Đấu Y

Chương 57: Dự tiền trắc thí (trung)




Không biết vì sao Lâm Vũ Tuyền đối với lão hổ biết cười (*) này sinh ra sự chán ghét, nghĩ đến phía sau khuôn mặt tươi cười này luôn luôn cất giấu bí mật ám muội không thể cho ai biết, nhưng dù sao đối phương cũng là một trưởng lão, quá lạnh nhạt hiển nhiên không thích hợp.

"Một lát nữa sẽ biết!" Lâm Vũ Tuyền vô vị tẻ nhạt nói.

"Nga!" Nhị trưởng lão hậm hực lên tiếng.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khối lam ma thạch bên cạnh lôi đài sớm đã được đặt đúng chỗ, chỉ chờ trắc thí bắt đàu.

Trọng tài trắc thí có quyền uy nhất, Lâm gia trưởng lão, Lâm Đức Vượng đứng ở trung ương lôi đài, nét mặt gia nua cứng nhắc loé lên một chút ánh sáng nhàn nhạt, chỉ có vào lúc này tầm quan trọng và quyền uy của hắn mới được thể hiện rõ ràng nhất.

Một làn gió thơm thoang thoảng thổi qua, Lâm Vũ Nhàn phiêu phiêu lướt tới, một năm rưỡi qua, nữ hài tử này đều tập trung vào tu luyện, điều đó cũng là ngoài dự liệu của rất nhiều người.

Đối với Lâm gia kiều nữ lững thững bước đến, không những không bị mọi người chán ghét, trái lại chiếm được càng nhiều ánh mắt thưởng thức, đương nhiên trong đó cũng có xen lẫn một ít ánh mắt tham lam không có hảo ý.

Từ khi Lâm Uyển Nhi ra đi, Lâm Vũ Nhàn lập tức thay thế vị trí của nàng ta, trở thành Lâm gia thiên chi kiều nữ được sủng ái nhất.

Ngay khi Lâm Vũ Nhàn vận khởi nguyên lực toàn thân, lấy thân pháp tối cao hướng tới mép lôi đài bước tới thì một đạo hôi ảnh bỗng nhiên hoành không xuất thế, không hề báo trước xuất hiện trên đường đi của Lâm Vũ Nhàn.

Đông…………..

Cùng người mới đến va chạm với nhau, Lâm Vũ Nhàn thối lui ba bước, khi định thần lại nhìn, nhất thời nổi giận phi thường, "Chó rụng lông, lại tới cản đường, sao ngươi lại ở chỗ này? Không trông coi cho tốt phế dược phòng của ngươi, tới nơi này để mất mặt hay sao?"

Những lời đồn về tiểu nữ tử này đều là giả dối hay sao? Không phải nói một năm rưỡi qua nàng đã chăm chỉ tu luyện, như thê nào mà thời gian dài như vậy, tính tình này cùng với khẩu khí này vẫn như cũ làm cho người chán ghét? Lâm Khiếu Đường thầm nghĩ.

Ánh mắt mọi người vốn vẫn tập trung trên người Lâm Vũ Nhàn, tất cả chuyện phát sinh vừa rồi tụ nhiên đều nhìn thấy rõ ràng, đều rất nghi hoặc nhìn vị thiếu niên cao gầy đột nhiên xuất hiện.

Lâm Khiếu Đường một năm rưỡi có hơn đã hoàn toàn biến mất trong mắt Lâm gia đệ tử, dần dần bị người khác quên đi, trên dưới mười năm tuổi là một trong nhưng giai đoạn phát triển nhanh nhất, cho dù chỉ là một hai năm thời gian, vóc người và khí chất đều có thể xảy ra biến hoá rất lớn.

Mọi người Lâm gia không nhận ra Lâm Khiếu Đường cũng không phải là kì lạ, dù sao vai trò tồn tại của hắn cũng dễ bị người ta quên đi, nhiều nhất khi nói chuyện phiếm còn nhắc đến Lâm gia trước đây tồn tại một đại phế vật mà nguyên nhân nói đến hắn hơn phân nửa là để nâng cao vị trí bản thân một chút mà thôi, không có ai thèm nhớ đến hình dạng của một người nào đó.

Chỉ là ai cũng phát hiện ra, một năm rưỡi trước kia tại chính địa điểm đó, cũng đã phát sinh qua một sự tình đồng dạng, lúc đó thiếu niên vẫn còn lộ vẻ non nớt bị thiếu nữ đụng bay ra ngoài, trực tiếp đặt mông cố định mặt đất.

Nhưng kết quả hôm nay cách biệt một trời một vực, thân hình thiếu niên không hề động đậy mảy may, mà thiếu nữ không khống chế được phải lùi lại ba bước, nếu không phải thiếu niên tận lực thu liễm, chỉ sợ là thiếu nữ không chỉ lui lại ba bước đơn giản như vậy.

Tuy nói đối với ngôn từ mạnh mẽ của Lâm Vũ Nhàn có chút tức giận, nhưng đối với việc nàng liếc mắt liền nhận ra được chính mình, Lâm Khiếu Đường có cảm giác thú vị, tức giận trong lòng thực ra nhạt đi không ít.

"Tiểu ớt hiểm, đã hơn một năm không gặp, vẫn còn thích khóc lóc om xòm khắp nơi như vậy a, quên đi này hôm nay tâm tình của ta rất tốt, sẽ không chấp nhặt đối với ngươi!" Khoé môi Lâm Khiếu Đường nhếch lên, mỉm cuời xoay người hướng lôi đài đi tới.

"Ngươi………….., đứng lại!" Lâm Vũ Nhàn giận dữ đuổi theo, ngọc thủ khẽ động, một trảo tóm tới Lâm Khiếu Đường.

Chưa thấy Lâm Khiếu Đường có động tác gì, chỉ là thân ảnh hơi rung động, Lâm Vũ Nhàn trực tiếp chụp vào khoảng không.

"Ta nhớ ra rồi, hắn là Lâm Khiếu Đường!"

"A, không thể nào, chính là ngoại tộc đệ tử bị đẩy đến phế duợc phòng làm khán hộ viên?"

"Ngoài hắn ra còn ai vào đây? Thực không biết hắn tới đây làm gì, trước đây chính là một phế vật, hiện tại lại bị ảnh hưởng bởi độc khí trong phế dược phòng, sợ là ngay cả trước kia cũng không bằng!" Một gã đệ tử Lâm gia không biết là đồng tình hay có chút hả hê nói.

Trong đám người rối loạn lập tức liên miên không ngớt, một khi được nhắc nhở lập tức mọi người đều nhận ra.

Nam đệ tử còn đỡ một chút, trong mắt nữ đệ tử phát ra ánh sáng chán ghét quả thực muốn giết người, chỉ là làm cho người ta không hiểu vì sao các nàng lại như vậy? Giống như là bị hắn cường bạo qua.

Đối với tất cả mọi chuyện đang sảy ra, trước kia Lâm Khiếu Đường còn không thèm để ý, huống chi là hiện tại, chỉ là khoé miệng hiện lên nét tiếu ý không đáng để ý mà trước đây chưa từng có, Lâm Khiếu Đường có chút chờ mong biểu hiện của mọi người khi qua ngày hôm nay.

Mọi chuyện phát sinh dưới đài, Lâm gia cao tầng ngồi trên khán đài tất nhiên nhìn thấy tất cả, với vị trí của bọn họ so với đa số người đang đứng thẳng trên sân còn rõ ràng hơn nhiều.

Đại trưởng lão nhướng mày, "Sao hắn lại tới?"

Nhị trưởng lão mỉm cười, "Tới thì cũng đã tới rồi, nhìn một chút cũng không sao, nghe nói khi tiểu tử này đến phế được phòng, trái lại đem phế dược quản lí rất không tồi."

Tam trưởng lão không đồng ý, "Trắc thí đường sao lại có thể cho gia nô tiến vào, còn ra thể thống gì?"

Tứ trưởng lão làm người hoà giải, "Tam trưởng lão, khó có được một ngày mà tộc nhân hăng hái nhiệt tình như ngày hôm nay, không nên phát sinh nhiều thị phi."

Nghe tứ trưởng lão nói như vậy, tam trưởng lão bảo thủ không thay đổi cũng lặng lẽ không lên tiếng, sắc mặt âm trầm nhìn Lâm Khiếu Đường đang đi tới sát lôi đài, đối với người vô dụng từ trước đến giờ tam trưởng lão đều căm ghét đến tận xương tuỷ.

Đoạn đối thoại của các vị trưởng lão hiển nhiên đều bị Lâm Vũ Tuyền đang ngồi ở chủ vị nghe hết, đôi mi thanh tú dài nhỏ đã sớm tiến sát vào nhau, lãnh đạm nói: "Hắn tới tham gia trắc thì ngày hôm nay."

"Phốc………." Đại trưởng lão vừa mới nhấp một ngụm nước vào miệng nhất thời thất thố phun hết ra , thiếu chút nữa bị sặc nước.

Bốn vị trưởng lão không bàn bạc mà cùng nhìn về phía Lâm Vũ Tuyền, cặp mắt già lão của bọn họ đều tràn ngập hoài nghi, hoài nghi vị tộc trưởng tuổi còn trẻ trước mắt có đúng hay không đúng là nhầm lẫn. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

"Người như thế, ta nghĩ cũng không cần tham gia bất kì lần trắc thí nào a, chỉ lãng phí thời gian mà thôi." Nhị trưởng lão hảo tâm khuyên.

"Hắn còn không thông qua tiền trắc thí, căn bản là không có tư cách tham gia trắc thí ngày hôm nay, quả thực là hồ đồ, nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi Lâm gia để vào đâu?" Tam trưởng lão hầu như đập vào bàn.

Lâm Vũ tuyền nhìn lão già trước mắt trước sau như một này, tức giận đến không nói ra lời, quả thực không thể nói lý, Lâm gia luân lạc cho đến ngày tình cảnh hôm nay, bọn họ khó thoát được tránh nhiệm.

Giữa sân ngoại trừ Lâm Vũ Tuyền, còn có hai người khác nhìn thấy Lâm Khiếu Đường xuất hiện, cảm thấy ngoài ý nghĩ, một người tự nhiên là Lâm Bình, bất quá thân phận hiện nay là Lâm gia đệ nhất nhân trong thế hệ thanh niên hiện nay, Lâm Bình phải bảo trì hình tượng cần có, coi như là Lâm Khiếu đường từ bên cạnh hắn đi qua, cũng là nhìn không chớp mắt.

Còn có một người còn lại là Lâm Đức Vượng đang đứng trên lôi đài chờ đợi bắt đầu làm trọng tài, ngày hôm qua nhận được danh sách tham gia trắc thí, hắn đã sớm kinh ngạc, cho rằng danh sách có nhàm lẫn, còn đến hỏi tộc trưởng một chút, xong được trả lời rằng danh sách không có sai sót.

"Phía dưới thỉnh các đệ tử báo danh từng người một bước lên đài, tiến hành cơ sở trắc thí giá trị nguyên lực!" Thanh âm không lạnh không nóng của Lâm Đức Vượng bỗng nhiên vang lên, thế nhưng sau ngữ điệu bình tĩnh lại có chút bất an.

Danh sách tổng cộng có hai mươi bốn người, Lâm Đức Vượng cầm danh sách mà có chút do dự, hiển nhiên không biết làm sao để bắt đầu, bởi vì tên của người đầu tiên trong danh sách chính là Lâm Khiếu Đường.

Thời gian đã đến, dưới đài tính theo thời gian tiếng nói của trọng tài, trắc thí chính thức bắt đầu.

Lâm Đức Vượng chần chờ nhìn danh sách rồi lại nhìn dưới lôi đài an tĩnh, nét mặt gia nua hiện lên một chút bối rối, do dự nửa ngày cuối cùng cũng mở miệng.

"Lâm Khiếu Đường………."

Oanh, dưới đài tức thì xôn xao!

Thanh âm tức giận bất bình liên tiếp vang lên!

"Cái gì? Ta không có nghe lầm chứ?"

"Hắn có thể tiến nhập danh sách trắc thí? Sẽ không viết sai chứ?

"Có hắn thì khẳng định có ta, nếu như không có chính là cẩu mù mắt, lão tử ngày mai sẽ thối tộc."

"Kháng nghị……."

Chú thích:

(*) Hán Việt "Tiếu diện hổ": ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ nhưng trong lòng thì vô cùng xấu xa độc ác.