Đầu Sói

Chương 26: Bắt Nạt Người Đến Nghiện




Nhìn thấy gian hàng của Dương Thần bị đám đông lật ngược, tôi bật dậy trong vô thức, lập tức quay đầu nhìn về phía Càn Long.

Đang chạy theo Tạ Mị Nhân cười huyên náo , Càn Long bĩu môi than thở: “Nhìn tôi làm gì, ông chủ Dương giờ giàu có , quyền lực, đâu cần hai kẻ bỏ đi như chúng ta hỗ trợ chứ.”

Tôi trừng mắt mắng: "Đừng nói nói mát, có đi hay không?"

Lúc này cậu ta có chút giống cô gái đang trong hộp đêm, ngoài miệng thì nói không, thân thể lại rất thành thật.Suy tư vài giây, Càn Long trực tiếp cầm lên trên bàn một chai bia, đảo mắt nói: "Muốn đi thì đi. Dù sao cũng nhàn rỗi."

Tôi không nói nhiều nữa, tôi cầm một chai bia rỗng chạy nhanh về hướng quầy hàng của Dương Thần.

Tạ Mị Nhân duỗi tay ra kéo Càn Long khuyên can: "Tiểu Long Tử, các người đừng gây chuyện nữa, anh mới bị đánh tả tơi còn gì."

"Tả tơi cũng không thể đứng nhìn anh em tôi bị bắt nạt, cô đừng quan tâm, thấy không ổn nhớ giúp tôi gọi 110." Càn Long xắn ống tay áo quăng một câu, sau khi bước hai bước, lại quay đầu lại nhìn Tạ Mị Nhân nói: "Mị Nhân, tôi nếu chết, đừng thủ tiết, tìm người tốt gả cho họ đi."

Tạ Mị Nhân bay lên phi một cước đá vào mông Càn Long : "Cút nhanh đi cho bà ."

Tôi, Càn Long, Lô Ba Ba bước nhanh chóng chạy đến. Lúc này, quầy hàng của Dương Thần sạp đã thành một đống hỗn độn, Bếp nướng rơi xuống đất. Xiên thịt và than rơi vãi trên mặt đất, bàn ăn bị lật úp, đít chai, mảnh thủy tinh và thức ăn ở khắp nơi.

Năm, sáu thanh niên cạo trọc đầu, trên người còn có chạm trổ rồng phượng còn chưa buông tha mấy cái bàn, Dương Trần vẻ mặt chua xót nói xin lỗi, nhưng cũng không có tác dụng gì, chung quanh chật kín người xem.

"Con mẹ nó, chúng mày làm gì vậy." Càn Long hét lên, chai bia trong tay bay thẳng vào một tên."Choang" một tiếng giòn vang, chai bia bay qua sườn mặt hắn rồi đập xuống đất, một vài thanh niên có mặt tại hiện trường dừng động tác quay lại nhìn chúng tôi.

Dương Trần vội vàng bước tới chỗ chúng tôi, duỗi tay ngăn cản, lắc đầu nói: "Lang Lãng, Hoàng Thượng cứ để yên. Bọn họ thuộc văn phòng quản lý chợ đêm."

Càn Long kéo cánh tay của Dương Trần ra, sắc mặt tối sầm hét lên: "Vậy chỗ người nào người đó ở, sao đến quán anh em tao đập phá."

Tôi cùng Lô Ba Ba đẩy Dương Thần ra.

Dương Thần một tay ôm lấy tôi, tay kia nắm lấy cánh tay Càn Long, nhíu mày mắng Lô Ba Ba: "Đều mẹ nó bớt phá đi được không, thật muốn hất chén cơm của tôi mấy người mới vừa lòng à?"

Ba người chúng tôi dừng lại, liếc nhìn Dương Trần như đang sắp khóc, cắn môi run rẩy.

Không biết họ thấy chúng tôi xông tới gây hấn hay mục đích đã đạt được, bốn năm thanh niên chửi thề vài câu rồi bước ra khỏi đám đông.

Trong đó một cánh tay xăm trổ hoa bát nhã chỉ vào mũi Dương Thần rồi nhổ nước miếng, quát lớn: "Cẩn thận sau này, nếu còn ăn một mình thì sớm muộn gì cũng phải trừng trị mày.”

Dương Thần thì thào hỏi lại: "Vâng, Tôi đã nhớ kỹ."

Những người đàn ông trẻ tuổi vừa rời đi, một người đàn ông trung niên khoảng 30 tuổi xuất hiện từ trong đám đông, người đàn ông trung niên mũm mĩm và có chiếc mũi đỏ rất dễ nhận thấy, anh ta đang mặc một bộ quần áo thể thao màu đen với một chiếc túi da nhỏ dưới tay. Nhíu mày, liếc nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, nhìn Dương Trần nói: "Tiểu Dương, có chuyện gì vậy?"

Dương Trần liếc nhìn cái mũi đỏ bừng, mặt co giật hai lần nói: “Không sao, có vị khách uống nhiều quá.”

Mũi đỏ cười ngay lập tức, sau đó giả vờ vỗ vai Dương Thần bả vai nói, than ôi, đây là việc của chúng tôi, nếu có khó khăn gì thì nhớ tìm văn phòng quản lý, được rồi mau thu dọn đi, đừng làm hỏng hình ảnh quảng trường thịt nướng của chúng ta.

Nói xong, hắn xoay người chuẩn bị rời đi.

Dương Thần do dự vài giây rồi đột nhiên nói: "Anh Minh, tháng này em chưa trả đủ phí quản lý hay là còn lý do khác? Xin anh chỉ điểm, em còn nhỏ tuổi, vẫn không hiểu hết được. "

Mũi đỏ quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên, cười nói: "Một mình cậu thì không thể kinh doanh. Không thể chỉ mỗi nhà cậu kiếm ra tiền được, quảng trường này tổng cộng có 18 tiệm thịt nướng, mười tiệm mong cậu rời đi." Cậu nghĩ tôi nên làm giám đốc văn phòng quản lý thế nào đây? "

Dương Trần liếc nhìn mấy quầy thịt nướng khác bên cạnh, cắn môi nói: "Em hiểu được rồi ."

Mũi Đỏ mỉm cười, ậm ừ và quay lưng rời đi.

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên sau đám người: "Ông chờ đã"

Ngay sau đó, tôi thấy một đoàn quân đông đảo đi xe ba gác điện, phía sau xe ba gác có vài thùng bia, tôi mới dám tin tên này vừa đi nhậu, tôi còn nghĩ sao không gặp anh ta.

Dương Trần cay đắng mở miệng: "Anh Quân ..."

Đại Quân nhảy xuống xe ba gác điện, tùy tay cởi cúc bộ quần áo lao động, giọng không lớn không nhỏ nói: "Bắt nạt người khác đến nghiện à, các quán thịt nướng khác có mười lăm sáu bàn, chỗ chúng tôi chỉ cho phép đặt tám cái, chúng tôi còn chưa nói nửa lời, sạp khác sáu giờ mở quán, ông bảo chúng tôi tám giờ mới được mỏ, chúng tôi cũng không ho he, vậy còn chưa đủ sao ?"

Mũi Hồng cau mày nhìn chằm chằm: "Không hài lòng, các người có thể đổi chỗ khác, phí thuê tôi hoàn cả năm cho các người, ý này không tồi."

Đại Quân mặt không chút thay đổi thoải mái tới gần mũi đỏ, ngẩng đầu hỏi: “Ông vừa rồi nói cái gì?”

Mũi đỏ giật mình, hụt hơi lùi về sau hai bước.

"Làm sao vậy anh Minh?" Năm sáu thanh niên vừa đập phá gian hàng của Dương Thần kích động lao ra từ đám đông.

Vừa thấy người của mình chạy qua , mũi đỏ nghiêm nghị quát: "Tao nói không hài lòng mày có thể cút đi! Hiện tại liền cút"

Đại Quân đột nhiên dùng tay trái nắm lấy cổ áo mũi đỏ, kéo vào, tay phải nắm chặt, cho mũi đỏ một đấm sưng vù mặt, lại thấy đầu gối Đại Quân căng gối, cho hắn một cú vào bụng, sau đó thì buông ra.

Mũi đỏ kêu lên một tiếng đau đớn ngã nhào trên mặt đất, thực sự hoang mang , cả quá trình không vượt qua năm giây.

"Thịt nó." Tên xăm trổ gầm lên một tiếng, tên đầu tiên lao đến muốn đánh vào đầu Đại Quân, anh ta liền nghiêng người nhấc chân đạp vào bụng tên lưu manh, hắn hét lên một tiếng rồi văng xa hơn nửa mét.

Dễ dàng hạ gục tên xăm trổ, Đại Quân quay lại nện một cú trúng mắt của một tên khác, thằng nhãi ôm mặt ngồi quỵ xuống la hét.

Vừa thấy Đại Quân ra tay , tên phần tử hiếu chiến Càn Long bật người như bị kích thích, cầm chai bia vọt lên: "Mẹ kiếp , chúng mày quen thói ức hiếp."

Tôi cùng Lô Ba Ba ũng nắm lấy ghế đẩu và nhanh chóng tham gia trận chiến, không giống như Đại Quân, chúng tôi chỉ biết lao vào ẩu đả, những gì chúng tôi cầm khá vô dụng, trên thực tế căn bản không nhiều lực sát thương, dù vậy, rất nhanh mấy tên lưu manh đều gục trên mặt đất.

Càn Long một cước đạp ở lên người mũi đỏ, hung tợn phun nước miếng hét: "Quầy hàng chúng tao sẽ không dọn đi, xem ai mặt dày hơn."

Đúng lúc này, vài cảnh sát mặc cảnh phục đột nhiên xuất hiện trong đám đông đang xem náo nhiệt, trong đó một vị cảnh sát có ria mép cá trê cau mày quát lớn: "Làm gì vậy, đều dừng tay, ai đã gọi cảnh sát?"

Tạ Mị Nhân cùng Vương Ảnh lao lực ba ba tễ tiến vào, Vương Ảnh co rúm cái mũi nhỏ giọng nói: "Tôi báo . ."

Tạ Mị Nhân rơm rớm nước mắt, cô chỉ tay về phía nhóm người đầy bất bình và nói: "Anh cảnh sát, anh đến rồi , bọn người này giở trò côn đồ, anh xem váy bạn tôi đều bị rách. ."

Cảnh sát trưởng nghiêm túc hỏi: "Kẻ nào giở trò côn đồ?"

"Chính hắn. ." Vương Ảnh chỉ vào mũi đỏ đang quỳ rạp trên mặt đất nói một câu, sau đó vội vàng trốn phía sau cảnh sát.

Mũi đỏ rõ ràng quen biết cảnh sát khóc rống lên: "Tiểu Nhiễm, tôi bị oan , cậu xem tôi bị đánh ra cái dạng gì . ."

Cảnh sát trưởng giải quyết việc chung khoát tay nói: "Oan hay không oan không phải anh nói là được, toàn bộ mang về."

Chúng tôi cùng mấy tên nhóm mũi đỏ được chia ra ngồi vào hai xe cảnh sát, sau khi ngồi vào trong xe tôi mới phát hiện Đại Quân không có ở đó, tôi nghiêng đầu nhìn Dương Thần, Dương Thần cũng không chú ý tới chuyện này, vẻ mặt đau khổ không nhịn được thở dài.

Càn Long bình tĩnh đá chân chúng tôi, hạ giọng nói: "Chúng ta vào thì thống nhất lời khai, nói mũi đỏ đùa giỡn Mị Nhân và Tiểu Ảnh, chúng ta mới ra tay, đặc biệt là cậu, Ba Ba, nhất định đừng căng thẳng."

Lúc này, điện thoại di động của Dương Thần di động đột ngột vang , đột nhiên vang lên, anh ta nhấc lên vài tiếng "ừm" và nói nhỏ với chúng tôi: Anh Quân bảo tôi hãy đem chuyện này đẩy lên đầu anh ấy, cảnh sát hỏi thì bảo không biết là ai.

Khi chúng tôi đang chụm đầu thì thầm, cảnh sát trưởng đã kéo cửa bước vào ghế lái, chúng tôi lập tức ngậm chặt miệng ...