Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 25




Bên trong xe cáp rất rộng mà chỉ có hai người, còn có thể nhìn thấy phong cảnh xa xa bốn phía. Không lên tiếng nói chuyện, không khí có chút lúng túng. Hạ Thiên chợt mở miệng nói: “Đây là đường cáp treo lớn.”

“Cái gì?” Tần Vũ Tinh nói tiếp: “Cái gì đường cáp treo lớn?”

Hạ Thiên khẽ cong môi, trả lời: “Em đi chơi mà không nghiên cứu chút sao? Đoán chừng nếu theo đoàn hướng dẫn du lịch, bị kéo lên đường cáp treo nhỏ thì chưa đụng được tuyết đã phải trở về nhà rồi.”

Tần Vũ Tinh chu môi: “Tôi không phải đến đây để du lịch.”

“À, chuyện của bệnh viện còn chưa giải quyết được sao?” Hạ Thiên quan tâm hỏi.

“Không biết. Dù sao đã xảy ra mạng người, ký giả lại thích phóng to sự việc, ngắt đầu bỏ đuôi nội dung báo cáo, lừa gạt dân mạng, đoán chừng tạm thời chưa kết thúc.”

“Thật ra nếu như nhất định phải lên bàn mổ, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải tranh chấp với bệnh nhân. Chỉ là quả thật số em tới sớm quá.” Hạ Thiên thản nhiên nói.

"Hết cách thôi. Hiện tại, chủ nhiệm dẫn dắt tôi gọi cha tôi là thầy, cho nên nếu có cuộc giải phẫu quan trọng nào cũng muốn thôi đi quan sát học hỏi. Không phải ai cũng có cơ hội quan sát giải phẫu đâu. Ngay cả đứng chuyền dụng cụ giải phẫu cũng được coi là tham gia giải phẫu đó. Có bác sĩ ngoại khoa bốn mươi, năm mươi tuổi mà vẫn chỉ cắt ruột thừa thôi.”

“Cho nên người ta không liên quan đến mất mạng người.”

. . . . . . Tần Vũ Tinh mím môi, không nói một lời.

"Cha mẹ em có nhiều quan hệ bên trong, cho nên rất nhiều người xem em như đứa trẻ tự mình dạy dỗ. Nói như thế thì em phải cảm thấy mình thật ưu việt rồi, vì sao lại còn muốn tự tròng cổ vào cái cây Từ Trường Sinh này?” Hạ Thiên duỗi chân ra, hai tay nhét vào túi áo, ánh mắt sắng quắc nhìn cô chằm chằm.

“Tại sao lúc nào nói chuyện với anh, anh cũng nhắc tới Từ Trường Sinh vậy?” Tần Vũ Tinh oán giận.

“Bởi vì chuyện này mà chúng ta cãi lộn với nhau hoài.” Hạ Thiên nhìn giống như tùy ý, nói.

“Cãi lộn?” Tần Vũ Tinh há miệng, hừ một tiếng rồi nói: “Hạ Thiên, anh đừng đùa với tôi nữa! Xem như tôi cầu xin anh, Bạch Nhược Đồng và Từ Trường Sinh quá đáng cũng không phải là lỗi của tôi.”

Hạ Thiên (*Chỗ này tác giả để là Từ Trường Sinh, mình sửa lại là Hạ Thiên nhé.) cụp mắt xuống, miễn cưỡng nói: “Em thật sự muốn làm hòa với Từ Trường Sinh à?”

Tần Vũ Tinh trở nên trầm lặng, nói: “Tôi cũng không biết. lêȡƱɣð©ɳ Tuy rằng tôi đã chia tay với anh ấy, nhưng có lúc nghĩ lại, so với giải hòa, chia tay xong còn có nhiều chuyện phải đối đầu hơn, thật muốn bỏ cuộc cho rồi.”

“Em thật không có khí phách chút nào.” Hạ Thiên lạnh lùng nói.

Tần Vũ Tinh phùng má, nói: “Tôi thật nhát gan mà. Nhưng trên đời này đàn ông lầm đường lạc lối nhiều như vậy, có bao nhiêu phụ nữ lựa chọn ly hôn hả? Anh đúng là chỉ biết nói chuyện, không chịu suy nghĩ!”

“Ha ha, rõ ràng là em nhát gan, không dám đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống, lúc nào cũng thỏa hiệp.” Giọng nói Hạ Thiên lạnh lùng: “Nhưng mà em có bao giờ nghĩ tới, em thật sự không thích Từ Trường Sinh, đến khi em gặp đúng đối tượng, em sẽ lạc lối không?”

“Không thể nào!” Tần Vũ Tinh kiên định nói: “Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra.”

Hai người im lặng một hồi, không ai nói chuyện với ai.

Thật lâu sau, Hạ Thiên nói: “Hiện giờ chúng ta là cái gì đây?”

“Cái gì là cái gì? Tôi sẽ không vì anh là đẹp trai mà chủ động dụ dỗ anh, là anh theo đuổi tôi.” Tần Vũ Tinh liếc anh một cái, giải thích.

“Ừ, nhưng mà tôi không hề trói chân em.” Ánh mắt Hạ Thiên trầm lắng: “Ít ra em không chán ghét tôi, có đúng không?”

Tần Vũ Tinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bọn họ đã cách mặt đất rất xa, bởi vì trên cao có gió, xe cáp khẽ lung lay. Cô cẩn thận suy nghĩ tình cảnh hiện giờ một chút, không muốn trở mặt với Hạ Thiên, nói: “Vậy thì thế nào? Không ghét anh thì sao? Cũng không có nghĩa là thích anh.”

“Tần Vũ Tinh!” Hạ Thiên cao giọng, mắt anh lạnh lùng nhìn cô, nói: “Có ai đã nói cho em biết em thật trẻ con không?!”

Trong lòng Tần Vũ Tinh có chút khó chịu: “Có.”

“Ai?” Hạ Thiên nhíu mày.

“Mẹ tôi. Mẹ tôi nói chuyện tôi chia tay với Từ Trường Sinh chính là trẻ con.”

… Hạ Thiên bị cô chận họng, móc điếu thuốc từ trong túi áo ra, châm lửa. Tần Vũ Tinh phát hoảng, gạt điếu thuốc trong tay của anh rớt xuống đất, nói: “Không được hút thuốc! Không gian bịt kín, ngộ nhỡ nhóm lửa lên thì sao, không được hút.”

Hạ Thiên nhìn gương mặt tức giận hò hét của cô, cục nghẹn trong ngực tan đi rất nhiều, nói: “Đối với Từ Trường Sinh thì em khúm núm sợ hãi, không dám nói gì, ngược lại đối với tôi thì la hét ngang ngược.”

Tần Vũ Tinh sửng sờ, cô cũng không biết vì sao. Tóm lại, nói chuyện với Hạ Thiên một hồi sẽ cảm thấy quen thuộc, trao đổi tự nhiên. Mặc dù vừa rồi cãi nhau, nhưng thật ra lại giống lớn tiếng tán dóc hơn, thật ồn ào thoải mái.

Cô liếc trộm nhìn Hạ Thiên một cái, cũng là đàn ông, so với Từ Trường Sinh, Hạ Thiên khôi ngô tuấn tú, xa lạ, thế mà tại sao cô lại cảm thấy anh thật quen thuộc?

“Muốn nhìn thì nhìn thẳng đây nè, em còn muốn nhìn đi đâu nữa?” Hạ Thiên tức giận nói. Anh vốn tưởng rằng Tần Vũ Tinh tới Lệ Giang rồi, thế nào cũng quyết định buông tay Từ Trường Sinh. Không nghĩ tới tự nhiên cô nhóc này lại tới đây để giải buồn, đợi những chất chứa trong lòng tiêu tan hết rồi lại trở về, tiếp tục cuộc sống an ổn của cô.

Anh nói xong thì cởi áo lông ra, bên trong lộ ra áo len thường màu xám tro, quần tây vừa vặn màu kem, ôm cặp chân dài chuẩn mực.

“Anh cởi áo làm gì?” Không hiểu sao mặt Tần Vũ Tinh nóng lên, lúng túng hỏi.

“Không phải em muốn nhìn à?” Hạ Thiên nhìn chằm chằm gò má của cô.

… Tần Vũ Tinh im lặng, rồi nói: “Mặc áo vào, sắp tới rồi. Không không nhìn thấy mình đã đến khu vực có tuyết à? Lên tới độ cao này, anh cãi lộn với tôi chỉ là tiêu hao sức lực mà thôi.”

Hạ Thiên không nghĩ cô đem đề tài này ra để nói, bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: “Rốt cuộc em có biết tôi với em tranh luận với nhau cái gì hay không? Em còn chưa nói rõ trọng điểm nữa kìa.” Anh phát hiện, Tần Vũ Tinh là đầu sỏ giỏi nhất về chuyện lừa mình dối người, có mấy lời có lẽ phải nên nói thẳng ra.

“Sắp tới rồi, anh mặc quần áo lại mau.”

Tần Vũ Tinh cụp mắt xuống, thúc giục: “Còn có khăn quàng cổ và nón nữa. Lỡ bị chụp thì khó mà giải thích đấy!”

“Không sao cả!” Hạ Thiên giống như giận dỗi, trả lời cô.

“Không sao? Anh vốn không làm gì sai trái, đừng phá hủy hình tượng tốt của mình.”

Hạ Thiên nhíu mày, nói: “Em chỉ là lo lắng cho mình thôi!”

Gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, nói: “Phải rồi, tôi không muốn lên ti vi, không muốn làm người ta chú ý! Hiện giờ đã đủ phiền rồi, anh đừng khiến người nhà tôi gọi điện thoại cho tôi nữa.”

“Mấy hôm nay có người quấy rầy em sao?” Cuối cùng Hạ Thiên cũng nghe lời cô, nhìn thấy sắp tới đỉnh cao, bắt đầu mặc lại quần áo, quấn lại khăn quàng cổ.

“Có mà. Mẹ tôi quả thật theo dõi không ngừng. Còn có thím Hai, thím Ba, anh họ, chị họ đều cố ý đến an ủi tôi. Tóm lại phiền lắm rồi… Dường như Từ Trường Sinh đã chuẩn bị khắp nơi. Tóm lại bọn họ đều xem tôi như con nít.”

Hạ Thiên mím môi, thờ ơ trả lời: “À.”

Xe cáp treo đến trạm, Hạ Thiên dẫn đầu nhảy xuống, xoay người lại đưa tay ra. Tần Vũ Tinh do dự một chút rồi nắm lấy tay anh, nhảy xuống xe. Vốn là cô muốn rút tay về, nhưng lại cảm giác Hạ Thiên nắm rất chặt, cô không thể nào rút ra được.

Tần Vũ Tinh nhíu mày, muốn nói chuyện rõ ràng với anh.

Hạ Thiên không cho cô cơ hội nói chuyện, xoay người kéo cô đi. Tần Vũ Tinh vùng vẫy, thiếu chút nữa là ngã sấp. Thật may Hạ Thiên đỡ được cô, cười giỡn nói: “Không phải là phản ứng vùng cao nguyên chứ!”

. . . . . .

"Phía trước có cầu thang đã sửa xong, chúng ta tiếp đi lên trên. Độ cao của chỗ cao nhất chính là 5596 thước, có tấm bia kỷ niệm. Hôm nay ít người, chúng ta tới đó chụp ảnh chung nhé.”

Tần Vũ Tinh chưa kịp trả lời, Hạ Thiên đã đẩy eo cô về phía trước. Vốn là cô muốn cự tuyệt, nhưng lại phát hiện hai chân nặng nề, có chút khó thở, thật sự chính là phản ứng vùng cao nguyên.

“Anh không sao hả?” Tần Vũ Tinh nhìn Hạ Thiên không hề bị ảnh hưởng bởi độ cao.

“Không sao. Cơ thể tôi khỏe mạnh.” Hạ Thiên chớp chớp mắt, cúi đầu kề gần lỗ tai nói: “Tôi cảm thấy ôm em đi cũng không thành vấn đề gì.”

….. Gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, tức giận đập anh một cái. Cuối cũng, cô vẫn phải thở hổn hển, dựa vào anh mới có thể đi được.

Tự nhiên cô cảm thấy lên núi Tuyết Sơn với Hạ Thiên tuyệt đối là một dự tính hoàn hảo, bởi vì bình thường, cô không thích ứng với độ cao thay đổi đột ngột.

Chỗ chết người chính là cơ thể càng khỏe mạnh, nhu cầu dưỡng khí lại càng cao, phản ứng vùng cao nguyên lại càng lớn.Cô nhấc chân lên không nổi, đi được hai bước phải nghỉ ngơi mấy phút, nếu không sẽ thở không được.

Phản ứng của Tần Vũ Tinh càng lúc càng trầm trọng. Đây chính là lần đầu tiên có phản ứng lớn với vùng cao nguyên như vậy. E rằng khoảng cách nhảy trực tiếp từ độ cao hai ngàn thước đến năm ngàn thước quá lớn, có chút không thích ứng. Hơn nữa cô ăn sáng rất ít…

“Cho tôi thỏi chocolate!” Tầm Vũ Tinh mệt mỏi vô cùng, tùy ý tìm bậc thềm ngồi xuống, chả còn quan tâm đến hình tượng.

Hạ Thiên giúp cô lột giấy ra, đưa cho cô, nói: “Vừa ăn chocolate, vừa ngắm cảnh tuyết. Em có thể đưa tay sờ chút đi, thật cứng, lạnh ngắt như nhau.”

“Ừ.” Tần Vũ Tinh trả lời cho có lệ. Cô nói chuyện cũng cảm thấy rất mệt.

“Thở không được à? Có cần tôi giúp không?” Hạ Thiên cúi người, cách mặt cô rất gần.

“Cần anh làm gì?” Tần Vũ Tinh tùy tiện hỏi.

Thật lâu sau, Hạ Thiên nói: “Thân mà một bác sĩ, chưa từng học qua lớp hô hấp nhân tạo hả?”

Khụ… Thiếu chút nữa Tần Vũ Tinh nghẹn họng, mặt lạnh nói: “Tôi muốn nước.”

“Cho em.” Hình như trong túi xách màu đen của Hạ Thiên chứa không thiếu thứ gì.

“Em không chịu ăn sáng rồi phải không!?” Hạ Thiên chỉ ra.

Tần Vũ Tinh rầu rĩ trả lời: “Sáng sớm anh đã gõ cửa phòng người ta, hối hối thúc thúc, làm gì có thời gian ăn sáng!”

“Khó trách phản ứng lớn như vậy.”

“Đói khụ ~ ~” Tần Vũ Tinh phát ra một loạt âm thanh kỳ quái, quay đầu ra phía bậc thềm bên kia, khạc ra cái gì.

Cô có chút uất ức nói: “Khó chịu, muốn buồn nôn.”

Hạ Thiên ngồi bên cạnh cô, tay trái vỗ vỗ lên lưng, tay phải đặt lên trán của cô, nói: “Khó chịu thì ráng ói ra thử xem.”

“Thôi, ghê lắm.” Tần Vũ Tinh ngượng ngùng.

“Tôi có mang theo túi rác.” Hạ Thiên móc ra túi nhựa trong suốt, dùng hai tay mở ra, đưa về phía Tần Vũ Tinh nói: “Ói vào trong đi, xem có dễ chịu hơn chút nào không.”

Tần Vũ Tinh ngớ ra, bình tĩnh nhìn anh một lúc, lồng ngực chợt nảy lên một cảm xúc không nói ra lời. Tay phải của cô bấu lên vai Hạ Thiên, cúi đầu ói thử vào bên trong. Ngoài trừ thỏi chocolate màu đen vừa mới ăn xong, cô không ói ra được gì hết.

Tóm lại, rất ghê tởm.

Cô dè dặt nhìn lước qua Hạ Thiên, phát hiện trên mặt anh không lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, trong lòng ấm áp nói: “Cám ơn anh, làm phiền anh rồi.”

Hạ Thiên ngạc nhiên, tay phải vuốt vusootss đầu của cô, nói: “Nhìn tội nghiệp như thế này! Phía trên có một tiệm nhỏ, tôi tìm chút nước ấm cho em ấm bụng.”

“Ừ.” Tần Vũ Tinh mệt mỏi nhếch môi, ngước mắt nhìn Hạ Thiên. Ánh mắt Hạ Thiên dừng lại trên mặt cô, quấn quít không rời.

“Còn đi được không?” Hạ Thiên hỏi, giọng nói dịu dàng nhất từ trước tới nay.

“Chắc không sao.” Tần Vũ Tinh lên tiếng trả lời, dựa vào tay của Hạ Thiên đứng lên, nói: “Ít ra không muốn ói nữa, tôi đã dễ chịu hơn chút rồi.”

“Ừ, cũng là tại tôi sốt ruột, nên dặn dò em ăn sáng đàng hoàng.” Hạ Thiên thấp giọng nói.

“Tại sao lại trách anh? Rõ ràng đây là vấn đề của tôi, anh đừng như vậy mà. Hạ Thiên, tôi thật cảm ơn anh.”

Tần Vũ Tinh thấy cảm xúc của anh sa sút, xoay người, nghiêng đầu nhìn anh đùa giỡn: “Cười lên một cái đi,!”

Hạ Thiên mỉm cười, nói: “Phải đi mười thước nữa, còn muốn chụp ảnh không?”

Tần Vũ Tinh gật đầu sảng khoái. Gương mặt xanh xao của cô rơi vào ánh mắt của Hạ Thiên khiến anh đau lòng.

Trên đỉnh núi Tuyết Sơn này có một tảng đá, bên trên có khắc độ cao 5596, vì thế mọi người đứng bên cạnh, bày ra đủ mọi tư thế chụp hình chung với nói. Bời vì cơ thể mệt mỏi, Tần Vũ Tinh rất ỷ lại vào Hạ Thiên, thái độ đối với anh cũng tốt hơn rất nhiều.

Hạ Thiên tùy tiện tìm một người phụ nữ xem có vẻ thân thiện, đưa điện thoại cho dì ấy, nói: “Dì à, dì chụp giúp tụi cháu tấm hình.”

Người phụ nữ rất nhiệt tình, đưa điện thoại di động lên, nói: “Tới gần chút nữa đi, bằng không không nhìn thấy chữ số.”

Hạ Thiên vươn tay ra, kéo Tần Vũ Tinh ôm vào lòng. Bàn tay anh nương theo cánh tay của cô hướng về phía trên, dừng lại chỗ vành tai, đè đầu Tần Vũ Tinh ngã vào lồng ngực của anh.

Gò má Tần Vũ Tinh ửng đỏ như trái táo lớn, nhưng không thoát được sức mạnh của Hạ Thiên.

Thôi, coi như là cám ơn anh ta vừa mới chiếu cố cô vậy.

“Một tấm nữa đi.” Hạ Thiên nói lớn.

“Được mà!” Người phụ nữ nhiệt tình nói.

“Một tấm nữa, đổi tư thế!” Hạ Thiên lại la lên.

“Được!” Người phụ nữ nhiệt tình nói: “Hai người hôn nhau một cái đi.”

Tần Vũ Tinh ngớ ra, gương mặt nóng lên. Hạ Thiên không nói lời nào, hai tay ôm lấy khuôn mặt cô đối diện với mình, nhanh chóng hôn lên, không cho cô thời gian suy nghĩ.

Người phụ nữ lập tức bấm lia lịa nút chụp hình.

Tần Vũ Tinh mở to hai mắt nhìn Hạ Thiên không thể tin được.

Môi của Hạ Thiên thật nóng, bao trùm đôi môi của cô, đầu lưỡi linh hoạt, cạy miệng của cô ra, tiến vào thăm dò, hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng của cô. Hôn vốn là sẽ thiếu dưỡng khí, đến Tần Vũ Tinh thật sự cảm giác hơi thở không thông, Hạ Thiên mới chịu rời khỏi môi cô một cách lưu luyến.

Hạ Thiên liếm môi dưới, nói: “Lần thứ hai.”

Tần Vũ Tinh sửng sốt, biết anh đang nói tới lần trước hai người hôn nhau nồng nhiệt ở quán cơm.

“Ái chà chà, tuổi trẻ các người thật sự ân ái quá đi thôi. Dì đã chụp cho tụi con rất nhiều hình, chụp liên tục đấy.” Người phụ nữ đùa giỡn nói, trả lại điện thoại cho Hạ Thiên.

Tần Vũ Tinh thật sự không còn hơn sức để cãi lộn với Hạ Thiên. Cô cố gắng hô hấp, há miệng hít vào. Một lúc sau, cô khôi phục lại chút hơi sức, không nói không rằng, đấm một cú vào ngực Hạ Thiên, mắng: “Khốn kiếp!”

Hạ Thiên không tranh cãi với cô, trở tay ôm cô nói: “Toàn là mùi chocolate.”

Tần Vũ Tinh xấu hổ đỏ mặt nói: “Vậy mà anh cũng hôn được!” Dù sao cô cũng vừa mới ói xong đó!

“Tôi không ghét bỏ em.” Hạ Thiên nói thẳng, ánh mắt mang theo ý cười.

“Nhưng mà…” Tần Vũ Tinh phát hiện, lúc này cô nói gì cũng không ăn thua. Vì sao lại hôn Hạ Thiên nữa kìa?!

“Hơn nữa.” Hạ Thiên nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Tôi không cảm giác cơ thể em phản đối tôi.”

……

Toàn thân Tần Vũ Tinh cứng ngắc, cô thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào, bởi vì cô hoàn toàn không biết làm sao để phản bác lời của anh. Phản ứng trong đầu của cô lúc ấy không phải là đẩy anh ra, mà là… Chẳng lẽ Hạ Thiên không cảm thấy trong miệng của cô lúc ấy rất mất vệ sinh hay sao?

Bởi vì anh không ngại, thậm chí còn khiến cho cô phát sinh cảm giác động lòng.

Còn bà nó, bị người trêu đùa mà cô còn có thể cảm động, rốt cuộc là chuyện gì thế này!!!

Đáng

Tất cả trở nên mất phương hướng, cô rất sợ!

Bạn biết không, trên đời này, đáng sợ nhất không phải là không có đường ra khỏi địa ngục, mà là có rất nhiều đường cho bạn lựa chọn, nhưng bạn lại biết rõ không có con đường nào dẫn bạn trở lại nhân gian.

Lúc bắt đầu đã định trước một chuyện tình không có kết cục, bạn còn nguyện ý trở thành nữ chính hay sao?

Dọc theo đường đi, Tần Vũ Tinh hết sức im lặng. Hạ Thiên cho rằng cơ thể cô không được khỏe, cho nên chăm sóc cô rất cẩn thận.

Ngước mắt nhìn người đàn ông xa lạ, l€*quɣ*đƟɳ Tần Vũ Tinh chậm rãi mở miệng hỏi: “Hạ Thiên, anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Hạ Thiên ngạc nhiên nói: “Hai mươi sáu. Thật ra tôi cũng không biết sinh nhật của mình có đúng hay không, nhưng chắc không sai lệch bao nhiêu.”

Tần Vũ Tinh thấy anh nói thản nhiên, không hiểu sao có chút lo lắng, nói: “À, anh… Anh làm tất cả những chuyện này là vì cái gì?”

Hạ Thiên nhìn cô bình tĩnh, từng chữ từng chữ nói: “Tôi cho rằng biểu hiện của tôi rất rõ ràng.”

Tần Vũ Tinh nở nụ cười, nói: “Tôi hiểu rồi.”

“Không, em không hiểu.” Hạ Thiên nắm lấy bàn tay của cô, dùng sức bóp mạnh: “Cho nhau một cơ hội đi. Không thử làm sao biết rằng không hợp?”

Tần Vũ Tinh sửng sốt, viền mắt có chút sưng lên, thật lâu sau mới nói: “Xin lỗi!”

“Tôi không cần.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Chúng ta sẽ không kết thúc như vậy.”

…… Xe cáp đến đỉnh núi, Tần Vũ Tinh và Hạ Thiên leo lên xe, không ai nói với ai lời nào.

“Bác à, cháu nhớ trước cửa Cổ Thành có một bệnh viện nhỏ.” Hạ Thiên hỏi người lái xe.

“Ừ, để bác đưa hai cháu qua đó.”

Tần Vũ Tinh muốn nói gì đó, nhưng lại không có hơi sức, đành đi theo anh.

Bọn họ đến bệnh viện làm kiểm tra cơ bản. Tần Vũ Tinh nhìn ống rút máu, nói: “Thật sự không cần thiết, tôi không sao. Dạ dày tôi bình thường đã không tốt rồi…”

“Thời tiết mát lạnh, tôi sợ em cảm mạo. Đã đến rồi, kiểm tra toàn bộ luôn đi.” Hạ Thiên kiên trì nói.

Tần Vũ Tinh bất đắc dĩ trả lời một tiếng. Cuối cùng cũng không tìm ra được bệnh gì, chuẩn đoán là viêm dạ dày mãn tính.

Tần Vũ Tinh than thở: “Tôi vốn bị viêm dạ dày…”

“Vậy thì càng phải ăn cơm đúng giờ.” Hạ Thiên giáo huấn cô.

“Có mấy ai làm công tác bệnh viện mà không bị viêm dạ dày?”

Hạ Thiên nhíu mày, nói: “Về sau tôi sẽ chăm sóc em cẩn thận.”

Tần Vũ Tinh nhíu mày: “Tôi muốn về trước.” Cô xoay người muốn chạy ra ngoài thì bị Hạ Thiên giữ chặt.

“Anh không cần đi theo tôi, Hạ Thiên. Tôi muốn được yên tịnh một mình.”

Hạ Thiên nhìn cô chằm chằm, từ từ buông tay ra nói: “Tôi kêu đồ ăn cho cô mang về khách sạn ăn.”

“Cám ơn.” Tần Vũ Tinh cụp mắt xuống nói.

“Buổi tối tôi qua thăm em.”

“Không cần.” Tần Vũ Tinh vội vàng nói: “Tôi muốn được ở… một mình.”

Hạ Thiên cắn môi, ừ một tiếng: “Thật ra, em biết không, tôi vì em mới đến Lệ Giang.”

“Đừng nói nữa!” Tần Vũ Tinh đột nhiên hét lên: “Tôi đi trước.”

Tần Vũ Tinh chạy như trối chết, càng chạy càng nhanh. Cô không hiểu bản thân sợ hãi điều gì, càng không rõ cô đang trốn tránh chuyện gì. Thậm chí, cô còn không trở lại bãi đậu xe tìm xe, mà là đón xe taxi trở về.

Sau kiến chiếu hậu, có một bóng người đơn bạc đuổi tới cửa bệnh viện, đứng đó không nhúc nhích, nhìn bọn họ rời đi. (Lời người chỉnh ngữ: có người đang theo dõi bọn họ????)

Mắt Tần Vũ Tinh hơi ươn ướt, cô ra lệnh cho mình không được chú ý, làm như nhìn không thấy cái gì, nghe không được, không cần phải đối mặt, càng không nên tin tưởng điều gì, cũng đừng dẫn tới phải sự chọn lựa nào.

Gần như Tần Vũ Tinh phải bò vào phòng, nằm trên giường không ngồi dậy nổi. Cô cầm điện thoại để ở đầu tủ lên, một loạt tin nhắn của người lớn hỏi thăm, cho nên cô phải trả lời từng tin nhắn, sau đó nhắm mắt ngủ.

Không bao lâu, cô đi vào giấc mộng. Trong mơ, cô có cảm giác có người vuốt tóc cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Từng chút từng chút thăm dò, quấn lấy đầu lưỡi của cô.

Một luồng cảm giác tê dại mềm nhũn tỏa khắp thân, nhưng cô lại không cảm thấy chán ghét. Cô đáp lại một cách nhiệt tình, mang theo một chút tò mò.

“Hạ Thiên!” Tần Vũ Tinh hét lớn một tiếng, ngồi bật dậy.

Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, bên ngoài cửa sổ màn đêm dày đặc, từng trận tiếng nhạc truyền đến bên tai. Hình như có đám người đang khiêu vũ ở dưới.

Nằm mơ rồi! Cô che mặt, tại sao lại nằm mơ thấy những thứ này?

Cô cảm giác đầu nặng trĩu, toàn thân phát lạnh. Chẳng lẽ là vì đáp trả lại miệng quạ đen của Hạ Thiên mà cô bị cảm mạo hay sao?

Hạ Thiên đang ở đâu?

Bị cô bỏ lại trước bệnh viện, đang hứng gió lạnh, hay là nằm trong vòng tay ngọt ngào của người nào đó???

Cô đang nghĩ cái gì thế?

Con bà nó!

Tần Vũ Tinh dùng sức đấm xuống giường. Theo tiếng rung âm của điện thoại mà cô tỉnh táo được mấy phần.

"Mẹ." Tần Vũ Tinh không có sức, thở dài nói.

“Tại sao lâu như thế mới nghe điện thoại? Mẹ nghe nói hôm nay con có tiết mục lên Tuyết Sơn.”

Tần Vũ Tinh hồi hộp, tinh thần cảnh giác lập tức bừng tỉnh, trả lời: “Dạ.”

“Như thế nào?”

“Rất tốt. Chỉ là con bị phản ứng vùng cao nguyên quá nặng, ngủ luôn một buổi chiều.”

“À, không sao chứ? Bảo bối, có cần mẹ kêu người qua chăm sóc con không?” Mẹ Tần nghe nói con gái bị bệnh, lập tức lo lắng.

“Không cần, không cần. Con muốn ngủ thêm chút nữa.”

“Ừ, vậy con nghĩ ngơi cho tốt. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mẹ. Cha con lại đi công tác rồi. Trước kia không làm ở bệnh viện tư nhân không bận rộn như thế này. Làm cho công lập và tư nhân thật sự rất khác biệt.”

“Dạ, dạ! Mẹ, con đi ngủ đây… Ha…” Tần Vũ Tinh nói chuyện qua loa một chút với mẹ rồi cúp điện thoại, cả người nằm ngửa trên giường.

Nghỉ ngơi một lúc, bụng cô gào lên. Nhớ tới đồ ăn Hạ Thiên kêu bên ngoài, đáng tiếc là lúc trở về đại sảnh khách sạn, cô khó chịu nên không đi lấy. Cô mở điện thoại di động ra, không có điện thoại của Hạ Thiên.

Anh đã nói, bọn họ sẽ không kết thúc như vậy.

Nhưng bây giờ, cô lại muốn đưa anh vào trong ký ức ngay lập tức, bằng không rất nguy hiểm. Anh là biến cố lớn nhất trong cuộc sống yên tĩnh của cô.

“Đinh đinh.” Cô mở tin nhắn ra, danh bạ tin tức có thêm một tin nhắn, lại là… Bạch Nhược Đồng.

Đầu ốc Tần Vũ Tinh trống rỗng, tay phải không nghe theo sai khiến, đồng ý yêu cầu của đối phương, còn thêm đối phương vào danh sách bạn bè.

【Xin chào, bác sĩ Tần ~~】 Bạch Nhược Đồng gởi thêm một câu, kèm thêm một khuôn mặt tươi cười, giống như tất cả mọi người đều là bạn tốt.

Tần Vũ Tinh đóng điện thoại di động lại, nhịn không được rồi lại cầm lên, mở ra, gởi lại:【?】

Bạch Nhược Đồng đáp lại: 【: )】

【Có chuyện gì sao?】 Tần Vũ Tinh hỏi thẳng.

【Ha ha.】 Bạch Nhược Đồng gởi lại:【Tôi biết rõ cô là vị hôn thê của bác sĩ Từ. Chỉ là hình như có một số việc cô còn chưa biết.】

Tần Vũ Tinh lạnh lùng nhìn chằm chằm tin nhắn của Bạch Nhược Đồng, gởi lại:【À, ý cô muốn nói cái gì?】

【Bác sĩ Từ là bác sĩ chủ trị của tôi. Tôi mắc phải lại bệnh không tìm ra nguyên nhân, toàn thân đều đã sụp đỗ hết. Cũng may có bác sĩ Từ luôn luôn cổ vũ cho tôi, ủng hộ tôi. Cho nên trong lúc đó, chúng tôi có thể làm tổn thưởng đến tình cảm của bác sĩ Tần.】

【Ừ, tôi hiểu những điều này. Cô tìm tôi có chuyện gì?】Tần Vũ Tinh không tin Bạch Nhược Đồng tìm cô chỉ vì muốn nói những lời này.

【Bệnh nhân và bác sĩ không có quá nhiều đề phòng, cô hiểu rõ mà.】

Trong lòng Tần Vũ Tinh lộp cộp một tiếng, cô mím môi, gõ mấy chữ:【Xin nói thẳng.】

【Chúng tôi cái gì nên làm cũng đã làm. Bác sĩ Từ dịu dàng, vâng, thật khiến người ta nhớ mãi không thôi. Cho nên tôi cũng không muốn rời xa anh ấy.】

Tần Vũ Tinh giống như sét đánh ngang trời, ngay cả hô hấp đều cảm thấy không thôn.

【Có lẽ đối với sự nghiệp diễn xuất của tôi, bác sĩ Từ cũng không ủng hộ quá nhiều. Nhưng trên đời này, đàn ông dịu dàng quá ít, nhất là tất cả các phương diện. Thân là hôn thê của bác sĩ Từ, bác sĩ Tần chắc hiểu được tôi nói phương diện nào, phải không? Rất biết chăm sóc, rất biết chiều chuộng con gái, không nóng nảy, không thô lỗ…】

Đừng nói nữa! Trong lòng Tần Vũ Tinh hò hét, đầu óc đau nhức.

【Cho nên lúc bác sĩ Từ nói phải tiếp tục thực hiện lời hôn ước với bác sĩ Tần, nhất định phải chia tay với tôi, tôi cự tuyệt rồi.】

Bộp một tiếng, Tần Vũ Tinh nhấn mạnh khóa. Đôi tay cô run run tắt máy.

Hai tay che gương mặt, nước mắt như suối trào.

Mẹ kiếp.

Cô trùm chăn khóc lớn một hồi, mở di động lên, không xem Bạch Nhược Đồng còn nói gì nữa đó, mà trực tiếp bấm số điện thoại của Từ Trường Sinh.

Điện thoại di động vừa mới vang lên thì bên kia đã có người nghe. Giọng nói quen thuộc của Từ Trường Sinh vang lên bên tai: “Nghe dì nói em bị bệnh. Sáng sớm mai anh sẽ lên máy bay tới với em.”

“Không cần!” Giọng nói của Tần Vũ Tinh lạnh như băng. Cô dằn giọng, hỏi: “Từ Trường Sinh, có phải anh đã lên giường với Bạch Nhược Đồng rồi không?”

… Từ Trường Sinh im lặng rồi nói: “Ai nói bậy bạ gì với em vậy!”

“Vì sao, nói, đợi cái gì?” Tần Vũ Tinh cắn rắng: “Anh giỏi mà!”

Cô cúp điện thoại, không biết là vì cảm thấy nhục nhã bởi vì bạn trai thà ôm đào kép đối đãi dịu dàng cũng không thèm đụng qua cô, hay là bởi vì trong lòng vẫn còn mấy phần tình cảm rất khó buông tay đối với Từ Trường Sinh mà khó chịu vô cùng.

Tần Vu siết chặt điện thoại di động trong tay, không thể kiềm chế mà phát run. Cô hít sâu vào mấy hơi, bấm một dãy số.

Điện thoại bên kia vang lên một tiếng liền có người bắt máy.

……

“Anh đang ở đâu?” Tần Vũ Tinh ấp úng nói.

“À, tỉnh rồi hả?” Tốc độ nói chuyện của Hạ Thiên vẫn chậm rãi trước sau như một.

“Ừ. Anh đang ở đâu vậy?” Ngược lại, giọng nói của Tần Vũ Tinh có vẻ hơi dồn dập.

“Tìm tôi làm gì?” Hạ Thiên nói: “Mấy giờ trước em còn tránh tôi như tránh ruồi.”

…… Tần Vũ Tinh hít hít mũi, nói: “Bớt nói nhảm, cơ hội của anh tới rồi.”

“Hả?” Hạ Thiên nhíu mày.

“Tôi nói tôi muốn gặp anh, anh đang ở đâu?” Tần Vu Tinh cao giọng.

“Thùng thùng thùng!” Tiếng gõ cửa bên ngoài, Tần Vũ Tinh sửng sốt. Một giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai: “Ở ngoài cửa.”

Cô xanh mặt, nước mắt tuông trào, sau đó mở cửa ra, Hạ Thiên đang đứng dựa vào tường bên cạnh. Trên người anh vẫn bận bộ quần áo lúc hai người chia tay nhau. (Lời người chỉnh ngữ: Thương anh Thiên quá anh ơi! Anh đứng trước cửa phòng chị từ lúc chị trốn về khách sạn…)

"Khóc?" Hạ Thiên kinh ngạc hỏi.

"Đi vào." Tần Vũ Tinh cứng rắn nói.

Mặc dù mặt lộ vẻ chần chờ, Hạ Thiên vẫn đi vào.

"Anh không nóng hả?" Tần Vũ Tinh đi rót ly nước, đưa cho anh rồi nói: "Anh ngốc thế, sao không gõ cửa? Anh ngốc đứng đó bao lâu rồi?”

“Liên quan gì tới em? Em để ý sao?” Hạ Thiên khinh thường đáp trả, cởi áo khoác ra. Anh chưa ngồi xuống thì nhìn thấy Tần Vũ Tinh bước thẳng qua đây, tay phải đánh tới chỗ cài dây nịt bên hông của anh.

Hạ Thiên sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Em làm gì vậy?”

Tần Vũ Tinh hất cằm lên cười cười, hai tay cởi dây nịt của anh ra, nói: “Cởi quần anh.”

…… Hạ Thiên híp mắt lại, nhìn cô gắt gao: “Em có biết em đang đùa với lửa không?”

Tần Vũ Tinh rút dây nịt lưng của anh ra, ném xuống đất, nhón chân, hai tay nắm chặt cổ áo của anh, thấp giọng nói: “Anh không muốn sao?”