Đấu Y

Chương 160: Nam Cung Phỉ Phỉ





Tiếng khóc thê thương bi ai gián đoạn, Lâm Khiếu Đường cũng không lưu ý, từ trước đến nay hắn chính là người không sợ trời không sợ đất.

Lúc Lâm Khiếu Đường ngồi xổm xuống, lấy một ít đất kiểm tra tỉ lệ, bỗng nhiên một bóng trắng bay xẹt qua trước mặt, phiêu phiêu bay về phía sau Nam Cung từ đường, sau đó lại truyền đến những tiếng cười rất nhỏ…

Lâm Khiếu Đường vừa muốn đi vào nhìn xem tột cùng là cái gì thì một mũi tên màu trắng bắn về phía hắn, mang theo tiếng khóc lóc kể lể âm trầm thể lương.

- Đưa ta tính mệnh, đưa ta tính mệnh.

Thanh cự kiếm vẫn đặt trong trữ vật giới chỉ của Lâm Khiếu Đường đột nhiên hiện lên trên tay, vung kiếm bổ về mũi tên…

Phịnh một tiếng, mũi tên phóng tới bị Lâm Khiếu Đường đánh tan.

Bóng trắng xa xa tựa hồ cả kinh vội vàng chạy đi, tốc độ cực kỳ nhanh giống như "nó" gặp phải quỷ quái vậy.

Lâm Khiếu Đường đâu thể để " nó" chạy mất, nói không chừng bóng trắng này có liên quan gì đến sự kiện Nam Cung gia diệt môn, bồng một tiếng, lập tức hoá thành một đoàn lửa đuổi theo.

Tốc độ của bóng tắng mặc dù rất nhanh nhưng lại không bằng Lâm Khiếu Đường, chỉ vài chục trượng đã bị Lâm Khiếu Đường đuổi gần kịp.

Bóng trắng tựa hồ nóng nảy, vung một đạo ngân quang bắn ra, một thanh trường kiếm lao thẳng về phái Lâm Khiếu Đường, hắn không hề tránh né, hai ngón tay chĩa ra, chuẩn xác kẹp lấy đầu thanh kiếm, đương một tiếng, trường kiếm lập tức gãy đoạn.

Lâm Khiếu Đường nhanh chóng nắm được góc áo của bóng trắng, nhẹ nhàng kéo lại, bóng trắng liền xoay người về phía sau, quang hoa trong mắt Lâm Khiếu Đường chợt loé, nắm đấm biến thành trảo, nắm được cái cổ của bóng trắng, đang định hạ lực, đột nhiên thấy rõ khuôn mặt của bóng trắng, cả kinh nói:

- Là ngươi!

- Là ngươi!

Bóng trắng đồng thời thốt lên.

Bóng trắng chính là Nam Cung Phỉ Phỉ, Lâm Khiếu Đường ngạc nhiên buông tay.

- Ngươi…ngươi không chết?

Ba năm qua Nam Cung Phỉ Phỉ hầu như vẫn giữ loại sinh hoạt như một nữ quỷ này, chỉ để bảo vệ chốn từ đường cuối cùng của Nam Cung gia không bị người khác đến trộm cắp, không cho người rảnh rỗi đến phá hư những linh vị trong đó, để từ đường của Nam Cung gia có thể bảo tồn thêm được một đoạn thời gian.

Ba năm này chính bản thân Nam Cung Phỉ Phỉ cũng không biết vì sao mình có thể sống đến bây giờ. Là một tu luyện giả thì tính cách này của nàng không hợp, quá mức cảm tính, rất khúc mắc, những thứ này chính là điều tối kỵ của tu luyện giả.

Chỉ trong một đêm toàn bộ tộc nhân đều bị giết chết một cách oan uổng, càng đau lòng hơn là khi nàng tỉnh lại thì người yêu trợn tròn mắt chết ngay bên cạnh mình. Tương Ngọc ôm mình mà chết, cái loại cảm giác này không thể nói một cách rõ ràng được.

Nhưng mà, ba năm qua Nam Cung Phỉ Phỉ chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, nàng luôn luôn tưởng tượng ra một ngày sát thủ có thể hiện thân trước mặt nàng, đến lúc đó nàng có thể đem nội anh tự bạo, cùng đồng quy vu tận với hắn. Thế nhưng Nam Cung Phỉ Phỉ chờ mãi cũng chỉ thấy những tên kẻ cắp tham lam đến lấy trộm tài sản.

Lúc này rốt cuộc có một người quen đứng trước mặt nàng thì sự cô đơn, bi thương, đau đớn trong lòng cứ tuôn trào, nàng không thể khống chế được, cứ thế tiến vào lồng ngực Lâm Khiếu Đường mà khóc rống lên.

Khi nàng nguôi ngoai dừng khóc thì đã là hơn nửa canh giờ sau, bất quá không có bi thương đến mức chết đi sống lại

Lâm Khiếu Đường cũng không khuyên bảo gì nàng, cứ lẳng lặng đứng yên chờ nàng phóng xuất hết những bi thương trong lòng, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi:

- Chỉ còn lại một mình ngươi hay sao?

Nam Cung Phỉ Phỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

- Hẳn là vẫn còn, nhưng các đệ tử còn sống sợ là đã mai danh ẩn tích không dám xưng là người Nam Cung gia, Nha Nguyệt hôm đó cũng không ở trong phủ, những người khác thì ta không rõ lắm, khi ta tỉnh dậy thì xung quanh đều là người chết, sau đó nhìn thấy rất nhiều thành vệ đội tiến vào trong phủ thì ẩn nấp.

Ba năm trước đây tuy trong mắt nữ nhân này đã mang theo tia u buồn nào đó, nhưng chỉnh thể xem ra vẫn khoẻ mạnh đầy sức sống, còn hiện tại nàng đã gầy hẳn một vòng, sắc mặt tái nhợt không máu, mái tóc dài mềm mại trước đây giờ rối tung, nhìn từ xa thì đúng là một hình tượng nữa quỷ.

Hơn nữa Nam Cung Phỉ Phỉ có nguyên lực sư giai hậu kỳ, bay tới bay lui đủ để dọa lui những người bình thường.

Người của Nam Cung gia đại bộ phận đều bị một loại độc nguyên lực quỷ dị giết chết, chết rất an tĩnh, không hề có nhiều vết tích tranh đấu, chỉ có một bộ phận nhỏ cao thủ là đánh nhau đến chết. Chỉ mình Nam Cung Phỉ Phỉ có thói quen bao vây đình viện của mình bằng một tằng kết giới cách âm, bởi vậy trong đêm đó rốt cuộc sảy ra những chuyện gì, nàng không hề biết.

Một đêm Nam Cung Phỉ Phỉ và Tương Ngọc triền miên tình cảm mãnh liệt sau đó ngủ rất say, tỉnh lại thì đã là ba ngày sau buộc thảm sát, lúc này tất cả đã thay đổi, lúc đó Nam cung Phỉ Phỉ ẩn nấp đi, chờ cho đến khi mọi người đem tất cả các thi thể chôn xuống mới đi ra ngoài, thời gian sau này vẫn sắm sai nữ quỷ trong đống phế tích của Nam Cung phủ.

- Ngươi không nghĩ tới việc ly khai hay sao?

Lâm Khiếu Đường kỳ quái nói.

Nam Cung Phỉ Phỉ khẽ cắn đôi môi đỏ mọng nói:

- Ta chưa bao giờ ra khỏi Nam Cug phủ.

- Vậy trước đây ngươi tu luyện như thế nào?

- Nam Cung gia có bế tu thất chuyên môn dành cho tu luyện, tăng nguyên đan cũng có rất nhiều.

Nam Cung Phỉ Phỉ cúi đầu nói.

Lâm Khiếu Đường hầu như hôn mê, thanh âm vội vàng có vẻ lớn hơn một chút:

- Ngươi tu luyện là vì cái gì?

Nước mắt của Nam Cung Phỉ là chảy ra, tràn đầy hốc mắt, lần này là bị doạ.

- Lúc trước là để trốn tránh hôn nhân, sau này là vì bảo trì tuổi thanh xuân.

Lâm Khiếu Đường dựng thẳng hai ngón tay cái tuyệt đối bội phục nhìn Nam Cung Phỉ Phỉ, nói ra ba chữ:

- Ngươi thực ngưu!

Nam Cung Phỉ Phỉ chỉ sợ là sỉ nhục lớn nhất của toàn bộ tu luyện giới, nữ nhân quả nhiên thật điên cuồng (chuẩn), với tín niệm như vậy mà có thể tu luyện đến sư giai hậu kỳ tu vi, có thể thấy được quyết tâm làm đẹp của nàng mạnh đến thế nào, bất quá điểm này nghĩ một chút thì cũng không có gì đáng trách.

Nam Cung Phỉ Phỉ vốn được nuông chiều từ nhỏ đến lớn nên hiển nhiên năng lực tự gánh vác yếu đến đáng thương, càng không có những lịch lãm như những tu luyện giả bình thường khác, trên cơ bản là bảo trì một loại sinh hoạt như ni cô, cũng may còn có Tương Ngọc làm bạn với nàng.

Vậy thì tật đồng tính luyến ái của nàng là bị bức thành như vậy hay là trời sinh đã như vậy đây? Lâm Khiếu Đường lại có chút suy tư.

Nếu ba năm qua Nam Cung Phỉ Phỉ đều ở nơi này vậy thì hiển không có đầu mối đáng kể nào, người hạ thủ rất sạch sẽ, tựa hồ không thèm để ý xem có người nào đó lưu lại hay không, chỉ cần tiêu diệt được đại bộ phận người của Nam Cung gia, vậy là mục đích đã đạt được rồi.

Cầm lấy đôi tay nhỏ bé của Nam Cung Phỉ Phỉ, Lâm Khiếu Đường trực tiếp chạy ra khỏi đống phế tích, tại bước cuối cùng ra khỏi đống phế tích thì Nam Cung Phỉ Phỉ có chút chần chờ, bất quá nàng đâu phải là đối thủ của Lâm Khiếu Đường, hắn căn bản không để ý đến nàng như thế nào, lôi nàng đi một cách ngang tàng.

Lâm Khiếu Đường tuỳ tiện tìm một nhà nghỉ bình dân, bao hẳn một gian sương phòng rất lớn, lại bảo tiểu nhị chuẩn bị một thùng nước tắm, mời tới hai tiểu nha hoàn, mua vài bộ quần áo nữ nhân, sau đó trực tiếp đẩy Nam Cung Phỉ Phỉ vào.

Nếu muốn đột phá tâm lý cản trở đối với chính bản thân mình mà nói thực sự là một chuyện khó khăn, bất quá nếu có ngoại lực rất mạnh trợ giúp vậy thì vậy thì vượt qua dễ dàng hơn nhiều.

Nam Cung Phỉ Phỉ đứng trong thùng nước tắm lớn, bên cạnh là hai tiểu nha hoàn đang hầu hạ, phảng phất nhớ lại mọi chuyện trước đây, những bi thương mệt mỏi trong ba năm vừa rồi đều ngâm hết vào tỏng dòng nước ấm, chậm rãi, chậm tãi hạ thấp người.

Khi Nam Cung Phỉ Phỉ bước ra thì Lâm Khiếu Đường cảm thấy trước mắt sáng ngời, ngoài trừ gầy hơn trước một ít thì so với ba năm trước đây không khác gì nhiều.

Một thân áo váy màu xanh nhạt, bên trong là nội y màu trắng, thắt lưng mảnh khảnh thắt chặt lại, đôi bờ mông cao cao êm dịu vểnh lên, trước ngực lại là những đường cong mê người, rất dễ khiến người ta biến thành dã thú.

- Cảm ơn Lâm công tử!

Nam Cung Phỉ Phỉ mặt đỏ ửng bẽn lẽn cười nhẹ nhìn Lâm Khiếu Đường lí nhí nói.

Lâm Khiếu Đường xua tay.

- Có cái gì cần phải tạ ơn đâu chứ, bốn năm trước nếu không phải là Phỉ Phỉ tiểu thư xuất thủ trợ giúp sợ là ta không thể trốn ra được, tiểu thư không cần phải khách khí.

Khuôn mặt thanh thuần không phù hợp với tuổi tác của Nam Cung Phỉ Phỉ ẩn ẩn giãy dụa, đông một tiếng, Nam Cung Phỉ Phỉ trực tiếp quỳ xuống.

Lâm Khiếu Đường vội vàng tiến đến nâng nàng dậy,

- Đây là ý gì? Tiểu thư có chuyện gì cứ nói!

- Cầu mong công tử xuất thủ vì Nam Cung gia báo thù! Nam Cung Phỉ Phỉ nguyện làm trâu ngựa hầu hạ công tử suốt đời, vĩnh viễn không thay đổi.

Nam Cung Phỉ Phỉ giãy dụa không muốn đứng lên, bất quá khí lực của nàng không lớn như Lâm Khiếu Đường, rốt cuộc vẫn bị hắn kéo lên.

Huyết hải thâm cừu của Nam Cung gia, Lâm Khiếu Đường không muốn nhúng tay vào, trên thực tế, cứ trăm năm thần khí hiện hình thì nhất định sẽ có rất nhiều gia tộc lớn nhỏ biến động nghiêng trời lệch đất, rất nhiều thế lực cường đại vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà đều tiêu vong, bất quá thê thảm như Nam Cung gia, triệt để như vậy vẫn là lần đầu tiên Lâm Khiếu Đường nghe thấy.

Lâm Khiếu Đường thở dài một hơi nói:

- Tiểu thư, vô luận là thân phận hay tu vi của Khiếu Đường đều không chống được những thế lực này a!

Nam Cung Phỉ Phỉ khóc không thành tiếng nói:

- Xin Lâm công tử thành toàn, Phỉ Phỉ nhất định sẽ hầu hạ ngươi chu toàn, Phỉ Phỉ tuy có một thân tu vi, lại không có vốn để trả thù, sợ là ngay cả sư giai cũng khó có thể đối phó được, thực sự chỉ có chút tâm pháp, không hiểu thuật pháp, chiêu số da lông bên ngoài mà thôi, không có lực để báo thù.

Lâm Khiếu Đường vừa không đáp ứng vừa không từ chối nói:

- Gần đây ra phải đi điều tra một chuyện, vậy ngươi có thể đi theo ta cùng hành động, có lẽ sẽ tra ra cái gì đó hữu dụng.

- Tạ ơn Lâm công tử!

Nam Cung Phỉ Phỉ nhất thời mừng quá khóc lên.

Lâm Khiếu Đường quyết định ở lại Đại Châu thành mấy ngày, dù sao nơi này cũng là một thành thị lớn, tin tức sẽ tương đối nhiều, so sánh tổng hợp rất nhanh, phạm vi cũng lớn.

Cả ngày đến một số quá trà, tửu lâu các loại , bất quá hai ngày liền Lâm Khiếu Đường cũng không tìm được tin tức gì hữu dụng.

Địa bàn của Hoa U cốc Lâm Khiếu Đường tạm thời không muốn đi, chung quy nghĩ rằng nếu mình đến đấy sẽ bị bại lộ. Đôi mắt to hiếu kỳ của Nạp Lan U, Lâm Khiếu Đường không thể quên được, tuy là đẹp nhưng cũng rất nguy hiểm.

Ngày thư ba, Lâm Khiếu Đường đi vào tửu lâu lần trước cùng Lâm Liệt so rượu, hầu hết các nhà nghỉ tửu lâu của Đại châu thành đều đã đi qua, chỉ còn mấy chỗ chưa đi, tin tức gì cũng không thu được, lâm Khiếu Đường chuẩn bị ngày hôm sau ly khai Đại Châu Thành, đi tới một thành thị lớn khác thử thời vận.

- Lâm công tử, tửu lâu này có tuyền tửu tương đối nổi danh!

Nam Cung Phỉ Phỉ vừa mới ngồi xuống bắt đầu giới thiệu.

Lâm Khiếu Đường không tập trung hơi hơi gật đầu, nhìn quét qua các vị khách ngồi trong phòng lớn.

Ba ngày qua, tính tình của Nam Cung Phỉ Phỉ đã thay đổi rất nhiều, Lâm Khiếu Đường tự nhiên biết nguyên nhân, một nữ nhân tìm được nới có thể ký thác, hiển nhiên tâm tình sẽ tốt hơn.

Chỉ là việc vì Nam Cug phủ báo thù, Lâm Khiếu Đường xác thực không muốn dấn sâu vào, nhưng lúc này lại không thể nói rõ, chỉ có thể giữ nguyên như vậy.

Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên chú ý tới ba người ngồi cạnh của sổ, trên người bọn họ toả ra khí tức nguyên lực rất mãnh liệt, so với những bàn chỉ có người thướng khác biệt rõ rệt.

Từ khi Nam Cung gia ngã xuống, số lượng tu luyện giả trong thành rõ ràng giảm đi rất nhiều, tựa hồ như có điều kiêng kị nào đó. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Các ngươi có nghe nói không, Ngũ Đạo Tông đã tìm được một ít đầu mối của toái phiến (mảnh nhỏ - vì sao lại gọi là mảnh nhỏ các chương sau sẽ có giải thích) cửu thiên nguyên lô thạch hoá.

Một gã nam tử áo xám vẻ mặt thần bí nhỏ giọng nói.

Lâm Khiếu Đường một mực chú ý ba người nên nghe được khá rõ ràng.

- Đầu mối gì?

Một thư sinh mặt trắng ngồi bên cạnh gã nam tử áo xám hiếu kỳ hỏi, vị lão giả bên cạnh cũng rất quan tâm.

Đại hán áo xám nhìn về bốn phía một cái, xác định không có người nào khả nghi mới nói:

- Nửa tháng trước, ta tham gia một lần đại hội đấu giá của Hoa U, trong lúc vô tình nghe thấy một gã mặc y phục Ngũ Đạo Tông nói như vậy, cửu thiên nguyên lô thạch hoá trăm năm trước bay đi thì gặp phải vũng xoáy không gian, tiến vào luyện ngục hành lang gấp khúc.