Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 1: Phản bội




Mấy ngày nay, mí mắt của Tần Vũ Tinh nháy liên tục, chẳng lẽ gặp phải chuyện xui xẻo gì sao? Cô chau mày, hay tay thọc vào trong túi áo choàng trắng, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa kiếng, ngẩn người.

Cách đó không xa, một người đàn ông vóc dáng cao gầy, mang kính gọng vàng nho nhã, đang nói chuyện với một ông cụ một cách kiên nhẫn.

Cô khẽ cong môi, nụ cười trong đáy mắt, kêu lên: “Anh Từ”

Người đàn ông quay đầu lại, nụ cười trở nên ôn hòa, giọng nói có vẻ trêu đùa: “Bác sĩ Tần nhỏ bé!”

Tần Vũ Tinh xấu hổ rũ mắt, nói: “Cuối tuần sinh nhật ông ngoại của anh, em nên mua cái gì tặng ông đây?”

Từ Trường Sinh vươn tay cầm lấy cổ tay của cô, thở dài nói: “Em đi là tốt rồi. Sang năm đã là người một nhà.”

Thân thể Tần Vũ Tinh cứng đờ, muốn rút tay ra nhưng không đủ sức, khe khẽ gật đầu. Tốt nghiệp đại học xong, cô và Từ Trường Sinh đính hôn, còn bị cha mẹ ép vào thực tập ở bệnh viện Từ Trường Sinh đang làm, cũng chỉ vì muốn bọn họ ở chung một chỗ cho tốt.

Cha Tần và cha Từ là bạn bè, hai nhà môn đăng hộ đối, biết rõ nguồn gốc. Còn có gì hơn sự kết hợp này, khiến người ta hâm mộ? Về phần tình cảm…

Tần Vũ Tình nhìn chằm chằm cổ tay Từ Trường Sinh, giống như tay phải của cô đặt ở tay trái. Mặc dù không có nhiều cảm giác xao động, nhưng rất ấm áp.

Buổi chiều Từ Trường Sinh có ca giải phẫu, diễɳðàɳl€qu¥đϕn nói xin lỗi với cô vì không thể cùng cô ăn cơm, xoay đó liền xoay người bỏ đi.

“Đinh linh”, điện thoại cầm tay vang lên, là chị của Từ Trường Sinh, Từ Nam gọi đến.

“Vũ Tinh, chị muốn hỏi em một chuyện.”

Tần Vũ Tinh ngẩn ra, nói: "Chuyện gì vậy chị Tiểu Nam?"

Giọng nói của Từ Nam có vẻ ngập ngừng, do do dự dự nói: “Vũ Tinh, mặc dù em và Trường Sinh đã đính hôn… nhưng về tương lại, em nghĩ như thế nào?”

“Hả?” Tần Vũ Tinh sửng sốt, nói thẳng: “Có chuyện gì sao? Cảm giác không tệ mà.”

Từ Nam thở dài nói: “Vũ Tinh, mấy em đều là người tốt. Chỉ là chị cảm thấy tính cách của mấy em giống nhau quá thôi, đều là hết sức nhạt nhẽo không thể tưởng tượng, không có chỗ để bổ sung cho nhau! Em xác định em yêu Trường Sinh hay sao?”

Tần Vũ Tinh nói một cách đáng yêu: “Chị Tiểu Nam, không phải mọi người thường hay nói, tình cảm không phải hoàn toàn là nền tảng để duy trì một cuộc hôn nhân hay sao?”

“Con bé ngốc này, những lời này lại nhớ rõ ràng như vậy! Nhưng ý nghĩa trách nhiệm hôn nhân…”

Tần Vũ Tinh có chút nhức đầu, nói: “Chị Tiểu Nam, chúng em đã đính hôn rồi, nếu có chuyện gì xảy ra, còn gì thể diện của cha mẹ hai bên nữa...”

Từ Nam nhíu mày nói: “Ôi, thật không biết nên vui mừng hay lo lắng vì em quá hiểu chuyện!”

Tần Vũ Tinh cúp điện thoại, tâm tình vui vẻ trở lại phòng cấp cứu. Cô ý tá ở quầy tiếp tân thấy cô một mình trở lại, hỏi: “Bác sĩ Tần về rồi hả? Không đi ăn cùng bác sĩ Từ sao?”

Tần Vũ Tinh lắc đầu, thấy bọn họ vừa mới thu dọn đồ đạc xong, hỏi: “Không phải mười một giờ thay ca sao? Sao giờ mới đi ăn cơm?”

Cô ý tá quẹt miệng nói: “Đừng nhắc tới chuyện đau khổ này nữa. Có một người đàn ông tới đây la hét om sòm, cứ nói rằng bệnh viện hại chết mẹ của ông ta. Ba bảo vệ tới mới kéo được anh ta ra ngoài.”

Tần Vũ Tình lè lưỡi, nói: “Mấy ngày trước chị có tham gia giải phẫu cấp cứu lần đầu tiên, gặp phải ca người bệnh tử vong, đã bị người nhà mắng tơi tả rồi.”

“À, bọn họ không thấy mặt chị chứ?” Cô y tá lo lắng nói: “Thân nhân người chết mặc kệ ai là bác sĩ phẫu thuật, tìm không ra lãnh đạo thì nắm kéo y tá ra trút giận… Đừng nói chị chỉ là tham dự phẫu thuật, lỡ bị người ta nhận ra thì chết. Chị mau về nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi.”

“Ừ, để chị suy nghĩ lại, các em đi ăn đi…”

“Được rồi. À, đúng rồi, lát nữa chị đi thang máy bên tòa nhà phía Nam nhé. Đặc biệt tầng bảy có căn phòng cho một bệnh nhân rất khó tính, kén cá chọn canh, còn mang theo bảo vệ, có thể gây phiền hà cho người khác. Nghe nói là bác sĩ Từ sắp xếp nhập viện.”

Tần Vũ Tinh sửng sốt, nói: “Bệnh nhân của Trường Sinh?”

Cô y tá liếc mắt, trả lời: “Ừm, là một nữ minh tinh…”

“Bạch Nhược Đồng, không nổi tiếng lắm, nhưng nhìn dáng vẻ thì chắc chắn mười phần là toàn xì căng đan.”

“Đúng vậy, chính là tiện nhân giả hình!” Một y tá khác chen vào nói.

“Ha ha, các người hủ lậu thì có! Không phải cô ta là bạn gái scandal của nam thần Hạ Thiên sao? Không biết người nào đó chỉ ra trọng điểm của vấn đề, mọi người cùng hùa theo nhau cười nói vui vẻ.

“Hạ Thiên mà coi trọng Bạch Nhược Đồng, đừng nói chơi! Như vậy là hỏng bét!” Có người kêu lên bất bình.

“Hê hê, đàn ông đều nhìn mặt. Dáng dấp Bạch Nhược Đồng rất bốc lửa, điển hình của câu ‘con người chỉ thích tiện nhân’.

Tần Vũ Tình nhìn bọn họ ghen tuông đố kỵ giống như thảo luận, đến cùng vẫn hoàn toàn không biết Hạ Thiên và Bạch Nhược Đồng là ai. Sở thích của cô đối với điện ảnh và truyền hình không bằng một khóa học giải phẫu. Tần Vũ Tinh lười phải đi vòng, cho nên cô đi thẳng tới thang máy phía Bắc, bấm xuống tầng 7.

Không bao lâu thang máy dừng lại, theo bản năng, cô bước ra ngoài, và đụng trúng ai đó.

“Ồ, thật xin lỗi!” Cô ngẩng đầu lên, chạm phải một cặp mắt sâu thẫm.

Tần Vũ Tinh sửng sốt một chút, nghiên người nói: “Thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy ông.”

Người đàn ông cũng có vẻ sửng sốt, nhìn cô chằm chằm.

Cách ăn mặc của anh ta có vẻ kỳ lạ, khăn quàng cổ màu xám tro, bọc lại hơn cả nữa khuôn mặt. Mắt dài nhỏ, khóe mắt hơn xếch lên, lộ ra làn da so với con gái còn trắng hơn. Người cao khoảng 1m87, quần jeans màu xanh đậm, áo len màu xám, hai tay cho vào trong túi, người gầy gầy cao ngất đứng bên ngoài thang máy. Toàn thân toát ra hương vị tươi mát không thể diễn tả được.

Người này có bị bệnh không đây?

Tần Vũ Tinh bị anh ta nhìn chăm chú có chút sợ hãi, bả vai khẽ run lên, bước ra ngoài.

Đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói trầm trầm: “Đây là lầu 6.”

“Hả?”

Gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ lên, vội vàng quay trở lại, nói xin lỗi: “Cám ơn! Không chú ý…” Khóe môi của anh ta trong khăn quàng cổ dường như nhếch lên, mắt híp lại.

“Ừm.” Tần Vũ Tinh gật gật đầu, cúi đầu bấm bấm màn hình điện thoại cầm tay.

Đing đoong, đến lầu 7, anh ta đè lại nút mở thang máy, nói: “Cô ra trước.”

Tần Vũ Tinh gật đầu nói tiếng cảm ơn, lật đật rời đi, không quay đầu lại.

Khiến người ta bất ngờ chính là, người đàn ông đứng yên một chỗ nhìn theo bóng lưng của Tần Vũ Tinh, nhìn rất lâu…

Tần Vũ Tinh đi ngang qua phòng bệnh đặc biệt, cô tưởng rằng sẽ nhìn thấy bảo an, nhưng lại phát hiện không có người nào.

Kỳ lạ…

Cô nhíu mày đi về phía trước. Một tiếng ‘bốp’ giống như tiếng đập tay, lanh lảnh vang lên.

Tần Vũ Tinh sửng sốt, ngưỡng người ngước đầu, hình như có người cãi vả cách đó không xa. Cô do dự một chút, quyết định không xen vào chuyện người khác. Tò mò sẽ giết chết mèo, cô rất biết khắc chế sự kích thích của mình.

‘Bốp’, một tiếng…

Tần Vũ Tinh nhếch miệng, chuyện gì đây?

“Từ Trường Sinh, anh buông tôi ra!”

Giọng nói sắt bén của người phụ nữ truyền vào tai của Tần Vũ Tinh, cô hơi bất ngờ, dừng chân lại.

Từ. Trường.Sinh?

Dù định lực của Tần Vũ Tinh giỏi cỡ nào cũng không nhịn được suy nghĩ lung tung. Đi hay không đi?

Làm sao người đàn ông đang dây dưa với người đàn bà trước mắt này lại có thể là Trừ Trường Sinh?

Cô nhanh chóng xoay người lại, cách đó không xa là bóng người đang ôm nhau. Bóng lưng khom người có vẻ hơi quen thuộc, hình như là đang dùng miệng chận lại âm thanh của người phụ nữ. Hốc mắt của cô sưng lên một cách khó hiểu, bước chân từ từ dừng lại, giống như đeo thêm chì, chết sống không chịu bước về phía trước một bước.

Trong đầu của cô đột nhiên vang lên giọng nói.

Trường Sinh…

Cô chớp mắt, nước mắt thay nhau tuông tràn.

Không thể là Từ Trường Sinh!

Cô nắm chặt quả đấm, tự an ủi bản thân.

Ở trước mặt mọi người, Từ Trường Sinh vẫn đối xử có chừng mực với cô…

Cô không dám tiến lên chứng thật. Mãi đến khi bóng người càng lúc càng xa, cô cũng không bước thêm một bước nào.

Tần Vũ Tinh, cái người nhát gan này!

Cô gục đầu xuống, từng bước lê chân về hướng phòng nghỉ.

Từ Trường Sinh và nữ minh tinh… Quả thật là biết đùa!

Cô gục cả người lên giường, trượt tay lên điện thoại di động, không tự chủ được, mở Baidu ra tìm. Ngón tay không không thể khống chế, tìm kiếm tư liệu của nữ nghệ sĩ Bạch Nhược Đồng.

Cô không thể giữ được bình tĩnh như trong trí tưởng tượng, cho dù là vì tôn nghiêm.