Dây Leo

Quyển 2 - Chương 5: Đường Mạn xảy ra chuyện




Cuối cùng trời cũng đã sáng, họ hàng người thân có thể đến đều đã đến, tất cả mọi người an ủi Trương Khải Hiên thật cẩn thận, tiễn anh vào phòng phẫu thuật, Đường Mạn buồn bã rơi nước mắt, cô nói với anh: “Anh phải khỏe nhé, em đợi anh.”

Trương Khải Hiên gật đầu với cô, “Ừ.”

Cao Nhân Tuệ đứng ở giữa, nhưng mà, Trương Khải Hiên không thèm nói câu nào với cô.

Cuối cùng, anh đi vào phòng mổ. Đèn phòng phẫu thuật sáng lên, hy vọng và lo lắng trong lòng cô cũng đồng thời dâng lên.

Cô không có cách nào tính được thời gian chờ đợi có bao nhiêu lâu và có bao nhiêu sợ hãi, sự đau khổ sốt ruột này làm sao tính toán đây? Rất đơn giản, một ly nước sôi nóng hổi đổ vào cánh tay của bạn, có thể làm toàn thân bạn run lên, thời điểm như thiêu như đốt, lại đổ thêm một ly nước đá vào, sau đó, bạn nhân lên gấp một vạn lần sự giày vò đó, tiếp theo lại nhân với thời gian tính bằng giây, đây chính là sự đau khổ của chờ đợi.

Cô đã quên mất phải khóc thế nào, tầm mắt ngưng tụ trước cửa phòng phẫu thuật, cuối cùng đợi đến khi đèn tắt.

Bác sĩ ra ngoài, trên mặt là sự vui mừng hớn hở: “Cuộc phẫu thật đã kết thúc, xem ra trước mắt, tất cả đều rất tốt.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Trương Khải Hiên lại bị đưa trở vào phòng vô trùng, giờ phút này anh không chịu nổi một cú đấm, Đường Mạn không thể tưởng tượng, một giám đốc Trương hăng hái lúc trước giờ đây lại nằm trên giường bệnh, làm bạn cùng với một đống máy móc lạnh tanh, trước kia Đường Mạn vô cùng sợ những chiếc máy này, bởi vì chúng không có sinh mệnh, chỉ có chức trách, nhưng hiện tại bỗng nhiên cô lại cảm kích chúng, bởi vì nhờ có biểu hiện của chúng, cô mới biết, chồng của cô còn sống.

Y tá bước đến an ủi cô: “Chị trở về nghỉ ngơi một chút đi, chị đã túc trực suốt một ngày rồi, từ sáng đến tối cũng không chịu dời tầm mắt.”

Cô như đang nói mơ: “Đừng cản tôi, tôi chỉ muốn nhìn anh ấy.” Nói xong, cô rớt nước mắt.

Y tá rất thông cảm với cô, “Hiện giờ, anh Trương không có chuyện gì đâu, đợi đến mấy ngày nữa anh ấy mới tỉnh lại, chị phải giữ sức khỏe, đừng để bản thân suy sụp.”

Cô đành phải rời khỏi đó quay về phòng nghỉ, tựa vào giường, toàn thân đau nhứt như muốn tan ra. Mất sức, rốt cuộc cô cũng không chịu nổi mà ngủ thiếp đi, ngủ đến giữa chừng đột nhiên cô bừng tỉnh, Trương Khải Hiên, cô bật dậy bước xuống giường, cô muốn đi xem anh.

Mới vừa đi hai bước thì phát giác ra bàn chân đã sưng tấy lên, ngón chân cũng tê cứng không nhúc nhích được. Phải đứng cho quen một lát, cô mới cô thể chậm rãi bước đi, vừa đến bên ngoài phòng vô trùng, cô lại thấy Cao Nhân Tuệ.

Cao Nhân Tuệ đứng bên ngoài cửa kính thủy tinh, trong mắt ngập nước, cô nhìn Trương Khải Hiên còn mê man ở bên trong, nhìn ra được sự lo lắng của cô không ít hơn Đường Mạn chút nào.

Đường Mạn bốc hỏa, cô quát: “Tránh xa anh ấy ra một chút.”

Cao Nhân Tuệ quay đầu lại, trong đôi mắt toàn là nước mắt, cô biết Đường Mạn không muốn thấy cô, nhưng cô vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, cô rất muốn nhìn thấy Trương Khải Hiên, đến đường cùng cô buộc phải cầu xin Đường Mạn: “Đường Mạn, cô yêu anh ấy, tôi cũng yêu anh ấy mà, làm tổn thương cô là tôi sai, nhưng tình cảm 4 năm của chúng tôi không thể nói quên là quên được, xem như cô làm một chuyện tốt đi, tha thứ cho tôi một lần, đợi đến khi anh ấy phục hồi lại ý thức, tôi tự nhiên sẽ đi thôi.”

Đường Mạn cười nhạt, “Tôi có thể không trói không buộc mà yêu anh ấy, cô yêu anh ấy thì cũng có chừng có mực thôi, quan trọng nhất là, cô không xứng đáng có được tình yêu của anh ấy, hiện giờ đi ngay lập tức, đừng ép tôi phải kéo tóc cô đi.”

Cao Nhân Tuệ cũng không kiềm chế được lửa giận bốc lên, “Cô là người phụ nữ độc ác, cô không có tư cách đuổi tôi đi, cô phá hoại tình cảm của chúng tôi, là cô cám dỗ anh ấy, cô mới là kẻ thứ ba xen vào giữa chúng tôi.”

Đường Mạn sải bước đến, không để Cao Nhân Tuệ có thời gian kịp phản ứng lại, cô nắm tóc của Nhân Tuệ, lôi kéo cô ta về phía cầu thang. Ai không có tư cách hả, tôi chứng minh cho cô xem.

Hai người giằng co, không biết Đường Mạn lấy sức lực ở đâu ra, lại có thể kéo Cao Nhân Tuệ cao hơn cô một cái đầu đến thất tha thất thểu, Cao Nhân Tuệ liều mạng giãy dụa, Đường Mạn không chút khách sáo, tát một cái lên mặt cô ta, cô lớn tiếng quát mắng Cao Nhân Tuệ, “Tôi đã nói trước là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, cô không nên thách thức tôi, tôi nói rồi tôi sẽ giết cô, giết chết tên hung thủ là cô, cô hại chết con tôi, cho dù cả đời cô không sinh con được nữa cũng đừng nghĩ sẽ triệt tiêu được tội lỗi của cô.”

Cao Nhân Tuệ vùng vẫy thét lớn, Đường Mạn túm tóc của Cao Nhân Tuệ, đập đầu cô ta vào vách tường cầu thang. Tủi nhục, lửa giận, đau đớn đè nén toàn bộ phun trào ra, Đường Mạn tức giận mắng cô ta. “Hại chết con tôi để thỏa mãn sự ích kỷ độc ác của cô, cô là con đàn bà xấu xa.”

Máu tuôn ra từ đỉnh đầu của Cao Nhân Tuệ, hai người phụ nữ đánh nhau, đúng lúc bên cạnh là cầu thang, giữa lúc tranh chấp, Cao Nhân Tuệ loạng choạng ở cửa cầu thang, Đường Mạn lỡ tay đẩy cô một cái, hệt như cái lúc Đường Mạn ngã từ cầu thang xuống ở Vận Cảnh, Nhân Tuệ như con diều đứt dây, bị té ngã xuống dưới.

Rất nhanh, Đường Mạn bị đưa đến đồn cảnh sát.

Cao Nhân Tuệ bị bất tỉnh, không biết cô ta có bị tổn thương đến cổ hay không, bác sĩ đến cấp cứu cho cô ta, Đường Mạn thật sự hy vọng cô ta có thể bị trật cổ, nặng hơn thì liệt nửa người, trong lúc hỗn loạn, cô không ngờ mẹ của Cao Nhân Tuệ lại có thể đi cùng với con gái đến Tế Nam, biết được con gái bị đánh, bà đương nhiên tức giận lên tiếng mắng chửi Đường Mạn, không thể nén giận nên báo cảnh sát, sau khi Trương Thụy Hằng biết được nhanh chóng giải thích không ngừng, vô ích, Đường Mạn đã bị cảnh sát dẫn đi.

Sắc mặt Đường Mạn đờ đẫn ngồi yên trong đồn cảnh sát, cái gì cũng không muốn làm, chỉ biết là, hỗn loạn, lộn xộn, giống như tình tiết của bộ phim《Sinh tử cấp tốc》(1) khiến tư tưởng của cô hỗn loạn.

Giữa lúc hỗn loạn, nhà họ Trương chỉ để ý thu dọn tàn cuộc ở bệnh viện, không ai quan tâm đến Đường Mạn bị kẹt trong đồn cảnh sát.

Đường Mạn cũng không biết tại sao bỗng nhiên mình lại bộc phát ra hành động điên cuồng như vậy, bây giờ cô đã hiểu cái câu “ác hướng đảm biên sinh” (2), hóa ra là ý này.

Không ai đến hỏi han cô, cô nghĩ mà xót xa, bà Trương nhất định không nén được cơn giận, lúc đầu cô cứ không chịu nghe lời, hiện giờ còn bị tội danh cố ý gây thương tích cho người khác.

Mà cả nhà Cao Nhân Tuệ, ba mẹ đều trong giới chính trị, chức vụ của ba cô ta có thể chi phối công ty họ Trương, quan hệ ghê gớm như vậy, Đường Mạn hết đường chối cãi, tất cả đều là lỗi của cô.

Giữa lúc hỗn loạn, còn ai có thể quan tâm đến Đường Mạn chứ?

Bởi vì mẹ của Cao Nhân Tuệ báo cảnh sát, cảnh sát thẩm vấn cô theo thông lệ, cô ngồi trong đồn cảnh sát, toàn thân run rẩy, có lẽ là nhìn cách cư xử hiền lành của cô, hơn nữa còn là một cô gái trẻ yếu đuối, cho nên thái độ của cảnh sát đối với cô cũng khá hòa nhã, không có huy động nhân lực áp giải cô đi, nhốt cô vào lồng sắt như trong tivi, cô ngồi trong văn phòng đồn cảnh sát, cám ơn trời đất, trong máy nước nóng có nước, có thể cho cô uống.

Đợi một lát, không ai hỏi han gì đến cô, cô ngây ngô hỏi cảnh sát: “Xin hỏi, tôi có thể đi được chưa?”

Cảnh sát lắc đầu, cũng cảm thấy tội nghiệp cho cô, hẳn là một cô con dâu nhà giàu có, tại sao lại lưu lạc đến mức bị đá ra khỏi nhà thế này?

Cô run run hỏi lại: “Vậy thì, tôi có thể gọi một cuộc điện thoại không?”

Cảnh sát suy nghĩ, sau khi ra ngoài xin chỉ thị của cấp trên, cuối cũng cũng cho phép cô gọi điện thoại, cô không có người thân lại không có bạn bè để xin giúp đỡ, người đầu tiên nghĩ đến chỉ có Lý Văn Khải.

Anh ở xa ngàn dặm, nhưng không biết vì sao, người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô, lại là anh.

Điện thoại vừa được kết nối, nước mắt Đường Mạn rớt như mưa.

Hình như Lý Văn Khải đang ăn cơm ở bên ngoài, vừa nghe Đường Mạn khóc, nghe cô cố hết sức kể lại nguyên nhân, anh lập tức sợ hãi.

Nhưng chỉ mất 1 giây, anh bình tĩnh lại, an ủi Đường Mạn: “Tiểu Mạn, em đừng sợ, em nhớ kỹ một chuyện cho anh, không được nói gì cả, cũng không phải sợ, anh có người bạn ở Tế Nam, trước tiên anh sẽ liên hệ với bạn anh, liên hệ với luật sư, còn nữa, anh sẽ ngồi máy bay ngay chiều nay để đến thẳng Tế Nam.”