Đầu Lưỡi

Chương 32




Editor: Peiria

Con người chính là như vậy, một khi ý thức được chuyện gì, tất cả những gì nhìn thấy, nghe thấy đều sẽ không tự chủ được mà liên tưởng đến chuyện kia. Giống như Tần Khai Hân cảm thấy mỗi một câu nói, mỗi một động tác của Bùi Thần hôm nay càng nhìn càng giống đang ghen.

Nhưng Bùi Thần làm sao có thể ghen? Trong ấn tượng, anh vẫn luôn là người đàn ông bình tĩnh, không quan tâm thiệt hơn, cái từ ‘ghen’ này và anh một chút cũng không có quan hệ.

Hơn nữa, cô chỉ thoải mái hẹn Trâu Dật nói chuyện hợp tác mà thôi, ăn giấm chua có gì ngon đâu?

Cô vừa nghĩ vậy, Trâu Dật đã đứng lên: "Thời gian không còn sớm, tôi cũng phải trở về."

Tần Khai Hân vội vàng đứng lên, khách khí nói: "Có muốn cùng nhau ăn một bữa cơm không, tôi mời khách."

"Hôm nay tôi còn có chút việc, hôm khác đi." Trâu Dật nhẹ nhàng từ chối, cố ý liếc nhìn Bùi Thần, rồi lại quay đầu cười với Tần Khai Hân, "Dù sao sau này cũng có cơ hội, về chuyện hợp tác, cậu từ từ suy nghĩ, có chỗ nào không rõ, tùy thời gọi điện thoại cho tôi."

"Ok, không thành vấn đề."

Tần Khai Hân tiễn Trâu Dật tới cửa, cười tạm biệt anh ta, vừa quay đầu lại liền đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Bùi Thần, giống như đang chờ cô giải thích.

"Cái kia..." Cô vừa định mở miệng, Tiểu Lưu và Andy đã sớm xông lên như hổ rình mồi.

"Bà chủ!" Tiểu Lưu ôm lấy cánh tay cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Thần, nói, "Cô không muốn giới thiệu vị soái ca này cho chúng tôi sao?"

Andy mang vẻ mặt ai oán nhìn cô, giống như đang nói: Tôi đã nói cô có hoa đào, vậy mà cô vẫn phạt tôi quét nhà vệ sinh.

Tần Khai Hân đỡ trán, đành phải thành thành thật thật thẳng thắn: "Anh ấy là... bạn trai tôi, Bùi Thần."

"Chào mọi người." Bùi Thần khẽ cười, chào hỏi hai người.

"Hi, xin chào..." Tiểu Lưu suýt chút nữa bị trai đẹp làm cho ngất đi, cô khôi phục tinh thần, nghiêm túc nhìn về phía Tần Khai Hân, chất vấn, "Bà chủ, cô kết giao bạn trai từ khi nào, tại sao lại gạt chúng tôi?"

Tần Khai Hân: "... Chưa được bao lâu."

Andy: "Thân là bà chủ, vậy mà không báo cáo tình hình công tác và đời sống sinh hoạt cho nhân viên của mình đầu tiên, hơi quá đáng!"

Tần Khai Hân không nói gì: Cô đảo ngược câu hả?

"Chúng tôi muốn kháng nghị, chúng tôi muốn bồi thường!" Tiểu Lưu kháng nghị xong, lập tức nịnh nọt nhìn về phía Bùi Thần, "Ông chủ, mời chúng tôi ăn cơm đi?"

Bùi Thần: "Được."

Andy: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng hôm nay đi?"

Bùi Thần: "Không thành vấn đề."

Tiểu Lưu, Andy vung tay hô lớn: "Ông chủ vạn tuế!"

Tần Khai Hân ở bên cạnh sắp sụp đổ: Hai người, ai có thể giải thích cho tôi một chút, ông chủ là cái gì quỷ đây???

Cứ như vậy, Tiểu Lưu và Andy ồn ào xong, Bùi Thần mời khách, mọi người cùng nhau đi ô tô tới Lâu Ngoại Lâu(*) ăn cơm, trên đường Bùi Thần còn thuận đường đón Viên Lưu Lưu, ba người hưng phấn ngồi ở ghế sau.

(*) Lâu Ngoại Lâu, địa chỉ số 30 đường Cô Sơn, Hàng Châu, là một trong những nhà hàng truyền thống đặc biệt d/đ"l;q<đ nhất Hàng Châu. Nhà hàng tiếp giáp với Hồ Tây và Công viên Trung Sơn, được Bộ Thương mại trong nước đánh giá là ‘Nhà hàng lâu đời của Trung Hoa’.

Viên Lưu Lưu mập mạp, Tiểu Lưu cũng không gầy, hai người ép Andy suýt nữa hộc máu, mặc dù như vậy, ba chân chó vẫn không chậm trễ vỗ mông ngựa Bùi Thần.

Trái một tiếng "Ông chủ", phải một tiếng "Sư trượng", gọi cực kỳ thuận miệng!

Quả thực Tần Khai Hân sắp bị làm cho phát điên rồi, Bùi Thần rất bình tĩnh đáp lời, không để ý xưng hô đó chút nào, thậm chí còn có chút hưởng thụ.

Học trưởng, anh đây là bị bệnh sao?

Bữa cơm này vô cùng náo nhiệt, ba người tổ chân chó lôi kéo Bùi Thần hỏi Đông hỏi Tây, quả thực muốn đào cả ngày sinh tháng đẻ của anh ra.

Đổi lại là bình thường, Tần Khai Hân đã sớm giúp anh ngăn cản, nhưng mà hôm nay...

Ai bảo anh không thông báo đã chạy tới cửa tiệm?

Ai bảo anh không thương lượng với cô đã đồng ý mời bọn họ ăn cơm?

Quan trọng nhất chính là: Ai bảo anh chấp nhận cái từ ‘Ông chủ’ đó?

Tóm lại, cô mặc kệ mọi người, cô tự mình ăn cơm!

Tần Khai Hân yên lặng ăn món tôm nõn xào trà Long Tỉnh trước mắt.

Tôm nõn Tây Hồ tươi sống, kết hợp với trà Long Tỉnh tinh khiết nấu chín, thịt tôm trắng, tươi, lá trà xanh biếc, mùi thơm ngát, màu sắc đẹp mắt, ngon miệng, dư vị vô tận.

Rất hợp khẩu vị của Tần Khai Hân, cô chuyên chú ăn cơm, hoàn toàn mặc kệ ba người tổ chân chó đặt câu hỏi cho Bùi Thần, vì vậy cho nên chờ đến khi cô khôi phục tinh thần, phát hiện đề tài đã phát triển sang hướng không thể khống chế nữa rồi.

Viên Lưu Lưu ăn xong một miếng thịt om, lau cái miệng dính đầy mỡ, cười xấu xa hỏi: "Sư trượng, sáng hôm đó tôi nhìn thấy sư phụ đưa anh xuống lầu, có phải buổi tối anh ở chung với sư phụ tôi hay không?"

"Đã... đã ở chung rồi hả?" Tiểu Lưu kinh hô, "Vậy chẳng phải là chúng ta rất nhanh có thể uống rượu mừng rồi? Chọn ngày chưa, khi nào?"

Andy càng khoa trương, mắt trợn to hỏi: "Gần đây tính tình bà chủ không tốt, chẳng lẽ có rồi sao?"

"Khụ khụ... Khụ khụ khụ..." Tần Khai Hân nghẹn miếng tôm ở cổ họng, ho đến suýt phun ra.

Bùi Thần rót ly nước cho cô, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, giúp cô nhuận khí.

"Quả nhiên, có cả phản ứng rồi!" Andy cảm khái.

"Phản ứng... Khụ khụ... Cái đầu... Khụ khụ khụ... Cô... Khụ khụ khụ..." Cô ho đến mức nước mắt chảy ròng.

"Được rồi, đừng kích động, ăn từ từ thôi." Bùi Thần ở bên cạnh an ủi cô, hoàn toàn chính là dáng vẻ của người chồng đau lòng vợ.

Ba người ngồi ở đối diện cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, cuối cùng đều ngầm hiểu cười như điên.

"Khụ khụ khụ..." Tần Khai Hân rơi lệ.

Một bữa cơm năm người ăn, ít nhất cũng tốn hết một ngàn, thời điểm tính tiền Bùi Thần chưa hề nháy mắt một lần, cơm nước xong lại lái xe lần lượt đưa bọn họ về nhà.

Phong độ này, khí phách này, trong nháy mắt đã thu phục toàn bộ trợ thủ của Tần Khai Hân, về nhà được một lát bọn họ liền điên cuồng gửi tin nhắn nhóm trên Wechat.

Tiểu Lưu: Sau khi xem xét, ông chủ tuyệt đối là người đàn ông trước sau như một, đáng để phó thác chung thân, bà chủ, cô phải biết quý trọng đó, chúng tôi muôn uống rượu mừng của hai người...!

Viên Lưu Lưu: Sư phụ, có em ở đây, sau này chị cứ an tâm yêu đương đi! Phải làm anh ta mềm nhũn từ đầu đến chân!

Andy: Nhớ làm tốt biện pháp an toàn, không cần đùa chết người nha.

Tiểu Lưu: Cô bị ngốc à, đùa chết người thì uống rượu mừng mới ngon!

Viên Lưu Lưu: Phải làm anh ta mềm nhũn từ đầu tới chân!

Một đám cầm thú!

Tần Khai Hân ở trong xe, nhìn nội dung cuộc trò chuyện trên màn hình di động dở khóc dở cười, rốt cuộc phát huy uy lực của bà chủ, gửi đi một tin nhắn.

Bánh kem dâu tây: Các cô nói thêm một từ nữa, tiền cơm hôm nay sẽ trừ vào tiền lương.

Cuối cùng, thế giới đã yên tĩnh rồi.

Tần Khai Hân hài lòng cất di động, quay đầu nhìn Bùi Thần.

Giờ phút này, anh đang hết sức chuyên chú lái xe, lướt nhanh qua bóng đêm ngoài cửa sổ, đèn đường chiếu vào mặt anh tạo thành cảnh tượng độc đáo, theo tốc độ lái xe tiến lên phía trước, góc độ không ngừng biến hóa, quả thực giống một pho tượng được tác ra bởi bậc thầy điêu khắc, tinh xảo, hoàn mỹ, khiến người ta mê muội.

Bây giờ có thể tìm đàn ông tốt như vậy ở đâu? Chỉ riêng khuôn mặt này cũng có thể nhìn cả đời, càng không cần nói đến lồng ngực tinh tráng, bụng dưới săn chắc, hai chân thon dài... Cực phẩm nha!

Mẹ nó, cô đang nghĩ cái gì vậy?

Đều do đám người xấu xa kia, thảo luận đề tài ô nhiễm như thế trong nhóm, hại trong đầu cô hiện lên những thứ không thuần khiết, muốn dừng cũng không dừng được.

Dừng lại, không được nghĩ, dừng lại!

Cô suy nghĩ nhập thần, hoàn toàn không phát hiện giờ phút này Bùi Thần đang lái xe trên một con đường khác, phương hướng trái ngược đường về nhà cô, anh cứ đi về phía trước, đi về phía trước, lại đi về phía trước...

Rốt cuộc, Tần Khai Hân phát hiện đi nhầm đường, vội nói: "Sao lại đi đường này?"

Bùi thần không đáp, tiếp tục lái xe.

"Học trưởng." Tần Khai Hân cho rằng anh không nghe thấy, nhắc nhở, "Anh đi nhầm đường rồi."

"Không nhầm." Cuối cùng anh mở miệng, thản nhiên nói, "Đi đến nhà anh."

???

Tần Khai Hân cả kinh, nhà anh? Nhà anh không phải ở cạnh nhà cô sao? Con đường này thật sự đi nhầm rồi, phải quay lại, quay lại!

"Không phải, cái đó..." Cô nói được một nửa liền dừng lại, bởi vì đã đến nơi, mà cô cuối cùng cũng ý thức được Bùi Thần lái xe đi đâu.

Vườn hoa Thánh Khải La, ngôi nhà chân chính của anh.

Lúc này, đồng hồ trên bảng điều khiển trung tâm của chiếc xe đã chỉ mười giờ tối, da đầu Tần Khai Hân bỗng run lên, anh anh anh đây là muốn làm gì?

Bảy năm qua, ấn tượng duy nhất của cô với tiểu khu nhà Bùi Thần vẫn dừng lại ở hai con chó béc-giê lưng đen to lớn.

Quả nhiên, Bùi Thần lái xe vào, qua cửa sổ phòng an ninh liền nhìn thấy hai con chó. Peiria -

Tần Khai Hân hoảng sợ, thốt ra: "Hai con chó này vẫn còn sao?"

"Em từng nhìn thấy chúng nó?" Bùi Thần hỏi.

Trầm mặc một hồi, Tần Khai Hân quả thực muốn bóp chết chính mình, đành phải nói: "Cái đó... Trước kia anh có nói với em..."

"Anh có sao?" Bùi Thần nhíu mày.

Tần Khai Hân gật đầu thật mạnh: "Có có có, tuyệt đối có!"

Anh không nói chuyện, hơi cong môi lên một chút.

"Vì sao lại muốn tới nhà anh?" Tần Khai Hân chuyển đề tài.

"Không có nguyên nhân gì cả, chỉ là bỗng nhiên rất muốn mang em tới đây." Anh dừng xe, tắt máy, nghiêng người cởi dây an toàn, dẫn cô xuống xe.

Bỗng nhiên nghĩ tới đã đến nơi, anh trai, anh có thể bớt tùy hứng một chút có được hay không?

Tần Khai Hân không có biện pháp, đành phải xuống xe, đi theo anh vào trong.

Mỗi hộ gia đình trong tiểu khu này được thiết kế một cổng một sân riêng, căn nhà hai tầng không tính là rất lớn, nhưng ở Hàng Châu giá nhà tại nơi này hàng năm đều tăng vọt, vô cùng hào khí.

Trước đây Tần Khai Hân từng lén lút đến tìm Bùi Thần, cũng chỉ là nhìn qua bên ngoài vài lần, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình và chủ nhà cùng nhau tiến vào, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.

Con chó nhà cách vách nuôi, nhận thấy có người tới, sủa ‘gâu gâu’ hai tiếng.

Tâm tình vốn khẩn trương của Tần Khai Hân càng lúc càng không bình tĩnh, kéo Bùi Thần đang mở cửa nói: "Đã trễ thế này rồi, thực ra ban ngày cũng có thể tới đây."

"Là rất trễ." Bùi Thần gật gật đầu.

"Vậy không bằng, chúng ta..." Cô muốn nói, đi về trước đi.

Nhưng Bùi Thần đã ngắt lời cô: "Đêm nay ở lại nơi này đi."

Ở nơi này???

Anh nói cái gì???

Chuyện này, Tần Khai Hân thật sự không thể bình tĩnh, có điều Bùi Thần đã mở cửa.

Cô đứng ở cửa không muốn động, vẻ mặt khó xử nói: "Không cần, rất bất tiện nha?"

"Không cần khẩn trương, trong nhà không có ai."

Chính là vì trong nhà không có ai, cô mới khẩn trương! Tần Khai Hân vẫn không chịu động.

Bùi Thần đứng ở trong nhà ngoảnh mặt ngoắc ngoắc ngón tay, dùng giọng điệu trầm thấp, mang theo hấp dẫn nói: "Vào đây."

Bóng đêm yên lặng an tường, nhưng nội tâm của Tần Khai Hân lại cuộn trào mãnh liệt, muốn vào lại không dám vào, trong đầu bỗng nhiên hiện ra những hình ảnh không thuần khiết mà cô vừa tưởng tượng ở trong xe.

"Thật sự không cần, em vẫn nên đi về rồi..." Cô lui về sau, không cẩn thận đụng phải chậu hoa đặt ở cửa.

Giữa ban đêm yên lặng bỗng phát ra tiếng động thanh thúy, kinh động đến con chó cách vách, lần này nó sủa càng hăng, khiến mấy con chó xung quanh cũng sủa theo.

Bước chân vốn đang lùi về sau của Tần Khai Hân ngừng lại, sắc mặt nhìn không tốt lắm.

"Tiểu Hân." Bùi Thần đứng trong nhà, đôi tròng mắt trắng đen rõ ràng nhìn cô chăm chú, "Bên ngoài trời lạnh, có chuyện gì vào nhà rồi nói."

Chó dữ cách vách: "Gâu gâu gâu!"

Mặc kệ đi, cô cắn răng một cái, chạy vào trong nhà Bùi Thần.

Nói thế nào chăng nữa, học trưởng vẫn dễ đối phó hơn đám chó một chút, đúng không?