Đấu Phá Hậu Cung

Chương 33: Công tâm 【 hai 】




Chỉ trong vòng nửa tháng, Minh Uyên đã qua đêm ở Nhạc Thanh điện ba lần, mức độ thường xuyên này khiến mọi người bắt đầu ý thức được trình độ sủng ái của Lục Khê đã không còn nằm trong phạm vi một Lương đệ được hưởng nữa.

Người đang phê duyệt tấu chương ngẩng đầu nhìn Cao Lộc sai cung nhân chuyển những bồn cảnh quý giá vào thư phòng, lạnh nhạt hỏi một câu: "Ở đâu đưa đến?"

Cao Lộc nói: "Bẩm hoàng thượng, đây là giống hoa mới ở Cẩm Đô, rất hiếm, mấy ngày trước vừa được cống nạp đến, hôm nay nô tài liền sai người chọn mấy bồn hoàng thượng thích tới đây."

Đi theo Minh Uyên đã nhiều năm, dĩ nhiên Cao Lộc biết hắn thích những loại hoa cỏ thanh lịch, không diễm lệ hoặc hương thơm quá nồng.

Tầm mắt lướt một vòng qua những chậu cây, cuối cùng dừng lại trên một bồn hoa lan trắng muốt: "Đây là giống cây gì?"

Cao Lộc nói: "Bẩm hoàng thượng, đây là Huệ Lan, nghe nói là *hoa tượng chăm bẵm nhiều năm mới nuôi ra được một gốc Huệ Lan trắng, được đặt tên là Thiên Tầng Tuyết."

*Hoa tượng: người trồng hoa.

Huệ Lan vốn đã là trân phẩm, huệ lan trắng lại càng là vật hiếm có.

Minh Uyên trầm ngâm: "Đưa bồn Thiên Tầng Tuyết này đến Nhạc Thanh điện."

Ánh mắt lướt sang chậu Mẫu Đơn bên cạnh, nhớ tới người giờ vẫn đang còn ở Thanh Tâm Điện đóng cửa suy ngẫm, Thường Tiệp dư, hắn chẳng nói gì mà tiếp tục cúi đầu xem tấu chương.

Lúc Cao Lộc dẫn người đưa hoa đến thì Lục Khê đang dạy Ảnh Nguyệt cùng Vân Nhất cắt hoa giấy.

Ánh nắng trời chiều lẳng lặng đậu trên người nàng, bạch y thanh lịch càng tôn lên vẻ đẹp dịu dàng, nhìn thế nào cũng giống như một tiểu cô nương văn nhã.

Nàng vê lấy một sợi chỉ đỏ, ngậm vào miệng cho ướt, sau đó chọn lấy một viên ngọc lưu ly vàng nhạt từ trong hộp gỗ, rồi cẩn thận xỏ tơ hồng xuyên qua lỗ châu: "Nhìn kỹ nhé, động tác phải nhanh gọn, lúc phối màu phải chú ý, vừa làm bước này phải vừa nghĩ tới bước kế tiếp, đặc biệt là vấn đề phối màu như thế nào cho hợp.”

Lúc còn ở Lục phủ, nàng đã từng thấy các ma ma phụ trách khâu vá dùng một sợi tơ màu xâu chuỗi những viên ngọc làm thành trâm cài, vòng tai, dây chuyền,…, bởi vì cảm thấy hứng thú, nàng cũng có học qua một thời gian. Hôm nay nhàn rỗi, nàng bảo Vân Nhất đến Thượng công cục lấy một ít hạt châu, làm thành những chuỗi ngọc giết thời gian cũng rất tốt.

Lúc trước Ảnh Nguyệt cũng đã từng thấy các ma ma ở Lục phủ làm những chuỗi hạt châu này, nên nàng ta chẳng cảm thấy mấy hứng thú, ngược với Vân Nhất rất vui vẻ, dù sao trong cung cũng không giống với bên ngoài, các cung nữ luôn có công việc chuyên môn của mình. Vân Nhất không phải là người của Thượng công cục, nên chẳng có cơ hội chạm qua loại công việc yêu cầu độ khéo léo cùng năng lực phối màu để tạo ra sản phẩm tinh xảo như thế này.

Thấy Lục Khê đã làm xong một đóa hoa mai nho nhỏ, Vân Nhất cũng rất nóng lòng chờ đợi tác phẩm của mình ra đời.

Cao Lộc mỉm cười đi vào Nhạc Thanh điện, hắng giọng hô: "Nô tài tham kiến Lục Lương đệ."

Lục Khê vội vàng đứng dậy, cười đón hắn: "Là Cao công công à, Tiểu Thuận, nhanh mang lên một ly trà cho Cao công công."

"Lương đệ khách khí rồi, nô tài chỉ là phụng mệnh hoàng thượng tới tặng hoa cho Lương đệ thôi, Tiểu Lâm Tử, mau đưa hoa cho Tiểu Thuận." Cao Lộc sai tiểu thái giám bên cạnh, sau đó hành lễ với Lục Khê: "Hoa này là do Cẩm Đô mới tiến cống, thuộc giống Huệ Lan, cũng là một bụi cây huệ lan trắng rất hiếm gặp. Lúc trước nô tài chọn nó đến Tê Ngô cung, sau đó hoàng thượng liền ra lệnh cho nô tài mang đến cho Lương Đệ."

Lục Khê nở nụ cười xinh đẹp, vẻ thỏa mãn cùng vui sướng đong đầy khóe mắt, nàng ra hiệu cho Vân Nhất, thấy vậy, Vân Nhất vội vàng trình lên một chiếc hà bao.

"Công công cực khổ rồi."

"Làm việc cho Lương Đệ cùng hoàng thượng sao dám nói tới hai chữ cực khổ này chứ? Lương Đệ quá khách sáo với nô tài rồi." Cao Lộc mỉm cười nhận lấy hà bao: “Bây giờ Lương Đệ là tâm can bảo bối của hoàng thượng, nô tài có thể làm việc cho Lương Đệ, đúng là phúc phận cùng vinh hạnh của nô tài."

Sau khi Cao Lộc rời đi, Lục Khê bảo Tiểu Thuận đặt hoa lan lên bàn, tinh tế thưởng thức nửa ngày, khóe miệng lộ ra một ý cười nhợt nhạt.

Vân Nhất cứ nghĩ là nàng đang vui vẻ, cũng liền cười theo: "Nhìn thế này ắt hẳn trong lòng hoàng thượng rất coi trọng chủ tử."

Lục Khê vừa đưa tay chạm vào một chiếc lá, vừa lơ đễnh nói, "Một chậu hoa mà thôi, sao em lại dám chắc hoàng thượng coi trọng ta? Sợ rằng trong hậu cung này, những nữ nhân đã được hoàng thượng thưởng qua đếm cũng chẳng xuể."

Vân Nhất lại nói: "Nhưng ít nhất hôm nay hoàng thượng cũng chỉ nghĩ tới chủ tử, điều này cũng rất đáng để vui mừng mà. Em thấy chậu hoa lan này tinh khiết hoàn mĩ, trắng như tuyết mịn như ngọc, gần giống như phong cách thanh nhã thoát tục của chủ tử vậy, ắt hẳn là hoàng thượng cũng nghĩ như thế, cho nên mới ban chậu hoa ngọc lan này cho người."

Ảnh Nguyệt không ngờ Vân Nhất và Lục Khê lại có thể thoải mái trò chuyện với nhau như thế, sắc mặt nàng ta trầm xuống: "Vân Nhất, lúc làm việc nên chuyên tâm vào, nếu làm hỏng, hoặc lãng phí vật liệu làm ra vật khó coi thì thật đáng hổ thẹn!"

Lục Khê lạnh nhạt nói: "Không sao đâu, những hạt châu này cũng chẳng mấy quý giá, làm để giết thời gian mà thôi."

Sắc mặt Ảnh Nguyệt lập tức trở nên khó coi, nàng ta không dám cãi lại chỉ đành phải dời tầm mắt lên những hạt châu, không nói nữa.

Một lát sau, Thẩm Kha chợt tới Nhạc Thanh điện, bộ váy Mẫu Đơn Lưu Tô diễm lệ khiến dung nhan vốn chẳng mấy nổi bật của nàng ta trở nên đầy kiều mị.

Lục Khê hành lễ với nàng ta xong, cười nói: "Sao Kha tần tỷ tỷ lại có thời gian rảnh đến Nhạc Thanh điện của ta vậy?"

Thẩm Kha ngạo mạn quan sát khắp điện, nhìn thấy bên trong bài trí hết sức đơn giản, không hoa mỹ mà thiên về hướng tự nhiên thanh nhã nhiều hơn, nàng ta lập tức bày ra bộ dạng đáng tiếc: "Ta đi dạo ngang qua đây, thuận đường nên ghé vào thăm muội muội một lát. Chậc chậc, cung điện này của muội muội quả thật là đơn giản mát mẻ, rất có cảm giác “nhà”."

Xem ra lại là đến để gây sự rồi.

Lục Khê giả vờ như không nghe ra sự giễu cợt trong lời nói của nàng ta, chỉ khẽ cười: "Nơi này của muội muội rất đơn sơ, tất nhiên không thể so được với Khiêm Tâm điện của tỷ tỷ rồi."

Khiêm Tâm điện được ban cho Thẩm kha, cũng không biết là hoàng thượng cố ý hay vô tình, quả thật là chuyện vô cùng nực cười.

Thẩm Kha dạo quanh một vòng, ánh mắt dừng trên bức Phật tượng vàng, đầu ngón tay vuốt nhẹ theo thân tượng: "Ối chà, ai dám nói đơn sơ chứ, thì ra là có cả tượng vàng cơ đấy."

Lục Khê đang muốn mở miệng, lại nghe nàng lại tiếp tục nói: "Chỉ là tượng phật này tuy là vàng đúc, nhưng lại có vẻ thô kệch, không giống như pho tượng trong điện của ta, được mang về từ Thanh tự, thợ điêu khắc cùng khuôn mẫu đều là hạng nhất. Ta nói muội muội này, dù sao ngươi cũng là Lương đệ, mặc dù không tôn quý bằng tỷ tỷ, nhưng có những chuyện cũng phải chú ý thân phận, đừng có keo kiệt như thế, để tránh phi tần khác coi thường ngươi."

Lục Khê khẽ mỉm cười, liếc nhìn Vân Nhất, Vân Nhất liền cung kính giải thích với Thẩm Kha: "Kha tần chủ tử có điều không biết, tượng phật này là do hoàng thượng ban cho chủ tử nhà ta, thân phận cùng địa vị của chủ tử nhà ta không bằng ngài, tất nhiên pho tượng này cũng không tinh xảo như của hoàng thượng ban cho Kha tần chủ tử rồi."

Một câu nói khiến Thẩm Kha đổ mồ hôi lạnh, nàng ta có ngu xuẩn hơn nữa cũng không thể không biết những lời mình vừa nói bất kính đến mức nào. Không ngờ pho Kim Phật này là do hoàng thượng ban cho!

Vốn định đến dương oai, đánh phủ đầu một chút, không ngờ ngược lại họa là từ miệng mà ra. Sắc mặt Thẩm Kha biến đổi, lại vừa vặn nhìn thấy những viên ngọc lưu ly trên bàn, liền bị chúng hấp dẫn.

Những viên ngọc trai này đều được tạo hình thành đóa hoa, có hoa mai, có hoa hồ điệp. Trong cung, những hạt ngọc lưu ly vốn không mấy trân quý, nên hầu như không được dùng để làm đồ trang sức, mà chỉ dùng để đính lên váy hoặc làm thành nút cài.

Nhưng những viên ngọc lưu ly trước mắt này lại được tạo hình phối màu rất xinh đẹp, đậm nhạt hấp dẫn, từ cánh hoa bên ngoài đến nhụy hoa bên trong đều được phối hợp rất khéo, giống như những đóa hoa vừa mới nở trong viện, trông rất sống động.

Thẩm Kha đang thầm suy đoán những thứ này được đưa tới từ đâu, lại bị Lục Khê nhìn ra đầu mối, cười nói: "Tỷ tỷ thích những cây trâm này ư?"

"Dáng vẻ rất mới lạ." Vịt chết còn cứng miệng, có nói thế nào nàng ta cũng không muốn nhận là mình thích.

Lục Khê mỉm cười nói: "Vân Nhất, đi lấy một chiếc hộp gỗ. Đây là do muội muội và các cung nữ làm trong lúc rãnh rỗi, nếu tỷ tỷ thích, vậy thì chọn một cái đi, chiếc trâm ngọc nhỏ này có thể được tỷ tỷ để mắt, muội muội quả thực rất vui mừng."

Thẩm Kha không ngờ Lục Khê lại luôn dùng sự dịu dàng để đáp lại dáng vẻ gây sự của nàng ta, liền nhận định là Lục Khê kính sợ mình, cũng vì vậy càng trở nên kiêu ngạo. Nàng ta bảo cung nữ cận thân lấy chiếc trâm hoa hồ điệp màu hồng bỏ vào chiếc hộp Vân Nhất mang tới, nàng ta nhẹ nhàng phất tóc mai, kiêu căng nói: "Vậy liền đa tạ muội muội, tỷ tỷ còn muốn đến chỗ Nguyệt Dương Phu nhân một lát, không quấy rầy muội muội nữa."

Ở trong cung, Nguyệt Dương Phu nhân rất được mọi người tôn kính, lại có một hoàng tử, địa vị ở hậu cung có thể nói là vô cùng vững chắc. Thẩm Kha nói như vậy, chính là đang muốn khoe rằng thân phận của mình cao quý, đến cả Nguyệt Dương Phu nhân cũng muốn nói chuyện phiếm với nàng ta.

Mắt thấy trên mặt Lục Khê quả nhiên lộ ra dáng vẻ yêu thích cùng ngưỡng mộ, Thẩm Kha đắc ý xoay người rời đi.

Thật ra, nàng ta muốn đến thăm Nguyệt Dương Phu nhân từ lâu, cũng đã bảo thái giám đi hỏi mấy lần, đến giờ mới nhận được sự đồng ý.

Nguyệt Dương Phu nhân luôn không tham dự vào việc đấu đá nơi hậu cung, không tranh quyền thế, lần này đồng ý với thỉnh cầu của nàng ta, đơn giản là do nể mặt ân sư của hoàng thượng, Thẩm Thái Phó mà thôi. Nhưng lại có người đến cả những đạo lý đơn giản thế này cũng không hiểu, bị cưng chiều đến vô pháp vô Thiên, sớm muộn cũng sẽ gây ra đại họa.

Đây là việc sau này, tạm thời không nhắc tới.

Ảnh Nguyệt vốn đã chẳng ưa gì Thẩm Kha, cũng chỉ là ỷ vào phụ thân có chút ân tình với hoàng thượng mà thôi, ân tình thì có thể sử dụng được bao lâu chú? Bằng tính tình ngu ngốc kia của Thẩm Kha, sợ rằng chẳng mấy chốc nữa sẽ tiêu mòn hết chút ân tình hiếm hoi này.

"Chủ tử, từ lúc còn là tú nữ Kha tần này đã gây sự với người khắp nơi, thật sự là đáng hận, vì sao chủ tử phải nhân nhượng nàng ta thế chứ? Theo nô tỳ thấy, mặc dù vị phân của Kha tần cao hơn người một chút, nhưng hoàng thượng chỉ nể tình Thẩm Thái phó nên mới đối xử với nàng ta như thế thôi, việc gì chủ tử phải uất ức chính mình chứ?"

Lục Khê chỉ cười không nói: "Vân Nhất, em thấy thế nào?"

Vân Nhất nghĩ nghĩ: "Nô tỳ cho là, thay vì xung đột với Kha tần, không bằng cứ để cho nàng ta tiếp tục kiêu căng, một ngày nào đó nàng ta sẽ rơi xuống thảm hại, hơn nữa không phải ngã dưới tay chủ tử, thì chủ tử sẽ không bị người ta chỉ trích."

Lục Khê mỉm cười gật đầu một cái: "Ảnh Nguyệt, nhìn sự việc phải nhìn lâu dài, tránh vì tức giận nhất thời mà hành sự lỗ mãng."

Ảnh Nguyệt chẳng biết tại sao hôm nay Lục Khê luôn khen ngợi bao che cho Vân Nhất, đối xử như vậy mình, chỉ có thể cúi đầu đáp một tiếng, trong lòng rất không thoải mái.

Lục Khê âm thầm thở dài, nàng ta vẫn không hiểu được ngụ ý của mình.

Trên bàn, những chiếc trâm ngọc trai lẳng lặng nằm ở nơi đó, của Vân Nhất và Lục Khê làm đều rất rực rỡ, chỉ có Ảnh Nguyệt không biết là bởi vì không yên lòng hay vì nguyên nhân nào khác, mà mờ nhạt tối màu hơn.