Dấu Mộng

Chương 15: Chuẩn bị




Giản Tư sắp xếp lại đống tài liệu cần đem theo sau khi đựng vào túi hồ sơ trong suốt lại cẩn thận kiểm tra thêm một lượt, chắc chắn không có sơ suất gì mới an tâm ngồi xuống ghế chờ Trương Nhu.

Hôn lễ của Tưởng Chính Lương và Trương Nhu đã định ngày, nhờ mối quan hệ đặc biệt với Hề Kỷ Hằng mà Hề Đồng Tiên rất yêu quý chị, đặc cách cho chị một kì nghỉ dài, còn chu đáo phái thư kí đắc lực của riêng ông tạm thời đến tiếp quản Hải Đồ, chỉ cần Trương Nhu hoàn thành nốt dự án đang phụ trách dở thì có thể thỏa sức sắm sửa hôn lễ mà không phải lo nghĩ gì. Vì thế Trương Nhu càng vui hơn bao giờ hết, ngày nào cũng cười ha hả, cởi mở hòa nhã hơn trước nhiều.

“Chuẩn bị xong rồi thì xuất phát thôi.” Trương Nhu bước ra từ văn phòng, gọi Giản Tư, lúc xuống cầu thang, chị rầu rĩ nói với cô, “Đối tác lần này là Giám đốc Vu, nổi tiếng là con quỷ háo sắc đó.” Trương Nhu chán ghét cau mày: “Chị đã cố ý hẹn vào buổi trưa, nhưng chị đoán lão già sẽ tìm cớ trì hoãn, thế nào tối nay cũng phải gặp hắn lần nữa.”

Giản Tư chưa gặp khách hàng nào như thế, trước nay Trương Nhu chỉ giao cho cô những khách hàng tương đối dễ tính, may mà lần này Trưong Nhu đích thân ra quân, cô đi theo chị, trong lòng khá vững vàng.

“Đây chính là điểm bất tiện khi đi làm của phái nữ chúng ta!” Trương Nhu phẫn nộ nói, “Gặp phải loại người không biết xấu hổ, muốn lên cơn cũng không được, tức chết đi được! Tư Tư, em cũng phải học cách ứng phó với lũ khốn này dần đi, đây là chuyện không tránh khỏi.” Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Giản Tư, Trương Nhu bật cười, vỗ lên vai cô: “Cũng không cần lo lắng quá, dù sao cũng chỉ là số ít, mục đích của chúng ta là bàn chuyện làm ăn, thân phận bình đẳng, ai cũng vì đồng tiền, chúng ta có Gia Thiên là lá chắn, có lẽ bọn họ cũng không dám càn rỡ quá. Có điều, Tư Tư, đầu tiên phải học cách mượn sức đánh sức, tuyệt đối không được chuyện bé xé ra to, khiến cho tình thế không cứu vãn nổi. Nếu gặp phải một tên cực kì đáng tởm, thì tốt nhất tìm cớ chuồn thẳng.”

Giản Tư gật đầu.

Di động của Trương Nhu reo lên, cô nhìn màn hình, hàng mày nhíu lại, nhưng giọng nói vẫn lịch sự nhã nhặn: “Giám đốc Vu ạ? … Vâng, chúng tôi đang định đi… Vậy cũng được, hẹn Ngài buổi tối… Không có gì, không có gì…” Mấy tiếng cuối hơi miễn cưỡng. Cúp máy xong cô lắc mạnh điện thoại trong tay, chỉ hận không thể đập luôn di động xuống đất. “Chị đoán không sai chút nào! Tên khốn khiếp đó đến bây giờ mới nói có chuyện gấp, phải lùi cuộc hẹn đến tối, rõ ràng là có mưu đồ, không cần đoán cũng biết hắn sẽ chọn một điểm giải trí ban đêm để gặp mặt, không gọi mấy cô nhân viên phục vụ hắn, thì hắn sẽ im như thóc! Chị căm nhất loại người này, không biết trong đầu chứa cái gì nữa?”

Giản Tư cũng bực bội và sợ hãi, nhưng thấy Trương Nhu giận dữ, cô cũng không tiện nói thêm, chỉ khuyên chị: “Dù sao đây cũng là công việc cuối cùng của chị, nhanh chóng kết thúc nó là chị có thể nghỉ phép rồi.”

Trương Nhu không nói gì, nghĩ một lát, “Tối nay gọi cả Hề Kỷ Hằng theo, mặc dù trong công việc cậu ta không thành công lắm nhưng cũng chưa đến nỗi thất bại dày đặc.” Chị chưa nói hết, di động đã vang lên, Trương Nhu nhìn hiển thị cuộc gọi, lập tức bắt máy, vừa nói vừa leo lên cầu thang, sau khi “vâng” vài tiếng dù dừng bước, vội cúp máy quay sang dặn dò Giản Tư: “Tư Tư, chị phải đến tổng công ty bây giờ em về nhà đi, chăm sóc cho mẹ trước đã, buổi tối chị sẽ gọi điện cho em, chúng ta cùng đi.”

Giản Tư biết khách hàng lần này không dễ đối phó, cho dù Hề Kỷ Hằng cùng đi, cô cũng không yên tâm để một mình Trương Nhu đến chỗ hẹn, có lẽ cô không giúp được gì, nhưng có thêm một người vẫn tốt hơn.

Cô về nhà chuẩn bị bữa tối cho mẹ, Giản Tư chỉ đơn giản nói với mẹ là phải đi bàn chuyện làm ăn với Trương Nhu, Khổng Tú Dung cũng không để tâm lắm, xét về mặt công việc, thái độ của bà tương đối dễ dãi, hơn nữa sếp của cô lại là con gái, còn có quan hệ thân mật với Tưởng Chính Lương, xem ra bà còn hài lòng với công việc này hơn cả Giản Tư nữa.

Sợ Trương Nhu gọi đến mà mình không biết, sau khi làm xong việc nhà, Giản Tư luôn cầm di động trong tay, không ngờ người gọi đến lại là Hề Kỷ Hằng. Nhớ đến đề xuất lúc trước của Trương Nhu, cô không thể không bắt máy, có lẽ Trương Nhu đã rủ anh ta tối nay cùng đi, biết đâu anh ta có gì cần dặn dò cô.

“Biết bắt máy rồi à?” Cô vừa bật máy liền bị Hề Kỷ Hằng thẳng thừng chất vấn, khẩu khí anh ta có chút hậm hực.

Giản Tư không trả lời.

“Nhà cô ở đâu… tôi đến đón cô!”

Giản Tư nhíu mày, “Nhà tôi rất gần công ty, tôi tự đi được rồi.” Cô chợt khựng lại, bây giờ mới hơn ba giờ chiều, “Giám đốc bây giờ hình như vẫn còn sớm…”

Hề Kỷ Hằng im lặng một lát, lạnh lùng ra lệnh: “Mau đi đi! Tôi sắp đến Hải Đồ rồi. Cô nhiều lời quá!”

Giản Tư bặm môi, chào mẹ một tiếng vội ra ngoài.

Tới sân công ty cô đã nhìn thấy xe của Hề Kỷ Hằng, anh ta đỗ xe giữa cổng, mọi người qua lại đều phải đi vòng, nhân viên công ty lịch sự bước đến chào hỏi, anh ta ngạo mạn hạ cửa kính xe không thèm tiếp chuyện, phong thái đại thiếu gia không lẫn vào đâu được. Thấy Giản Tư bước đến, anh ta ấn còi một tràng, người xung quanh đều quay lại nhìn, không biết anh ta đang giục ai. Giản Tư bất lực, bước nhanh về phía chiếc xe, anh lườm cô qua khung cửa kính, rồi nhanh nhẹn trườn người, mở cửa ghế phụ cho cô.

Giản Tư luống cuống, ánh mắt của các đồng nghiệp vẫn bám lấy cô, thấy cô ngồi lên xe, ai nấy đều tỏ vẻ kỳ lạ.

“Lái… lái xe đi chỗ khác có được không?” Hề Kỷ Hằng hết sức thong thả ung dung, Giản Tư thì bồn chồn không yên trước những con mắt hiếu kì của đám đông, cô đành phải buông lời khẩn cầu.

Hề Kỳ Hằng cười đắc ý, khệnh khạng lái xe đi.

“Hẹn ở đâu vậy?” Giản Tư vốn định giữ im lặng tuyệt đối, nhưng nhận ra Hề Kỷ Hằng lái xe vào bãi đỗ của quảng trường mua sắm, cô bất an dáo dác nhìn tứ phía, một là lúc này còn quá sớm, hai là chỗ này không thích hợp để bàn chuyện làm ăn.

“Tại sao không nhận điện thoại của tôi?” Anh hoàn toàn không thèm để ý đến thắc mắc của cô.

“Không… không nghe thấy chuông.” Giản Tư vốn định nói giọng tự nhiên một chút, không ngờ lại ấp úng ngay từ chữ đầu tiên.

“Điện thoại bàn của công ty cũng không nghe thấy chuông?!” Trong chớp mắt khuôn mặt Hề Kỷ Hằng đã biến sắc, mới nãy còn cong môi cười, bây giờ đã hục hặc không vui.

Cô cúi đầu, nếu nói thật thì sẽ tỏ ra cô quá coi trọng mình, nói dối thì lại không có sức thuyết phục, cô quyết định không nói gì cả.

Đỗ xe xong, Hề Kỷ Hằng đẩy cô, “Xuống xe!” Giản Tư hốt hoảng, anh ta đưa cô đến trung tâm mua sắm để làm gì chứ? Cô không động đậy, bực mình hỏi anh: “Giám đốc Vu hẹn ở đây sao?”

Hề Kỷ Hằng sa sầm mặt, nheo mắt nhìn cô, không trả lời câu hỏi của cô.

“Tôi… tôi gọi điện hỏi Giám đốc Trương.” Giản Tư mở túi sách trong lúc luống cuống không mò thấy di động đâu.

Hề Kỷ Hằng đè mạnh lên tay cô, “Đừng gọi!” Giản Tư như bị cắn vào tay, rút mạnh tay ra, giấu sau lưng, sợ hãi cảnh giác nhìn anh.

Hề Kỷ Hằng tức điên trước thái độ của cô, “Đề phòng lưu manh chắc?!” Anh giận dữ trừng mắt lườm cô.

Giản Tư cũng cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, ấp a ấp úng không biết nên giải thích thế nào, khuôn mặt lo lắng đỏ bừng cả lên.

Làn da cô vốn trắng muốt mịn màng, khuôn mặt đỏ lên rất dễ nhận ra, Hề Kỷ Hằng thấy khuôn mặt xinh xắn nhuốm màu hồng hào thì cơn bực tức khi nãy nhất thời tan biến, chỉ có đôi mày vẫn hơi nhíu lại không vui cho lắm.

Hề Kỷ Hằng khó chịu phì một tiếng, “Tên yêu râu xanh đó hẹn sáu giờ tối, địa điểm tôi biết rồi. Cô nhìn cô mà xem!” Anh dùng đuôi mắt liếc cô một lượt, chán ngán nói: “Biết hôm nay phải gặp một tên không ra gì mà còn ăn mặc thế kia…” Ánh mắt anh dừng lại nơi cổ áo cô, Giản Tư lập tức xấu hổ sợ hãi, vội lấy tay chặn lại trước cổ, mặt càng đỏ ửng, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn. Cô vẫn đang mặc quần áo Trương Nhu mua cho, cổ áo không rộng, nhưng cái liếc xéo của Hề Kỷ Hằng làm cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ như thể mình không mặc gì vậy. Anh ta thấy thế thì vui hẳn lên, khẩu khí cũng bớt cao ngạo: “Mau xuống xe, đi mua áo cao cổ mà mặc! Cô cũng phải để ý đến bộ mặt của công ty chứ! Nếu không lão già háo sắc kia lại tưởng bở, nghĩ cô là “phúc lợi” mà công ty chúng ta dành cho hắn!”

Giản Tư bồn chồn bất lực bị anh lôi xuống xe, càng muốn rạch ròi ranh giới, sự việc lại càng rối rắm.

“Không cần đâu… Tổng giám đốc… Tôi có áo cao cổ… Tôi về nhà thay áo.” Cô hất tay Hề Kỷ Hằng ra, nhưng hoàn toàn công cốc, anh ta túm chặt tay cô như thể vừa bắt được tên trộm, kéo cô xềnh xệch về phía trước. Cô hấp tấp bước theo vẫn cố giằng co, người đi đường đều quay lại nhìn, Hề Kỷ Hằng chẳng buồn để tâm, cô càng cự tuyệt, anh càng ngang ngược, thậm chí có người thích thú dừng lại chuẩn bị vây thành vòng chiêm ngưỡng trò hay, Giản Tư không chịu nổi những ánh mắt tò mò đó, hoảng loạn cùng cực, nhưng không dám giằng co nữa, cô sắp khóc đến nơi, lí nhí cầu xin anh, gọi anh một tràng giám đốc, nhưng Hề Kỷ Hằng coi như không nghe thấy.

Bước chân anh ta vừa nhanh vừa dài, vóc dáng cô nhỏ nhắn như thế, nói thẳng thì bị anh lôi đi, tấm thảm chỗ cửa ra vào trung tâm không bằng phẳng, giày Giản Tư bị vướng, văng ra một bên, người xung quanh đều cười rộ lên. Hề Kỷ Hằng quay đầu nhìn thấy cũng cười ha hả, khẽ cúi người túm gọn bàn chân nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, không cho cô cơ hội né tránh, anh thành thạo đi giày cho cô, cười hì hì nói: “Giày cũng phải mua đôi mới, cái này mà cũng gọi là giày sao, đi mấy bước cũng tuột khỏi chân.”

Đến lúc này Giản Tư không kìm nổi nước mắt nữa, nhưng cô không có dũng khí gào thét trước mặt đám đông, chỉ biết thút thít chất vấn anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?!”

Hề Kỷ Hằng nheo mắt nhìn cô, “Tôi hỏi cô thế cô muốn làm gì! Tôi chỉ muốn cô đừng mặc hở hang thế này thôi, bộ dạng như muốn dụ dỗ khách hàng vậy, có bán cô vào kĩ viện lầu xanh đâu, sao cô lôi thôi lắm chuyện thế? Đấy cô xem, bao nhiêu người đang nhìn chúng ta này! Tôi chưa bao giờ mất mặt như thế này đâu!” Anh ta đổi trắng thay đen, không màng đến liêm sỉ như thế, Giản Tư chỉ còn cách bó tay giương mắt ra nhìn.

“Mau đi thôi! Hoặc là đứng đây làm trò hề cho người ta xem, hoặc là ngoan ngoãn mua xong đồ đạc, đấy chọn đi!” Anh lườm cô, bộ dạng bất cần.

Cơ thể cứng đờ của Giản Tư dần thả lỏng, cô cúi đầu, anh kéo tay, cô ngoan ngoãn cất bước theo sau.

Hề Thành Hạo của năm năm trước… cũng ngang ngược vô lại như thế này, cô chưa từng lay chuyển được anh. Đối phó với sự ngang ngược này, cô sớm đã có kinh nghiệm… Thay vì giằng co, chẳng bằng im lặng phục tùng, anh sẽ cảm thấy vô vị, không có hứng thú cù nhầy nữa.

Chắc Hề Kỷ Hằng đã quen đi mua sắm cùng phái nữ, anh ta vô cùng thông thạo trung tâm mua sắm sang trọng đầy đủ các thương hiệu nổi tiếng này, một nhân viên của một của hàng đồ hiệu dường như rất thân thiết với anh, thấy anh dắt theo một cô gái lạ thì mỉm cười như thế đi guốc trong bụng, thân mật chào anh một tiếng giám đốc.

Hề Kỷ Hằng lâu lắm không cao hứng như hôm nay. Nhân viên cửa hàng bày từng món đồ từ giày đến túi sách đặt xung quanh chiếc sofa Giản Tư đang ngồi, Giản Tư lạnh lùng không nói gì, anh ta như đang chơi trò chải chuốt cho búp bê, dặn nhân viên thay bộ quần áo anh thích cho cô, trò chiến tranh lạnh của cô chẳng hề ảnh hưởng đến hứng thú của anh. Cuối cùng anh mua một đống túi to túi nhỏ, đám nhân viên cười không khép miệng vào được, tất cả nhân viên trong cửa hàng đều vây quanh phục vụ vị giám đốc này, Hề Kỷ Hằng mua hàng nhanh gọn, lúc anh quẹt thẻ, Giản Tư nghe thấy nhân viên đọc tổng giá tiền, cô hóa đá ngay trên sofa, đống quần áo phụ kiện này còn đắt hơn ngôi nhà của mẹ con cô nữa! Hề Kỷ Hằng mặt không biến sắc, tự nhiên như không ung dung kí tên trả tiền.

Giản Tư cau mày, cô không thể nhận… đống quần áo này giá trị lớn quá, cô không thể nhận. Không biết tại sao Hề Kỷ Hằng lại bằng lòng chi nhiều tiền thế cho cô, rốt cuộc anh ta coi cô là loại người gì, cô bắt buộc phải cự tuyệt.

Cô không muốn nói chuyện thẳng thắn với anh ta nữa cô sẽ đưa đống đồ này cho Trương Nhu, nhờ chị nói rõ hộ cô cũng tốt, cho dù phải đưa đống đồ này cho Hề Thành Hạo cũng được! Sự bất an mãnh liệt làm cô rối bời tâm trí, cô ngửi thấy mùi vị nguy hiểm, mối nguy hiểm sẽ khiến cô phải lãnh đủ nhục nhã khốn khổ.

Nhân viên cửa hàng đem đồ đạc lên xe, Hề Kỷ Hằng hài lòng nhìn cô với bộ trang phục mới trên người, “Chuẩn bị xong rồi, cũng sắp đến giờ hẹn, đi nào.”