Đầu Sói

Chương 32: Tôi Có Chiêu




Cả cha chúng tôi nhìn nhau, đều thấy được hy vọng trong mắt nhau.

Mười vạn đó!!! Nếu chúng tôi có thể kiếm được, mọi khó khăn trước mắt sẽ được giải quyết, có thể hỗ trợ quảng trường thịt nướng, tiền viện phí của cha tôi cũng sẽ được thanh toán.

Càn Long hít sâu một hơi, giọng run rẩy: "Có muốn kiếm không?"

"Vớ vẩn, tên ngốc mới không muốn kiếm." Tôi tức giận trợn mắt.

Lập tức qua qua nhìn Lý Tuấn Phong cùng đoàn người đang bị phong tỏa chặt chẽ ở cửa căn nhà, tôi thở dài nói: "Thôi dẹp đi, bát cơm này nhiều người tranh, tiền này không kiếm thì hơn."

Càn Long trợn mắt xô cánh tay tôi và chửi: “ Mẹ kiếp, tôi phát hiện con người cậu đến thời khắc mấu chốt là lại bàn lùi đó.

Tôi lau mặt, cười khổ nói: "Không phải bàn lùi, là không có cách. Cậu nói cho tôi biết có cách nào khiến hai ông bà kia chạy ra ngoài không?"

Càn Long ngẩng đầu nhìn căn nhà đang náo nhiệt, khẽ nói: "Tôi có thủ đoạn, nhưng nhất định sẽ phải đổ chút máu."

Lưu Dương vội vàng lên tiếng: "Hoàng Thượng, cậu đừng gây chuyện, không được đụng đến hai người đó, chuyện này truyền ra, công trường của chú tôi đừng mong hoạt động."

Càn Long bĩu môi nói: "Ai nói muốn đánh mấy người già , Lưu Dương cậu nói chắc chắn cho tôi, thật sự có thể cho mười vạn?"

Lưu Dương vỗ ngực cam đoan: "Tôi thề việc này chỉ cần giải quyết, đảm bảo mười vạn tới tay"

Càn Long im lặng vài giây, thanh âm trầm thấp nói: "Đi, tôi phải gặp chú của cậu."

Tôi đẩy cánh tay Càn Long khuyên can: "Cậu suy nghĩ cho kỹ."

Càn Long châm điếu thuốc ngậm trong miệng, vỗ vỗ mặt tôi , bình tĩnh nói: "Tôi thực sự có cách, cậu nói xem khi thành lập quảng trường thịt nướng, tôi xem như là cổ đông lớn nhất phải không?"

Nhìn vẻ mặt của cậu ta, tôi cảm thấy tim đập nhanh không thể giải thích được, tôi đã quá quen với một Càn Long với những tiếng cười khúc khích và đùa cợt thường ngày, không biết vì sao khi thấy cậu ta nghiêm túc tôi lại thấy bất an.

Tôi nắm tay cậu ta, lắc đầu nói: "Cậu không chỉ là cổ đông, còn là cha tôi luôn được chưa, chúng ta về nhà, khoản này buôn bán không có lời tí nào."

Càn Long gỡ tay tôi, nhẹ giọng nói: "Lang Lãng, cơ hội không phải ngày nào cũng có. Chúng ta trong lòng đều biết dù không ăn không uống, ngày ngày làm công việc dỡ bỏ, nghĩ muốn gom đủ mười vạn cũng không biết năm nào tháng nào, để tôi thử xem."

Chúng tôi mắt đối mắt, yên lặng thật lâu sau, tôi vươn tay nói: “ Đi, tôi cũng cùng đi, nhưng cậu phải nói cho tôi biết, cậu định dùng chiêu gì.”

Càn Long vẻ mặt bí hiểm lắc đầu nói: "Không thể nói."

Lô Ba Ba không cần nghĩ ngợi đặt tay lên mu bàn tay tôi, vui tươi hớn hở nói: "Tôi cũng đi cùng các anh."

Vài phút sau, chúng tôi gặp chú của Lưu Dương trong một nhà kho nhỏ.

Ông chú mặc áo sơ mi trắng, vì nắng nóng nên tóc trên đầu đều bết lại, khoảng bốn mươi tuổi, lúc này đang giận dữ với vài người trung niên áo trắng khác.

Khi Lưu Dương nghe nói chúng tôi có cách đuổi đoàn người già rời đi, lập tức đi tới hỏi: "Các cậu thực sự có biện pháp?"

Càn Long nhe răng cười nói: " "Chú à, cháu không dám chắc chắn.Nhưng đám người Lý Tuấn Phong bây giờ không vào được, cháu thử xem. Nếu phương pháp của cháu không hiệu quả, chú có thể đổi người khác."

Chú của Lưu Dương liếc nhìn chúng tôi, nghĩ ngợi rồi hỏi: "Có cần dụng cụ gì không?"

Càn Long nghiêng đầu một hồi nói: "Đưa cho tôi một con dao, càng sắc càng tốt, sau đó cho tôi một thùng xăng đầy."

Chú của Lưu Dương lo lắng nói: "Người già trong đó không thể đụng vào, áp lực dư luận tôi không xử lý nổi."

Càn Long tự tin nói: "Đừng lo lắng, một ngón tay tôi cũng sẽ không động tới."

Ông chú vừa thấy cậu ta quả quyết, trực tiếp quay đầu chỉ đạo Lưu Dương: "Đi, lập tức đi chuẩn bị."

Càn Long chà xát bàn tay nói tiếp: "Chú à, cháu có chút yêu cầu nhỏ."

Chú của Lưu Dương nghiêng đầu hỏi: “Yêu cầu gì?”

"Tôi muốn lấy tiền trước." Càn Long nuốt nước miếng nói: "Chúng tôi đều ở đây, tiền cũng phải để bạn tôi cầm, chuyện này nếu làm xong, tiền chúng tôi trực tiếp lấy đi, chuyện này không thành, sẽ đem tiền trả lại cho ngài."

Chú của Lưu Dương cau mày, phụng phịu hỏi: "Cậu không tin tôi?"

Càn Long không kiêu ngạo không nịnh nọt nói: Không phải vì tin tưởng hay không tin tưởng, dù sao, chúng tôi lần đầu tiên giải quyết mấy chuyện thế này."

Chú của Lưu Dương quay đầu liếc nhìn những người đàn ông trung niên áo trắng bên cạnh, lông mày chậm rãi giãn ra, gật gật đầu nói: "Được!"

Không tốn nhiều công sức, ai đó đã gửi đến một chiếc túi xách với mười xấp tiền giấy mới tinh được xếp gọn gàng trong túi.

Càn Long trực tiếp đưa túi xách cho Lô Ba Ba, cười nói: "Ba Ba, cậu đi về cùng mấy người này chờ tôi và Lang Lãng, nếu chúng tôi thành công, cậu liền đưa tiền về nhà chờ, nếu chuyện không thành, cậu cũng làm chuyện không nên, trả lại tiền cho ông chú."

Lô Ba Ba thất vọng nói: "Hai người sẽ không đưa tôi đi cùng à?"

àn Long nhảy dựng lên vỗ đầu Lô Ba Ba cười mắng: "Cậu có bị ngốc không? Vai trò của cậu lớn hơn hai chúng tôi rất nhiều. Nhìn xem bên ngoài có bao nhiêu xã hội đen, nếu có ai biết chúng ta có một trăm vạn tệ không phải người sống ta chết sao." Không nói quá , cậu hiện tại quan trọng như điện thoại di động của tôi vậy."

Lô Ba Ba lúc này mới khôi phục thần thái, gãi gãi mặt cười gian xảo nói, tôi hiểu ý của anh khi nói như vậy.

Trong toàn bộ quá trình, Chú của Lưu Dương đều không nói chuyện, chỉ đứng cạnh đánh giá chúng tôi.

Nói chuyện một lúc, Lưu Dương cũng đã trở lại, đem đưa thùng xăng và con dao gọt hoa quả bọc giấy báo đưa cho Càn Long, nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng, cậu nhớ phải cẩn thận."

Càn Long vỗ vai Lưu Dương cười nói: "Khi quảng trường thịt nướng của chúng tôi hoàn thành, tôi sẽ cho cậu VIP miễn phí cả năm."

Sau vài câu chào hỏi đơn giản, Càn Long ra hiệu cho tôi cầm thùng xăng, cậu ta dắt con dao gọt hoa quả sau thắt lưng, sau khi làm xong việc cúi đầu chào Chú của Lưu Dương nói: "Chú, nếu chúng tôi may mắn làm được, hy vọng ngài. ."

Chú của Lưu Dương ngầm hiểu ngắt lời: "Mười vạn cũng chỉ là hai bữa cơm tôi mời lãnh đạo, không đáng để hãm hại mấy đứa nhỏ như mấy cậu."

"Vậy được" Càn Long khoa tay múa chân ra hiệu ok, dẫn tôi trực tiếp đi ra khỏi nhà kho, lập tức đi vào phía cửa nhà trệt , Càn Long hạ giọng nói: "Lang Lãng, nhiệm vụ của cậu rất đơn giản, sau khi vào nhà, xem sắc mặt tôi rồi đổ xăng, những chuyện khác cứ giao cho tôi."

Tôi lo lắng hỏi: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì ?"

Càn Long liếm liếm môi, vờ như không nghe thấy rồi sải bước đi về phía trước.

Trước cửa nhà, Lý Tuấn Phong cùng Trương Bằng đang ngồi xổm trên mặt đất và hút thuốc, khi thấy chúng tôi chen vào, Lý Tuấn Phong thô bạo quát lớn: "Ai cho chúng mày tới đây? Mau cút đi."

Càn Long nhổ nước bọt dưới chân Lý Tuấn Phong, Lý Tuấn Phong nổi giận, vừa định đứng dậy thì Lưu Dương vội vàng chen vào từ đám người, túm lấy Lý Tuấn Phong thấp giọng nói: "Anh Phong, chú tôi bảo bọn họ đến. ."

Nghe xong Lưu Dương giải thích, Lý Tuấn Phong nghiêng qua cười lạnh nói: "Bọn nó mà có thể đem hai ông bà già đó đưa đi, tao sẽ lấy đầu đi làm ống nhỏ.”

Càn Long khinh thường nói: "Thằng ngu, ngu ngốc thì về nhà. Khó coi như vậy còn muốn làm ống nhổ cho tao? Nằm mơ đi ."

Không đợi Lý Tuấn Phong chửi đổng, Càn Long đã ra hiệu, chúng tôi trực tiếp đi tới căn nhà, cười với người đàn ông trung niên đang ngồi trên xe lăn nói: “Chú à, ngồi ở cửa một ngày có mệt không? Tôi sẽ đẩy chú vào nhà và nói chuyện nhé? Chỉ tôi và bạn tôi. "

Ông già chớp chớp mắt, than thở: "Với hai đứa nhỏ chúng mày thì có chuyện gì để nói chứ ?"

Mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, Càn Long chống tay lên xe lăn nói: "Nói chuyện ông quan tâm đi. Ông chủ là chú của tôi, ông ấy hỏi tôi chuyện thêm tiền giờ còn muộn không."

Nhìn thấy quả nhiên chỉ có tôi cùng Càn Long, ông lão cũng buông lỏng cảnh giác, cười ha hả uy hiếp: "Tốt nhất đừng chạm vào tôi, đụng đến tôi một chỉ một ngón tay, bà lão nhà tôi sẽ nằm ngay xuống mặt đất."

Càn Long đang nói chuyện phiếm với người đàn ông trung niên: "Yên tâm, tôi chết cũng không để ông rụng một sợi tóc ."

Đem ông ta đẩy vào nhà, tôi thuận tay đóng cửa vào.

Trước đây tôi ở xa, nhìn chỉ biết trên sân thượng có hơn chục cụ già, bà già, vào nhà mới biết cũng có hơn chục cụ già tầm 60-70 tuổi, chẳng trách Lý Tuấn Phong xông tới mấy lần đều thất bại.

Nhóm người này cũng biết hưởng thụ , ở góc nhà có bình gas cùng một đống lớn rau dưa, thịt, một người phụ trách nấu nướng, giữa nhà là hai chiếc bàn dài làm bằng ván gỗ vụn. Nhìn thấy chúng tôi bước vào nhà, một nhóm lớn các cụ đều xúm lại.

Người trung niên ngồi trên xe lăn nheo mắt hỏi: "Muốn thương lượng thế nào?"

Càn Long biểu tình thong dong nói: "Chú à, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Càn Long, đây là bạn tôi Vương Lãng, chúng tôi có nhiệm vụ là mang mọi người ra khỏi gian nhà."

Ông lão nở nụ cười: "Người trẻ tuổi, cậu đừng phí sức ."

Ông lão vừa nói xong, lão bà liền nằm trên mặt đất, tiếng rên rỉ, tiếng la hét và tiếng khóc như có công tắc khởi động vậy. . .