Đấu Y

Chương 187: Tân La thành bảo vệ chiến (2)





- Những lời này hẳn là ta phải hỏi mới đúng chứ, Tô tỷ!

Lâm Khiếu Đường chậm rãi xoay người lại, có chút bất ngờ, ngoài miệng lại không nhanh không chậm nói.

- Tiểu Đường Đường, ngươi vẫn là tên bưởng bỉnh như trước a, đến, tỷ tỷ ôm một cái!

Tô Thiến Thiến mở rộng hai tay nói.

- Tô tỷ vẫn phong tao như trước đây a!

Lâm Khiếu Đường ung dung thản nhiên nói.

- Thế nào? Không thích tỷ tỷ ôm hay sao? Vậy thì quên đi!

Tô Thiến Thiến dùng vẻ mặt thất vọng nói, trên dung nhan phong tình vạn chủng hiện lên một tia mất mát, chỉ là thực hay giả thực khó phân biệt được.

- Ngươi không phải là đi Thiên Dương Cung hay sao?

Lâm Khiếu Đường kỳ quái nói.

- Đừng nói nữa, nửa năm trước tam đại bộ lạc tây bắc huy động toàn lực tổng tấn công Hiên Viên quốc, Thiên Dương Cung cách biên cảnh quá gần, năm tháng liền bị tiêu diệt, ta mang theo một ít đệ tử trốn thoát, vốn định chạy sâu vào trong trung nguyên, kết quả là lại bị ngăn chặn, không thể làm gì khác hơn là vào Tân La thành.

Tô Thiến Thiến thở dài nói.

- Cẩn thận!

Con mắt của Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ mở ra, đưa tay lên, hiểm hiểm nắm được một mũi tên phóng đến cực nhanh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thiến Thiến trắng bệch, hướng về phía sau thành lâu lui lại, không ngực vỗ vỗ ngực, nhìn thân mũi tên lóe ra một tầng quang mang cường liệt nói:

- Nguy hiểm thật!

Sau đó lại như phái hiện ra một đại lục mới nhìn chằm chằm vào Lâm Khiếu Đường.

- Tiểu Đường Đường, vài năm không gặp, tu vi của ngươi đã vượt qua tỷ tỷ ta rồi a!

- Đâu đâu, tỷ tỷ vĩnh viễn là tỷ tỷ, hiển nhiên so với tiểu đệ mạnh hơn rất nhiều.

- Coi trọng tỷ tỷ như vậy, có ý đồ gì?

- Ta nào dám a, cho dù có cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng!

- Có phải muốn cùng tỷ tỷ song tu đúng không?

Tô Thiến Thiến cười tủm tỉm nói.

Ầm ầm, một khối cự thạch từ phía dưới thành xa xa đập đến, đập thẳng vào trong một góc phía trong thành lâu, những mảnh vỡ tứ tán làm cho Lâm Khiếu Đường và Tô Thiến Thiến phải tách ra, cũng giúp cho Lâm Khiếu Đường giải vây một lần.

Xa xa truyền đến âm thanh Tô Thiến Thiến cười cười phóng đãng.

- Tiểu Đường Đường, tỷ tỷ đi giết địch, một lúc nữa lại nói chuyện.

Lâm Khiếu Đường mỉm cười lắc đầu, nữ nhân này nhìn bề ngoài thì có vẻ rất phong tao, thế nhưng trong lòng lại tương đối bảo thủ, một lòng suy nghĩ đột phá giai vị, thu được thọ mệnh dài lâu, đúng là có chút cố chấp.

Phía dưới tường thành vang lên tiếng giết rung trời, hơn một vạn tu luyện giả và đại quân dã man nhân đan xen cùng một chỗ, chém giết gào thét.

Đoàn Vu sư xa xa, không ngừng gia trì thêm cho những dã man nhân phía dưới một hộ thân cương tráo, còn có một bộ phận vu sư không biết đang tụng niệm cái gì đó trong miệng. Dã man nhân nghe được những âm thanh này, trở lên cực kỳ hưng phấn.

Hơn một vạn tu luyện giả đại bộ phận đều có tu vi dưới sư giai, nhân số tuy rằng đông đảo, nhưng vẫn như cũ có chút cảm giác yếu thế, võ tông đằng trước xung phong, đạo tông ở phía sau dùng tất cả mọi biện pháp có thể phụ trợ tấn công.

Thế nhưng những tu luyện giả này lại quá tán loạn, thuật pháp của đạo tông dùng để đối phó với đám dã man nhân này rất hiệu quả, thế nhưng bởi vì thuật pháp của mỗi người lại không quá giống nhau, lại không thống nhất phóng thích, hiệu quả giảm đi một mức lớn.

Võ tông thì còn tốt, trực tiếp dùng một thân nhiệt huyết cùng với đối phương cứng đối cứng, tu vi thâm hậu thì không cần phải nói, tu vi yếu một chút trên cơ bản là lấy trứng chọi đá.

Quân đội dã man nhân cũng huấn luyện có đội hình, chỉnh thể phương trận không hề rối loạn, xa xa, trên trời cao, đám Vu sư lại rất trật tự không ngừng cung cấp cho bọn họ thuật pháp gia trì.

Tu luyện giới của Hiên Viên quốc hoàn toàn dựa vào số lượng để chống lại, dùng sinh mệnh để ngăn sự tấn công của quân đội dã man nhân, chỉ trong thời gian ngắn đã tử thương vô số.

Lâm Khiếu Đường có chút suy nghĩ Tân La thành làm thế nào lại có thể duy trì được thời gian dài như như vậy, dựa theo đấu pháp như thế này hẳn là đã sớm bị công phá mới đúng.

Những người phụ trách cứu viện không ngừng đem thương sĩ trở về, rất nhanh trên toàn bộ tường thành đều đặt la liệt người nằm bên dưới, có người thiếu cánh tay có người thiếu chân, cũng có người bị mở phanh bụng, còn có một sô bị nội thương, thậm chí còn có một số thoạt nhìn như trúng độc.

Cứ tiếp tục như vậy, chỉ là tăng thêm thương vong mà thôi, Lâm Khiếu Đường đau lòng nhìn hơn một nghìn người thương tích, chiến tranh như thế này quả là sai lầm…

Lâm Khiếu Đường nhin thấy một gã trung niên nhân mặc áo bào màu vàng đang khẩn trương đem nhưng viên đan dược trong tay phân phát cho mọi người, phía sau còn có vài nữ tử đi theo băng bó vết thương một cách đơn giản.

Đây là những người trị liệu sư hậu phương hay sao? Cái này cũng quá đơn giản đi! Lâm Khiếu Đường không biết nói gì, đây đâu phải là chiến tranh chứ, căn bản chính là toi mạng, một điểm đảm bảo cũng không có.

Dã man nhân cũng có người bị thương vong, nhưng số lượng so với người của Hiên Viên quốc hiển nhiên nhỏ hơn rất nhiều, không sai biệt lắm có thể coi như là một so với năm, tu luyện giả Hiên Viên quốc mỗi khi bị thương năm người thì dã man nhân mới bị thương một người.

Hơn nữa đối với quân đội dã man nhân có đội ngũ vu sư chuyên trách chữa bệnh cho thương binh, chuyên môn dành cho thương binh dã man nhân những phương pháp trị liệu hữu hiệu, ngoại thương bình thường hầu như có thể chữa khỏi, lại có thể trở lên sinh long hoạt hổ, lập tức gia nhập đội ngũ chiến đấu, sức chiến đấu một chút cũng không giảm xuống.

- Này vị đại ca này, ta là một tu luyện giả vừa mới tới muốn hỏi một chút, các ngươi lẽ nào không có chức nghiệp trị liệu chuyên môn hay sao?

Lâm Khiếu Đường tiến lên hỏi.

Hán tử mặc áo bào màu vàng nhíu mày nói:

- Chính là ta!

- Xin hỏi đại ca là loại chức nghiệp gì?

- Luyện dược sư!

Hán tử mặc áo bào màu vàng có vẻ như không nhịn được.

- A, chỉ có một đại ca ở chỗ này tiến hành trị liệu hay sao?

- Còn có vào luyện dược sư khác, mỗi người phụ trách một khu vực.

Trung niên nhân mặc áo bào màu vàng nói xong liền ly khai.

Lâm Khiếu Đường còn muốn hỏi cái gì lại bị một nữ tử phía sau đi lên cắt đứt.

- Tân đại phu, không tốt rồi, có một gã thương binh phục dụng đan dược vào liền hôn mê.

Mặt Tân đại phu không hề có biểu tình khác nói:

- Mang một ít nước lạnh tới cho hắn uống thì không còn việc gì nữa, người thụ thương nhiều lắm, các ngươi chuyện gì cũng chạy đến hỏi ta, ta đâu phải là thuốc chữa cơ chứ.

- A!

Nữ tử lên tiếng rồi vội vã chạy đi.

Cho dù thỉnh vài lang trung trong thành đến đây cũng chữa trị cho người bị thương tốt hơn nhiều so với những luyện dược sư suốt ngày chỉ nghiên cứu cách luyện chế tăng nguyên đan này, Lâm Khiếu Đường âm thầm nghĩ, cảm thấy đi hỏi vị Tân đại phu này không ra được điều gì, liền tìm một tu luyện giả bị thương không nặng lắm thăm hỏi.

Hỏi xong, Lâm Khiếu Đường mới biết được, nguyên lại ban đầu tu luyện giả bảo vệ Tân La thành có tới gần tám vạn người, bất quá đại bộ phận đều chỉ là sơ cấp, tu vi không cao lắm, nhưng so với người thường khẳng định mạnh hơn rất nhiều.

Quân đội đối phương chỉ có một vạn năm nghìn dã man nhân, dưới sự lãnh đạo của những Vu sư, dã man nhân không vội đánh hạ thành trì, mà là sử dụng chiến thuật tiêu hao chiến.

Mỗi một hồi chiến đấu, tu luyện giới đều tử thương vô số, sau đó đối phương lại điều tám nghìn người đi đến địa phương khác, lưu lại chỉ còn có bảy nghìn quân, thế nhưng lại phái thêm ba mươi gã Vu sư đến đây.

Trên cơ bản cứ cách bảy ngày lại bắt đầu tấn công một lần, không ít tu luyện giả cảm thấy vô vọng, một số lựa chọn ly khai khỏi Tân La thành, số thì chết, số thì đi, lưu lại chỉ có hơn ba vạn người, một tháng gần đây tần suất tấn công của dã man nhân lại bắt đầu tăng lên, ba ngày tấn công một lần, đã có hơn một vạn tu luyện giả chết trên chiến trường, đại đa số thi thể trở thành phôi thai để các Vu sư tiến hành thu thập linh hồn nguyên lực, chờ khi bọn họ hấp thu hoàn toàn, lại vứt cho hổ mã tọa kỵ của dã man nhân làm thức ăn, cực kỳ tàn nhẫn, thương vong của đối phương chỉ có hai nghìn, khoảng cách cực kỳ lớn, hầu như làm cho người ta tuyệt vọng.

Lâm Khiếu Đường cẩn thận quan sát, cảm thấy những binh sĩ bất đồng của dã man nhân so với tu luyện giả không mạnh hơn bao nhiêu, tất cả vấn đề đều là do sự trợ giúp ở phía sau, còn có thuật pháp phụ trợ thực sự quá ít, không thể mạnh mẽ ủng hộ được.

- Không tốt rồi, quân đội dã man nhân muốn tiến công đến đây, mọi người mau chạy a!

Đột nhiên có người cao giọng hô.

Lâm Khiếu Đường đến đứng phía ngoài sát tường thành quan sát, quả nhiên, quân đội dã man nhân toàn bộ đã tiếp cận, cách tường thành không đến một dặm.

Đúng lúc này, trong chiến trường, một tiếng long khiếu, một con rồng hỏa diễm màu tím hình thành, từ khoảng không hiện ra, thế cục trên chiến trường thoáng cái có chút cải biến.

Tử long khí diễm rít gào xuyên qua đám dã man nhân, một khi đụng vào, cho dù là bề ngoài thì cũng bỏng nhẹ, nặng thì bị đốt thành tro bụi.

Một thiếu nữ tử y sắc mặt nghiêm trọng điều khiển còn rồng hỏa diễm màu tím, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng thẩm thấu ra mồ hôi nhè nhẹ, đây chính là lần phóng ra thứ tư trong mười ngày gần đây, đối với thể lực của nàng thì là một lần khảo nghiệm cực lớn.

Tử y thiếu nữ chính là Lâm Uyển Nhi từ Kinh Châu thành chạy tới trợ giúp, bên cạnh nàng còn có một công tử mặc y phục màu xanh khuôn mặt thanh tú không gì sánh được, hình dạng so với nữ tử còn muốn thanh lệ hơn rất nhiều, chính là người đi theo Lâm Uyển Nhi đến đây Nam Cung Phỉ Phỉ.

Nam Cung Phỉ Phỉ trôi chảy vũ lộng trường kiếm đứng gần người Lâm Uyển Nhi chống lại công kích của đám lang nhân, trường kiếm thỉnh thoảnh còn có thể rời tay bay đi, chỉ để lại vô ảnh thủ khống chế thanh kiếm chém giết địch nhân, bốn phía càng phóng ra một tấm lưới phòng hộ rất lớn, nếu như có dã man nhân đến gần sẽ lập tức bị quấn chặt vây khốn.

Bên kia chiến trường, một đạo kiếm ảnh thật lớn trong nháy mắt hình thành, mạnh mẽ hướng về phía quân đội dã man nhân bổ tới, chỉ một kiếm này đã có thể đoạt đi hơn mười tính mệnh của dã man nhân, tử trạng cực kỳ thê thảm.

Phóng ra một chiêu này chính là một vi nữ tử trông còn trẻ mặc y phục màu trắng, chính là lão tổ Lâm gia Lâm Ngật Nhiên.

Xung quang Lâm Nhật Nhiên chính là chiến trường duy nhất mà phía Hiên Viên quốc có thể chiếm chút thượng phong, xung quanh nàng có một nhóm thanh niên vây quanh, mỗi người đều là hảo thủ, bọn họ đều là những tinh anh của Lâm gia.

Tiểu Lan, A Mãnh, Lâm Bình, Lâm Vũ Tuyền, Lâm Vân Phi, còn có Lâm Thiên Chính, cùng với rất nhiều đệ tử Lâm gia.

Trong toàn chiến sĩ Hiên Viên quốc, chỉ có hai mươi tám người này có thể chặn ngang và thoáng đẩy lui đối phương, xung quanh bọn họ những tu luyện giả đạo tông có vẻ tương đối dễ dàng, có thể phi thường thoải mái đứng bên cạnh ở một cự ly thích hợp thi triển ra thuật pháp lợi hại chém giết dã man nhân.

Đáng tiếc một chiến trường lớn như vậy không thể bởi vì khu vực nho nhỏ đó mà có thể xoay chuyển chiến cục, nhân số thương vong còn đang không ngừng tăng lên.

Vốn có nhân số nhiều hơn đối phương gấp ba lần chợt giảm thiểu, hiện tại chỉ còn không đến hai lần, dã man nhân nhiều nhất chỉ tổn thất hơn môt nghìn mà thôi.

Đúng lúc này,phía tây bắc có bốc lên một luồng khói bụi nồng đậm, mặt đất rung lên nhè nhẹ.

Trên tường thành có người kêu lên:

- Dã man kỵ sĩ tới, dã man kỳ sĩ tới!

- Uyển nhi quận chúa, kỵ binh của đối phương đến, chúng ta hãy rút lui đi thôi!

Nam Cung Phỉ Phỉ cũng có chút không chống đỡ được.

- Không được, nếu chúng ta rút lui, Tân La thành phía sau lập tức không xong.

Trên khuôn mặt trắng bệch của Lâm Uyển Nhi hiện lên nét kiên định không gì sánh được.

Phía bên kia chiến trường.

- Lão tổ, chúng ta hãy lui, nếu như đánh tiếp thì chỉ tăng thêm thương vong mà thôi.

Một gã trưởng lão Lâm gia đẩy lùi một gã dã man nhân xông lên sắc mặt lo lắng nói.

- Tử thủ!

Lâm Ngật Nhiên nói ra hai chữ liền bay vọt tới một đám dã man nhân khác đại khai sát giới.

Tu luyện giả thụ thương càng lúc càng tăng, đã không kịp đưa lên trên tường thành, toàn bộ chỉ còn cách đưa đến an trí đến dưới tường thành, cách chiến trường phía trước không đến hai trăm trượng.

Rốt cuộc, có một đám dã man nhân lao ra khỏi chiến trường hướng về phía dưới tường thành đánh tới.

Phía dưới tường thành hầu như đều là những tu luyện giả thụ thương, chỉ cần một ít dã man nhân này đã có thể giết chết hết mấy trăm người.

Tình thế vạn phần nguy cấp.

Trên tường thành, năm gã luyện dược sư thở dài tụ tập đứng chung một chỗ, bọn họ đã sử dụng tất cả bản lĩnh của mình, lại chỉ như muối bỏ biển, đan dược dùng để chữa thương toàn bộ đã dùng hết, hiệu quả cực thấp.

- Tân đại phu, ta xem Tân La thành này không thủ được nữa rồi, mấy người chúng ta có lẽ nên rút lui trước đi thôi, chuyển đến phía sau thành thị này, xem xem có thể trợ giúp điều gì đó hay không.

Một lão giả tóc trắng bất đắc dĩ thở dài nói.

Tân đại phu thật sâu nhìn thoáng qua màn khói bụi dày đặc cuồn cuộn xa xa, từ diện tích che phủ tính ra, chí ít có hơn một nghìn dã man kỵ sĩ, năm nghìn quân bộ binh đã đủ mệt, chờ đến khi kỵ binh đến sợ là lập tức suy sụp.

- Được rồi, chúng ta đi!

Những luyện dược sư khác cũng đều gật đầu chấp nhận, năm tháng vừa qua, năm vị luyện dược sư này đã đem hết toàn bộ của cải tích súc ra tiêu phí cho thương binh đến không còn gì, thế nhưng vẫn như cũ không thể vãn hồi lại được bại cục, chính là những đan dược bọn họ luyện chế ra hiệu quả thực sự không được bao nhiêu.

- Khái khái khái…, cô nương, ta… Xem rất a không… không được, khái khái…, ngực đau… quá đau, ngươi hãy đến trợ giúp những người khác trước đi.

Một gã thương binh ho mãnh liệt suy yếu nói, thoạt nhìn có vẻ như muốn chết nhanh hơn một chút.

Lục y thiếu nữ (thiếu nữ mặc y phục màu xanh) đang chăm xử lý vết thương kiên quyết nói:

- Không được, các ngươi nhất định phải nhanh chóng đứng lên, Tân La thành tuyệt đối sẽ không bị đám dã man nhân này công chiến thành công. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Ai, ngươi qua đây giúp ta đỡ lấy cánh tay của hắn!

Lục y thiếu nữ thấy bên cạnh có một thanh niên đứng ngẩn người liên kêu to.

Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ hồi tỉnh lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của thiếu nữ, lại nhìn thương binh kia, trong lòng đã có quyết định, toàn thân nguyên lực đột nhiên đề thăng, càng dần càng cao, càng càng càng cao.

Không biết như vậy đã được chưa, nhưng hôm nay chỉ có thể cứu ngựa chết thành ngựa sống mà thôi, Lâm Khiếu Đường âm thâm nghĩ, lại vừa mới xuất thần, Lâm Khiếu Đường cấp tốc vận chuyển đấu luyện, đem một loại công pháp quyen thuộc của chính mình thoáng cải biến một chút.

- Ai, người này, thế nào lại như vậy, hôm nay chiến sự rất khẩn trương, ngươi lại đứng một bên ngẩn người, bảo ngươi đến trợ giúp cũng không chịu, ngươi có còn là người của Hiên Viên quốc hay không đây?

Lục y thiếu nữ tức giận nói.

- Tố Tố, không tốt rồi, chúng ta mau chạy đi!

Bên kia tường thành có một hoàng y thiếu nữ chạy đến kêu lên.

Lục y thiếu nữ nghi hoặc nói:

- Làm sao vậy?

Hoàng y thiếu nữ..

- Mấy dược sư đã thương nghị qua, chuẩn bị rút lui khỏi nơi này.

- Cái gì?

Tố Tố và tất cả mọi ngươi đều giật mình, thân thể không tự chủ được run run, nàng không muốn tin tưởng đây là sự thực.

- Sao có thể, sao lại có thể như vậy, nếu như ngay cả bọn họ cũng đi, Tân La thành còn có hy vọng gì, còn có hy vọng gì, ngươi nói xem, ngươi nói xem.

- Tố Tố ngươi đang làm đau ta!

Hoàng y thiếu nữ sợ hãi nói.

Bồng…

Đột nhiên, một luồng khí lưu cường đại thổi trúng hai vị thiếu nữ đến không mở mắt ra được.

Trong mắt Lâm Khiếu Đường lòe lòe kim quang, phóng về phía một vị tu luyện giả bị nội thương gần nhất, phổi của hắn bị trúng đòn nghiêm trọng làm cho tụ huyết ú đọng, dẫn đến hô hấp không thong.

Một chưởng của Lâm Khiếu Đường lấy tốc độ mắt thường khó có thể phân biệt liên tục vỗ ra ngoài, người bị thương dưới sự kinh hãi mạnh mẽ phun ra một ngụm máu, phun xong nhất thời đứng lên chửi ầm ĩ.

- Lão tử đã bị thương, ngươi còn đánh lão tử!

Tố Tố đứng một bên ngạc nhiên nói:

- Ngươi có thể đứng dậy rồi.

Người bị thương sỏng sốt, lúc này mới phát hiện ra hô hấp của chính mình cư nhiên đã thông suốt, lại có thêm một cỗ nguyên lực cấp tốc chạy dọc cơ thể giúp bản thân khôi phục.

Chỉ một chút thời gian, Lâm Khiếu Đường đã chữa trị xong cho hơn mười người bị thương, thân ảnh trên tường thành cấp tốc di động tới lui, đôi cánh tay lấy tốc độ mắt thường khó có thể phân biệt không ngừng vận động, làm đủ các loại động tác vô cùng cổ quái.

Tốc độ của Lâm Khiếu Đường càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, không ngừng có người bị thương được cứu trị xong đứng lên.

Bỗng nhiên, Lâm Khiếu Đường ngừng lại, con ngươi một trận co rút, trong con ngươi thậm chí hiện ra quang mang màu vàng nhàn nhạt.

Tiếp đó, quanh thân Lâm Khiếu Đường nổi lên hơn mười khỏa tiểu quang cầu, những quang cầu này từ từ biến thành một một bàn tay màu vàng năm ngón, khoảng chừng lớn bằng một nửa kích cỡ người bình thường…