột Thứ trận lực sát thương kinh khủng giết chết. Mà hồn sư không chết, cũng chỉ còn có 6 gã mà thôi. Bao gồm Mại Nhĩ Tư hồn đế cấp bậc cùng năm tên hồn vương.