Đấu Y

Chương 207: Ba loại quáng thạch





Lão pháp sư trừng mắt nói:

- Ta chỉ muốn nguyên thạch, không cần vật phẩm, hộ quyền rách nát kia của ngươi đừng nói là không đáng tiền, cho dù quý giá hơn nữa ta cũng không muốn.

Nửa thú nhân tuổi còn trẻ thực sự nóng nảy:

- Ngài hãy bán cho ta đi, kỳ thực ta chỉ cần một chút là được rồi, ta cần dùng gấp. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Ngươi đến những sạp hàng khác nhìn xem sao, có khi có người bán một phần, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian của ta nữa.

Lão ma pháp sư chuyển ánh mắt lên người Tác Cáp Đồ.

Nửa thú nhân tuổi còn trẻ nói thầm vài tiếng, nôn nóng thối lui sang một bên, tựa hồ như đang suy nghĩ biện pháp nào đó, con mắt thì đang gắt gao nhìn chằm chằm vào khối lục ngọc thạch phía trước.

Ngả Tháp từ nhỏ đối với các loại trang bị hộ quyền cảm thấy rất hứng thú, thế nhưng báo nhân bộ lạc lại thực sự không giàu có cho lắm, cho dù nàng thân là một quận chúa cũng rất khó có được trang bị thật tốt, thông thường những trang bị tốt nhất thường được phân phối cho những chiến sĩ báo nhân sử dụng trước.

- Lâm tiên sinh, bộ hộ quyền "tấn lôi" kia nhìn rất không tồi.

Ngả Tháp cực kỳ ước ao nói, kỳ thực nàng rất muốn mở miệng nói muốn mua thế nhưng lại ngại ngùng.

- Ngươi muốn?

Lâm Khiếu Đường cười cười hỏi ngược lại.

Ngả Tháp quệt quệt miệng không trả lời, âm thầm trừng mắt nhìn Lâm Khiếu Đường, nàng hơi có cảm giác tức giận, cảm thấy đối phương đang trêu chọc nàng.

Tác Cáp Đồ tỉ mỉ quan sát lục ngọc thạch, lam bộ không được phe phẩy đầu, thậm chí nhỏ giọng tự nói:

- Tỉ lệ hơi kém một chút, tạp chất không ít a.

Lão pháp sư tự nhiên nghe được toàn bộ, có chút mất hứng nói:

- Ngươi làm sao biết được tạp chất không ít?

- Bởi vì ta là ải nhân!

Tác Cáp Đồ không thèm nhìn lão ma pháp sư, chỉ hơi liếc mắt rồi lại tiếp tục quan sát lục ngọc thạch.

Câu trả lời đơn giản và trực tiếp, làm cho lão ma pháp sư trừng lớn đôi mắt nhỏ không nói ra lời.

- Một trăm hai mươi.

Lão ma pháp sư trả lời chẳng sao hết, lộ vẻ không thể nào thấp hơn nữa.

- Đắt như vậy? Ta nhìn tối đa cũng chỉ chín mươi!

Tác Cáp Đồ thầm nói.

Lão ma pháp sư nghe được những lời này cảm thấy tức giận:

- Hừ. Chín mươi? Muốn cũng không được, cho dù ta bán ra cũng tuyệt đối không bán chín mươi.

- Thấp nhất là bao nhiêu?

Tác Cáp Đồ truy vấn.

Lão ma pháp sư một bên nhìn chằm chằm vào con mắt của Tác Cáp Đồ, trên phương diện khoáng thạch thì ải nhân tuyệt đối có quyền uy, trong lòng lão ma pháp sư có chút buông lỏng.

- Ít nhất là một trăm mười lăm, không mua được thì thôi.

Tác Cáp Đồ giả dạng hướng về Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói:

- Đường Lâm, khối khoáng thạch này tuy rằng không được tốt lắm, thế nhưng xung quanh lại không có mặt hàng này, ta nghĩ tốt nhất là lấy tiền ra mua đi thôi.

Trong lòng lão ma pháp sư lại thầm bất bình, nếu như không phải vội cần dùng nguyên thạch, bản ma pháp sư ta cho dù cầm nó làm ghế ngồi cũng sẽ không bán. Tuy rằng trong lòng suy nghĩ như vậy thì thế nhưng thực tế lại mong muốn lão ải nhân trước mắt này nhanh nhanh lấy nguyên thạch ra mua khối lục ngọc thạch này. Dù sao thì loại địa phương quê mùa này không có nhiều người cần dùng khoáng thạch cho lắm, cho dù có thì cũng toàn là kẻ nghèo hèn.

Lâm Khiếu Đường hỏi nói:

- Có đắt quá hay không?

Tác Cáp Đồ nhún vai nói:

- Khối khoáng thạch này giá một trăm mười lăm thực sự là hơi đắt một chút, nếu không muốn thì có thể đi thêm một tháng là ra khỏi La Sát quốc tiến vào Long Thạch đế quốc, nơi đó phi thường phồn hoa, ta nghĩ chúng ta sẽ tìm được một chút lục ngọc quáng thật tốt.

- Nhưng…

Lâm Khiếu Đường chần chờ nói.

Tác Cáp Đồ gật đầu tán thành, tựa hồ như có ý tứ muốn ly khai. Nhìn hai người kẻ tung người hứng, trong lòng lão ma pháp sư cố nén giận, rồi lại không có cách nào, không nhịn được đành nói:

- Vậy thì một trăm mười, muốn thì lấy đi, không thì thôi vậy.

Lâm Khiếu Đường và Tác Cáp Đồ nhìn nhau mờ ám cười cười. Lâm Khiếu Đường móc hải nguyên thạch ra đưa tới. Lão ma pháp sư vừa mới nhìn thấy hải nguyên thạch, tâm tình vốn không tốt nhất thời ổn định lại không ít.

- Khối đại quáng thạch đó là của các ngươi rồi, cầm lấy đi.

Lâm Khiếu Đường đang định thu vào trong trữ vật giới chỉ, bỗng nhiên có người bên cạnh ngăn cản nói:

- Tiên sinh, ngươi có thể cho ta mua một phần lục ngọc thạch này được hay không?

Lâm Khiếu Đường xoay người nhìn lại thì thấy chính là gã nửa thú nhân vừa rồi. Nửa thú nhân tựa hồ như biết bản thân rất không ý tứ, tựa hồ như đã làm công tác đấu tranh tư tưởng rồi mới kiến trì tiến lên hỏi.

Đầu tiên Lâm Khiếu Đường không phản ứng, thế nhưng khi chuyển mắt nhìn thấy bộ hộ quyền trong tay đối phương, hai mắt sáng người nói:

- Ngươi muốn bao nhiêu?

Nửa thú nhân làm bộ suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ta cần không sai biệt lắm khoảng một phần sáu khối lục ngọc thạch này.

Lâm Khiếu Đường lại không biết Tác Cáp Đồ cần số lượng bao nhiêu, liền nhìn về phía hắn trưng cầu ý kiến. Tác Cáp Đồ lại cho rằng Lâm Khiếu Đường muốn kiếm một chút vốn trở về, liền phất tay nói:

- Ta chỉ cần phân nửa là được rồi.

Nửa thú nhân vừa mới nghe được những lời này, biết có hy vọng, nhất thời hưng phấn nói:

- Ta chỉ cần một phần sáu là được rồi. Ta có thể trả hai mươi khối nguyên thạch.

Lâm Khiếu Đường bĩu môi nói:

- Một khối quá lớn thì chúng ta cũng không có việc gì dùng, ngươi muốn mua thì hãy mua một phần ba đi.

- Này…

Nửa thú nhân biết rõ số nguyên thạch trong tay mình, vừa rồi đối với lão ma pháp sư không có cách làm có thể mua đươc dù chỉ một ít, hiện tại lại có thể, đương nhiên có thể mua được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Một phần ba chính là bốn mươi khối nguyên thạch, chung quy so với không mua được vẫn tốt hơn nhiều, cắn răng một cái rồi nói:

- Được rồi.

Lâm Khiếu Đường không nghĩ tới đối phương đáp ứng thẳng thắn như vậy, cũng không giấu giếm nói thẳng

- Chúng ta không muốn nguyên thạch, ngươi phải lấy bộ hộ quyền trên tay ra trao đổi.

- Một bộ này có trị giá hai trăm nguyên thạch, tuy rằng nó hơi cũ một chút, nhưng ít nhất thì ta cũng có thể bán được nó với giá tám mươi nguyên thạch, ta không thể đồng ý trao đổi với ngươi được.

Nửa thú nhân tuổi còn trẻ nói.

- Ca ca, ngươi đổi cho ta đi!

Ngả Tháp bỗng nhiên dùng túm lấy áo của gã nửa thú nhân, rụt rè thốt lên.

Trong đôi miêu nhãn (mắt mèo) lộ ra tia sáng giảo hoạt.

Lâm Khiếu Đường và Tác Cáp Đồ cũng đối mặt nhìn nhau, vị nữ báo nhân này như thế nào lại giống như một con tiểu hồ ly như vậy chứ?

Nửa thú nhân tuổi còn trẻ gãi gãi đầu nói:

- Thực sự là không được, đây là gia gia của ta lưu lại cho ta, tối đa ta bớt cho các ngươi mấy khối nguyên thạch là được.

Con ngươi của Ngả Tháp rụt lại, tới gần hơn vài phần, thân thể của gã nửa thú nhân có chút cứng ngắc, muốn tranh ra thế nhưng không thể tránh thoát được đôi tay nhỏ nhắn, quý trọng phi thường đưa tới tay của gã nửa thú nhân nói:

- Ca ca, đây là di vật của mẫu thân lưu lại cho ta, chính là một thanh chủy thủ chế tạo bằng thép tinh chế, thêm lục ngọc thạch và mười khối nguyên thạch, đổi lấy bộ hộ quyền của ngươi có được hay không?

Lí trí nói nửa thú nhân nhất định phải cự tuyệt, thế nhưng dưới sự hấp dẫn của nữ sắc làm cho nửa thú nhân không tự chủ được đưa tay ra cầm lấy, cầm thanh chủy thủ và mười khối nguyên thạch, khi tỉnh ngộ ra thì đã quá chậm, bộ hộ quyền đã rơi vào trong tay của vị nữ báo nhân mỹ lệ.

Loại trang bị gia trì đặc biệt này đều có thể tự do co duỗi, bởi vậy khi Ngả Tháp mang vào tay cảm thấy thích hợp phi thường, nàng liên tục ngắm nhìn sờ vuốt.

Tác Cáp Đồ nhanh chóng chia một phần ba khối lục ngọc thạch đưa cho nửa thú nhân, nửa thú nhân cầm lấy lục ngọc thạch kinh ngạc nhìn ba người nghênh ngang bỏ đi.

- Tiểu tử kia, thanh chủy thủ đó bất luận là trong bộ lạc nào cũng có thể thấy được, chỉ là một thanh chủy thủ rất bình thường mà thôi.

Lão ma pháp sư vẫn nhìn toàn bộ quá trình giao dịch không nhịn được nhắc nhở nói.

Gã nửa thú nhân tuổi còn trẻ mộc mạc gật đầu nói:

- Ta biết!

Xa xa, ba người Lâm Khiếu Đường cùng nhau cười trộm, Lâm Khiếu Đường thú vị nói:

- Vị lão ma pháp sư kia lẽ nào không biết hàng này sao? Lần buôn bán này lời lãi bao nhiêu?

Tác Cáp Đồ lắc đầu:

- Trong nhân tộc các ngươi, người khôn khéo nhất chính là những ma pháp sư, biết được thứ đó cũng tương đối nhiều. Khối lục ngọc thạch này có giá đó, có thể giảm được mười nguyên thạch coi như không tồi, bất quá bộ hộ quyền của tiểu nha đầu kia coi như là kiếm được một món. Gã ngốc tử kia căn bản không biết rằng bộ hộ quyền này kỳ thực chính là "phong bạo" quyền sáo. Ngoài trừ chính hắn đã nói có phong thiết và da của lịch hồi thú còn có thêm một phần quan trọng nhất chính là quáng tâm "bạo tinh", một loại quáng thạch cực phẩm phi thường hiếm thấy. Có thể gia trì thêm cho trang bị năm phần trăm tốc độ di chuyển và mẫn tiệp. Bình thường chúng đều dùng cho giày, thế nhưng dùng trên hộ quyền cũng coi như là không sai.

Vừa nghe thấu những lời này Ngả Tháp nhất thời hưng phấn, nhanh chóng muốn thử uy lực của bộ hộ quyền này. May là bị Lâm Khiếu Đường ngăn cản, nếu không sợ là sẽ gặp rắc rối. Khi trở lại nhà nghỉ, Ngả Tháp tự phong bế bản thân trong ma pháp trận để thử bộ hộ quyền, lúc này mới thầm sợ, may là bản thân không thử nghiệm trên đường về. Nếu không mọi thứ trong chu vi bán kính mười thước sẽ bị cuốn bay lên trời.

Quáng thạch còn lại mà Tác Cáp Đồ chính là hoàng tinh thiết. Bất quá loại quáng thạch này có thể tìm thấy tương đối dễ dàng, chúng không phải là loại quáng thạch trân quý gì, chỉ là Tác Cáp Đồ lại yêu cầu tương đối cao. Cần phải có quáng tâm của hoàng tinh thiết mới được, hơn nữa lại là một khối tương đối lớn, chí ít cũng phải hơn năm trăm cân. May là chỗ này thuộc về La Sát quốc, không hề thiếu thốn quáng thạch. Sản lượng và trữ lượng so với địa phương của ải nhân còn muốn lớn hơn rất nhiều. Rất dễ dàng có thể kiếm được đầy đủ, chỉ tốn hai mươi nguyên thạch mà thôi.

Trong lúc nhất thời không có tin tức gì về linh hồn hạng liên, Lâm Khiếu Đường đơn giản nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó cùng với Tác Cáp Đồ tiến vào trong ma pháp trận đặc chế của La Cách Tư và A Mạn Đạt làm nghề thợ rèn.

- Hồng tinh quáng, lục ngọc thạch và hoàng tinh thiết cũng không phải là quáng thạch quá trân quý gì, lẽ nào khi kết hợp ba tài liệu này với nhau lại có biến hóa kỳ dị nào đó hay sao?

Lâm Khiếu Đường đứng trước ba khối quáng thạch có màu sắc khác nhau kỳ quái hỏi.

Tác Cáp Đồ lắc đầu nói:

- Nếu như chỉ đơn thuần đem ba loại quáng thạch này dung hợp lại thì không được, còn phải thỏa mãn thêm một ít điều kiện, đầu tiên hồng tinh quáng và hoàng tinh thiết phải là quáng tâm, liều lượng phải đủ, trong lục ngọc thạch cần phải có một loại tạp chất là "hỏa lôi lạp". Nếu như muốn thỏa mãn ba điều kiện này không hề dễ dàng. Hồng tinh quáng thuộc về loại tạp quáng, cơ bản không có quáng tâm, có lẽ rất khó có thể sinh ra quáng tâm, bởi vậy nếu như muốn tìm một khối quáng tâm hồng tinh quáng thực sự là khó như lên trời.

- Thỏa mãn những điều kiện này là được hay sao?

Lâm Khiếu Đường hiếu kỳ hỏi, không biết tại sao đột nhiên hắn cảm thấy hứng thú đối với khoáng thạch.

- Còn thêm một số thủ pháp điều chế đặc thù. Cho quáng thạch vào.

Ánh mắt của Tác Cáp Đồ nóng cháy nói.

Rất nhanh, hai người liền tập trung vào công việc. Lâm Khiếu Đường dưới sự chỉ đạo của Tác Cáp Đồ dùng dương hồn chi hỏa của bản thân, đối với hoàng tinh thiết tiến hàn tinh luyện, lão ải nhân không ngừng bỏ thêm một loại bột phấn nào đó vào trong, khối hoàng tinh thiết cực lớn đang không ngừng thu nhỏ lại.

Bảy ngày sau, từ lúc ban đầu lớn bằng nửa thùng nước lớn, hiện tại chỉ còn có nửa vò nước nhỏ mà thôi, thân khối quáng thạch hơi hơi trong suốt, bên trong phát ra ánh sáng nhạt như ẩn như hiện.

Đối với hồng tinh quáng, phương pháp sử lí cơ bản cũng như vậy, chỉ là thời gian không dài như thế, và quý trình tinh luyện hồng tinh quáng hơi hơi phức tạp hơn một chút. Lâm Khiếu Đường chỉ có thể đứng bên cạnh hỗ trợ, toàn bộ quá trình chỉ một người Tác Cáp Đồ hoàn thành, cuối cùng khối hồng tinh quáng cực lớn chỉ còn lại hai nắm tay, quáng thể đỏ bừng bừng giống như là nham thạch nóng cháy vậy.

Đối với lục ngọc thạch, quá trình xử lí lại đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần bỏ đi phần tương đối không tinh thuần bên ngoài là được rồi.

- Ha ha ha. Không nghĩ tới trong lúc còn sống ta lại có thể có cơ hội chế tạo ra một á thần khí.

Nhìn ba khối quáng thạch đã hoàn toàn được xử lí xong. Tác Cáp Đồ không nhịn được cười to nói.

Á thần khí không thể nào không đáng giá a!