Dạy Học Hữu Nghị

Chương 3




Trên bàn cơm, ba mẹ Lý Ứng phát hiện khuôn mặt con mình mềm ra không ít, dường như còn… đang mỉm cười?

Ba Lý và mẹ Lý liếc mắt nhìn nhau một cái, mẹ Lý nói: “Tiểu Ứng à, hôm nay trong trường có chuyện gì vui sao?”

Lý Ứng gật đầu, “Con kết bạn.”

“! Xoảng!” một tiếng, chiếc đũa của mẹ Lý rơi xuống, chén cơm của ba Lý cũng nằm trên mặt đất.

“A… Không sao không sao, cứ tiếp tục ăn đi…” Ba Lý nhặt chén lên, xua tay, cười ha hả.

Lý Ứng rũ mi, yên lặng mà ăn cơm. Tuy trên mặt không có biểu cảm gì nhưng cậu âm thầm nghĩ, xem ra trong mắt ba mẹ mình vẫn luôn là đứa sẽ không bao giờ có bạn bè, nếu không vừa rồi họ đâu có kinh ngạc như thế.

Trước đây hai người không biểu lộ ra ngoài, ai mà ngờ họ vẫn vô cùng để ý.

“Khụ… Tiểu Ứng à, bạn mới của con là người như thế nào?” Mẹ Lý dịu dàng hỏi, ánh mắt lại sáng quắc mà nhìn chằm chằm Lý Ứng, ba Lý cũng vậy.

Thấy phản ứng của bọn họ, Lý Ứng có chút buồn cười, “Là người rất tốt.”

Ba mẹ Lý thở phào nhẹ nhõm, bọn họ tin tưởng mắt nhìn người của con mình.

“Vậy thì hay quá.” Mẹ Lý thật lòng mà cảm thán, con họ 17 năm qua cuối cùng cũng có bạn! Nội tâm của ba Lý lại càng cảm động đến rơi lệ.

“Thằng bé tên gì?” Ba Lý hỏi.

“Tần Dương.”

“Nghe rất hay, bữa nào dẫn bạn đến nhà mình chơi đi.”

“Dạ.”

Trên đường đến trường.

Cảm thấy vai mình bị vỗ nhẹ một cái, Lý Ứng quay đầu lại.

“Ha ha, sao cậu biết tôi ở bên này!” Tần Dương chơi trò khỉ, vỗ vai trái của người ta, trong khi hắn lại đang đứng bên phải. Thật không ngờ Lý Ứng quay đầu sang phải, “Quả không hổ danh học sinh giỏi, rất thông minh!”

Lý Ứng không đáp lại hắn, chỉ cười nhẹ.

Tần Dương không khách khí mà khoác vai Lý Ứng, giống như anh em quen biết đã nhiều năm.

Bởi vì Lý Ứng gầy hơn hắn, lùn hơn hắn, cho nên Tần Dương cứ như ôm luôn Lý Ứng vào trong ngực.

“Hôm nay không đạp xe đi học?”

“Không! Tôi chạy bộ tới đây, còn tính chạy thêm một đoạn nữa đó.”

Hai người chỉ mới kết bạn hôm qua, hôm nay gặp nhau lại không chút câu nệ.

Tần Dương nói huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất cùng Lý Ứng, Lý Ứng cực kỳ nghiêm túc mà lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ đáp lời hắn, bày tỏ một số quan điểm của mình.

Hành động thân thiết này hẳn nhiên đã khiến không ít người chú ý.

Rốt cuộc thì nổi tiếng nhất trường này chắc cũng là hai người bọn họ, không thể tưởng tượng được còn ở cùng với nhau…

Lý Ứng nhìn những ánh mắt kia, trước đây bị ngó chằm chằm còn chưa tính, nhưng lần này lại kéo thêm Tần Dương, cậu cảm thấy hơi khó chịu.

Có điều hành động của hai người trong lớp lại càng khiến người khác nghẹn họng nhìn trân trối.

Tần Dương ném một cục giấy vào đầu Lý Ứng, thấy Lý Ứng mơ hồ mà ngẩng lên, vẻ mặt mờ mịt, liền khe khẽ cười.

Ánh mắt Lý Ứng chuyển sang tên đang cười trộm là Tần Dương, cũng nhoẻn miệng, nhặt cục giấy trên mặt đất rồi mở ra, “Ông thầy toán quên kéo khóa quần.”

Lý Ứng nhìn thầy giáo, quả đúng là như thế, liền viết tiếp lên tờ giấy nhỏ, “Tôi thấy rồi, rất thú vị.”

Viết xong cậu cũng ném cục giấy vào đầu Tần Dương, dùng sức, có ý đồ muốn trả thù.

Cậu cảm thấy bộ dáng Tần Dương bị tập kích đến hết hồn còn thú vị hơn chuyện thầy toán “sổ lồng chim” nhiều.

Ném giấy truyền lời là nét đẹp truyền thống của lứa tuổi học sinh. Trong lòng Lý Ứng có chút vui vẻ, thậm chí có thể nói là ngọt ngào. Được dịp cùng Tần Dương trải nghiệm, cảm giác thật tốt.

Hai người lại viết mấy câu nữa chuyền cho nhau.

Chữ Tần Dương ngoằn ngoèo không ngay hàng thẳng lối, của Lý Ứng lại đẹp đẽ gọn gàng.

Lý Ứng lại viết vào một câu, vo giấy thành cục, ngẩng đầu định ném lên chỗ Tần Dương. Vậy mà phát hiện ra hắn đã nằm lên bàn, dường như ngủ mất rồi.

Tay Lý Ứng chậm rãi buông xuống, đổi sang chống cằm, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn Tần Dương ngủ.

Tựa hồ ngủ rất say, khóe miệng hắn chảy ra chút nước dãi.

“Tần Dương! Tần Dương!” Thầy toán đầu hói rống lên tên hắn, thằng nhãi ranh này, trong giờ ông thế mà dám ngủ!

Tần Dương hiển nhiên là không nghe thấy, tiếp tục chìm trong giấc mộng.

Mấy bạn nữ bên cạnh vội vã lay cánh tay hắn, muốn gọi hắn dậy.

“Tần Dương!!!” Giọng thầy toán đã nâng lên một tầm cao mới.

“Hả…?”

Tần Dương cuối cùng cũng tỉnh, Lý Ứng dường như trông thấy có bong bóng trên mũi hắn vừa nổ cái “póc”.

“Ai kêu tui đó…?” Tần Dương còn buồn ngủ, mí mắt sụp xuống.

Bả vai thầy toán đều đã run rẩy: “Tần Dương! Em mau trả lời câu hỏi này cho tôi!” Ông mạnh bạo vỗ vỗ chiếc bảng đen.

“Ơ dạ…?” Tần Dương xoa xoa mắt, nhìn bốn phía, qua một hồi lâu mới hoàn toàn tỉnh táo lại, chớp chớp mi: “Bài này hả…”

Thầy toán âm thầm hừ một tiếng, tên nhóc con này chắc chắn sẽ không biết làm như bao lần. Mà trả lời không được á hả, hè hè, ăn phạt nha bé ơi!

Thầy toán nham hiểm mà cười một chút: “Sao nào, bí rồi chứ gì? Từ nãy đến giờ tôi đã giảng câu này không biết bao nhiêu lần, em ra hành lang đứng cho tôi ──”

Lời còn chưa nói xong đã nghe Tần Dương đáp: “Để em giải!”

Thầy toán sửng sốt một chút: “Được, vậy em nói đi.” Thằng nhóc này còn hấp hối giãy giụa, để xem nó nhả ra được cái gì hay ho.

Tần Dương liền không hề vấp một chữ, vô cùng khoan thai nói lên từng bước giải.

Lần này tới phiên thầy toán cứng họng, thật lâu cũng chưa kịp phản ứng.

“Thầy ơi, em trả lời đúng hông?” Tần Dương xấu xa cười một chút, giọng điệu lại mang chút chế nhạo.

“Đúng… đúng. Được rồi… Em ngồi xuống đi.”

Mông vừa chạm ghế, Tần Dương liền quay đầu lại nheo mắt cười với Lý Ứng, lén lút bật ngón tay cái.

Bài này chính là câu hôm đó hắn nhờ Lý Ứng giảng!

Lúc đó Lý Ứng kiên nhẫn lại nghiêm túc đến như thế, hắn đương nhiên khắc cốt ghi tâm.

Lý Ứng cũng nhìn hắn mà cười, trong lòng thật vui vẻ, bài mình chỉ Tần Dương chẳng những hiểu hết mà còn phát huy được tác dụng, hỗ trợ được cho nhau mới đúng là niềm vui lớn nhất giữa bạn bè.

“Câu này cũng giống câu vừa nãy, chẳng qua nâng cao hơn một chút. Nói chung là không khó, chỉ cần thay đổi cách nghĩ thông thường là có thể giải ra. Có ai muốn làm thử không ──?” Thầy toán lên giọng hỏi.

Tần Dương giơ tay.

“……” Thầy toán giả bộ không thấy Tần Dương, “Ai ──?”

Chỉ là cả lớp im phăng phắc, chỉ trừ một đứa huơ huơ trước mặt ông liên tục.

Tầm mắt mọi người đều tập trung ở cánh tay kia.

Thầy toán khẽ cắn môi, “… Tần Dương, em nói đi.”

Tần Dương đẩy ghế cái rột liền đứng dậy, bắt chước mấy kẻ ta đây giả vờ đằng hắng một chút rồi mới nói: “Như thầy đã bảo, đề này thật ra không khó, ý tưởng của em là…”

Dạng bài này có đầy đủ trong cuốn sổ Lý Ứng cho hắn! Hắn sao có thể không biết làm!

“Tốt… tốt lắm… Hoàn toàn chính xác, em ngồi xuống đi.” Thầy giáo lau mồ hôi trên trán, Tần Dương hôm nay sao lạ vậy! Vốn luôn nghĩ tên quỷ sứ này đi học chẳng bao giờ nghe giảng nghiêm túc, vậy mà rốt cuộc lại giống như ông đang tự bêu xấu mình!

Tần Dương quay đầu, tặng cho Lý Ứng một cái hôn gió.

Lý Ứng nhếch miệng, cười càng vui vẻ.

Tần Dương chỉ là cảm thấy thú vị, chơi cũng hay hay nên vừa rồi mới náo loạn như thế. Bây giờ hắn ngáp dài một cái, chép chép miệng, lại mệt muốn chết rồi.

Chơi cũng đã đủ, tiếp tục ngủ thôi.

Nhìn thấy Tần Dương thế mà lại ngủ, thầy dạy toán giận đến nghiến răng. Vừa rồi mới nghĩ có lẽ hắn trẻ con dễ dạy, nhưng bây giờ thì chắc chắn là không phải.

Lý Ứng nhìn về phía Tần Dương, hắn ngủ thật sự rất ngon, tựa như với hắn mà nói thì được nằm ngủ lúc này chính là điều tuyệt vời nhất thế giới.

Vẫn luôn nhìn hắn như thế, Lý Ứng cũng muốn ngáp một cái.

Cậu đột nhiên có ý định thử cảm giác ngủ trong giờ học xem thế nào.

Khuôn mặt gối lên cánh tay.

Ưm…

Lý Ứng thoải mái mà thở nhẹ.

Đây là những gì Tần Dương đang cảm nhận sao?

Thật sự rất dễ chịu.

Cậu chậm rãi nhắm mắt, nắng chiều chiếu lên hàng mi làm cậu thấy trong bóng tối có chút ửng đỏ. Hai lỗ tai trở nên nhạy bén hơn, có gió thổi qua tán lá, rì rào rung động.

Thật thả lỏng, thật yên tĩnh, phảng phất như mọi thứ liền ấm áp vây quanh.

Hết thảy đều tốt đẹp.

Làm người mệt mỏi.