Dạy Lão Đông Y Sử Dụng Biểu Cảm

Chương 7: Chương 55-65




55.

Rất nhanh đến thời điểm nghỉ tết, cha mẹ lắp bắp nhắc nhở tôi, có muốn mời bạn trai đến nhà làm khách hay không, tôi mới ý thức được, đây là muốn —— nhìn thấy gia trưởng

Giống như chuyện hiển nhiên, quan niệm của thế hệ trước vẫn được đặt ở đó, mặc dù là hai người đàn ông ở bên nhau, dù sao cũng phải trải qua quy trình gả cưới kết hôn, mới chính thức bắt đầu sống chung cho đến hết đời.

Vương Đức Toàn không có dị nghị, thậm chí tỏ vẻ cha mẹ của anh cũng có ý tưởng giống thế.

Lúc đó, hai chúng tôi đang ở trong siêu thị, mua đồ tết cho từng người trong nhà, xem như là lần hẹn hò cuối cùng trước khi ăn tết. Đông người chen chúc nhau trong siêu thị, đẩy xe nửa bước cũng khó khăn, tôi rất hồi hộp, vẫn luôn lải nha lải nhải, nói nhiều để che giấu nội tâm lo lắng. Vương Đức Toàn im lặng không lên tiếng, đi theo sau tôi, thỉnh thoảng đặt vào trong xe một, hai món đồ.

“Cha mẹ anh đều là người có học thức, tặng quà không thể quá tầm thường, hai bác có đặc biệt thích cái gì không À, riêng cha mẹ em thì cứ tuỳ ý, anh đừng mang vật gì quá quý giá, chọn chút hoa quả hay điểm tâm là được…”

Trên đỉnh đầu, tiếng loa phát thanh vẫn luôn tuần hoàn nhắc nhở: “Các vị khách xin chú ý, tết âm lịch là thời điểm đông người, xin cẩn thận đề phòng, giữ kỹ bảo bảo của chính mình, bảo quản những món đồ quý giá…”

Tôi nói nói, chợt phát hiện Vương Đức Toàn không ở đằng sau, đang nhìn bốn phía, đột nhiên một bàn tay nắm lấy tay tôi.

Tôi giật mình, lại thở phào nhẹ nhõm: “Nhiều người như vậy, em còn tưởng rằng anh bỏ đi đâu rồi.”

Khuôn mặt của Vương Đức Toàn không chút nào thay đổi nói: “Không có chuyện gì, anh nhất định sẽ giữ em thật kỹ.”

56.

Năm phút đồng hồ sau, tôi mới nhận ra được lời này là có ý gì.

… Ở đây hình như có ai bị thứ gì đó bám vào người, 110 có giải quyết chuyện này không ( ´☣///_ゝ///☣`)

*110: số điện thoại gọi công an ở Trung Quốc.

57.

Tân xuân vừa qua, nhà họ hàng cần đến thăm cũng đã đi hết, trên đường còn chất đầy vỏ pháo đỏ rực, bầu không khí vui mừng còn chưa tản đi, Vương Đức Toàn chính thức đến viếng thăm nhà tôi.

Cha mẹ tôi đã sớm chỉnh lý cho trong nhà sáng sủa hẳn lên, hạt dưa mứt trái xếp đầy trên bàn, nhiệt tình mời anh ấy đến phòng khách: “Ai nha, Tiểu Vương, tới thì tới, còn mang quà cáp gì làm chi, mau ngồi ngồi ngồi.”

Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ theo dõi anh. Tuy rằng cũng chỉ cách một tuần lễ không gặp, không khác gì nhiều so với bình thường, nhưng mà trong giữa thời điểm cuối năm, lại cảm thấy thật là lâu.

Vương Đức Toàn bỗng nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của tôi, cả hai cùng sững sờ, nhưng trong lòng lại có cảm giác như nở một nụ cười.

Một khắc đó, tôi cảm thấy cuộc đời đạt được điều mình hằng mong muốn, chỉ cần được như vậy, nguyện cứ mãi như thế, ngàn năm vẫn mãi như cũ.

58.

Thế nhưng bầu không khí tốt đẹp như thế, hai cụ trong nhà làm sao lại không hiểu vậy.

Cần phải vào lúc này cố vấn chuyện răng vàng, miệng thúi với táo bón à!

Có chừng có mực nha! Coi như là bác sĩ, ai lại muốn năm mới còn phải xem bệnh cho người khác!

“… Mẹ, mẹ, được rồi, này, mẹ à.”

“Ai, mày đừng có quấy rầy mẹ, không thấy mẹ đang nói chuyện chính sự hả.” Mẹ tôi hất tay tôi ra, bỗng nhiên nhớ lại, “À, trong nhà không đủ đồ ăn, con đi ra ngoài mua một ít về đi.”

Tới lúc tôi trở lại, đã nhìn thấy cha tôi ngồi ở trên sô pha, mẹ tôi ngồi bên cạnh mang kính lão, một tay cầm bút, một tay cầm sổ, Vương Đức Toàn một mặt bối rối, không biết làm gì, ngồi ở đối diện, tiếp thu một tràng oanh tạc liên hồi.

“Cũng không phải! Tiểu Vương, để dì nói với cháu, chú của cháu buổi tối ngáy rất nghiêm trọng, còn chảy nước miếng, dính nước dãi vàng khè lên gối, súc miệng cũng súc không sạch, mùi trong miệng còn rất khó chịu! Cháu nói xem là bởi vì cái gì ”

“Cái này là…”

“Ồ, như vậy à. Vậy còn rụng tóc Cháu nhìn Địa Trung Hải trên đầu ổng kìa, mấy năm qua càng ngày càng thưa thớt, sắp đếm được còn bao nhiêu cọng rồi.”

“Đó là…”

“Cháu nói như vậy dì còn yên tâm một chút.” Cuối cùng mẹ tôi lo lắng thở dài, “Ôi Tiểu Vương, cháu không biết chứ, dì rất lo lắng mấy tật xấu này của chú có thể di truyền, cũng không biết liệu Đỗ Thanh lớn tuổi hơn cũng như vậy không, nhỡ như…”

“Đỗ Thanh đều di truyền tật xấu của tôi chắc.” Lão đại cha tôi mất hứng bổ một đao, “Sao bà không nói bà bị cao huyết áp chứ Nghe nói tam cao* di truyền mới rõ ràng. Thằng nhóc thúi kia lại không thích vận động, bây giờ còn trẻ chưa hiện ra, chờ nó già rồi, bà chờ xem đi, ai ở cùng với nó, có mà phải hầu nó đấy.”

*tam cao: mỡ máu cao, huyết áp cao, đường huyết cao.

“…”

Tôi ném đồ ăn, yên lặng bưng mặt.

Rốt cuộc làm sao biến thành cái phong cách này rồi.

Cha đẻ! Mẹ ruột! Tại sao cần phải thảo luận những vấn đề này ngay bây giờ! Trên ti vi ngày nào chả có ‘Dưỡng sinh đường’! Hơn nữa còn chiếu lại đó! Không được nữa thì con đưa hai người đi bệnh viện! Việc này liên quan đến chuyện đại sự cả đời của con đấy! Cầu xin hai người có giả bộ thì cũng phải giả bộ đến mức bình thường một chút được không!

59.

Bất kể Vương Đức Toàn thề son thề sắt như thế nào để an ủi, chứng minh ảnh sẽ không bao giờ ghét bỏ tôi, cũng không thể nào làm biến mất bóng ma nghiêm trọng trong lòng tôi được.

60.

Chờ đến lúc tôi đến thăm gia đình anh ấy, thì càng thêm tự ti.

Nhà người ta từ trong ra ngoài viết bốn chữ lớn, thư hương thế gia.

Sau khi vào cửa, đập vào mắt đầu tiên chính là tất cả gia cụ bằng gỗ tử đàn được tao nhã trang hoàng, vại cá, dụng cụ uống trà, đa bảo các, sách được đóng buộc chỉ trên giá, trên bàn giấy và bút mực, cái chặn nằm đè lên bản vẽ chưa khô.

Cha mẹ của Vương Đức Toàn, một người là bác sĩ đông y, một người là giáo sư đại học. Vương lão tiên sinh hai mắt sáng ngời, không nổi giận nhưng vẫn uy nghiêm, dì Sở có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ôn nhu dễ gần, vừa nhìn hai người liền biết đây là người tao nhã có văn hoá, tôi ở trước mặt bọn họ, tay cũng không biết đặt chỗ nào cho tốt.

Sức lực trong lòng xì xì hở ra một lỗ, tôi đây xuất thân tầm thường trong một gia đình bình thường, đối phương làm sao có thể nhìn tôi lọt vào mắt.

Vương lão tiên sinh tiên phong đạo cốt, sắc mặt nghiêm túc, nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi, ngay cả một câu cũng không muốn nhiều lời với tôi, ông ấy ngồi bên cạnh một lúc, rồi dứt khoát trở về bàn đọc sách luyện chữ. Tôi có chút hoảng loạn, không biết mình chọc tức chỗ nào khiến ông ấy không ưa.

Ngược lại, dì Sở rất hoà ái, vội vàng giải thích: “Đừng để ý, ông ấy chính là như vậy, không thích nói chuyện, Tiểu Đỗ, chúng ta cứ tán gẫu chuyện của chúng ta.”

Thừa dịp bà đi vào nhà bếp thu xếp cơm nước, Vương Đức Toàn cũng an ủi tôi: “Yên tâm đi, sau này em sẽ biết, cha anh kỳ thật rất dễ gần, ông ấy rất thích em.”

Nơi nào nhìn ra thích em chứ

Anh nhỏ giọng nói: “Em không phát hiện ra sao Ông ấy vẫn luôn lén lút nhìn em đấy.”

Tôi theo bản năng nhìn về phía bàn đọc sách, Vương lão tiên sinh cấp tốc thu hồi ánh mắt về lại giấy Tuyên Thành trước mặt, ho khan một tiếng.

… Có chút đáng yêu.

Một đời là lão đông y Vương lão tiên sinh, cư nhiên còn có thuộc tính ngạo kiều mô đen như thế

61.

Dì Sở gọi mọi người ăn cơm, Vương lão tiên sinh vừa ngồi vào bàn, liền khôi phục thái độ cao lãnh, nghe chúng tôi một bên cười cười nói nói, chính mình không nói một lời.

Thế nhưng trải qua nhắc nhở hữu nghị của Vương Đức Toàn, tôi đã chú ý tới, ông ấy kỳ thật nhiều lần muốn nói lại thôi, không chen lời vào.

Cũng làm người có chút không đành lòng. Trên bàn cơm cũng không có nói chuyện gì đặc biệt, không phải hỏi thăm chút tình huống gia đình, chuyện trong nhà, có khó mở miệng như vậy sao

Nín nhịn nửa bữa cơm, cuối cùng vào lúc tôi nhắc tới cha tôi từng làm lính ở Hà Nam, Vương lão tiên sinh sáng mắt lên, tìm được điểm chung.

“Hà Nam, Hà Nam, tốt, tốt.” Ông có khẩu âm nguyên chất nguyên vị của quê cha đất tổ, rất vui vẻ nói: “Vậy hai ta* còn có thể tính là nửa đồng hương đây hẩy!”

*Ở đây Vương lão tiên sinh dùng chữ 俺们, 俺 (yêm) là phương ngữ của xưng hô “tôi”.

62.

Dì Sở gắp cho ông ấy miếng xương sườn, ôn nhu nói: “Ăn cơm của ông đi, không nói lời nào có người coi ông là người câm chắc ”

63.

Vương lão tiên sinh dò xét sắc mặt của bà, yên lặng cúi đầu mà bới xương sườn trong bát.

Còn anh con trai chẳng ra gì Vương Đức Toàn chỉ ngồi một bên, ngoảnh mặt làm ngơ, gặp biến không sợ hãi, đưa vào miệng một ngụm canh.

Dì Sở lần nữa hướng về phía tôi, vẻ mặt ôn hoà nói: “Tiểu Đỗ, đừng khách khí, ăn nhiều một chút, tay nghề của dì thế nào ”

Không, dì ơi, cháu nghe thấy được.

Đừng tưởng rằng như vậy là có thể làm bộ mới vừa nghe nhầm được không.

Cho nên Vương lão tiên sinh không lên tiếng, không phải bởi vì ngạo kiều, mà là bị dì cấm nói có đúng không!

Sau đó, tôi trơ mắt nhìn Vương lão tiên sinh tặc tâm không chết*, mấy lần nỗ lực phản kháng đều bị vô tình trấn áp, rốt cuộc không nhịn được mà bạo phát, vỗ bàn một cái.

*tặc tâm không chết: không buông tha ý xấu, tiếp tục làm.

“Người Hà Nam thì răng Người Hà Nam có điểm nào mà bà khó chịu! Mà bà xem thường người Hà Nam như ri! Tui cùng thằng bé nói một câu cũng không được hầy!”

“Ồ. Không ai nói không được.” Dì Sở nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông, “Ông muốn nói cái gì ”

“Tui… Tui… Không, không muốn nói cái gì.” Vương lão tiên sinh dừng một chút, lặng lẽ thu tay về, cái mông hơi di chuyển về một bên khác, “Tiểu Đỗ ni, cháu ăn nhiều một chút, cơm đủ chư Không đủ thêm nữa ni.”

64.

Vương lão tiên sinh, một đời là lão đông y, xuất thân từ nông thôn Hà Nam, vào thập niên 80 dựa vào sự phấn đấu của chính mình mà thi đậu đại học y khoa, bái được danh sư, cưới được kiều thê, đi tới đỉnh cao nhân sinh.

Chính là trong cuộc đời có hai thói quen khó sửa, một là hết sức nói nhiều, hai là tiếng phổ thông không tốt, một khi cao hứng thì sẽ xổ một tràng giọng quê hương ra bên ngoài.

Bởi vì có lệnh cưỡng chế của phu nhân, thời điểm con rể tương lai tới cửa, không cho lôi kéo người ta lải nhải không để yên, an tĩnh như gà* mà làm thế ngoại cao nhân.

—— ở trên.

Là Vương Đức Toàn sau đó tiết lộ cho tôi biết.

*An tĩnh như gà: Khi mình tra thì nhiều người cũng không biết tại sao lại gọi là an tĩnh như gà, nhưng có một bình luận giải thích rằng nó giống như tư thế “khi bị bắt bán *** tại chỗ, im lặng ôm đầu núp ở góc”, chắc dáng vẻ này giống con gà, có lẽ thế. xD

65.

“Mẹ anh không có ý gì khác đâu, đây là lần đầu tiên em đến nhà anh, mẹ sợ cha anh lải nhải nhiều quá, doạ em không dám đến thăm nữa.” Vương Đức Toàn cười cười, đưa tôi đến cửa tiểu khu.

“Làm sao có thể chứ.” Tôi có vẻ không vui, đi sát bên cạnh anh. Đừng nói không muốn tới nữa, tôi bây giờ căn bản cũng không muốn rời đi. Vừa nghĩ tới muốn gặp lại nhau, thì phải đợi chừng thêm mấy ngày nữa, trong lòng càng trống rỗng. Nhi nữ tình trường* đơn giản dính dính liền liền, có thể nói, câu như keo như sơn này là do ai phát minh, thật sự mỗi một từ chuẩn xác đến tận trong xương.

*Nhi nữ tức là trai và gái, tình trường là quyến luyến chuyện yêu đương. (Trong đây thì chắc là nhi nhi tình trường mới đúng xD)

Mãi cho tới cổng lớn.

“Em về đây.”

“Ừ, anh giúp em gọi xe.”

“Không cần, em tự bắt xe về, trời lạnh, anh trở về đi.”

Ai cũng không nhúc nhích.

“…”

“…”

“Xung quanh đây có cái công viên, đi dạo không ” Vương Đức Toàn hỏi.

Công viên được bao phủ trong làn áo bạc, treo đầy băng, óng ánh long lanh, khắp nơi là người lớn mang theo trẻ con vui cười đùa giỡn.

Tôi tìm kiếm chỗ tuyết còn bằng phẳng, sột sột giẫm lên vết chân, đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi Vương Đức Toàn: “Em không có kỳ thị vùng miền đâu, tại sao anh không sớm giải thích rõ ràng với cha mẹ anh ”

“Tại sao phải giải thích ” Anh ấy không quan tâm lắm, “Không cần phải để ý đến bọn họ. Cãi nhau mấy chục năm đều như thế. Mấy chuyện mẹ anh không thích ở cha anh nhiều lắm, nói thổ ngữ, thích ăn tỏi, kem đánh răng thích bóp từ giữa lên, rác đầy cũng không biết đổ.”

Tôi “A” một tiếng, biểu thị không thể tưởng tượng.

“Bà ghét lắm, nhưng không để người ngoài nói xấu cha anh một câu. Lúc anh học tiểu học, có người cười nhạo ông ấy là đồ nhà quê, mẹ anh liền tìm tới cửa, lấy tài văn chương của giáo sư tiếng Trung, mắng đối phương nửa giờ, một câu cũng không lặp lại, cũng không mắng một câu thô tục.”

Tôi vỗ tay, “Sở phu nhân cân quắc hào kiệt, tư thế mắng người chắc chắn oai hùng hiên ngang, nhưng đáng tiếc hậu sinh không có duyên nhìn thấy.”

“Thật ra anh cũng không tận mắt thấy, là nghe người ta nói.”

“… À.”

“Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận của em ở KTV lần trước, anh đã nghĩ, nhất định giống nhau như đúc với bà năm đó.”

Câu nói kế tiếp của tôi nhất thời bị mắc kẹt.

“Cho nên, không có người nào ghét bỏ người nào, chỉ là, có nguyện ý bao dung hay không, sinh sống chính là sắt mài sắt, người mài người, mài mài cả đời.” Vương Đức Toàn ho khan một tiếng, “Bảo bảo, anh cũng có rất nhiều khuyết điểm, có rất nhiều chỗ khiến người ta khó chịu, thế nhưng em có nguyện ý hay không…Có nguyện ý hay không…”

Lỗ tai của anh có chút hồng.

“… Chuyển đến ở cùng anh ”