Đầu Sói

Chương 29: Đội Phá Dỡ




Nhìn hai tên ngốc này biểu diễn, tôi trực tiếp cởi giày ra phi đến, cười mắng, đừng có giễu cợt tôi.

Càn Long ôm cổ tôi, cười xấu xa:"Có tiến triển gì không?"

Tôi bĩu môi nói:"Tiến triển lớn, chúng tôi chuẩn bị tháng sau đăng kí, cuối tháng sau sinh con, đến lúc đó nhớ chuẩn bị quà."

Càn Long trợn mắt khinh thường: “Bớt khoác lác đi, tôi còn không biết lá gan của cậu, dám diễn trò trước mặt tôi.”

Tôi tức giận trừng mắt mắng:"Biết còn hỏi."

Dứt lời, tôi cởi áo, đi đến sân nhỏ lấy một chậu nước sạch, dùng khăn ướt lau người, nhân tiện cởi băng gạc trên đầu, nhìn mình trong gương một lúc lâu.

Càn Long bắt chéo chân, biên ngoạn di động biên than thở:"Vừa rồi tôi hỏi mấy người bạn, hai ngày nay việc không ít, sáng mai có ông chủ yêu cầu đến nhà máy rửa than, phí đầu hai trăm, nếu ra tay thì chi phí khác."

Tôi vén mái tóc ướt của mình hai lần và hỏi, "Bảo đảm thanh toán tiền không?"

Càn Long gật gật đầu nói:"Tiền khẳng định không thành vấn đề. . ."

Nói còn chưa nói xong, hắn lòng bàn tay lý di động liền vang , Càn Long nhìn thoáng qua, thấp giọng nói:"Lưu Dương gọi, giờ này gọi chắc không phải chuyện gì tốt."

Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường trên tường, đã hơn hai giờ sáng, trầm ngâm vài giây, tôi nói: "Nhận đi, có lẽ cậu ấy có chuyện gấp."

Càn Long bật loa ngoài, giọng nói của Lưu Dương đã sớm phát ra từ ống nghe: "Ngủ chưa?"

Càn Long cười ha hả trêu ghẹo:"Mới vừa mơ màng , có biến gì à anh Dương ?"

Lưu Dương ho nhẹ một tiếng hỏi:"Hai ngày nay cậu và Lang Lãng có chuyện gì sao? Tôi cũng kiếm được chút tiền, có thể chia sẻ với mọi người."

Thấy tôi gật đầu, Càn Long nói nửa đùa, nửa thật: “Ôi tình cảm thật tốt, có thể cho bao nhiêu? Tôi mấy ngày nay đánh bài đang thiếu nợ đây.

Lưu Dương vô cùng không thành thật nói câu: "Mệt ai có thể quản được hai ngươi thôi, sáng mai sáu rưỡi tôi gọi lại, quyết định vậy đi."

Buông di động, Càn Long lên tiếng: "Tôi không hề nhắc đến tiền bạc."

Ta xoa xoa hai má, cười khổ nói: "Cậu không nhắc tới thì thôi, coi như lần trước ta nợ cậu ta ân tình."

Lô Ba Ba liếm liếm môi nói: "Hai người nếu ngại nói, sáng mai để tôi hỏi cậu ta, dù sao tôi cũng không quen biết."

Tôi nghĩ nghĩ rồi xua tay nói: "Nói sau đi."

Sau khi tắm rửa đơn giản, ba người chúng tôi nằm trên giường nói chuyện phiếm, về quảng trường thịt nướng, khi tôi đang tưởng tượng về việc lái một chiếc xe hơi sang trọng hay sống trong một căn biệt thự, di động đột ngột rung lên, là Vương Ảnh gửi tin nhắn, cô hỏi tôi về đến nhà chưa.

Tôi vội trả lời: "Vừa về đến nhà".

Lần này cô ấy trả lời rất nhanh, chỉ với một tiếng "ồ".

Trong phút chốc , tôi mất hết hứng tiếp tục trò chuyện, ném điện thoại xuống gối, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Hai ngày nay có thể thật sự là mệt muốn chết rồi, mới vừa nhắm mắt lại chưa tới nửa phút đã ngủ thiếp đi, mơ hồ cảm giác được điện thoại rung lên vài cái, nhưng là buồn ngủ không mở mắt ra được, tôi không thèm xem nữa.

Tôi ngủ một giấc đến sáng hôm sau, khi tôi đang mơ màng về những thiếu nữ mặc bikini trên bờ biển, tôi đột nhiên bị một thứ mùi thối như ống cống làm hắt hơi nhiều lần đành ngồi bật dậy.

Tôi tỉnh tỉnh mê mê mở mắt ra, nhìn thấy Càn Long đang cầm chiếc tất thối đứng trên đầu giường, Lô Ba Ba theo bên cạnh che miệng lùi về phía sau, tức giận tôi đạp cước, chửi bậy: "Cậu bị bệnh thần kinh à?"

Càn Long linh hoạt né tránh, cợt nhả hỏi tôi: “Anh Lãng, mạo muội hỏi chút Giang Tịnh Nhã là ai vậy? Sáng sớm đã nghe anh tụng kinh, Ba Ba, Anh Lãng tụng thế nào nhỉ ?

Lô Ba Ba quệt mũi cười quái dị: "Tịnh Nhã em đừng chạy. . Tịnh Nhã chờ tôi. ."

"Cút đi!" Tôi da mặt nóng lên, nắm lấy gối ném về phía Lô Ba Ba.

Tôi liếc nhìn điện thoại thì thấy Vương Ảnh còn nhắn thêm vài tin nhắn nữa, nhưng sau đó đã thu hồi lại, tôi thật sự không biết cô gái nhỏ muốn bày tỏ điều gì.

Trong lúc đùa giỡn , điện thoại di động của Càn Long đổ chuông, Lưu Dương bảo chúng tôi đến đầu phố chờ cậu ta.

Đang lúc rời đi, tôi nắm vai Lô Ba Ba nhỏ giọng hỏi: "Ba Ba, cậu nói thật với tôi, tôi thật sự nói mớ à? Thực sự gọi ba chữ Giang Tịnh Nhã?"

Lô Ba Ba gật đầu, nghiêm mặt nói: "Nói dối làm con anh, giọng anh so với tôi còn vang hơn, tôi đứng rửa mặt cũng nghe thấy."

Tôi cười khẩy và tự bao biện cho bản thân, 80% là do tôi nhớ cha, cô ấy chịu trách nhiệm chính chăm sóc cha tôi.

Lô Ba Ba lắc đầu lia lịa và nói: "Không phải Anh Lãng, anh nói mớ không liên quan gì đến cha anh, anh nói đều là cái gì Tịnh Nhã em thật trắng, chân em thật thon. ."

Tôi cho cậu ta một cú vào lưng rồi mắng: "Sao cậu nhiều chuyện vậy."

Đi đến đầu phố, Lưu Dương đã tới trước, cậu ta đứng trước một chiếc xe BYD màu trắng và hút thuốc, vẫn mặc quần áo chỉnh tề, đầu đội mũ lưỡi trai, áo phông nhỏ bó sát, quần tây bảy tấc lộ mắt cá chân, có kẹp túi xách nhỏ ở nách.

Càn Long tiến lên sờ sờ cửa xe, chào hỏi: "Chậc chậc chậc, lại đổi xe à giám đốc Lưu."

Lưu Dương rất tức giận từ trong túi xách lấy ra một bao thuốc lá Trung Quốc ném cho tôi, anh ta cười nói: "Đồ vô dụng, đồ cũ. Cậu thích tôi cho mượn lái vài ngày."

“Hôm nay có nhiệm vụ gì?” Tôi không khách sáo, châm một điếu thuốc đưa cho Lô Ba Ba ở phía sau, ra hiệu cậu ta cầm lấy.

Lưu Dương ho khan hai tiếng nói: "Chú tôi và một số ông chủ lớn hợp tác xây dựng câu lạc bộ kinh doanh ở Tống Gia Trang, người địa phương chê khoản bồi thường quá ít, gây sự không chịu chuyển đi, chú tôi bảo tôi sắp xếp, kiếm một đội di dời, dỡ bỏ nhà để họ rời đi.”

Lô Ba Ba cau mày hỏi: "Chỉ có mấy người chúng tôi lập thành một nhóm?"

Lưu Dương lúng túng gãi đầu nói: "Tổng cộng hai nhóm, cháu trai của ông chủ kia cũng chỉ huy một đội. Phá dỡ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, tôi không suy nghĩ mọi người cần thêm người, cho nên không gọi những người khác."

Lô Ba Ba cầm điếu thuốc và hỏi: “Anh có thể trả bao nhiêu?”

Càn Long lập tức đẩy Lô Ba Ba, phụng phịu răn dạy: "F*ck, Ba Ba cậu nói vậy còn là tiếng người sao? Quan hệ của tôi, Anh Lãng cùng Lưu Dương còn khăng khít hơn nam châm, có tiền hay không không sao cả, Lưu Dương cậu đừng nghĩ nhiều, người anh em của tôi nhanh mồm nhanh miệng."

Lưu Dương khoát tay nói: "Tránh mâu thuẫn, tôi và mọi người giao kèo, chú tôi cung cấp chi phí phá dữ hai mươi vạn, nhưng ông đã nói trước, đội nào làm tốt hơn nhận được tiền nhiều hơn, mọi người yên tâm, tôi cho dù không đông, một ngày năm trăm tệ là chắc chắn, công bằng mà nói, chú tôi sẽ không để tôi gọi người trên công trường. "

Nói như vậy, tôi cũng nhìn ra răng Lưu Dương muốn kiếm số tiền này, nhưng không thể tìm được người giúp đỡ, lúc này mới nhớ tới đến tôi cùng Càn Long.

Càn Long chống tay hỏi: "Ý tứ là ai dỡ được nhiều hơn thì kiếm nhiều hơn?"

Lưu Dương gật gật đầu nói: "Đúng, nhưng cũng đừng ôm nhiều hy vọng, nhóm kia đã khởi công , toàn những người lão làng."

Càn Long giật mạnh cửa xe, vẫy tay gọi: "Mẹ kiếp, vậy còn chờ gì nữa, nhanh bắt đầu công việc đi."

Sau hơn nửa giờ, chúng tôi đến "Tống Gia Trang", từ xa, tôi thấy một đoàn người thưa thớt ở cổng công trường, có thể có một hai trăm người, phần lớn đều giống trạc tuổi chúng tôi, vài chiếc xe ủi dừng bên cạnh “ầm ầm” tạo khói đen, còn có một số công nhân vác xẻng đang nghếch đầu.

Xung quanh công trường được bao bọc bởi những tấm tôn màu xanh chất đầy các loại vật liệu xây dựng, ở trung tâm có hơn chục ngôi nhà nhỏ đứng bắt mắt, nhiều người đứng ở cửa và nóc căn nhà, khả năng đây là “Gia đình” mà chúng ta sắp giải quyết hôm nay.

Chúng tôi dừng xe ở gần đó, tôi liếc nhìn đám người đông đúc, nuốt nước bọt hỏi: "Anh Dương, đừng nói với tôi những người này là do đội phá dỡ khác gọi tới."

Lưu Dương cười khổ mà nói: "Khả năng đúng, nghe nói bên kia tìm được vài tên lưu manh."

Càn Long lắc lắc cổ tay, bình tĩnh nói: "Tôi nói cho mấy người biết, phá hủy không phải việc chỉ cần nhiều người, mà mấu chốt là phải tàn nhẫn."

Khi chúng tôi đang nói chuyện, một chiếc BMW màu đen đậu bên cạnh, theo sau là hai người bước xuống xe, một người mặt vuông, mắt to, người kia đầu bẹt, mặt tròn, mặt đầy vết mụn rỗ. Lý Tuấn Phong cùng Trương Bằng, người đã chạm mặt tôi vài ngày trước cũng chính là hai phụ tá đắc lực của Hầu Lai Tử . . .