Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu

Chương 16: Kẻ thù trở về




Giẫm bước chân vui vẻ, khe khẽ hát điệu hát dân gian, Tiếu Trác từ công ty trở về lúc này giống như học sinh đạt điểm 10. Anh họ quả nhiên không hổ là giáo sư về quản lí doanh nghiệp, không tới vài ngày đã bước vào tính trạng giải quyết gọn gàng việc công ty! Lại thêm sự trợ giúp của Tần Như bên Đài Loan, tiền đồ của Roland-Andy nhất định sẽ sáng sủa!

Có điều khi nhìn thấy Mercedes- Benz trước cửa Lãnh trạch, nụ cười trên khóe miệng tắt ngúm —— Lãnh Vũ Hiên đã về rồi.

“Sao mà nhanh thế, không phải là ngày kia ư?” Hít hơi thật sau, cô điều chỉnh lại tâm trạng, mang theo nụ cười vui vẻ bước vào Lãnh trạch, “Vũ Hiên! Vũ Hiên! Anh về rồi! Em rất nhớ anh!”

“Nói gì vậy, cưng! Em chẳng phải luôn ở bên anh sao?” Lãnh Vũ Hiên toàn thân đầy mùi rượu, ôm chặt Tiếu Trác chạy tới bên cạnh, “Có phải lại nhớ anh rồi, Gia Hân!”

“Vũ Hiên, em là Tiếu Trác!” Cô giật tay hư của Lãnh Vũ Hiên ra, trong mắt ngập sự đau khổ, “Mấy ngày này, anh đều ở cùng với “Gia Hân” đó hả?”

“Phu nhân, cô đừng để ý thiếu gia!” Bà Lưu cầm khăn ướt lập tức từ phòng vệ sinh đi ra, “Cậu ấy say rồi.” Bà Lưu hết sức an ủi cô, “Cậu ấy vừa về, không thể thiếu được bữa tiệc chiêu đãi…”

“Cháu biết rồi.” Cô tủi thân cụp mí mắt xuống, “Cháu đi pha trà giải rượu.”

“Ôi, đứa trẻ đáng thương.” Nhìn dáng Tiếu Trác chạy vào nhà bếp, bà Lưu không nén được lại thấy đau lòng.

“Chuông……”

Bà Lưu đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp chạy ra phòng khách nhấc điện thoại: “Alo? ….. Xin đợi lát, Tiếu lão gia.”

“Phu nhân, điện thoại!” Bà Lưu vội chạy vào thư phòng gọi Tiếu Trác đồng thời nói nhỏ: “Của cha cô.”

“Cháu biết rồi, bác Lưu.” Tiếu Trác bước nhanh về phía phòng khách, bối rối nhận điện thoại: “Alo, cha à.”

“Lãnh Vũ Hiên, thằng ranh con đó đâu? Cho nó nghe điện thoại!” Tiếu Thiên Hào hét to bên đầu kia điện thoại.

“Cha, anh ấy bàn bạc làm ăn bên nước ngoài suốt, trưa nay vừa xuống máy bay, đang nghỉ trong phòng….”

“Bàn bạc làm ăn bên nước ngoài cái gì chứ, con gái ngốc của ta! Nó ăn chơi trác táng bên cạnh nữ mình tinh tên “Gia Hân” ở Pháp!”

“Cha, anh ấy không có, anh ấy chỉ là …..”

“Tin tức của cô nhanh thật đấy!” Lãnh Vũ Hiên ngủ trong phòng không biết lúc nào đã tới phòng khách cướp lấy ống nghe trong tay Tiếu Trác.

“Tên họ Lãnh kia, tôi cảnh cáo cậu, cậu còn làm việc có lỗi với con gái tôi, tôi sẽ….”

“Ông sẽ thế nào!?” Lãnh Vũ Hiên cười lạnh, ngắt lời đe dọa của Tiếu Thiên hào, “Lúc đầu là do con gái ông muốn lấy tôi! Bây giờ cô ta là vợ tôi, tôi thích làm gì cô ta thì làm!”

“Cậu, cậu đừng quá đáng! Có việc gì thì cứ nhằm vào tôi này, Tiểu Trác vô tội!”

“Sao, ông đau lòng rồi ư?” Lãnh Vũ Hiên liếc liếc Tiếu Trác mặt trắng bệch ngồi trên sô fa, tàn nhẫn cười, “Tôi phải nhằm vào cô ta! Tôi chính là muốn dày vò cô ta! Là con gái của Tiếu Thiên Hào không có tư cách nói vô tội!”

“Cậu….” Tiếu Thiên Hào cầu xin bên đầu kia điện thoại: “Hãy tha cho con gái tôi, tôi sẽ hai tay dâng Tiếu Thị …..”

“Nếu tôi cần cái Tiếu Thị khiếm khuyết đó, còn chờ ông dâng hai tay ư?” Lãnh Vũ Hiên lạnh lùng nói châm biếm: “Trách thì trách ông làm quá nhiều việc trái với lương tâm, bây giờ chỉ còn cách con gái yêu quý của ông trả nợ.”

“Phịch——” Cuối cùng, dưới sự tàn phá của những lời nói vô tình của Lãnh Vũ Hiên, Tiếu Trác “cực kỳ bi thương” “ngất” xuống ghế sô fa.

“Phu nhân! Phu nhân!” Bà Lưu vội vàng nâng Tiếu Trác ngất trên ghê sô fa lên.

“Con gái ông ngất rồi, Tiếu Thiên Hào. Đừng nói với tôi, ông muốn bay từ Đài Loan sang thăm cô ta, ông không muốn thấy cơn thịnh nộ của tôi trút lên con gái ông đâu.” Không đợi Tiếu Thiên Hào phản ứng, Lãnh Vũ Hiên liền dập máy. Anh muốn khiến Tiếu Thiên Hào sống trong dày vò vì biết rõ con gái thay ông ta chịu khổ lại không thể giải cứu thậm chí đến nhìn con gái một chút cũng không được.

“Đưa cô ta vào phòng, dùng dầu cù là giúp cô ta day day thái dương.” Ném câu nói cho bà Lưu xong, Lãnh Vũ Hiên không thèm quay đầu bước ra khỏi Lãnh trạch, “chú Trần, chuẩn bị xe!”

“Sắc mặt cô ta sao mà kém thế? Là do thiếu máu hay do chịu sự kích động thái quá?” Lãnh Vũ Hiên ngồi trong xe lại không nén được nghĩ tới cảnh Tiếu Trác vừa bị xỉu. Kệ ông ta! Tiếu Thiên Hào lúc này nhất định đau lòng chết mất, hôm nay anh phải chúc mừng một chút.

“Phu nhân, đỡ chút nào chưa?” Bà Lưu đang dùng dầu cù là giúp Tiếu Trác day thái dương thấy cô chầm chậm mở mắt, không nén được thở phào.

“Ôi, tốt rồi. Ngoan ngoãn nghỉ ngơi chút đi, muộn một chút bác lại gọi cháu ăn cơm.” Bà Lưu đắp cho cô tấm chăn, ra khỏi phòng ngủ, hay là để cô ấy yên tĩnh chút đi vậy.

“Ọe——” Bà Lưu vừa ra khỏi, Tiếu Trác liền từ giường chạy vào phòng vệ sinh nôn ra một đống hỗn lộn, từ nhỏ cô đã ghét mùi dầu cù là. Tên Lãnh Vũ Hiên đáng chết thực sự có thù với cô, hiếm thấy thể hiện chút nhân tính, lại kêu bà Lưu dùng dầu cù là giúp cô sát thái dương!

Nói thực, cô rất khâm phục diễn xuất của Tiếu Thiên Hào. Từ khi cô được gả về Lãnh gia, ông ta thường gọi điện chất vấn Lãnh Vũ Hiên, dáng vẻ người cha tốt nhất thiên hạ. Khiến tên công tử bột tự cho mình thông minh dương dương tự đắc cho rằng đã nắm được chỗ đau của kẻ thù, mỗi ngày gật gù đắc ý trước bộ dạng đau khổ của cô và Tiếu Thiên Hào.

Một kẻ trí tuệ lý tính giả vờ bình tĩnh VS một tên ngốc tự cho mình thông minh chính là kết quả này. Chỉ là hơi có lỗi với bà Lưu vốn thương cô, hại bà lão luôn lo lắng cho cô.

Rửa sạch mùi dầu cù là trên huyệt thái dương, Tiếu Trác mở laptop, Lãnh Vũ Hiên trở về, sau này cô sẽ không thể tới công ty như bình thường nữa, thời gian tới cô chỉ có thể liên lạc với Mark và Tần Như qua mạng thôi.

Thời gian trôi đi theo tiếng gõ có tiết tấu từng phút từng giây của bàn phím. Tới khi 11 giờ đêm, Tiếu Trác vẫn không chút mệt mỏi ngồi bên máy tính đọc và phê sửa báo biểu thành tích kinh doanh mà Tần Như email qua.

“Bình——” Cửa bị mở không chút báo động trước, “Cô đang làm gì đấy?” Lãnh Vũ Hiên ánh mắt sắc bén nhìn hai má trắng nõn của Tiếu Trác đánh giá.

“Không có gì.” Tiếu Trác ngồi trước máy tính ngoan ngoãn cụp mi mắt xuống.

“Vậy sao vừa nhìn thấy tôi vào đã lúng ta lúng túng tắt máy tính?” Anh cởi vest ra lịch sự ngồi cạnh giường, sự thông minh lanh lợi trong mắt chỉ có tăng lên mà không giảm đi.

“Em chỉ là….”

“Chỉ là gì?” Anh bước lên dùng ngón tay nâng chiếc cằm đẹp đẽ của cô chất vấn.

“Chỉ là muốn gửi cho cha em thư điện tử.” Mí mắt cô vẫn cụp xuống như cũ, như con thỏ trắng nhỏ ở trong lồng quá lâu nhưng lại không dám phản kháng.

“Tại sao không ăn cơm?” Anh tháo cà vạt, vờ như thờ ơ hỏi.

“Em không đói.” Cô vẫn mềm mại như cây tơ hồng.

“Tôi khiến cô không ăn nổi à?” Anh lại ngồi xuống giường nhìn cô, dường như muốn tìm ra điều gì mà anh không biết từ mí mắt cụp xuống đó.

“Anh hận em, đúng không?” Đột nhiên, Tiếu Trác nhướng mí mắt lên đối mặt với ánh mắt sắc bén của Lãnh Vũ Hiên.

“Cô buồn chán quá à?” Có lẽ chưa bao giờ nhìn kỹ mắt cô, Tiếu Trác nhìn thẳng lại khiến anh có chút không thoải mái, “hay là việc phiền chán quá ít?”

“Em ……” cụp mí mắt xuống do dự một lúc, cô lại lần nữa đón nhận ánh mắt của Lãnh Vũ Hiên, “chúng ta li hôn đi.”

“Oa —— Dũng khí đáng quý!” Anh lộ ra nụ cười đẹp quỷ quái, “Có điều, tôi —— không —— đồng —— ý! Tiếu gia các người nợ tôi, vẫn chưa xong!” Nhìn cô một lát, anh đóng cửa “Ầm” một tiếng rồi rời đi.

“Nguy hiểm quá, xém chút bị nhìn thấy.” Tiếu Trác lại mở máy tính lần nữa, “Xin lỗi, ‘kẻ thù’ vừa đến kiểm tra phòng!” Cô thành thục gõ bàn phím, kể nguyên nhân đột nhiên tắt mát cho Tần Như và Mark.

“Có thể Email lại báo biểu thành tích kinh doanh vừa bị mất không?” theo kinh nghiệm phán đoán, Lãnh Vũ Hiên tối nay không ngủ ở phòng khách, thì ra ngoài hưởng lạc, xem ra hôm nay cô có thể an tâm làm việc rồi!

************************************&&&********************************************************

“Ha ha ha, chị dâu chị đừng nói mò nhé, điều đó sẽ ảnh hưởng tới giá cả thị trường của em.”

“Theo lời cậu nói, nam nữ tiếp xúc lâu sẽ nhớ ưu điểm của nhau, nhớ rồi trong lòng sẽ nảy sinh mến mộ. Cậu cũng là người thông minh, hà tất phải vịt chết vẫn nói ngang!”

“Chị dâu, em phải suy nghĩ khởi tố chị, điều này lại là bịa đặt hoàn toàn, gây ra scadal tình ái đấy…. ối trời …..”

“Xem, nhắc tới Bình Phàm đó, ruột gan cậu đã rối bời, đừng động đậy, tôi làm cho cậu!”

Vừa bước vào phòng khách, tiếng nói chuyện giữa Tiếu Trác và Lãnh Vũ Trách rót đầy tai Lãnh Vũ Hiên. Anh đi theo tiếng nói, thấy hai người đang tập trung trong phòng bếp, hai tay mờ ám nắm lấy nhau, ngay lập tức ngực Lãnh Vũ Hiên bốc lên tức giận, “Hai người đang làm cái gì đấy?”

“Ông anh, đừng ngẩn ra như thế, em chảy máu, nhanh mang giúp em hòm thuốc.” Lãnh Vũ Trách rất đau lòng nhìn ngón tay chảy máu của mình, “Ôi trời, “ngón tay thon thon” của tôi ơi!”

“Đàn ông xuống bếp làm gì, lớn tuổi vậy còn không lo làm ăn đàng hoàng!” Băng bó xong vết thương Lãnh Vũ Trách, Lãnh Vũ Hiên rất bất mãn chỉ ra, mắt lại nhìn mạnh mẽ về Tiếu Trác vô tội bên cạnh.

“Xin lỗi, đều là em không tốt, em không nên để Vũ Trách giúp.” Tiếu Trác thuận theo ý nguyện của Lãnh Vũ Hiên chủ động nhận sai.

“Cái này không liên quan tới chị dâu, hôm nay em vừa kết thúc thông báo, về nhà, thấy bác Lưu ra ngoài, chị dâu một mình làm cá, nên qua giúp…..”

“Tôi không muốn nghe các người kẻ xướng người họa. Lãnh Vũ Trách cậu ra ngoài cho tôi, mình cô làm cơm cho tốt, chân tay vụng về!” Lãnh Vũ Hiên khinh thường nhìn Tiếu Trác một cái, ra khỏi phòng bếp, trước khi đi còn ác độc nói: “Nếu không biết làm cơm thì đừng khoe tài, trực tiếp gọi ngoài, đỡ khiến cả nhà chịu mệt!”

“Chị dâu, có cần em giúp chị trùm anh ấy vào túi vải không?” Lãnh Vũ Trách nói vào tai Tiếu Trác trước khi ra khỏi nhà bếp.

“Nếu cậu làm hại chồng tôi, tôi sẽ không tha cho cậu.” Tiếu Trác nói xong câu si tình trong lòng muốn ói, cầm con dao lên nhanh nhẹn mổ bụng cá, móc ra nội tạng.

Rất nhanh, một bàn thức ăn thường ngày được bưng lên.

“Ô, cá hoa vàng hun trà xanh, gà hạt lựu, thận heo xào, rau kim châm và nấm kim châm, canh mướp đắng xương sườn, còn có món cơm bò bít tết mà em thích ăn, thật thịnh soạn.” Lãnh Vũ Trách hoạt động khắp nơi xếp đũa, luôn miệng ca ngợi. Cùng với một bên là Lãnh Vũ Hiên mặt mày khó chịu ngồi cạnh bàn, một bên là Tiếu Trác vâng vâng dạ dạ múc canh xương, tạo thành sự so sánh nổi bật.

“Rất ngon, em chưa từng ăn qua món cơm bò bít tết nào tuyệt như vậy! Bác Lưu nói đúng thật, chị dâu, chị đúng là tay lành nghề!” Lãnh Vũ Trách giống tên lắm mồm vừa ăn vừa ca ngợi món ăn ngon tuyệt, “Oa, vị cá hun này rất vừa, em lần đầu tiên thấy nhà mình cũng có thể làm món cá hun, không ngờ lá trà xanh thêm đường thành được món cá hun, chị dâu, tới đây, chị cũng ăn một miếng đi.”

“Ừ, cảm ơn!” Tiếu Trác vừa cẩn thận nhìn sắc mặt tái mét của Lãnh Vũ Hiên, vừa giơ cao đũa, tránh dính phải nước bọt bắn tung tóe của tên lắm mồm đó.

“Lãnh Vũ Trách, cậu ma chết đói đầu thai à!” Cuối cũng, Lãnh Vũ Hiên không thể nhịn được, thành thật mà nói tài nghệ của Tiếu Trác thực sự không tồi, Lãnh Vũ Trách khoa trương ca ngợi, anh cũng miễn cưỡng phải nghe, chỉ là tên mồm heo này bận rộn, tay cũng không rỗi, còn một đĩa thận heo xào, nhìn đã thấy toàn bộ bị nó gắp hết rồi!

“Đừng có keo kiệt mà, ông anh! Ngày mai em phải về Anh rồi, lần sau vẫn chưa biết lúc nào mới có thể thưởng thức tài nghệ của chị dâu, anh ngày nào chả giữ tay nghề cao của chị dâu ở bên, giành gì với em chứ!”

Tranh luận, ăn cơm tối xong, Tiếu Trác hiền lành thu dọn bàn ăn, quan tâm bưng lên chút trà hoa quả cho hai người đàn ông trong phòng khách, sau đó biết điều nhường lại không gian cho hai thiếu gia nhà họ Lãnh.

“Ông anh à, em cảm thấy anh giống quân vương thời cổ, phi tần mang trà xong phải làm động tác cúi chào rút lui. Anh quá đáng với chị dâu rồi,” Lãnh Vũ Trách ra sức ăn dâu. (Jini: Đồ tham ăn, he he)

“Không liên quan tới cậu.” Lãnh Vũ Hiên thanh nhã uống ngụm trà hoa cúc, no quá, mùi vị của cơm bò bít tết thật ngon.

“Người phụ nữ như chị dâu không nhiều, đừng không quý trọng vận may của mình, quay đầu lại, lúc chị dâu đã rời xa anh, anh sẽ hồi tưởng lại ưu điểm của chị dâu hàng ngày, oán hận mình không biết trân trọng hạnh phúc, cuối cùng buồn rầu mà chết.”

“Đừng có quan tâm việc không liên quan tới mình.” Không để ý tới lời lải nhải của cậu em, anh tiếp tục đọc báo, người phụ nữ ngốc nghếch này, nếu anh đuổi cô đi, cô cũng sẽ không đi. Đáng cười là cô còn vờ tha để lạt mềm buộc chặt nêu ra việc ly hôn với anh, còn mơ mộng hão huyền làm như vậy có thể đạt được ánh mắt thân thiện của anh.

“Em cũng chỉ nói đến vậy, anh tự suy nghĩ đi nhé. Tuy em nói rất nhiều lần, nhưng em vẫn phải nói lại lần nữa cho anh nghe, người có tình cảm mến mộ trong lòng tiếp xúc lâu sẽ phát hiện ra khuyết điểm của đối phương, bởi vì cả hai quá hy vọng đối phương hoàn mỹ; cũng vậy, người trong lòng chứa sự căm ghét tiếp xúc lâu cũng sẽ phát hiện ra ưu điểm của đối phương, bởi vì khuyết điểm của con người có hạn, đợi khi không tìm thấy khuyết điểm, chú ý chỉ còn là ưu điểm của đối phương, Đừng đợi tới khi không thể xoay chuyển mà dùng quãng đời còn lại của bản thân hồi tưởng ưu điểm của một người!”

Lãnh Vũ Trách ném những lời bị cậu nói tới nhừ ra, rồi đứng lên rời phòng khách.

“Thần kinh!” Lãnh Vũ Hiên nói ngang quay đầu đi, có một góc trong tim bị dao động, anh đã nhìn thấy ưu điểm của Tiếu Trác, nhưng ưu điểm của cô ấy đã giấu tận sâu thẳm trong tim anh rồi ư? Không, anh không thể nhẹ tay, Tiếu gia nợ anh, không phải cái gọi là ưu điểm có thể xóa hết được!