Đấu Thần

Chương 173: Trùng trùng biến cố




Đả tự: Sided Lovettt

***

Một biến cố bất ngờ như vậy, khiến không khí trong đại sảnh như đông cứng lại, cho dù là người của Nạp Lan Gia, nhất thời cũng không kịp phản ứng.

Sau một hồi, Nạp Lan Hạ mới nhàn nhạt cười nói:

- Vệ Hàn đại nhân, ngài đang có ý gì vậy?

Vệ Hàn cười lạnh một tiếng đáp:

- Chuyện gì, lẽ nào người lại không rõ sao?

Nạp Lan Hạ khẽ lắc đầu, nói:

- Tại hạ tự thấy chưa từng làm việc gì để Thành Chủ đại nhân phải đối đãi như vậy? Thành Chủ đại nhân, ngài cần nhớ lấy một chuyện! Nơi này là Nạp Lan Phủ! Không phải Thành Chủ phủ của ngài! Không phải là nơi người có thể làm bừa... Nếu như hôm nay người không nói được lý do, ngươi có tin Thành Chủ của Vân Thủy Thành này không còn là họ Vệ nữa không?

- Ha ha ha...

Vệ Hàn ngửa mặt cất một tràng cười dài, sau chốc lát, hắn quát đanh lại:

- Không cần phí lời với hắn! Bắt lấy!

- Vâng!

Theo tiếng quát, mấy binh sĩ dẫn đầu đã giơ binh khí trong tay ra, bổ người lao tới, đấu khí trên vũ khí của họ trào ra, hiển nhiên là toàn lực xuất thủ!

- Hừ! Ngươi tưởng Nạp Lan Hạ ta dễ bị ức hiếp vậy sao?

Nạp Lan Hạ cười lạnh một tiếng, đứng nguyên chỗ không động đậy, thế nhưng khi vũ khí chạm tới người hắn, hắn chi khẽ đạp chân, đã nhìn thấy một luồng đấu khí hóa hồng sắc trào ra từ lòng bàn chân hắn giống như lốc xoáy bao trọn lấy cả người.

Keng!

Một âm thanh lanh lảnh vang lên, những vũ khí đánh vào người Nạp Lan Hạ trong chớp mắt biến thành mảnh vụn, trong mấy binh sĩ có kẻ thực lực thấp nhất đã lào đảo lui về sau mấy bước, sau đó phun ra một búng máu!

- Được lắm! Được lắm! Xem ra không chỉ là Nạp Lan Hạ, ngay cả Nạp Lan Gia cũng muốn tạo phản sao?

Vệ Hàn tu miệng lại, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn Nạp Lan Bá:

- Lão gia tử, chắc rằng ngươi cũng rõ, trong Vân Thủy Thành này chí ít ta cũng năm trong tay mười vạn binh mã! Tuy rằng trong mắt Nạp Lan Gia các ngươi, binh mã bình thường không có chút ý nghĩa gì, có điều nếu ngày nào đó ta hạ quyết tâm xuất thủ, ngươi có tin hôm nay ta có thể diệt cả Nạp Lan Gia không?

Nạp Lan Bá khóe mắt giần giật, sau chốc lát, mới thở ra một tiếng, thấp giọng nói:

- Hạ nhi, không được động thủ!

Sau đó, ông lại nhìn Vệ Hàn, trầm giọng nói:

- Vệ Hàn đại nhân, rốt cuộc Hạ nhi nhà ta đã phạm tội gì, lại khiến Vệ Hàn đại nhân giận dữ như vậy? Ta nghĩ, quan hệ hai nhà chúng ta trước giờ đều không xấu, có gì hiểu lầm, cũng không phải không thể nào nói rõ, đúng không?

- Hiểu lầm?

Vệ Hàn cười lạnh một tiếng, sau chốc lát nhàn nhạt đáp:

- Được, hôm nay ta nề mặt Nạp Lan lão gia tử...

Sau đó hắn chậm rãi liếc nhìn Nạp Lan Hạ, nhàn nhạt nói:

- Nạp Lan Thiếu gia, La Thanh sống ở Thành Chủ phủ của ta, chắc rằng ngươi cũng biết chú?

Nạp Lan Hạ khẽ nhíu mày, nói:

- Quan hệ của ta và La Thiếu gia cũng tốt, thế nhưng có ảnh hưởng gì sao?

Vệ Hàn lạnh lẽo cười, đáp:

- Tối qua La Thanh nhận được một mật thư, bèn đem hết người bên cạnh hắn cùng xuất thành. Đến hôm nay, phía người của ta đã tìm thấy một đống thi thể của họ ở ven rừng ngoại thành! Người nào chết cũng rất thảm thương! Ngay cả đường sống cũng không có... Hôm nay ta đã đi khắp nơi điều tra, người gửi mật thư đó tới, chính là thân vệ của Nạp Lan Hạ ngươi! Vì vậy, Nạp Lan Thiếu gia, hôm nay nếu như ngươi không cho ta một lời giải thích, ngươi đừng mong sống bước ra khỏi đại sảnh này!

Vừa dứt lời, người trong đại sảnh đều ngạc nhiên. Tuy rằng rất nhiều người đều không biết, La Thanh rốt cuộc là nhân vật thế nào, thế nhưng nhìn bộ dạng giận dữ lúc này của Vệ Hàn, Nạp Lan Hạ cơ hồ đã dính vào rắc rối không nhỏ a!

Nạp Lan Gia tuy rằng cơ cơ nghiệp lớn, thế nhưng nếu trở mặt với Thành Chủ...

Rất nhiều người lúc này trong lòng không khỏi cười thầm.

Chính lúc mọi người trong đại sảnh đang chìm vào suy tư, hai đạo nhân ảnh vụt hiện trên

xà ngang của đại sảnh

Sự chú ý của mọi người trong đại sảnh đều bị cuốn vào biến cố ở dưới, không ai chú ý tới hai người đột ngột xuất hiện trong đại sảnh,

Bước vào trong bóng tối, khẽ nhích bước chân.

Lý Dật khẽ cười nói:

- Không ngờ Nạp Lan Khánh quả nhiên có chút bản lĩnh, lại có thể tạo ra nộ hỏa của Vệ Hàn...

- Uhm.

Cung Vô Song khẽ gật đầu:

- Tên Vệ Hàn này không đơn giản, theo như ta biết, thực lực của hắn cũng là ở khoảng Đấu Sư Đỉnh phong. Thêm vào đó, hắn được một số người hoặc là công khai hay ngấm ngầm nâng đỡ để đối đầu với Nạp Lan Gia, vì vậy bối cảnh sau lưng cũng không đơn giản. Cho nên, ta nghĩ Vệ Hàn đến gây chuyện, cho dù là Nạp Lan Bá cũng chỉ có thể ngoan ngoãn giao người ra... Nếu nhìn từ điểm này, Nạp Lan Khánh cơ hồ đã thắng một bước rồi!

Lý Dật bĩu môi nói:

- Có lợi hại thế nào, La Thành là do chúng ta giết, còn ta thấy Nạp Lan Bá đó, có lẽ cũng không muốn lo nhiều đến nội đấu trong gia tộc, bằng không lẽ nào lại để chuyện này dễ dàng xảy ra như vậy?

- Ai biết được? Chúng ta tiếp tục xem đi, theo kế hoạch, lúc này không phải lúc chúng ta hiện thân!

Cung Vô Song nhàn nhạt nói.

Sau đó, hai người trên xà ngang đều từ từ phong bế hô hấp, ánh mắt như cười như không nhìn vào trong đại sảnh.

Trong đại sảnh, thủ chưởng vốn đang buông thõng của Nạp Lan Hạ bất giác nắm chặt lại. Sau chốc lát, hắn mới hít vào một hơi, nhàn nhạt nói:

- Vệ Hàn đại nhân vậy là có ý gì? Lẽ nào người muốn nói, La Thanh là do ta giết sao? Không sai, ta và La Thanh các hạ cũng có chút giao tình, thế nhưng ta nghĩ ta và hắn cũng chưa tới mức cần phải kết mối "sinh tử chi giao" chứ?

- Thật sao...

Vệ Hàn âm lãnh cười:

- Vậy thì tại sao La Thanh các hạ trước giờ ở trong Thành Chủ phủ của ta đều an nhàn vô sự, vừa bị người gọi ra ngoài, thì lại chết một cách khó hiểu như vậy? Có lẽ, cái chết của hắn thật sự không liên quan đến ngươi! Thế nhưng Nạp Lan Hạ! Ngươi không rõ thân phận của La Thanh các hạ quan trọng như thế nào. Nếu như vị đứng sau lưng hắn biết hắn chết, ta nghĩ đừng nói là Nạp Lan Gia, cho dù là Vân Thủy Thành cũng sẽ bị hắn tắm máu rồi!

Vừa dứt lời, không khí trong đại sảnh lại đông cứng lại. Rất nhiều người đều biết, Vệ Hàn không phải là người ăn nói tùy tiện, lúc này hắn nói người đứng sau tên La Thanh đã chết đó sẽ máu rửa Vân Thủy Thành, vậy thì cũng không có chút khoa trương nào!

Như vậy há chẳng phải là nói, thân phận của La Thanh vô cùng ghê gớm sao?

Nhìn tình hình trước mắt, cơ hồ tên có thân phận kinh người ấy chính là chết trong tay của Nạp Lan Hạ?

Rất nhiều người không khỏi thầm nuốt nước bọt, sau đó từ từ dịch chuyển sang bên. Mọi người đều là người thông minh, chuyện này, không cần can thiệp thì không nên can thiệp sẽ tốt hơn...

Còn nhiều người đã thầm hối hận trong lòng, tại sao mình lại đến góp phần náo nhiệt này!

Nếu lát nữa, người của Thành Chủ phủ và người của Nạp Lan Gia đánh nhau, vậy thì đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết rồi!

Trong bầu không khí đang đông cứng lại, Nạp Lan Hạ bất chợt nhíu mày, rồi lại giãn ra...

- Với bản lĩnh của La Thanh mà còn chết sao, lẽ nào tên Lý Dật đó cũng có con bài bí mật mà ta không biết?

Một ý nghĩa vụt hiện trong đầu hắn, chỉ có điều, tình hình lúc này không cho phép hắn được suy nghĩ, và lúc này cần phải để hắn xử lý cho tốt.

Lập tức, Nạp Lan Hạ khẽ hít vào một hơi, mỉm cười rồi thấp giọng nói:

- Vệ Hàn đại nhân, cái chết của La Thanh các hạ, tại hạ cảm thấy vô cùng nuối tiếc... Chỉ có điều, Nạp Lan Hạ ta và La Thanh trước giờ không có thâm thù đại hận gì, ta cần gì phải giết hắn? Vì vậy... Ha ha, Vệ Hàn đại nhân nếu muốn vu oan giá họa thì tìm người tốt hơn một chút đi! Lựa chọn Nạp Lan Gia chúng ta đúng là không được hay lăm... Hay là nói có người nào đó có dã tâm gì đó, cố ý châm ngòi thổi lửa ở đằng sau, muốn phá hoại mối quan hệ của hai nhà chúng ta. Ha ha, Vệ Hàn đại nhân cũng là người thông minh, chắc rằng sẽ không bị che mắt như vậy chứ?

Vệ Hàn lạnh lùng nói:

- Cho dù điều người nói có lý, vậy ngươi giải thích thế nào, hôm qua tại sao người lại sai người gửi mật thư cho La Thanh?

Nạp Lan Hạ nhàn nhạt đáp:

- Nếu Vệ Hàn đại nhân có chứng cứ vậy thì cứ mang ra đây, nếu không có chứng cứ, mong đại nhân đừng tùy tiện nói xấu ta...

Vệ Hàn lạnh lùng cười một tiếng, sau chốc lát lại cười dài, đáp:

- Được! Nạp Lan Thiếu gia quả nhiên là miệng lưỡi sắc bén! Hôm nay ta sẽ cho người xem chứng cứ, để người tâm phục khẩu phục! Ngươi nói đây là gì?

Dứt lời, Vệ Hàn tiện tay quăng ra, một tờ giấy trắng đã bị quăng vào không trung dưới đấu khí đang bốc lên của hắn không ngừng phấp phới...

Trên tờ giấy trắng, một dòng chữ lớn huyết sắc vô cùng bắt mắt...

- La Thanh huynh, tiểu đệ hẹn gặp ở khu rừng nhỏ ngoại thành... Nạp Lan Hạ!

Tờ giấy vừa bay ra, Nạp Lan Hạ đã đanh mặt lại, có điều hắn vẫn mỉm cười, nói:

- Vệ Hàn đại nhân, nếu đây chính là chứng cứ, vậy thì lúc nào ta cũng có thể cho ngươi một nghìn một vạn tờ, ngươi muốn bao nhiêu ta cũng có bấy nhiêu! Ngươi cảm thấy thứ này có ý nghĩa sao?

- Ha ha ha... Đối với ngươi mà nói thì không có ý nghĩa gì, nhưng với ta, lại có rất nhiều ý nghĩa!

Vệ Hàn cười lạnh một tiếng:

- Nếu Nạp Lan Thiếu gia hôm nay đi với ta thì bỏ qua, ta bảo đảm chuyện này trước khi chưa điều tra rõ sẽ không chạm vào một sợi tóc của Nạp Lan Thiếu gia, nếu không bằng lòng, vậy thì đừng trách ta không khách khí!

Nạp Lan Hạ vỗ tay, nhàn nhạt nói:

- Vệ Hàn đại nhân không ngại cứ thử xem!

- Ngươi nói ta không dám sao?

Vệ Hàn vỗ tay:

- Động thủ!

- Khoan đã!

Khẽ quát lên một tiếng, sau đó, từ sau bình phong của đại sảnh, Nạp Lan Thiên Triết từ từ bước ra.

Chỉ thấy, hắn khẽ chắp tay, nói:

- Vệ Hàn đại nhân, không biết có thể nể mặt Nạp Lan Gia chúng ta... Hôm nay là đại thọ của lão gia tử, nếu huyên náo như vậy, đối với ngài cũng không có ích lợi gì. Cùng lắm ta đồng ý với Vệ Hàn đại nhân, ngày mai, nhất định sẽ đích thân đưa Hạ nhi đến Thành Chủ phủ, coi như đáp tội, được không?

Vệ Hàn lạnh lùng đáp:

- Nạp Lan Thiên Triết, chúng ta cũng là giao tình từ lâu, đừng nói ta không nể mặt ngươi. Cái chết của La Thanh, sự thể trọng đại, người đứng sau lưng hắn, thậm chí Thất Hoàng của Đế quốc cùng xuất hiện, cũng không thể gánh được! Nếu như người thức thời thì giao hắn ra, còn nếu muốn động thủ, Vệ Hàn ta cũng không sợ Nạp Lan Gia các ngươi!

- Chuyện này...

Nạp Lan Thiên Triết nhíu mày, sau chốc lại thở dài nói:

- Hạ nhi, ngươi cứ cùng Vệ Hàn đại nhân đi một chuyến đi. Mọi người đều đã quen biết từ lâu, ta nghĩ Vệ Hàn đại nhân cũng không làm gì ngươi đâu! Vệ Hàn đại nhân, hôm nay ta cũng như nể mặt người, thế nhưng nếu Hạ nhi nhà ta có mệnh hệ nào trong tay ngươi! Ngươi cũng đừng trách ta không khách khí!

Vệ Hàn khẽ gật đầu, ra dấu tay, binh sĩ bên cạnh đều lui xuống sau đó hắn mới thở ra một hơi, nhàn nhạt nói:

- Nạp Lan Gia chủ hãy yên tâm, Vệ Hàn ta không phải kẻ không biết nặng nhẹ. Nếu điều tra rõ chuyện này không liên quan đến lệnh công từ, vậy thì ta sẽ đến tạ lỗi, còn hôm nay xin cáo từ!

Dứt lời, Vệ Hàn ra dấu tay, ngay lập tức đám binh sĩ kéo Nạp Lan Hạ đi.

Nạp Lan Hạ nhìn chăm chăm vào Nạp Lan Thiên Triết, thấy hắn khẽ lắc đầu, mới cười lạnh một tiếng, rồi bước ra khỏi đại sảnh trong ánh mắt cảnh giác của đám binh sĩ.

Chuyện Nạp Lan Gia ngày hôm nay, có thể nói là một trận sóng gió, người nào cũng đều cho rằng, Nạp Lan Gia sẽ động thủ với Vệ Hàn, không ngờ mọi chuyện lại được dẹp yên như vậy...

Nạp Lan Gia này, lúc nào trở nên dễ nói chuyện như vậy?

Trong lòng mọi người đều cảm thấy nghi ngờ, thế nhưng tình hình này lại không có ai dám nói thêm một lời. Nếu như để Nạp Lan Gia động nộ, vậy thì... Chuyện này sẽ vô cùng thú vị!

Nạp Lan Thiên Triết chắp tay đứng ở trong đại sảnh, khẽ cau mày, vẻ mặt vô cùng khó chịu, sau chốc lát, vẻ mặt của hắn mới thoáng giãn ra, chắp tay với xung quanh, nhàn nhạt nói:

- Ha ha, không ngờ Nạp Lan Gia lại để cho chư vị cười chê rồi... Quả thực vô cùng hổ thẹn... Có điều, vẫn mong chư vị đừng khách khí, yến thọ hôm nay vừa mới bắt đầu thôi!