Đày Đọa Xác Thân Tàn: Tình Yêu Và Tội Lỗi

Chương 5




Tại lâu đài dưới thung lũng

Gia đình tộc trưởng Faranova tập trung trong phòng khách, vẻ mặt cực kì khó coi. Không khí nặng nề bao trùm cả căn phòng, nghe được tiếng khóc thút thít: "Hức, tại sao chứ? Cô ta có cái gì tốt? Tại sao lại không chấp nhận con? Hức..."

Phu nhân tộc trưởng đau lòng dỗ dành đứa con gái lớn: "Tiểu Vân, đừng khóc nữa! Không gả được cho Phạm Mạc Sát thì gả cho người khác, mẹ thấy tộc trưởng tộc Hoàng Thị rất thích con, chi bằng..."

- MẸ THÔI ĐI!!! Lão già béo ú đó là tên háo sắc! Lấy hắn? Có chết cũng không lấy! - Cô hét lên giận dữ.

- Tiểu Vân, con suy nghĩ kĩ lại đi, chuyện con bị từ chối đã lan truyền khắp nơi rồi. Hắn ta tuy có chút xấu xí nhưng ít ra hắn cũng thật lòng. Con...

- Thật lòng? Ha ha, chuyện hắn trăng hoa con còn lạ gì nữa? Đừng tưởng con không biết, năm đó cha mẹ hạ dược tiểu cô tặng cho hắn để đổi lấy vinh hoa phú quý!

Tất cả:!!!

Bà ta nghe nói giật mình, miệng lắp bắp: "Con, con, sao con biết?"

- Còn ai nữa? Là Khắc Tư Đồ nói đấy!

- Con!

Vì tức giận mà không kìm được, nên bí mật bị lộ ra. Đại tiểu thư nhà Faranova quên mất sự tồn tại của những người khác, đặc biệt là trưởng lão và tiểu cô.

Tách trà trên tay rơi xuống đất, vỡ tan, người phụ nữ run rẩy đứng không vững, chỉ về phía phu nhân:

- Hóa, hóa ra là các người! Chị, em là em ruột của chị đó! Tại sao... - Đả kích quá lớn, người phụ nữ ngất đi.

Căn phòng càng thêm náo loạn, trưởng lão tuy đã già nhưng vẫn còn khoẻ mạnh, tiến tới tát vào gương mặt

trắng bệch, quát lớn: "Súc sinh!"

Bà ta ôm má sưng đỏ, sắc mặt vẫn bần thần. Còn đứa con gái cưng của bà ta thì không thèm nói đỡ, trong đầu chỉ nghĩ đến Phạm Mạc Sát mà bực tức.

- Nó là em mày! Mày lại dám bán nó, để nó khổ sở suốt bao năm qua. Mày có còn là người không? - Vị trưởng lão phẫn nộ, gào lên.

- Chị hai, sao chị nỡ làm vậy?

- Đúng thật là tội nghiệp cho tiểu cô!

Ngay cả đứa con trai thứ cũng lên tiếng chất vấn:

- Mẹ, tiểu cô rất tốt với chúng ta. Sao mẹ và cha lại làm như thế? Chị, rốt cuộc đầu đuôi ra sao? Mau kể cho em nghe đi!

"Ting ting"

Người làm vội chạy ra mở cửa: "Phu nhân, lão gia về rồi!"

Mọi người nhìn ra bên ngoài, đúng là toàn mạng trở về. Nhưng lại có thêm người của tộc Roy Jr. Gã tộc trưởng bất tỉnh nhân sự, sắc mặt xanh xao.

Người của Roy Jr lên tiếng: "Phạm đại nhân ra lệnh, kết thông giao giữa tộc Faranova và tộc..."

- Với tộc Roy Jr có phải không? - Đại tiểu thư phấn khích cắt lời.

Không màng đến sự ngu ngốc của cô ta, người của Roy Jr tiếp lời: "Kết thông gia giữa tộc Faranova và tộc...Hoàng Thị!"

- Cái gì!?

Cô ta gục xuống, không tin vào tai mình. Môi run run: "Kết, kết thông gia!?"

Một chuyện tiếp nối một chuyện. Phạm Mạc Sát rõ ràng cố ý! Thừa biết tộc trưởng tộc Hoàng Thị thích cô ta, nhân cơ hội này "tác hợp" cho hai người. Không những cảnh cáo được tộc Faranova, mà còn đẩy mạnh mối quan hệ giữa tộc Roy Jr và Hoàng Thị. Vẹn cả đôi đường, hơn nữa địa vị của anh lại ngày càng vững chắc!

Kẻ ôm mộng gả cho Phạm Mạc Sát gục xuống, miệng lẩm bẩm: "Không thể nào! Không thể nào! Mình phải gả cho lão già đó sao? Không! Khônggggg!

Trong đầu cô ta là những viễn cảnh đen tối, sự chênh lệch quá lớn giữa thiên đường và địa ngục: Một Phạm Mạc Sát người người thèm khát, đứng trên đỉnh cao danh vọng. Một lão già xấu xí, phóng túng. Quá lớn! Khoảng cách giữa hai con người này quá lớn!

Những người còn lại im bặt, vị trưởng lão Faranova cố kìm nén nỗi đau: "Cảm ơn Phạm đại nhân đã nương tay, lão rất cảm kích. Chuyện kết thông gia với tộc Hoàng Thị, lão xin...tuân mệnh!"

Người của Roy Jr gật đầu: "Vậy được! Chúng tôi sẽ chuyển lời tới Phạm đại nhân. Không phiền các người!" - Nói xong rời đi.

Nhị thiếu gia vội chạy lại quỳ trước mặt trưởng lão: "Ông nội! Cháu xin ông, đừng gả chị tiểu Vân cho lão già đó!"

Trưởng lão không nói gì, chỉ biết lắc đầu. Xem ra đã không còn cách nào khác. Không dừng lại, nhị thiếu quay sang mẹ mình, cầu khẩn: "Mẹ! Làm ơn, giúp chị đi!"

Bà ta còn hơi sức đâu để ý nữa. Chuyện hạ dược tiểu cô bị lộ ra, ngày sau chắc chắn khó sống! Trưởng lão rất yêu thương tiểu cô, lần này thì tiêu rồi!

Nhị thiếu nhìn thấy vẻ mặt của mẹ mình, tuyệt vọng đấm mạnh xuống sàn đến rỉ máu. Khóc cho người chị gái duy nhất, miệng lẩm bẩm: "Khắc Tư Đồ, Khắc Tư Đồ..."

"KHẮC TƯ ĐỒ! TẤT CẢ LÀ TẠI NGƯƠI!"

Tiếng gào như vỡ nát, mang theo sự phẫn uất đau đớn. Gia đình tộc trưởng Faranova xem như mãi không được yên ổn. Chỉ vì một câu nói trong lúc nóng

vội, xúc phạm đến phu nhân của Phạm Mạc Sát, mà cái giá phải trả là rất đắt!

Phía trên đồi, một người tay cầm ống nhòm, mặt trang phục khác lạ che nửa khuôn mặt. Thong thả nhìn về toà lâu đài dưới thung lũng, bờ môi mỏng mỉm cười. Cất giọng có phần mị hoặc: "Kế hoạch chỉ thành công bước đầu, sau đó mới hấp dẫn. Đúng không? Phạm Mạc Sát!"


Lâu đài Roy Jr

Nhan Đình ngồi trong lòng Phạm Mạc Sát, nghe anh thủ thỉ. Thỉnh thoảng gật đầu, rồi lắc đầu. Không nói nửa lời. Còn anh ôm từ phía sau, cằm đặt ngay ngắn lên vai cô. Cả hai ngồi ở hoa viên, xung quanh không có ai. Hay chính xác là anh không cho người khác đến gần.

- Nhan Đình, nếu có người muốn giành anh với em. Em sẽ đuổi cô ta đi chứ?

Cô chớp mắt, nắm chặt bàn tay anh, khẽ gật đầu.

- Nếu có kẻ sỉ nhục em để tâng bốc con gái hắn ta, em có mắng hắn không?

Cô gái nhỏ gật đầu.

- Nếu có người vì anh mà đánh em. Em có đánh lại không?

Lắc đầu.

Anh nhíu mày:

- Vậy nếu có người vì em mà đánh anh. Em sẽ đánh hắn sao?

Gật đầu.

Phạm Mạc Sát sững người, sau đó thở dài. Siết chặt vòng tay đang ôm lấy Nhan Đình, áp sát cô vào người. Giọng nói yêu thương khôn xiết: "Tại sao vậy? Từ trước tới nay em chỉ nghĩ cho anh...em có từng nghĩ cho bản thân mình không? Tại sao? Tại sao mọi thứ tốt đẹp đều dành cho anh? Người ta vì anh làm tổn thương em, em lại chấp nhận? Vì sao em không đòi lại công bằng cho mình?"

Nhan Đình im lặng không nói gì. Điều đó khiến anh càng thêm đau xót.

- Vì điều đó sẽ tốt cho anh...có phải không?

Cô rục vào lòng anh, khẽ gật đầu...cái gật đầu nhẹ nhàng xé cả ruột gan...