Đấu Y

Chương 478: Tu luyện giả thượng giới




Lâm Khiếu Đường điên cuồng phi hành với tốc độ nhanh nhất có thể, hướng về phía tham thị thú phát ra tín hiệu, quãng đường trăm dặm chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ đã tới nơi.

Một ngọn núi cao chót vót hiện ra trước mặt mắt, Lâm Khiếu Đường bay vọt lên trên, khi bay qua đám vây, đỉnh ngọn núi bị băng tuyết bao phủ trắng xóa.

Tham thị thú truyền tin cho Lâm Khiếu Đường ở trong một hang động tuyết trắng tại sườn núi, cực kỳ bí mật, Lâm Khiếu Đường xuất hiện liền thu vào trong đai lưng trữ vật. Chỉ là đầu tham thị thú này có điểm kỳ quái, trước khi tiến vào trong đai lưng trữ vật, Lâm Khiếu Đường lại không hề tìm được hình bóng của nó, phảng phất như một đạo huyễn ảnh mà thôi.

Lâm Khiếu Đường hơi kỳ quái nhưng cũng không quá mức lưu ý, có thể là tiểu tử này bướng bỉnh muốn chơi trò trốn tìm với mình, trước đây cũng đã từng phát ra chuyện như vậy.

Lâm Khiếu Đường mở rộng nguyên thức tiến vào trong huyệt động thăm dò, bên trong quả nhiên có cố nguyên cảm cực kỳ khổng lồ, thế nhưng hoạt tính của cỗ khí nguyên này lại rất yếu đuối, sinh mệnh lực cũng không mạnh, bình thường loại tình huống này chỉ gặp phải trên các tu luyện giả đã gần hết thọ nguyên, đi đến cuối cuộc đời.

- Cửu thiên tử hoàng điêu!

Kỳ Áo kinh hô, thanh âm truyền tới chỗ sâu trong nguyên thức.

- Tiền bối, đây là loại dị thú gì?

Lâm Khiếu Đường kỳ quái hỏi, tên của loại yêu thú này quả thực từ trước tới giờ hắn chưa từng nghe tới.

- Lâm tiểu tử, lão phu phải thừa nhận vận khí của ngươi quả thực quá tốt, loại dị thú này chỉ có thượng giới mới có, khi tiến hóa tới thể thành thục thì hoàn toàn có thể sánh với tu luyện giả hoàng giai, bất quá hiện tại đầu cửu thiên tử hoàng điêu đã hết thọ nguyên rồi!

Kỳ Áo khen ngợi nói.

- Hoàng giai? Vậy thì tại hạ giới không phải là vô địch rồi sao?

Lâm Khiếu Đường hỏi ngược lại.

- Tại hạ giới cho dù là thiên tài trong thiên tài cũng không thể nào tu luyện đến hoàng giai, không chỉ có tài nguyên tu luyện thiếu thốn thảm thương, nhân tu đã không thể, yêu thú tất nhiên cũng không thể, đầu cửu thiên tử hoàng điêu này nhiều lắm chỉ đạt tới tu vi địa vương giai hậu kỳ, loại dị thú này trên thượng giới rất mạnh mẽ, một quả trứng chưa nhận chủ có giá trên thị trường lên tới hơn vạn nguyên thạch cao cấp, so với thượng nguyên thánh bảo còn quý giá hơn không biết bao nhiêu lần, coi như là thiên nguyên thánh bảo bình thường cũng không bằng được, tương đương với một kiện thiên nguyên thánh bảo thượng phẩm.

Kỳ Áo giải thích nói.

Lâm Khiếu Đường đại khái hiểu rõ, nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian, ma vật trong mật thất kia không biết có thể đuổi theo được hay không, trực tiếp tiến vào bên trong động.

Trong động cũng không sâu, chỉ đi hơn hai mươi trượng là đã tới đầu cùng. Bên trong là một không gian mật thất tương đối rộng rãi, toàn bộ mật thất đều kết một lớp băng rất dày.

Một đầu chim điêu có bộ lông màu tím, cao chừng ba thước, hai mắt nhắm nghiền, phủ phụ dưới tầng băng nhắm mắt dưỡng thần, đối với Lâm Khiếu Đường đột nhiên xông vào cũng không hề làm ra hành động gì quá lớn.

Lâm Khiếu Đường tỉ mỉ quan sát một bóng người sâu trong tầng băng, tựa hồ là một nữ tử, tầng băng ở đây không những rất dày, hơn nữa độ hàn khí ngưng tụ lại vô cùng cao, cho dù là Lâm Khiếu Đường có nguyên thức vô cùng cường đại, hơn hẳn cùng giai vị nhưng cũng không thể dò xét rõ ràng.

Bất quá, hiện tại tầng băng đang có dấu hiệu bị tan ra, mà nhiệt độ bốn phía tựa hồ cũng đang có biến hóa không rõ ràng, toàn bộ động băng trở nên ẩm ướt dị thường.

Đại điêu rốt cuộc cũng chậm rãi hở hai mắt, nhìn Lâm Khiếu Đường một chút, cúi đầu ngậm một chiếc ngọc bôi, vẩy đầu, ném về phía Lâm Khiếu Đường.

Lâm Khiếu Đường bắt lấy, lập tức trong ngọc bội truyền tới một đoạn âm thanh.

"Nếu như ngươi có thể tới đây, nói rõ ngươi mang theo linh đản của cửu thiên tử hoàng điêu, chỉ có thành lập được liên hệ với linh đản mới bị dẫn đạo tới đây, bằng không cho dù tu vi của ngươi có thông thiên đi nữa cũng tuyệt đối không thể vượt qua được vân hải trận ta bày ra, mà Ma Tôn Sứ Giả cũng đã tuwgf trong mật thất đầy bụi kia thoát ra, bản tiên tử không biết phong ấn có thể duy trì bao lâu, cũng không biết tu luyện giả hạ giới này có thể đạt tới trình độ nào, bất quá năm đó ta cùng với hơn mười vị tu luyện giả đế giai cũng không thể bắt được bọn họ, dù muốn thì các ngươi cũng sẽ không có biện pháp nào, vì vậy bản tiên tử đã lưu lại một linh đản của cửu thiên tử hoàng điêu đến từ thượng giới để dẫn độ, đồng thời đóng băng chính bản thân mình, chỉ có biện pháp này mới làm cho thọ nguyên của bản tiên tử tại hạ giới được bảo toàn, khi Ma Tôn Sứ Giả phá tan phong ấn bản tiên tử bố trí ra cũng sẽ làm cho tầng băng đóng băng bản tiên tử tan rã, xin đạo hữu vào động chờ chốc lát, đợi bản tiên tử tỉnh lại sẽ nói cẩn thận.

Sắc mặt Lâm Khiếu Đường không nổi sóng, đôi con mắt đem cũng nhìn vào sâu trong tầng băng trong suốt kia, dĩ nhiên có người để trừ ma vệ đạo mà tự đóng băng chính mình hàng vạn năm.

Từ thanh âm lưu lại trong ngọc bội, có thể đoán được nữ tử trong tầng băng kia là một tu luyện giả vô cùng lợi hại.

Lâm Khiếu Đường không quá hiểu rõ, vì sao một vị tu luyện giả thượng cổ để đối phó với Nguyên Thủy Ma Tộc lại tự phong ấn chính mình, điều này tựa hồ như không phù hợp với tập quán phổ biến của các tu luyện giả hiện nay, toàn bộ lấy việc bảo vệ mình là việc chính, huống hồ phi thăng mới là mục tiêu cao nhất, một khi bản thân phi thăng thì mọi quan hệ với hạ giới đều sẽ không còn quan hệ với chính mình, cần gì phải phí công đi ôm một chuyện không liên quan gì đến mình cơ chứ!

- Lâm tiểu tử, lão phu luôn có một loại dự cảm không rõ ràng, sợ là có chuyện lớn xảy ra, đại lục Phong Ma này quả nhiên không bình thường.

Kỳ Áo có chút hối hận nói.

- Tiền bối, nếu như mọi chuyện đã xảy ra, vậy thì chỉ có hai lựa chọn, một là thừa nhận, hai là trốn tránh, hối hận cũng là vô ích.

Lâm Khiếu Đường đã sớm có dự cảm, bất quá tâm tình của hắn vẫn bình tĩnh như cũ.

- Lão phu vẫn cho rằng, hạ giới này coi như lão phu có tư cách lớn nhất rồi, không nghĩ tới sau khi chuyển thế phủ xuống, cũng nhiều lần gặp phải rất nhiều người có liên hệ với tu luyện giả thượng giới, chỉ sợ vị nữ tử đóng băng chính bản thân mình này, tuổi tác so với lão phu cũng không hề kém hơn.

Kỳ Ảo nhịn không được hóa thành một u linh thoát khỏi thanh kiếm. U linh Kỳ Áo huyền phù bên cạnh Lâm Khiếu Đường đứng trước tầng băng.

Tốc độ tan rã của tầng băng đã càng dần càng nhanh, toàn bộ động phủ đã có rất nhiều nước chảy ra, chí ít có phân nửa đã bị bao phủ, mà đầu đại điêu kia chỉ di chuyển tới một vị trí cao hơn rồi lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, phảng phất như chủ động nhiều một chút đối với nó đã là một loại xa xỉ.

Theo tầng băng vị tan rã, mọi cảnh vật bên trong động băng cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn, tầng băng so với tưởng tượng còn muốn lớn hơn nhiều, toàn bộ động phủ nhìn qua rất lớn, ước chừng có mấy trăm trượng.

Ước chừng nửa canh giờ sau, tầng băng rốt cuộc cũng đã hòa tan chỉ còn lại một người tuyết lớn chừng hai người, hơn nữa lấy mắt thường có thể thấy rõ đang nhanh chóng thu nhỏ lại.

Phút chốc, một tiên tử xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện, trên người chỉ mặc một tầng sa mỏng, da thịt bên trong băng thanh ngọc khiết, đôi song phong căng tròn mềm lại, toàn bộ những bộ phận riêng tử nhất, toàn bộ thân thể mạn diệu ẩn hiện sau lớp sa mỏng, vô cùng mê người.

Tu vi của Lâm Khiếu Đường hiện tại đã rất thâm hậu, mỹ sắc mê hoặc, mị thuật mê hoặc đối với hắn mà nói đã không còn bất cứ tác dụng gì, thế nhưng thuần túy là kiệt tác của tự nhiên trước mắt cũng làm cho hắn phải hơi thất thần, bất quá chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại.

- Là nàng? Không có khả năng!

Kỳ Áo đột nhiên kêu to.

Lâm Khiếu Đường có chút nghi hoặc.

- Ai? Tiền bối nhận ra?

- Đương nhiên, một nữ tu duy nhất trong Tam Hoàng đỉnh phong thượng giới, người sáng lập ra Hàn Tuyết Cung, Hàn Nguyệt Tiên Tử, nếu đã là tu luyện giả thượng giới có ai không hiểu!

Kỳ Áo cấp thiết trả lời, đôi con mắt u linh trợn thật lớn phảng phất như đang nhìn tận thế.

- Biết thì biết, nhưng chắc gì đã nhìn thấy chân diện mục, lẽ nào tiền bối đã từng gặp qua vị Hàn Nguyệt Tiên Tử này rồi sao?

Lâm Khiếu Đường hiếu kỳ truy hỏi.

- Lời vô ích, nếu là lão phu chưa thấy qua, làm sao có thể nhận ra được diện mạo của nàng, lão phu tại thượng giới chính là một đại sư luyện bảo, điều này cần lão phu nói bao nhiêu lần ngươi mới tin tưởng? Người của Hàn Tuyết Cung cũng đã từng tìm đến lão phu nhờ luyện một kiện thiên nguyên thánh bảo. Thế lực của Hàn Nguyệt Cung rất lớn, lão phu sao dám đắc tội, sau khi kiện thiên nguyên thánh bảo kia luyện thành, lão phu tự mình đưa tới cửa, may mắn được gặp qua vị Hàn Nguyệt Tiên Tử này một lần, dung mạo siêu phàm thoát tục này lão phu tuyệt đối không thể nào quên được.

Kỳ Áo chăm chú nói, nói xong liền nhanh chóng chui vào trong cự kiếm, tựa hồ đối với nữ tử kia có chút kiêng kỵ.

Khi nữ tử nửa thân trần kia hoàn toàn hiện ra khỏi lớp băng đông cứng, đầu đại điêu kia luôn lười biếng bỗng nhiên huýt sáo một tiếng, hơi vỗ cánh bay tới bên người nữ tử, lộ ra thần sắc vô cùng thân thiết.

Nữ tử tuyệt trần rốt cuộc cũng mở đôi mắt đẹp ra, mắt như sao sáng, không sắc không sóng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lâm Khiếu Đường một chút, đầu tiên là ngồi xuống, vỗ vô đầu của đại điêu nói.

- Tiểu điêu, khổ cực ngươi rồi, một lúc nữa, tỷ tỷ chắc chắc sẽ khen ngợi ngươi, mấy vạn năm khổ cực vừa qua nhất định sẽ không làm cho ngươi phải chịu không đâu.

Đại điêu kêu nhỏ vài tiếng, đồng thời dùng đầu của mình dụi dụi vào thân thể mê người kia lấy lòng.

- Người chính là tu luyện giả lợi hại của hạ giới hiện nay?

Nữ tử bỗng nhiên đứng dậy chuyển hướng Lâm Khiếu Đường nhàn nhạt hỏi.

- Vãn bối vô danh tiểu tốt, thực sự không tính là lợi hại!

Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.

- Đừng giả bộ trước mắt bản tiên tử, có thể vào đại lục này, lại còn đến được khu vực này, thậm chí đến đỉnh băng vạn trượng, không có tu vi địa vương giai tuyệt đối không được. Hạ giới này có thể có tu vi địa vương giai sợ là đã cao nhất rồi, ở hạ giới tuyệt đối là nhân vật lợi hại, ngươi còn muốn giấu ta sao?

Thần sắc nữ tử ngưng lại nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Lâm Khiếu Đường có thể cảm giác được khí nguyên cường đại tới biến thái trên người nữ tử này, so với đại tu sư còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, so với khí nguyên của Tiểu Ma Thiên Thiên sau khi đạt được liên hệ với thần niệm tại thượng giới tại trận chiến Đại Hạ Quốc có vẻ cực kỳ tương tự.

Nữ tử này ít nhất cũng phải đạt tới tu vi đế giới, hơn nữa vô luận là nhìn từ phương diện nào, đều không giống như vừa bị đóng băng hàng vạn năm, tựa hồ không hề có chút cảm giác không khỏe nào xuất hiện, xét theo độ hàn khí ngưng tụ thành lớp băng dày khủng khiếp kia, vô luận là tu vi mạnh đến đâu đi nữa thì sau khi giải phong ấn cũng phải gặp tình trạng sút giảm thực lực, cần phải có thời gian điều tức khôi phục lại, mà nữ tử này hoàn toàn không có phản ứng với phương diện này.

- Vãn bối vô ý lừa gạt tiền bối, lời nói của tiền bối đúng là sự thực, vãn đối đúng là đã có tu vi địa vương giai!

Lâm Khiếu Đường tận lực giữ ngữ khí bình tĩnh trả lời.

Thần sắc nữ tử khẽ nhúc nhích, cũng không tiếp tục dây dưa tại vấn đề này, tiếp tục nói.

- Các ngươi tổng cộng tiến vào bao nhiêu ngươi?

Lâm Khiếu Đường tự đánh giá một chút rồi nói:

- Đại khái gần nghìn người!

Đôi long mày của nữ tử nhíu này, rất ngoài dự liệu nói.

- Nhiều như vậy? Hạ giới này tiến vào thời kỳ phồn thịnh sao?

Sâu trong U Minh Chiểu Trạch, có một thủy đàm rộng chừng vạn trượng, trong sách cổ có ghi với cái tên Tử Minh Đàm, có người nói xung quanh nơi này không có bất luận vật gì còn sống, tử minh dương khí mà thủy đàm phát ra đủ để giết chết tu luyện giả tu vi đại sư giai.

Nhưng hiện tại, bên cạnh thủy đàm này có một nữ tử xinh đẹp mặc quần áo tơ lụa màu trắng, nàng nhìn chăm chú vào thủy đàm, nữ tử này chính là nhân yêu trong miệng Lâm Khiếu Đường, Thượng Quan Dao.

Còn hơn năm đó tại Tù Ma Cốc, phong vận của Thượng Quan Dao càng ngày càng tăng lên, tư thái thướt tha, mỹ lệ không thể vấy bẩn, dung nhan càng trở nên diễm lệ chói mắt, cho dù không dùng bất cứ loại mỵ thuật nào cũng có thể mê hoặc được tu luyện giả tu vi thấp hơn, con ngươi ánh mắt, chỉ hơi liếc nhìn sợ là cũng sẽ làm cho người khác phải rơi vào trạng thái si mê vong ngã.

"Không biết tên bĩ tu kia có tới nơi này hay không, ngoài trận tựa hồ không nhìn thấy hắn."

Thượng Quan Dao nhìn vào mặt nước không gợn sóng trước mặt thầm nghĩ, theo tính tình của tên gia hỏa này thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy mới đúng, thế nhưng bảy tám mươi năm gần đây, gia hỏa này giống như bốc hơi biến mất hỏi thế gian, hắn đi nơi nào đây?

Thượng Quan Dao đã từng cùng với Cửu Đỉnh Công tiến vào Nam Xuyên Giới hai lần tìm kiếm Lâm Khiếu Đường, thế nhưng đều không có thu hoạch gì, mục đích bên ngoài tự nhiên là muốn lôi kéo Lâm Khiếu Đường, kẻ có thân thể phệ độc dương hồn vào làm môn hạ Cửu Đỉnh Sơn. Cửu Đỉnh Sơn cũng thật vất vả mới tìm được cho tôn nữ lô đỉnh tuyệt hảo như vậy, làm sao có thể buông tha, trước khi chính mình phi thăng hoặc đại nạn, Cửu Đỉnh Công vô luận thế nào cũng phải an bài đường lui cho tôn nữ thật tốt.

Thấy tôn nữ nhìn mặt nước đờ ra, Cửu Đỉnh Công không khỏi thương yêu, mở miệng hỏi.

- Dao nhi, đang suy nghĩ gì vậy?