Đấu Thần

Chương 155: Thì ra là người




Đả tự: Sided Lovettt

***

Khẽ gật đầu một cái, trong ánh mắt kinh ngạc của thị vệ xung quanh, Lý Dật chậm rãi bước vào trong Nạp Lan Phủ, còn Cung Vô Song chần chừ một lát rồi cũng đi theo.

Thế nhưng Nạp Lan Khánh đã lui ra ấy, lại đưa ánh mắt đầy ý vị của mình liếc quanh Lý Dật và Cung Vô Song sau đó nhanh chóng đi theo.

Dáng vẻ có vài phần giống chủ nhà của Nạp Lan Khánh, tuy đã lui ra nửa bước, thế nhưng vẫn có thể kịp bước bên cạnh Lý Dật. Hắn dẫn đường rồi tiện tay giới thiệu trạch viện của Nạp Lan Gia.

Lý Dật ậm ừ nhìn theo lời giới thiệu của hắn vài lượt, rồi phát hiện phủ viện hào hoa của Nạp Lan Gia này quả nhiên không tồi. Chưa nói đến tòa kiến trúc xa hoa quá mức, chỉ nói đến hoa cỏ bên trong đại viện, có thể nhìn ra nét độc đáo trong ấy. Bỏ đi những cái khác không nói, Nạp Lan Gia quả nhiên là nhất bá của Vân Thủy Thành, nhất bá của khu vực Tây Bắc này. Quyền thế như vậy, Lý Gia chắc chắn không thể nào sánh được.

Bước đi trên con đường nhỏ lát đá xanh, xung quanh lại mập mờ phát ra mấy phần sát khí, cơ hồ trong mỗi một góc tối đều đang có vô số cường giả ẩn nấp ở đó.

Lý Dật dĩ nhiên rất rõ, cho dù là Nạp Lan Gia Tộc có hưng thịnh thế nào, cũng không thể làm được đến mức này. Nếu hắn đoán không sai, bố trí phủ viện của Nạp Lan Gia này có lẽ có chỗ quan trọng nào đó, vì vậy mới hình thành một khí thế như vậy.

Còn hộ vệ đang mai phục ở bóng tối kia, có lẽ không cần đến mấy người đã có thể chú ý đến phần lớn các nơi, theo dõi hoàn toàn khác với bảo vệ. Có lẽ bao năm nay Nạp Lan Gia cũng không có nhiều người có gan đến gây chuyện, vì vậy, bố trí ngoài lỏng trong chặt cũng chỉ như vậy mà thôi.

Tựa hồ cảm giác được nhãn thần cổ quái của Lý Dật, Nạp Lan Khánh đi bên cạnh đã khẽ cười nói:

- Các hạ, lẽ nào phủ viện của Nạp Lan chúng ta có chỗ nào không được ổn sao?

Lý Dật khẽ cười, nói:

- Chỗ không ổn thì không có, chỉ có điều, ở gần đây có nhiều người rỗi rãi như vậy, ta không thích ứng lắm mà thôi... Không biết, Nạp Lan Khánh công tử có thích ứng không?

Nói rồi, ánh mắt của hai người chạm nhau, vị đạo bên trong vô cùng phức tạp.

Nạp Lan Khánh thoáng ngày người, sau chốc lát dừng lại, khẽ vỗ tay. Một lúc sau, Lý Dật đã cảm thấy, ánh mắt vốn đang nhìn chằm chằm mình lúc này đã giảm đi phần nào, hiển nhiên người xung quanh đã lui xuống rồi.

Nạp Lan Khánh lại trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói:

- Các hạ, ý của ngươi là...

Lý Dật nhàn nhạt nói:

- Nạp Lan Thiếu gia, chúng ta người ngay không nói lời gian. Tuy hai người chúng ta có chút thực lực, thế nhưng được Nạp Lan Thiếu gia đích thân tiếp kiến, cũng khó tránh có phần phô trương quá... Ta nghĩ Nạp Lan Thiếu gia hôm nay nể mặt như vậy, chắc rằng có chuyện gì cần nói chứ?

Sắc mặt của Nạp Lan Khánh thoáng sa sầm, sau chốc lát cười ha hả nói:

- Các hạ quả nhiên là người ngôn hành dứt khoát. Nếu đã như vậy, tại hạ cũng không khách khis nữa... Tuy ta không biết hôm nay các hạ đến Nạp Lan Gia chúng ta có việc gì, thế nhưng từ thái độ các hạ đối với xá muội tối qua, có lẽ cũng không phải là việc gì tốt phải không?

Lý Dật gật đầu, nói:

- Nói tiếp đi.

- Còn chuyện này thì có lẽ đối với các hạ mà nói lại vô cùng quan trọng... Thế nhưng với Nạp Lan Gia chúng ta mà nói, có lẽ là có thể có hoặc không. Thế nhưng vì chuyện này, các hạ có lẽ đã tính trước, nếu Nạp Lan Gia chúng ta không chấp nhận, thì sẽ động thủ...

Nạp Lan Khánh vẫn nở nụ cười trên mặt.

Lý Dật thoáng kinh ngạc nhìn vị Nạp Lan Khánh Thiếu gia trông chừng không được trọng dụng này...

Xem ra, lời đồn đúng là chó má. Không nói cái khác, chỉ dựa vào nhân lực và kiến thức của vị Nạp Lan Đại Thiếu gia này, đã vô cùng kinh người. Nghĩ tới đây, Lý Dật nở một nụ cười đầy ý vị, nói:

- Còn gì không?

- Lời ta muốn nói chỉ có vậy, cho dù các hạ có bao nhiêu lòng tin và chuẩn bị, cho rằng Nạp Lan Gia chúng ta sẽ chấp nhận yêu cầu của ngươi. Thế nhưng nếu Nạp Lan Gia chúng ta không chấp nhận... Vẫn mong các hạ đừng giở mặt.

Nạp Lan Khánh vẻ mặt đầy chân thành nói.

Lý Dật cười lạnh nói:

- Nếu Nạp Lan Gia các ngươi không chấp nhận, tại sao ta lại không thể giở mặt?

Nạp Lan Khánh cười ha hả, nói:

- Nếu các hạ muốn giở mặt, tại hạ dĩ nhiên cũng không ngăn chặn... Chỉ có điều, nếu đến lúc đó các hạ không trở mặt, có lẽ chúng ta còn có rất nhiều thứ có thể hợp tác, người nói đúng không? Các hạ...

Lý Dật khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn sang Cung Vô Song.

Vị Nạp Lan Thiếu gia này không những tâm tư thâm trầm, hơn nữa, còn dám nói chuyện này với một người vừa gặp mặt... Xem ra, lá gan cũng rất lớn, tính đánh cược cũng không nhỏ...

Còn về việc hắn rốt cuộc muốn làm gì, cơ hồ Lý Dật không cần nghĩ cũng đoán ra được.

Đôi bên đều là người thông minh, lời tiếp theo cũng không cần phải nói trắng hết ra.

Lý Dật cơ hô im lặng một hồi lâu, rồi nhàn nhạt nói:

- Nếu nghe xong yêu cầu của ta, Nạp Lan Thiếu gia vẫn có ý này, vậy thì có cơ hội, hợp tác cũng không phải không có khả năng... Chỉ là bây giờ, mọi việc còn quá sớm...

- Hay cho câu mọi việc còn quá sớm!

Nạp Lan Khánh vỗ tay:

- Đúng là tại hạ đường đột rồi... Vậy thì xin mời, ta nghĩ gia phụ đã đợi lâu trong đại sảnh rồi...

- Mời!

Hai người đưa mắt nhìn nhau, giống như chưa từng xảy ra điều gì, chậm rãi bước vào phía sau con đường. Chỉ là đồng thời, Lý Dật trong lòng lại cười lạnh liên hồi... Xem ra chuyện tranh quyền đoạt lợi này, cho dù là ở đâu, gia tộc thế nào, bất cứ lúc nào cũng đều là chuyện bình thường a!

Không lâu sau, một tòa đại sảnh rộng lớn vô cùng xa hoa đã hiện ra trong mắt của ba người. Trong đại sảnh cơ hồ đã có rất nhiều người ngồi, dường như cảm giác được ba người tới, có mấy ánh mắt cơ hồ cùng lúc quét tới.

Lại đi thêm vài bước, Lý Dật nhìn vào trong đại sảnh, sau đó trong ánh mắt không khỏi có vài phần cổ quái.

Ở vị trí thủ tọa trong đại sảnh đang có một trung niên nam tử. Hắn bình thản ngồi ở đó, cơ hồ không vì việc xuất hiện của đám người Lý Dật mà dao động. Nếu Lý Dật đoán không nhầm, người này chính là Gia chủ đương kim của Nạp Lan Gia Tộc, Nạp Lan Thiên Triết.

Ở phía hạ thủ của Nạp Lan Thiên Triết, lần lượt có hai người đang ngồi. Người bên trái là một công tử bột chưa đầy hai mươi, vẻ mặt của hắn hững hờ, cơ hồ như bất cứ ai đến cũng không ảnh hưởng đến hắn.

Hắn đeo một thanh trường kiếm chuối đen ở hông cơ hồ theo hơi thở của hắn, hai chiếc chuông nhỏ trên chuôi kiếm chốc chốc lại phát ra tiếng leng keng, leng keng. Tuy có độc đáo, thế nhưng nhìn thế nào cũng nhìn rất ẻo lả!

Ngồi đối diện hắn là hồng y thiếu nữ, dĩ nhiên chính là Nạp Lan Lâm. Chỉ có điều lúc này nàng lại khoác lên người bộ y phục hồng sắc tế nhị mà hiếm khi thấy nàng mặc. Thế nhưng sắc mặt lại tái nhợt phần nào, ánh mắt nhìn Lý Dật đầy vẻ rụt rè co ro khiến Lý Dật cảm thấy buồn cười.

Xem ra, việc làm của mình tối qua đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Nạp Lan Lâm Nhị tiểu thư a!

Còn ở phía hạ thủ của Nạp Lan Lâm... Hai người này quả thực lại càng ý vị rồi...

Diệp Khinh Vũ...

Miêu Khả...

Hai nhân vật này xuất hiện ở đây lúc này khiến Lý Dật rất kinh ngạc, thế nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi.

Còn đối diện với Diệp Khinh Vũ, là một thanh niên nam tử vẻ mặt anh tuấn. Đây là nhân vật duy nhất trong đại sảnh mà Lý Dật không nhìn ra thân phận, cũng không quen biết. Có điều người này về mặt tuy bình thản, thế nhưng dù nhìn thế nào, cơ hồ trên người hắn cũng toát ra mấy phần khí tức nguy hiểm.

Ánh mắt của Lý Dật liếc nhìn vào trong đại sảnh, cùng lúc đó, từng người cũng mang ánh mắt đầy ý vị nhìn lại.

Những người ở đây, đều là những nhân vật có danh tiếng hàng đầu ở Vân Thủy Thành, thậm chí là cả Đế quốc Thiên Phong. Tuy rằng họ cơ hồ cũng biết được, trong hai hắc y nhân có một cường giả Đấu Vương, thế nhưng không có cố tình lộ biểu tình này ra, chị chậm rãi đứng lên, chắp tay xem như là chào hỏi.

Đến lúc Lý Dật được Nạp Lan Khánh dẫn vào đại sảnh.

Nạp Lan Thiên Triết ngồi trên vị trí thượng thủ mới từ từ đứng dậy, đi lên vài bước rồi nhàn nhạt nói:

- Hai vị chắc rằng chính là người mà hôm qua tiểu nữ sơ ý đắc tội phải không. Ha ha, tại hạ là Nạp Lan Thiên Triết của Nạp Lan Gia... Tiểu nữ Nạp Lan Lâm có mắt không thấy Thái Sơn, sơ ý động chạm vào hai vị, vẫn mong hai vị đừng để ý.

Lý Dật nhàn nhạt cười, nói:

- Chuyện này dĩ nhiên chúng ta không để tâm rồi... Ha ha.

- Xin mời ngồi rồi nói chuyện tiếp.

Nạp Lan Thiên Triết tiện ý vẫy tay, ngay lập tức đã có hạ nhân cung kính mời Lý Dật và Cung Vô Song ngồi vào ghế mé bên trái, ngồi cùng nhân vật mà Lý Dật không biết. Còn Nạp Lan Khánh cũng nhanh chóng lui xuống vài bước. Có điều thân phận của vị Nạp Lan Đại Thiếu gia này cơ hồ cũng chẳng ra sao, chỉ là ngồi cạnh luôn vào chỗ chưa ai ngồi.

Nạp Lan Thiên Triết lại cười ha hả, nói:

- Tuy rằng không biết hôm nay hai vị đến vì chuyện gì, có điều nếu như đã tới cũng đều là khách rồi... Nào nào nào, ta xin giới thiệu trước với hai vị những nhân vật ở đây.

- Đây là tiểu nữ Nạp Lan Lâm, chắc rằng không cần giới thiệu nữa... Còn người này là khuyền tử Nạp Lan Hạ.

Nói rồi, Nạp Lan Thiên Triết đã tiện tay chỉ sang gã công tử bột ẻo lả kia.

Lý Dật ánh mắt vụt lóe, nói:

- Thì ra đây chính là Nạp Lan Hạ công tử, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, thấy rồi còn hơn cả nghe a! Không nói cái khác, chỉ nhìn phong thái của Nạp Lan Hạ công tử đã thấy kinh người rồi.

Nghe lời nói không biết là châm biếm hay nịnh hót của Lý Dật, Nạp Lan Hạ chỉ khẽ mỉm cười, nói:

- Các hại khách khí rồi...

- Vị này chính là Hồng Vũ Thiếu gia của Hồng Gia Đế Độ, chắc rằng các hạ cũng đã nghe qua đại danh rồi!

Nạp Lan Thiên Triết lại chỉ vào gã mà Lý Dật không quen biết.

Hồng Gia?

Lý Dật khẽ co rụt mắt lại, những cũng kịp phản ứng. Thực lực Tứ Đại Thế Gia Đế Đô trước giờ tương đương nhau, Hồng Gia nghe nói không dựa vào thế lực gì lớn, cũng có thể ngang hàng với Diệp Gia và Tông Gia, xem ra quả nhiên không đơn giản. Còn về vị Hồng Vũ Thiếu gia này mà...

Cũng tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.

- Ha ha, thì ra là Hồng Vũ Thiếu gia, sớm đã nghe đại danh của Hồng Vũ Thiếu gia, đúng như sấm nỗ bên tai...

Lý Dật nhàn nhạt cười.

Vị Hồng Vũ Thiếu gia này có vẻ như tính khí tốt, chỉ khẽ chắp tay thi lễ, cũng không nói gì nhiều lời.

Nạp Lan Thiên Triết lại cười ha hả, nói:

- Còn hai vị này, lại càng là nhân vật đỉnh đỉnh đại danh... Vị này là...

Lý Dật chợt ho khan một tiếng, trong ánh mắt dõi nhìn của Nạp Lan Thiên Triết, mim cười nói:

- Đây không phải là Diệp Khinh Vũ tiểu thư và Miêu Khả trưởng lão sao... Đúng là đã lâu không gặp rồi!

Lời vừa dứt, mọi người trong đại sảnh đều kinh ngạc.

Phải biết rằng Nạp Lan Gia tối qua tốn rất nhiều công sức mới điều tra ra một chút tin tức. Chính là hai hắc y nhân này, rất có khả năng là hai nhân vật thần bí xuất hiện trong Thương đội Hàn Gia. Một người trong đó là cường giả Đấu Vương, còn hai vị cường giả này, cơ hồ cũng đến không có hảo ý gì. Vì vậy hôm nay tuy gặp, thế nhưng vẫn đem theo người của Hồng Gia và Diệp Gia, rõ ràng đã vô cùng thận trọng.

Thế nhưng người này, lại quen biết với Diệp Khinh Vũ và Miêu Khả?

Lẽ nào, là người đến từ Đế Đô?

Vì từ lúc bước vào, Cung Vô Song không nói lời nào, rất nhiều người đều mặc nhận nàng có lẽ là thân phận tùy tùng. Chỉ có thân phận của Lý Dật lại khiến nhiều người nhìn không ra.

Nếu như biết được tên này từ đầu tới, thì càng hay.

Dù gì trong Đế quốc Thiên Phong rất nhiều lão quái vật thích che giấu thân phận, thế nhưng truyền nhân của họ lại thỉnh thoảng hành tầu ở Đế quốc. Thế nhưng hai người dáng vẻ thần bí cổ quái này, dường như lại có quen biết với Diệp Khinh Vũ...

Cảm giác bên trong đúng là khiến người khác khó dò rồi.

Chỉ có điều, may mà lúc này Lý Dật cũng không muốn che giấu mình, dù gì đến lúc này, chắc chắn cũng phải bày tỏ thân phận rồi.

Hắn chỉ khẽ cười, sau đó tay phải khẽ kéo chiếc áo choàng xuống ngay lập tức cả người lộ ra, mọi người đã nhìn rõ một thiếu niên về mặt như cười như không.

Diệp Khinh Vũ đang ngồi ngay ngắn ở đó chợt biến sắc, đứng bật người dậy, trợn mắt nhìn Lý Dật, nghiến răng nói:

- Lý... Dật... Thì ra là ngươi!