Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 27




Tần Vũ Tinh hốt hoảng đứng lên, tiện tay nhặt lên bộ đồ, kéo cái mền chạy về hướng phòng vệsinh. Cô tắm rửa sạch sẽ nhanh chóng xong thì quấn tóc trong khăn, vừamới ra tới cửa thì đụng vào bức tường.

Hạ Thiên đang đứng trước cửa phòng tắm đợi cô, trên mặt không chút biểu cảm nào.

Tần Vũ Tinh ngạc nhiên hỏi: “Anh tỉnh rồi?”

Hạ Thiên ừ một tiếng, nói: “Đói bụng.”

Tần Vũ Tinh nhíu mày, nói: “Được, anh đi ăn sáng đi.”

“Em đi đâu?” Hạ Thiên nhíu mày, khóe môi cong lên, bất chợt đưa tay ra túmlấy khăn lông trên đầu cô kéo xuống, hỏi: “Mỗi sáng đều tắm rửa à?”

Tần Vũ Tinh thấy anh chỉ mặc chiếc áo len, bên trong để trần, không hiểusao có chút e lệ. Cô quay đầu ra vẻ lạnh lùng nói: “Ừ, tôi có chuyệnphải đi làm.”

Cô nói xong, thấy Hạ Thiên không lên tiếng, giải thích thêm: “Tôi phải ra ngoài!”

“Ừ.” Hạ Thiên cụp mắt xuống, hỏi: “Đi chỗ nào?”

“Anh quản hơi nhiều đó, ông Hạ!” Tần Vũ Tinh không nhịn được nói. Cô nghĩ tới Từ Trường Sinh là cảm thấy nhức đầu.

Hạ Thiên cau mày, ánh mắt tối sầm lại: “Tần Vũ Tinh, em biết mình bây giờ giống cái gì không?”

“Cái gì?” Tần Vũ Tinh hỏi.

“Bộ dáng của em giống như ăn sạch người khác xong, chùi miệng sạch sẽ, sợ bị ràng buộc, hoàn hoàn không muốn chịu trách nhiệm!”

…… Tần Vũ Tinh bị anh chẹn họng. Loại chuyện như vậy làthiệt thòi cho đàn ông sao? Hạ Thiên anh bị chịu thiệt à?

“Không được đi!” Hạ Thiên nói thẳng.

Tần Vũ Tinh há miệng, tức giận quát lên: “Anh có bị bệnh không? Anh có tư cách gì quản tôi?”

Hạ Thiên kéo phéc-mơ-tuya lên, hất cằm, nhét hai tay vào túi áo, nói: “Tôi đã lên giường với em rồi.” Anh dùng chữ ‘tôi lên giường với em’ màkhông phải là ‘em lên giường với tôi’.

Tần Vũ Tinh cắn môi dưới,cho rằng Hạ Thiên quả thật không có lý lẽ. Dưới tình huống bình thường,không phải đàn ông làm xong chuyện, mặc quần áo là bỏ đi sao? Ngược lạihiện giờ, anh như oán phụ, giống như tuyên bố quyền sở hữu của mình vậy?

Vấn đề ở chỗ là cô chỉ muốn lên giường với đàn ông, vô tình Hạ Thiên xuấthiện đúng lúc. Mặc kệ anh có tốt cở nào, cũng không có nghĩa rằng cô sẽvì anh mà thay đổi sinh hoạt của bản thân. Anh là tình thế bất đắc dĩcủa cô, là lựa chọn lúc tình ý mê loạn.

Tần Vũ Tinh chưa kịp phản bác thì đã bị câu nói tiếp theo của Hạ Thiên chẹn ngang họng, không nói nên lời.

“Cho nên em phải chịu trách nhiệm đối với tôi.”

Tần Vũ Tinh phẫn nộ nhìn anh chằm chằm. Rõ ràng chính là cô bị chiếm tiệnnghi, mà điệu bộ của Hạ Thiên lại làm giống như hợp lý hợp tình, cô phải nghe theo lời của tôi.

“Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không vậy!” Tần Vũ Tinh quát.

“Đàn ông thì phải bội tình bạc nghĩa à?” Hạ Thiên không cam lòng yếu thế.Nếu nói trước đây anh không thể hiện rõ ràng quyền lợi cá nhân, là vìlời nói ‘người xa lạ’ kia của Tần Vũ Tinh. Hiện tại bây giờ anh đã dathịt thân thiết với Tần Vũ Tinh rồi.

“Anh…” Tần Vũ Tinh tức đếnmức gương mặt đỏ bừng, khốn khổ nói: “Quả thật không thể nói lý. Bây giờ tôi có việc gấp, tôi không muốn tranh cãi với anh, có chuyện gì thì trở về nói sau.” Cô lui lại một bước, trấn an nói. Cô lo lắng lúc này mà ép Hạ Thiên nữa, thì bất cứ giá nào anh cũng quấn lấy cô, không cho cô đi, để rồi gặp phải Từ Trường Sinh, vậy thì phiền phức vô cùng. Quả thật là một đống bùn nhão. Cô rất hối hận tối hôm qua quá kích động…

“À, chuyện gì vậy?” Hạ Thiên hỏi thẳng.

Tần Vũ Tinh cắn môi dưới, thầm nghĩ nếu để Hạ Thiên biết Từ Trường Sinhmuốn tới, với tình trạng hôm nay của bọn họ, hình như không quá thíchhợp. Cô suy nghĩ kỹ càng, quay đầu nói: “Chuyện công tác.”

“Tôi đi với em.”

“Không cần thiết!” Tần Vũ Tinh vội vàng nói

"Không cần!" Tần Vũ Tinh vội vàng nói, rước lấy cái lườm mắt của Hạ Thiên.

Cô nhíu mày: “Có liên quan tới mẹ tôi. Anh không thể xuất hiện.”

Hạ Thiên đăm chiêu nhìn cô một cái, xoay người mặc quần áo vào. Anh cởi áo khoác ra trước mặt cô, mặc áo lót trắng vào, khoác thêm áo len cừu màuxám. Áo len cừu bao choàng người anh, chỉ lộ ra cần cổ. Những sợi tócđen có chút xốc xếch dính vào bên tai, khiến cho người ta cảm giác giống như con mèo vừa tỉnh ngủ, có chút lười biếng, lại có thể xòe móng vuốtbất cứ lúc nào, khiến người ta không đoán ra được ý định.

Anh vòng qua người Tần Vũ Tinh, rửa mặt, ngồi xuống bên giường, nhìn Tần Vũ Tinh, nói: “Em đi đi, tôi chờ em trở lại.”

…… Tần Vũ Tinh gào thét trong lòng, nhìn anh bất đắc dĩ nói: “Anh ở đây tính làm gì?”

Hạ Thiên nhíu mày: “Tối hôm qua tôi có hỏi qua, em có suy nghĩ rõ ràng chưa?”

“Hạ Thiên…” Thái độ Tần Vũ Tinh mềm mỏng lại, nói: “Coi như tôi van xin anh có được không, đừng làm tôi phiền thêm. Tôi thật sự có chuyện quantrọng phải xử lý.”

"Đinh Linh Đinh Linh."

Điện thoại di động vang lên, Hạ Thiên quay đầu sang nhìn thấy, híp mắt rồi bấm tắt điện thoại di động của cô.

Tần Vũ Tinh giật mình, tiến lên nói: “Tại sao anh đụng điện thoại của tôi?”

Sắc mặt Hạ Thiên trầm xuống: “Từ Trường Sinh.”

“Bộ tôi không biết là Từ Trường Sinh sao?” Tần Vũ Tinh nổi giận nói.

Hạ Thiên im lặng.

Thật lâu sau anh mới nói: “Tần Vũ Tinh, rốt cuộc em có biết tối hôm qua chúng ta đã làm cái gì không?”

Tần Vũ Tinh nhìn chằm chằm anh, nhún vai nói: “Chúng ta đã không còn là con nit nữa. Lên giường một lần thì sao chứ? Hạ Thiên, anh lăn lộn tronglàng giải trí, anh là ngôi sao lớn, anh không thiếu đàn bà, anh so dovới tôi làm gì? Chúng ta là người không cùng thế giới!”

“Vậy thì sao?” Hạ Thiên lạnh lùng nhìn về phía cô, từng chữ từng chữ nói: “Em chơi tôi xong rồi hả? Kêu thì tới, đuổi thì đi!”

“Làm ơn, anh theo đuổi tôi nhiều ngày thế này, không phải chỉ là vì một mụcđích thôi sao? Bây giờ anh đã có thân thể của tôi rồi… anh có muốn oántrách, chỉ trích tôi cái gì đây? Tôi thật sự suy nghĩ đã nhiều nhưng lại không thông, rốt cuộc là anh muốn cái gì?”

Hạ Thiên khinh thường, nhếch môi, nói: “Những điều tôi muốn đều được xác định ngay từ đầu. Nhận thức không rõ mới chính là em!”

Trong lòng Tần Vũ Tinh chợt lạnh, hỏi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Hạ Thiên im lặng, không nói một lời, tay phải nắm thành quyền, đấm xuống ván giường một cách hung hăng.

Tần Vũ Tinh mím môi, nói: “Tôi không tin anh thật sự thích tôi. Tôi cũngkhông tự đại đến nổi có thể khiến một soái ca anh tuấn nhìn thấy đãyêu.”

Hạ Thiên hít sâu vào một cái, trả lời: “Là thật, chỉ là em không tin. Em tin cái gì, em tin Từ Trường Sinh vẫn còn thích em, nhưng anh ta thật thích em sao? Em tin nhân phẩm của anh ta sẽ không trậtđường rày, vậy anh ta làm được sao? Đời này của em đã tin được mấy lầnrồi?”

Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, ngẩng đầu lên hét trả lại: “Tôi tin cái gì không quan trọng, chuyện này không liên quan tới anh!”

“Từ sau tối hôm qua, tất cả đều liên quan tới tôi. Tóm lại, bây giờ tôi làngười đàn ông của em. Tim của tôi không đủ lớn để có thể cho phép em mập mờ cùng người khác nói chuyện yêu đương.” Hạ Thiên đanh giọng, giốngnhư tường đồng vách sắt, dội ngược giọng nói của Tần Vũ Tinh trở về.

“Anh!” Tần Vũ Tinh cảm thấy không thể giải thích rõ ràng với anh, dứt khoátkhông thèm giải thích, nói: “Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó,thích đợi thì đợi vài tiếng đồng hồ đi. Tôi đi trước!”

Tần VũTinh tức giận hò hét xong thì mặc quần áo vào, cầm giỏ xách đi ra cửaphòng. Tâm tình của cô rất kém, tìm chiếc ghế sofa ở đại sảnh ngồixuống, không nói lời nào. Từ Trường Sinh tới, phản ứng đầu tiên của côlà không thể để cho anh ta gặp Hạ Thiên. Nhưng bây giờ, cô lại càngkhông muốn đi gặp Từ Trường Sinh. Tại sao anh ta tới thì cô nhất địnhphải đi gặp chứ?

Nhất là tối hôm qua, Bạch Nhược Đồng thật khiến cô ghê tởm lắm rồi.

Cô xách theo túi, chạy đến ngã tư đường, tìm một tiệm bán điểm tâm ngồi xuống, uống chén cháo.

Gặp, hay là không gặp… cũng không phải là một đề tài lựa chọn.

“Tần… Vũ Tình?” Giọng nói do dự của phụ nữ vang bên tai. Tần Vũ Tinh ngẩng đầu lên, không khỏi ngây người.

“Tần Vũ Tinh!” Giọng nói vui vẻ của đàn ông truyền đến. Cô có chút kinh ngạc nhìn qua, suy nghĩ một lúc, giơ tay chỉ anh, hỏi: “Lạc An?”

“Thật là em.” Lạc An vui vẻ cười nói. Bên cạnh anh là một người phụ nữ thoạtnhìn rất trầm tĩnh, gương mặt trái xoan, mắt phường dài nhỏ sáng ngời,đồng tử màu đen như mực rất sâu, phối hợp với mái tóc uống xoăn phồngto.

Tần Vũ Tinh ngượng ngùng nở nụ cười chào cô, giọng nói cóchút đè nén: “Tô Tiểu Mộc phải không? Hai người… ở chung với nhau. Đãnhiều năm không gặp, cậu có khỏe không?”

Cô gái thanh thoát được cô gọi là Tô Tiểu Mộc lạnh nhạt gật đầu, gương mặt không chút biểu cảm.

Nói tới Tô Tiểu Mộc và Lạc An, đây là một câu chuyện xưa rất dài. Thờitrung học, quan hệ giữa Tần Vũ Tinh và Tô Tiểu Mộc rất tệ, thậm chí bởivì một chuyện ầm ỉ mà cả đời không qua lại với nhau. Quan hệ của bọn họlà bạn học, chưa bao giờ là bạn bè…

“Tụi anh vừa mới thu mua một công ty dược y. Ngẫu nhiên Tiểu Mộc là nòng cốt của công ty này.” LạcAn dẫn đầu giải thích. Anh là Phú Nhị Đại, thời học cấp ba rất xuấtchúng. Anh và Tô Tiểu Mộc luôn cãi nhau, sau này đoạn tuyệt. Không nghĩtới nhiều năm về sau còn có thể gặp lại, vì vậy Tần Vũ Tinh có vài phầntò mò. Đối với Tô Tiểu Mộc, tình cảm của cô rất khó hiểu. Bởi vì cô ngungốc, khiến Tô Tiểu Mộc phải thôi học.

Đời này của Tần Vũ Tinh, cô tự nhận tiếc nuối lớn nhất của mình chính là sự ngu ngốc thời kỳ trung học.

“Tiểu Mộc, hai người…” Nhìn thấy ánh mắt không có cảm tình của Tô Tiểu Mộc, Tần Vũ Tinh không thể nói tiếp.

Lạc An vỗ vỗ bả vai Tô Tiểu Mộc, nói: “Có mấy lời sớm muộn gì cũng phải nói rõ ràng. Có thể chung đụng với Tần Vũ Tinh là rất tốt.”

Tô Tiểu Mộc do dự một chút, nói: “Đã lâu không gặp.”

Tần Vũ Tinh thở phào nhẹ nhõm. Những năm gần đây cô rất muốn gặp lại Tô Tiểu Mộc, có mấy lời quả thật cần nói rõ ràng.

“Cậu có rảnh không?” Tô Tiểu Mộc mở miệng nói trước.

Tần Vũ Tinh sửng sốt, nhìn thoáng qua di động, trả lời: “Có. Tìm chỗ ngồi đi.”

Tô Tiểu Mộc liếc mắt nhìn Lạc An, gật đầu nói ừ.

Bọn họ tìm một quán cà phê yên tĩnh, ngồi xuống.

“Latte Hương Thảo.” Tần Vũ Tinh gọi người hầu bàn, hỏi: “Hai người uống chút gì không?”

“Hai ly cà phê kiểu Mỹ.” Lạc An thay Tô Tiểu Mộc chọn.

Tần Vũ Tinh nhíu mày, thận trọng nhìn bọn họ. Lúc đó cô có cảm giác Lạc Anthích Tô Tiểu Mộc, chẳng qua Tô Tiểu Mộc một lòng học hành, hay có thểnói mục tiêu của cô và Tô Tiểu Mộc giống nhau, đều là không ngừng theođuổi một người bạn nam.

Tên của anh ấy là Mục Vũ Sâm.