Đấu Y

Chương 203: Trước mặt mọi người ve vãn





Hai cái lỗ xinh xinh của Ngả Tháp giật giật, con ngươi trong mắt mạnh mẽ chuyển từ hắc tuyến (đường chỉ màu đen) trở thành một viên ngọc màu đen, vội vàng nói:

- Tát Mãn đại nhân, người có kế sách gì?

Tát Ban và lão thượng sư đều dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Đặc Na Ba. Đặc Na Ba không nhanh không chậm nói:

- Chỉ cần Ngả Thấp quận chúa tuyên bố ra bên ngoài rằng đã có người trong lòng, tuyên bố sắp đính hôn, vậy thì mọi phong ba sẽ tự động yên lặng.

- Đính hôn?

Ngả Tháp giật mình nói:

- Sao có thể, cùng với không khí đính hôn hay sao?

Đặc Ba Na lắc đầu nói:

- Ý tứ của ta chính là, tìm một nhân vật có thể phù hợp với yêu cầu thay mặt, sau dó diễn trò một hồi, cũng không phải là thực sự, chờ mọi chuyện yên ắng lại, Ngả Tháp tiểu thư có thể thủ tiêu đính hôn.

- Tìm ai?

Ngả Tháp hồ nghi nhìn trên dưới Đặc Na Ba một lượt, trong mắt tựa hồ như muốn nói:

- Sẽ không phải là ngươi đấy chứ?

- Đặc Na Ba cười cười:

Ta có thể đề cử một người, đương nhiên nếu như tiểu thư Ngả Tháp không chấp nhận vậy thì cứ coi như ta chưa nói gì.

- Ai?

Ngả Tháp truy hỏi.

- Lâm tiên sinh!

Sắc mặt của Đặc Na Ba trầm ổn nói ra ba chữ.

- Hắn?

Ngả Tháp thất thanh nói tiếp:

- Nhân tộc kia? Không được, nhân tộc đó nhìn qua quá tinh minh. Ngả Tháp sợ hãi hắn có thể kiếm tiền của mọi người.

Tát Ban bừng tỉnh đại ngộ, lập tức hiểu rõ ý đồ của Đặc Na Ba, vội nói:

- Lâm tiên sinh là người thích hợp nhất, với sự giúp đỡ mấy tháng qua của hắn đối với bộ lạc của chúng ta thì hoàn toàn phù hợp với yêu cầu, cũng không quá đường đột.

Lão thượng sư đứng một bên cũng gật đầu đồng ý.

Ngả Tháp lại do dự nói:

- Hãy để ta suy nghĩ một chút, coi như là diễn trò đi nữa, Ngả Tháp cũng không hy vọng quá mức tùy tiện.

Nhìn nữ nhi đang trầm tư rời đi, trên mặt Tát Ban lộ ra nét cười nhẹ nhàng, tựa hồ như thấy được hy vọng. Phải biết rằng với tính cách của Ngả Tháp, nếu như đã không muốn, khẳng định đã cự tuyệt tại chỗ.

Trong một túp lều rìa ngoài lãnh thổ báo nhân tộc, Lâm Khiếu Đường đang tự thu dọn hành lí.

- Đường Lâm, ngươi thực sự định ly khai nơi này hay sao?

Tác Cáp Đồ kinh ngạc nói.

Lâm Khiếu Đường gật đầu:

- Đến lúc phải ly khai rồi, thánh quang còn sót lại trong cơ thể của ta không thể bài trừ được tận gốc, cứ tiếp tục như vậy thì có hại mà không có chút lợi nào. Ta nghe nói linh hồn hạng liên của tiên tri thú độc có thể trừ được tận gốc độc thánh quang, nên muốn đi thử xem sao.

- Được rồi, lão ải nhân sẽ đi cùng với ngươi.

Tác Cáp Đồ lộ vẻ không đành. Không nói đến chuyện nửa năm qua Tác Cáp Đồ vẫn sinh hoạt trong báo nhân tộc bộ lạc, làm cho hắn như trở lại cuộc sống trong ải nhân bộ lạc trước kia của hắn, lại thêm hắn không có chỗ ở, thậm chí đã từng nghĩ đến chuyện định cư nơi này.

- Nếu như ngươi không muốn thì có thể lưu lại, ta sẽ đem phí dụng chữa bệnh mấy tháng nay tại báo nhân tộc bộ lạc để lại cho ngươi một phần, cũng đủ cho ngươi sinh hoạt thoải mái trong vài năm.

Lâm Khiếu Đường cười cười nói.

Lão ải nhân nhất thời thổi cao chòm râu, siết nắm tay lại nói:

- Đường Lâm, ngươi đã quá coi thường Tác Cáp Đồ ta rồi, ta làm sao có thể một mình hưởng lạc đây chứ, ải nhân chúng ta tuyệt đối không bỏ mặc bằng hữu của mình.

- Tốt lắm, vậy thì chúng ta cùng lên đường.

Lâm Khiếu Đường có chút cảm động, hiện tại thân thể của bản thân không tốt lắm, có một đồng bạn để chiếu cố lẫn nhau tốt hơn nhiều.

Đáng tiếc, Tác Cáp Đồ quả là miệng rộng, chỉ chốc lát tin tức này đã truyền tới tai A Mạn Đạt và La Cách Tư. Hai vị trận pháp sư si mê này, trước đó chỉ vì muốn cứu Lâm Khiếu Đường nên đã tiêu hao hết toàn bộ tài sản tích súc. Hai người ngoài sở trường chế tạo ma pháp trận thì hầu như không còn bản lĩnh gì khác. Trong năm tháng qua hai người vẫn sống dựa vào Lâm Khiếu Đường.

Tuy nói rằng A Mạn Đạt cùng với báo nhân có chút giao tình, thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là bọn họ có thể tiếp tục kéo dài chuyện ngồi ăn không làm gì. Hơn nữa hiện tại về mặt linh hồn thì A Mạn Đạt đã là một người hầu của Lâm Khiếu Đường, nếu như hai người cách nhau quá xa thì sẽ phải phải tình cảnh lực lượng khế ước linh hồn dẫn đạo, dẫn đến việc cưỡng chế mộng du đi theo, như vậy sẽ rất nguy hiểm.

- Lâm tiên sinh, chúng ta cũng sẽ đi theo ngươi.

La Cách Tư vừa mới tiến vào trong lều đã vội vàng thương lượng.

Lâm Khiếu Đường không để ý nói:

- Chỉ cần các ngươi không ngại khổ, vậy thì ta coi như không có ý kiến.

- Lâm tiên sinh. A Mạn Đạt đã kí khế ước chủ tớ với ngươi, vậy thì không thể ở quá xa ngươi, bằng không A Mạn Đạt sẽ bị lực lượng khế ước cưỡng chế thôi miên, suy đó tự động truy tìm, cho đến tận khi tìm được mới thôi. Nếu ở lại nơi này có khi A Man Đạt đột nhiên rơi vào tình trạng ngủ say cũng không biết chừng.

A Mạn Đạt chăm chú nói.

- A, lại có chuyện như vậy hay sao? Nếu như không đi theo ta vạn nhất ngươi bị cưỡng chế thôi miên, vậy thì tội của ta lớn lắm, La Cách lão đệ không tìm ta liều mạng mới là lạ a!

Lâm Khiếu Đường trêu đùa nói.

Hai người A Mạn Đạt và La Cách Tư nhất thời đỏ mặt lên, đối mặt liếc nhau, một người thì ngây ngốc người, một người thì trợn mắt liếc nhìn.

- Ha ha, thật tốt quá, bốn người chúng ta vừa lúc có thể tạo thành một đoàn đội dong binh, chỉ cần đồng lòng nhất định có thể đánh chiếm được một mảnh thiên địa.

Trước đó còn không rõ tương lai như thế nào, đột nhiên tìm được một mục tiêu mới mẻ, hưng phấn nói.

La Cách Tư cũng vỗ vỗ gáy nói:

- Hai nhân tộc, một ngư tộc, một ải nhân tộc. Hai trận pháp sư, một kiếm sĩ, một ải nhân chiến sư, tổ hợp kỳ quái như vậy, ma pháp sư và mục sư, hai chức nghiệp quan trọng, cơ sở lại không có.

Bốn người cùng nhau trò chuyện, cùng cười ha ha vui vẻ, một đoàn đội như thế này xác thực vô cùng kỳ quái.

- Không quan hệ, tuy rằng chúng ta không có mục sư, thế nhưng lại có trị liệu sư Lâm Khiếu Đường lợi hại hơn mục sư rất nhiều.

Tác Cáp Đồ rất tự nhiên nói.

Trong khi bốn người bắt đầu thương nghị tuyến đường sắp đi, bên ngoài truyền đến một trận âm thanh ầm ĩ, tựa hồ như có người xảy ra xung đột gì đó. Thú tộc tuy rằng trời sinh hiếu chiến, thế nhưng thông thường trong bộ lạc ít khi xảy ra tranh đấu.

Bốn người cảm giác thấy kỳ quái, liền đi ra ngoài xem xét, vừa mới vén rèm lên đã có một thanh phi tiêu bắn tới. Lâm Khiếu Đường ngầm đẩy nguyên lực vào tay, dễ dàng tiếp được phi tiêu.

Chỉ thấy bên ngoài túp lều có rất nhiều báo nhân tộc đang tụ tập xung quanh, còn có một số người cao to, tóc dài màu vàng cả nam lẫn nữ. Một bóng hình xinh đẹp đang chạy xung quanh một nam tử tóc vàng có thân hình cực kỳ cao lớn với tốc độ rất cao, hai người tựa hồ như đang tranh đấu với nhau.

Vừa mới nhìn thấy nam tử tóc vàng A Mạn Đạt đã nhíu mày nói:

- Hoàng kim sư tộc, sao bọn họ lại ở nơi này? Lẽ nào lại bạo phát chiến tranh bộ lạc rồi?

Tác Cáp Đồ giải thích nói:

- Chỉ là một đám sư tử động đực muốn đến hỏi cưới một tiểu báo mẫu xinh đẹp mà thôi.

Đặc Na Ba liếc mắt liền nhìn thấy bốn người, hướng về phía đó vẫy vẫy tay. Bốn người vốn không biết làm gì cũng chỉ đành lễ phép tiêu sái đi sang bên đó.

Trận đấu đã trải qua không dưới trăm hiệp. Ngả Tháp ngay cả tóc đối phương cũng chưa đụng tới, nguyên bản nàng nghĩ rằng dùng tốc độ có thể chiếm trước tiên cơ, nhưng nàng không hề nghĩ đến gã nam tử nhìn qua không có bản lãnh gì này lại linh hoạt như vậy.

Ngả Tháp trong bộ lạc báo nhân vốn rất nổi danh, không chỉ vì dung nhan của nàng vô cùng xinh đẹp mà nàng còn có tốc độ kinh người và sức chiến đấu thuộc sư giai tiêu chuẩn.

Lúc đầu đám báo nhân vây xem tin tưởng mười phần, nhưng hiện lại lại cảm thấy mướt mồ hôi. Sư tộc không hổ danh là một trong bốn tứ đại hoàng tộc.

Lần này đưa đoàn sứ giả như vậy tới đây, Tạp Đăng vương tử vốn nghĩ ăn chắc mười phần, nhất định có thể chinh phục được con mèo hoang này. Trên thực tế người sắp nghênh đón con mèo hoang nho nhỏ này cũng chính là Tạp Đăng vương tử.

- Ngả Tháp quận chúa mỹ lệ. Hãy buông tha đi thôi, ta cũng không muốn làm nàng bị thương, lấy thực lực hiện tại của nàng thì không thể chiến thắng ta được.

Tạp Đăng vương tử vừa cười vừa nói. Kỳ thực từ đầu cuộc chiến đến giờ hắn vẫn đứng nguyên một chỗ cơ bản chưa hề di động. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Biến thân cấp một!

Ngả Tháp nổi giận quát khẽ, biến hóa trên thân thể cũng không quá nhiều, chỉ là bộ lợi trảo (móng vuốt) trở lên dài hơn, sắc bén hơn, phía sau mọc ra một cái duôi thật dài, còn những địa phương khác hầu như không thay đổi.

- A?

Tạp Đăng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới con mèo hoang nho nhỏ này lại có bản lĩnh như vậy, lập tức tập trung tinh thần hơn một chút.

Ngả Tháp một khi khởi động tốc độ cao nhất thì thân hình hầu như biến mất, tốc độ thực sự quá nhanh, Tạp Đăng cảm thấy rõ ràng không thể bằng. Bất quá tuy tốc độ có tăng lên nhưng không có nghĩa là mắt của hắn không nhìn thấy động tác.

Ba ba ba… Giữa sân thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thân thể va chạm. Tạp Đăng hầu như chỉ có tay chân di động còn thân thể căn bản vẫn bảo trì bất động, thỉnh thoảng cũng bị trúng vài đòn, thế nhưng sự chênh lệch về lực lượng quá lớn, đủ để Tạp Đăng có thể quên đi mức độ công kích này.

Đông…

Một tiếng trầm muộn vang lên, thân hình vốn biến mất của Ngả Thap hiện ra, sau đó lùi lại mấy bước, ôm bụng, mắt phát lửa nhìn chằm chằm vào đối phương. Thầm hận báo nhân tộc vì sao lại có lực lượng nhỏ yếu đến vậy, thậm chí không thể chống lại được sư tộc trong trạng thái bình thường. Về mặt tâm lí thực sự đã chịu đả kích không nhỏ.

- Ngả Tháp quận chúa, khuôn mặt diễm lệ của nàng đủ để bù đắp sự thiếu hụt của vũ lực, nàng chỉ cần học cách lợi dụng nó thật tốt, coi như là lực lượng tiên tri cũng có chỗ không bằng. Gả đến hoàng kim sư tộc thì có gì không tốt? Không đến mười năm, hoang kim sư tộc của chúng ta nhất định có thể trở lại Thiên Sát Đại Đô. Đến lúc đó bộ tộc của ngươi cũng sẽ theo đó mà phát triển.

Tạp Đăng có chút cuồng nhiệt tự nói.

Đối với điểm này, Đặc Na Ba chỉ cười nhạt. Hoàng kim sư tộc đích xác rất cường đại, thế nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ có thể đem ba đại thú tộc còn lại dẫm nát dưới chân. Tương phản hoàng kim sư tộc là một trong tứ đại hoàng tộc làm cho người ta lo lắng nhất. Nếu không phải như vậy thì báo nhân tộc cũng sẽ không cự tuyệt lời cầu thân của bọn họ, đương nhiên ý tứ của Ngả Tháp mới là nguyên nhân chính.

Ngả Tháp thu hồi biến thân, trở lại trạng thái bình thường. Nàng hiểu rõ rằng bản thân hiện tại và gã nam tử tóc vàng đáng ghét trước mặt có khoảng cách thực lực không thể bù đắp nổi.

Liếm liếm bên môi, Ngả Tháp ưỡn bộ ngực sữa, lạnh lùng nhìn Tạp Đăng cười:

- Thật đáng tiếc, Ngả Tháp sớm đã có ý trung nhân của mình, mà hôm nay cũng chính là ngày tổ chức lễ đính hôn long trọng, Tạp Đăng vương tử đến thật đúng lúc.

- Cái gì?

Vẻ mặt của Tạp Đăng kinh hãi nhìn Ngả Tháp. Trước đó vẫn nhường nhịn không đem nàng xé rách, bởi vì trong lòng Tạp Đăng thì Ngả tháp vốn đã là người của hắn, điều này căn bản là phản bội.

- Cái gì? Nói cho ta biết là ai?

- Lâm thân ái, ngươi còn định đứng đó làm gì? Hiện tại vị hôn thê của ngươi đang bị người ta khi dễ, ngươi còn có tâm tình đứng một bên xem kịch hay sao?

Ngả Tháp dùng đúng miêu bộ (bước đi mèo cái – khà khà thử tưởng tượng xem) u nhã tiêu sái đến trước mặt Lâm Khiếu Đường.

Toàn trường một mảnh yên ắng, vô luận là sứ giả sư tộc hay là báo nhân tộc đều không thể nhanh chóng tiêu hóa được tin tức mang tính bạo tạc này.

Lâm Khiếu Đường cũng cực kỳ ngạc nhiên nhìn Ngả Tháp đang đi về phía bản thân, còn đang không thể lý giải được nhìn đối phương. Ngả Tháp lại cười tủm tỉm bước từng bước chậm rãi, trước mặt mọi người, khẽ hôn lên mặt Lâm Khiếu Đường một cái.

- Lâm tiên sinh, Ngả Tháp biết người đang thiếu cái gì, trợ giúp Ngả Tháp, làm điều kiện trao đổi, sau đó ta sẽ trả ngươi một nghìn nguyên thạch làm thù lao. Không nên cứng ngắc như vậy, làm cho chúng ta có thể giống như một đôi tình nhân xem nào.

Hơi thở của Ngả Tháp như lan, thanh âm cực nhẹ, nói nhỏ bên tai Lâm Khiếu Đường.

Một nghìn hải nguyên thạch, đây là một bút tài phú rất cao nha, Lâm Khiếu Đường hầu như không cần suy nghĩ, liền nhẹ nhàng om lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ngả Tháp, động tác cực kỳ tự nhiên, đôi môi hơi động đậy một chút, trực tiếp truyền âm:

- Hai nghìn. Bằng không không cần bàn nữa.

- Chỉ một nghìn, giá này đã rất cao rồi.

Ngả Tháp rất kiên quyết nói.

- Chỉ như thế mà muốn ta đắc tội toàn bộ hoàng kim sư tộc, hai nghìn đã là giá thấp nhất ta đưa ra, nếu như không chịu thì Ngả Tháp quận chúa đi tìm người khác giúp đỡ đi thôi!

Con mắt của Lâm Khiếu Đường hơi híp lại nói.

Ba người A Mạn Đạt hồ nghi nhìn hai người đang âu yếm cùng một chỗ trước mặt mọi người, có chút không hiểu được ý nghĩ của hai người này…