Dạy Tôi Yêu Em

Chương 7: Thể hiện




Ngày mai 49 ba của Huỳnh Anh, tôi đương nhiên danh chính ngôn thuận được nghỉ phép, cho nên với danh dự của một nhân viên chăm ngoan, tôi xin được tăng ca buổi tối để xử lý nốt phần việc còn dở. Sếp tôi thì chẳng có ý kiến gì đâu, người có ý kiến lại là sếp Tổng.

“Em đừng cho rằng mình quan trọng với công ty đến thế.”

Vậy mà người nói ra câu này lại không nhận thức được là đang coi trọng tôi đối với bản thân thế nào. Tôi khẽ cười, đưa tay di di lên bàn làm việc.

- Ít nhiều thì tiền lương của em cũng trực tiếp ảnh hưởng tới ngân sách của công ty đi.

Dĩ nhiên chỉ là nói cho vui vậy, lí do đó sao có thể khống chế được Huỳnh Anh. Tôi nói luôn.

- Này là trách nhiệm của tự bản thân em, trên cương vị là ông chủ, anh càng phải cảm thấy hài lòng, đúng không?

Và vì ngay từ đầu anh cứ nói tới công ty rồi công việc, cho nên nghiễm nhiên bị lí lẽ của tôi hạ gục. Rút cuộc chỉ đành dùng giọng điệu cấp trên hạ lệnh cho tôi.

“Không về trước khi đồ ăn nguội, em sẽ phải hối hận.”

Có điều, dữ liệu của câu lệnh này cũng quá không liên quan rồi. Tôi lại cười, đáp ứng yêu cầu của anh. Lúc này, sếp đã đi ra cửa bỗng quay lại làm tôi có chút xấu hổ.

- Lần sau chị không nên tăng ca nữa, tôi nói thật đấy.

Rồi bỏ lại tôi một mình, ngơ ngác. Cậu sếp này vẫn còn độc thân đấy à, ăn phải cẩu lương mới khó chịu như vậy. Một chút đắc ý của kẻ đã có đôi có cặp, tôi khoái chí cười thành tiếng.

Có vẻ tâm trạng rất tốt, tôi hoàn thành công việc nhanh hơn dự kiến, dường như quên luôn lí do cho việc phải tăng ca là gì. Về tới nhà, bạn trai đảm đang và bàn ăn thịnh soạn đã chờ sẵn. Tôi cảm động chạy tới hôn anh.

- Hay anh dạy em yêu anh đi, chứ anh lại mơ hồ về tình cảm của em thì hình như là lỗi ở em rồi.

- Vậy em phải thể hiện nhiều hơn đi.

- Như thế nào?

Tôi vậy mà cũng ngây thơ hỏi lại. Nhưng chưa kịp để anh trả lời, cái bụng tôi đã rục rịch kêu lên trước. Buông tôi ra, vẻ mặt anh mất hứng rõ rệt. Tự nhiên tôi thấy có chút may mắn. Cái đầu anh thì còn có thể chứa cái gì hay ho được.

Đồ ăn vẫn còn nóng. Tôi không sợ cái gọi là “phải hối hận” của anh, tôi sợ phải ăn đồ nguội nhiều hơn. Đến đây, tôi như hiểu ra. Ngước lên nhìn anh, lại là cảm động. Mỗi ngày tôi như chìm trong tình yêu của anh thêm một chút, mỗi lúc một sâu hơn. Vậy mà tôi càng lúc càng không biết cách đáp lại anh như thế nào. So với lúc anh chưa yêu tôi, tôi chủ động là ổn đấy, nhưng so với lúc anh yêu tôi rồi, thể hiện của tôi như trở nên chẳng là gì trước tình yêu của anh. Càng ngày càng không ổn. Tôi nên cứu vãn, dù chỉ là chút một.

- Ngày mai em nên biểu hiện như thế nào?

- Sao cũng được, chỉ cần không yếu thế trước ả hồ ly đó. Em phải hiểu, ông già đi rồi, em là nữ chủ nhân chính thức nhất ở đó.

Da mặt tôi nhanh chóng nóng bừng. Sao anh có thể tự nhiên mà khẳng định điều đó như vậy? Anh nghĩ tới khả năng tôi sẽ rời bỏ anh lại không nghĩ tới khả năng anh sẽ chán ghét tôi sao? Hay đây chính là quyết tâm của tuổi trẻ mà người ta hay nói tới, có chút non nớt, có chút bồng bột, nhưng lại rất tự tin. Tôi thì lại chẳng quyết tâm được như vậy, nhưng tôi có sự kiên trì của tuổi hai mươi bảy. Chỉ cần anh có đủ quyết tâm, tôi dĩ nhiên có đủ nỗ lực mà theo nó.

- Nhưng mà em không muốn mất lịch sự với người lạ.

- Người lạ? – Anh cười vẻ thích thú.– Ừ thì em cứ lịch sự theo ý mình, càng xã giao càng tốt.

Gỡ xương cá, gắp thịt cá cho tôi, anh vừa nói qua một vài vấn đề trong gia đình, như người đàn bà đó chẳng được lòng ai hay tôi chẳng phải lo về ánh nhìn của họ hàng khi đã có kẻ chiếm trọn sự ghét bỏ của bọn họ. Tôi lên tiếng ngắt lời anh, nói về một chuyện rõ ràng còn liên quan hơn nhưng anh lại cố tình chẳng hề màng tới.

- Còn ba anh thì sao? Ông ấy cũng thương anh chứ…

- Nực cười.

- Anh không thể chỉ đứng ở vị trí của mình, hãy thử một lần thôi đứng ở vị trí của ông ấy, nghĩ lại xem. Ông ấy nhất định có thương anh.

Tôi không phải nhà tiên tri, tôi không biết ba của Huỳnh Anh nghĩ gì, nhưng tôi biết bản chất của mọi sự đều nên được nhìn từ nhiều phía. Mặc dù câu nói của tôi chỉ là sự suy đoán, nhưng tôi có cơ sở để nghĩ tới điều đó. Và tôi muốn cho anh hiểu về cái thứ mà anh chưa từng muốn nghĩ tới ấy.

- Em không biết có ai đã nói với anh về những điều này chưa, nhưng với tư cách là người yêu thương anh, em không muốn anh cứ mãi đắm chìm trong cố chấp của chính mình.

Bởi tôi cũng như thế, tôi biết cảm giác chỉ càng đau đớn hơn mà thôi. Chi bằng giúp anh hóa giải nó, nặng nề trong tim anh sẽ càng nhẹ nhõm.

- Đối với người phụ nữ đó, có thể rất nhiều người, cả anh đều cho rằng không xứng đáng, nhưng ông ấy vẫn yêu cô ta, với ông ấy điều đó đã là không sai rồi. Là anh thì sao, nếu ngoài kia người ta nói về em như nói về cô ta, anh có chịu chấp nhận rồi từ bỏ em không? Giờ thì em biết anh cứng đầu như vậy là do ai rồi.

- Em, em đừng cho rằng đã hiểu anh.

Chí ít là tôi biết anh bối rối thì anh sẽ nói lắp. Cũng có nghĩa những lời tôi nói đã chạm được vào anh.

- Lỗi của ba anh, chỉ là ông ấy đã yêu không đúng người. Để tình yêu dễ dàng điều khiển, không nằm trong giới hạn của con người. Cả anh, cả em, có lẽ cũng không chống lại được.

- Vậy rồi em muốn anh hiểu điều gì?

- Ông ấy cũng đã đi rồi, anh cũng hãy để ác cảm của mình đi theo đi.

Đột nhiên anh lại cười, chua chát và khó hiểu.

- Em tốt bụng thật đấy.

Nguyên một thái độ này thôi khiến tôi cảm thấy như nãy giờ mình làm đối với anh cũng chẳng qua chỉ là một trò đùa.

- Em xin lỗi, anh mới là người hiểu rõ sự việc nhất chứ nhỉ? – Tôi chạnh lòng.

- Không. Em đúng là người trưởng thành có khác. Anh chỉ là bất công, khi em với người lạ thì thương xót như thế vậy mà lúc đầu đối xử với anh tàn nhẫn biết bao.

- Người lạ? Ba chồng mà anh nói người lạ?

Tôi cũng không ngờ mình mặt dày được đến vậy luôn. Còn chưa kịp tự nhục thì đã bị câu hỏi vô duyên của anh làm cho khớp.

- Em ăn no chưa?

- Cũng no rồi…

- Vậy giờ tới anh.

Tôi cười haha cản lại anh.

- Dọn dẹp xong đã, em cũng vừa ăn cá đấy, anh khẩu vị nặng nó vừa.

- Sau này thực đơn sẽ bỏ cá. – Anh lạnh nhạt ra quyết định. Tôi lập tức hét lên.

- Anh đừng có điên, món ưa thích của em. Vốn dĩ sau khi ăn no cũng không nên làm gì, yêu cầu anh tôn trọng khoa học.

- Cảm xúc của anh thì ai tôn trọng?

- Thực đơn không có cá, anh cũng sẽ “ăn chay” mãi mãi. – Ít đôi co, tôi cũng lạnh nhạt ra quyết định.

- Coi như anh sợ em.

Cũng chỉ là coi như, tôi biết thừa bản thân không thắng được anh trong khoản này. Huống chi, tôi cũng chưa chắc chịu “ăn chay” được, mà còn là mãi mãi nghe đã thấy không khả thi. Nhường nhịn người yêu, Trần Huỳnh Anh bé nhỏ cuối cùng cũng đã lớn hơn rồi.

Và để chứng minh cho tôi hiểu rõ hơn thế nào là “đã lớn hơn” rồi, hôm nay anh còn dám chơi SM với tôi.

- Anh làm gì vậy hả? Cởi trói cho em, em không đùa đâu.

Lấy dây vải che mắt tôi lại, giọng anh ma mị thủ thỉ.

- Em không muốn thử đổi vị chút à, đảm bảo không khiến em thất vọng đâu.

Không còn nhìn thấy gì, tôi ngược lại bình thản đến lạ.

- Anh thử với ai rồi à?

- Anh chắc chắn với em sẽ tuyệt hơn rất nhiều.

Đúng như người ta hay nói, khi một giác quan mất đi, các gian quan còn lại sẽ trở nên nhanh nhạy hơn bù lại. Cho nên, tôi nhận ra được trong giọng nói kia chất chứa sự căm phẫn, dù chỉ là chút ít thôi. Tôi lập tức hiểu ra đối tượng mà tôi thắc mắc. Thật điên tiết mà. Tôi cuối cùng cũng biết ngày mai mình phải dùng vẻ mặt gì đối diện với cô ta rồi.

Sau khi môi anh rời khỏi môi mình, tôi liền hỏi.

- Cảm giác thế nào?

- Đúng là rất tuyệt.

- Còn không hôn em nữa đi, em còn muốn.

Muốn nhiều nhất chính là dùng cơ thể này hoàn toàn xóa bỏ mọi dấu vết của người đàn bà xấu xa đó.

Trong bóng tối, tôi không còn phải bận tâm tới bất kỳ điều gì nữa, toàn tâm toàn ý đón nhận rồi phối hợp cùng anh, đẩy tình yêu này đi đến cao trào. Cơn kích tình lắng xuống, cũng là lúc tôi nhận ra một làn nước chảy xuống da mặt mình ấm nóng. Trái tim tôi như quặn lại, cùng tiếng nức nở của anh.

- Đáng lẽ ra, đáng lẽ ra anh phải nói cho ông ấy biết bản chất của người đàn bà đó… mà anh sợ ông ấy sẽ thất vọng. Em nói đúng, ông ấy yêu bà ta, mà anh, anh không hề ghét ông ấy…

Đây có lẽ mới chính là tâm tư lớn nhất mà anh không hề muốn đối diện, càng không muốn có ai thương hại anh, kể cả tôi. Không thể nhìn thấy anh yếu đuối ra sao, cũng không thể ôm lấy anh vỗ về an ui, dường như lại cũng là cách tốt. Nhưng chỉ là tốt cho anh thôi, lặng lẽ nghe anh khóc, lại lặng lẽ để anh cứ thế ngủ quên đi, còn tôi, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho hệ quả của ngày mai toàn thân sẽ tê cứng vì mỏi cơ…

- Anh là ma quỷ chứ không phải là người.

Tôi gào khóc chửi bới anh trong lúc anh quỳ lạy trên giường cầu xin tôi tha thứ. Tôi dĩ nhiên tha thứ được cho anh, nhưng lập trường tôi vẫn không đổi, nghĩ anh là người tốt mãi mãi là một chuyện không thể nào.

b.

Tôi nhớ Huỳnh Anh từng nói người đàn bà kia không thể có con, cho nên đã từng cảm thán thay anh khi đỡ được một màn tranh giành quyền lực, cũng tránh phải xung đột với chính anh em cùng chung huyết thống. Nhưng thay vào đó, cô ta có hai đứa cháu ruột gọi cô ta bằng dì. Bởi không có con, cô ta coi hai đứa đó như con đẻ của mình, đã mặt dày cho đứa lớn vào công ty của anh. Đứa cháu này đủ xuất sắc để hiện tại đã leo lên được tới chức Trưởng phòng Kinh doanh. Cái dữ liệu cuối cùng tất nhiên không phải Huỳnh Anh nói với tôi, tôi cũng không có rảnh đi tra kỹ vậy mà làm gì. Tôi biết là bởi vừa hay tôi chính là nhân viên ở phòng Kinh doanh ấy. Đứa cháu trai của Phạm Thanh Hà chính là Vương Thanh Tùng, sếp của tôi.

- Sao anh không nói với em?

Nếu ngay từ đầu anh nói rằng anh khó chịu với cậu ta là bởi lí do này, tôi nhất định sẽ không bất phục còn nghĩ anh nhỏ nhen này nọ. Thiệt tình, thấy có lỗi với anh bao nhiêu. Anh luôn có lí do cho mọi hành động quá đáng của mình, tôi thế nhưng lại luôn không kịp hiểu cho anh. Mà cũng đáng đi, ai biểu không chịu nói sớm.

- Vẻ mặt em có thể bớt đa dạng hơn được không? Anh rất khó để xác định được hết ý nghĩa của chúng.

- Anh còn có tâm trạng đùa?

Tôi để ý con bé xinh đẹp đứng cạnh Vương Thanh Tùng cứ nhìn tôi với Huỳnh Anh bằng ánh mắt rất không thiện chí, nó không đơn giản vì tôi và nó không cùng hai chiến tuyến, có gì đó còn sâu sắc hơn thế. Tôi nghĩ có lẽ anh sẽ biết câu trả lời.

- Anh từng chơi con bé, dĩ nhiên nó không ưa gì người yêu anh.

Tôi không nói được gì. Bị anh làm cho cấm khẩu luôn rồi. Hại đời con gái người ta mà anh cứ làm như ra vườn bứt hoa về chơi vậy.

- Cho nên, em phải biết thằng đó mà tiếp cận em là vì mục đích gì.

Tôi bất mãn. Là anh gây chuyện, người bị dòm ngó lại là tôi. Mà biết đâu cậu ta tiếp cận tôi vì sức hút của chính tôi thì sao? Cũng thấy giả thiết này hết sức không hợp lý, tôi kín đáo tát vào mặt một cái cho tỉnh. Rất không may, sự kín đáo của tôi lại vẫn bị một người nhìn thấy. Trước nụ cười thân thiện của Vương Thanh Tùng, tôi bất giác không biết nên  xử lý sao cho phải. Vốn dĩ mối quan hệ trong công việc của tôi và cậu ta vẫn ở mức tốt đẹp, giờ mà vì hoàn cảnh đôi bên lại quay ra xa cách với cậu ta thì cũng không hay cho lắm. Nhưng có một điều tất nhiên là cũng không thể được như trước nữa.

Vẫn nói trời đánh còn biết tránh miếng ăn, vậy mà tôi phải ngồi chung bàn với Phạm Thanh Hà, cùng hai đứa cháu của cô ta. Vương Thanh Tuyền vẫn chưa thôi được ánh mắt ghét bỏ của nó dành cho tôi, thậm chí còn nói hẳn ra miệng.

- Anh Hai, em xinh hơn chị ta mà đúng không?

Chủ thể là anh Hai kia từ chối cho lời đáp. Dĩ nhiên, Vương Thanh Tùng mà tôi vẫn đánh giá cao thực sự là người biết lễ nghĩa. Còn tôi, tôi chẳng thể vờ như không nghe thấy câu đó. Mẹ nó, ngồi ngay trước mặt tôi mà nghĩ tôi lại cho qua được à? Tôi giả điếc thì chả sao đâu nhưng tôi không giả ngu được, tự trọng tôi nó không cho phép.

- Nghe bảo dì Hà thương em như con, em cũng đâu phải không có mẹ, vô lễ như vậy không sợ dì mất mặt à? Đây là nhà họ Trần, ngoại tộc như em biết điều một chút.

- Chị là cái thá gì mà dám nói tôi thế?

- Thế em là cái thá gì ở nhà này nào, cháu gái của mẹ kế?

Con nít, đến cãi nhau với tôi cũng chưa đủ trình nữa. Anh Hai nó còn không đụng tôi được, nó lấy tư cách gì dám đụng tôi? Ngứa mắt hết sức.

Thấy cháu gái mình bị yếu thế, Phạm Thanh Hà cuối cùng cũng ra mặt. So với những ngày đầu, quả nhiên càng khó nắm bắt hơn.

- Hình như Huỳnh Anh vẫn chưa chính thức giới thiệu cô gái này với mọi người.

Ý chính là tôi cũng chẳng có tư cách lên tiếng ở đây? Tôi biết Huỳnh Anh sẽ không để tôi mất mặt, cho nên im lặng không buồn đáp.

- Ba mẹ tôi đều không còn, tôi còn cần phải giới thiệu hôn thê của mình cho ai nữa?

Chính cô mới là không có quyền lên tiếng ở đây. Tôi điềm tĩnh nhìn cô ta trong ánh mắt đắc ý. Ơ cơ mà, hôn thê??? Giật mình phía dưới ngón tay tôi được anh lồng vào bởi một vật lành lạnh. Tôi vội rụt tay lại, nhìn không dứt vào chiếc nhẫn xinh đẹp nơi áp út, thức thời chưa thể nói lên lời. Giây phút bộn bề xúc cảm, tôi còn chưa rõ cảm giác của lúc này đã liền bị mấy lời sặc mùi ghen ghét của Phạm Thanh Hà làm cho mất hứng.

- Huỳnh Anh, con không biết hôm nay là ngày gì sao còn cố tình làm trò này?

- Trò gì? Rồi ngày gì? Giờ ba tôi cuối cùng cũng được giải thoát, tôi nhân dịp đó muốn ông ấy cũng chúc phúc cho tôi, làm sao?

- Nói vậy cũng có lí nữa à?

- Có lí hay không chưa tới lượt bà nói vào.

Tôi nắm lấy cánh tay Huỳnh Anh, ngăn cho anh bộc phát không đáng có. Trên giấy tờ, người đàn bà này vẫn là mẹ kế của anh, tôi cũng không muốn người đời nói anh lễ nghĩa thiếu thốn. Chỉ học hết cấp 3 là bởi anh không cần thiết phải học thêm nữa. Mà nhiều người thì vẫn cho rằng môn Đạo Đức còn dạy ở Đại học.

Vẫn là nên để đàn bà phụ nữ đối phó với nhau thì tốt hơn.

- Dì cũng thấy Huỳnh Anh không thoải mái khi nói chuyện với dì như nào rồi đấy, sau này có chuyện gì cứ để cháu thay mặt anh ấy giải quyết với dì là được. Cháu thấy ít ra mình vẫn có tư cách nói chuyện với trưởng bối hơn ai đó.

- Trưởng bối nào ở đây em yêu? Biết em luôn xã giao với người lạ nhưng cũng đừng nghiêm túc quá thế chứ.

Tôi không ngờ cái từ “người lạ” vốn đầu chẳng quá ác ý gì giờ lại mang đầy tính đả kích đến vậy. Bị cả hai chúng tôi thay nhau châm chọc, Phạm Thanh Hà tạm thời không phản kháng được, uất ức mà nín nhịn chờ thời cơ phục thù. Thời cơ thì dĩ nhiên là lúc chúng tôi đơn phương độc mã, hay chính xác thì là nhắm vào một mình tôi.

- Cô biết quá khứ của cậu ta rồi chứ?

- Nay bác trai siêu thoát, mong rằng uống canh Mạnh Bà rồi mãi mãi không biết tới sự thật ghê bẩn ấy, được thanh thản bình yên.

- Nhóc con nhà cô cũng được lắm, mê hoặc được cả cậu ta.

- Tôi với cô khác giống loài, tôi không dùng từ mê hoặc dành cho đàn ông.

- Ranh con…

Tôi đưa tay chặn lại cái tát của cô ta, bình thường sẽ chẳng thương tiếc mà tát lại đâu, nhưng tôi có nguyên tắc riêng, đối với người lạ sẽ không dùng vũ lực. Chỉ nhẹ nhàng gia tăng chút lực ở cổ tay cô ta làm cảnh cáo.

- Vì cô mà Huỳnh Anh phải chịu tổn thương như thế nào, anh ấy tha cho cô được nhưng tôi thì không. Muốn được yên ổn thì đừng có giở trò. Cháu gái cô bị đối xử như nào chắc cô cũng biết. Hay là muốn ngay cả cháu trai cũng được nếm mùi? Để dì ăn mặn mà cháu khát nước, thất bại làm sao!

Tôi định nói cô ta nên thấy may mắn vì không có con đi, nhưng lại thấy khẩu nghiệp quá đành thôi. Dù rằng tôi có hạn chế khẩu nghiệp chuyện đó bao nhiêu lần đi nữa thì sự thật của tôi cũng chẳng thể thay đổi, nhưng đỡ được phần nào tốt được phần ấy. Chuyện đó cũng coi như một cái giá thích đáng dành cho những chuyện vô sỉ mà cô ta đã làm rồi.

Vừa quay lại, tôi đã thấy Vương Thanh Tuyền đứng sau. Vì bất ngờ, tôi không né kịp cú tát của nó. Mẹ kiếp, thế mà lại bị con nhóc này đánh. Tôi đang định đáp trả lại thì liền thấy anh trai con nhỏ, lập tức tương kế tựu kế, đưa tay lên ôm mặt ra vẻ oan ức. Nhãi ranh không nắm bắt được tình hình còn tưởng tôi bị dọa sợ, càng ngạo mạn hung hăng hơn.

- Em làm gì vậy Tuyền?

Tôi cũng không ngờ Vương Thanh Tùng lại phản ứng mạnh tới mức không kiềm chế được lực đẩy khiến em gái cậu ta suýt ngã. Cậu ta thậm chí còn chẳng buồn để ý bất mãn của nhóc ta, quay sang hỏi han tôi.

- Chị không sao chứ?

- Ừ… chỉ là một cái tát thôi…

- Anh Hai…

Con nhỏ định chen vào liền bị thằng anh gạt phắt.

- Còn nói nữa, mau xin lỗi chị ấy đi.

- Chị ta khi dễ dì, còn nói muốn cho anh Hai nếm mùi nữa, em…

- Em còn đánh được chị ấy, dì là người lớn lẽ nào lại có thể bị khi dễ.

- Dì à, anh Hai…

- Lại giở cái tính mè nheo đó ra, dì với mẹ con quá nuông chiều con bé rồi.

Đọ không được thì chạy tới người lớn khóc lóc ăn vạ, cái tính khí dòm trông mà ngứa mắt muốn tát cho vài ba phát chừa đi thì thôi. Tôi cố nín nhịn, để người nhà đó tự thanh trừng lẫn nhau, đứng ngoài ngư ông đắc lợi cho an nhàn. Nhận thức được tình huống bất lợi, Phạm Thanh Hà đành phải hoãn binh.

- Tuyền nó không đúng, nhưng dì nhắc trước con làm người tốt cũng nên chọn đối tượng mà bênh vực kẻo lại tự rước họa vào thân.

Dẫu sao một giọt máu đào hơn ao nước lã, lợi dụng Vương Thanh Tùng xong rồi tôi cũng chẳng hứng thú dây dưa lâu, cảm ơn lấy lệ rồi bỏ đi.

- Mặt chị cứ như vậy ra ngoài, Huỳnh Anh sẽ làm khó em gái tôi…

Em gái cậu dám đánh tôi thì ráng chịu hậu quả. Nhưng thiết nghĩ mình vừa trực tiếp làm rạn nứt tình anh em nhà người ta, tôi có chút không nỡ xuống lời.

- Có làm gì cũng không hết đỏ ngay được, Huỳnh Anh dù sao cũng biết thôi, tôi sẽ nói đỡ cho em gái cậu.

- Vậy nhờ chị.

Tôi nào có tốt bụng đến vậy, trước cơn giận của Huỳnh Anh tôi chỉ tùy tiện nói mấy câu.

- Lần này em tha, lần sau em trả gấp mười. Anh yên tâm, cứ để em tự lo, không cần thiết anh đụng tới nó.

Và vì bạn trai tôi tâm tính đáng sợ, nên tôi cũng ngày càng hoàn thiện sự đáng sợ của mình cho tương xứng với anh thì phải. Tôi thấy mình càng lúc càng hợp với con người này, hiện tại đến một lí do để từ bỏ cũng không có. Vậy mà cũng chẳng hề bất an, cứ liều lĩnh dấn thân vào thế giới ấy, như chỉ sợ bản thân trước giờ đã sống quá nhàm chán mà thôi.