Đế Bá - Lý Bát Dạ

Chương 30: Quỷ cũng ăn




Lý Bát Dạ ôn nhu nhìn Tô Ngọc Hà, nói ra:

- Nàng theo cổ cầm ngủ say ở dưới đất. Vì sao lại đi ra quấy phá? Ta xem ra, thiên địa tinh khí nơi này bị ô nhiễm, nàng chỉ là một tia luyến niệm, không có khả năng có thần thông lớn như thế!

Tô Ngọc Hà nhẹ giọng, nói:

-Đại nhân, ta một mực ngủ say dưới đất, cũng không biết ngủ say bao lâu, đột nhiên nơi này dị động, tà khí xâm lấn, quấy rầy ta, ta mới tỉnh lại. Ta không muốn bị người khác quấy rầy, cho nên mới dọa đám đệ tử rời đi.

-Tà khí xâm lấn!

Ánh mắt Lý Bát Dạ ngưng tụ.

-Đại nhân, có khả năng mảnh đất thần bí dưới mặt đất kia quấy phá.

Tô Ngọc Hà không khỏi sợ hãi, nói.

-Không có khả năng!

Nghe nàng nói vậy, Lý Bát Dạ biến sắc, hắn trầm giọng:

- Năm đó ta mang theo nha đầu Minh Nhân cùng bọn người Đại Kê giết vào nơi đó, giết đến long trời lở đất, cưỡng ép phong ấn nó lại.

-Sau này, Minh Nhân gánh chịu Thiên mệnh, lại một lần nữa giết vào, lấy thủ đoạn vô thượng vĩnh viễn phong ấn nơi đó, mảnh đất thần bí kia tuyệt đối không thể xông ra được.

-Cái này sợ là thiên chân vạn xác, cái tà khí kia, ta, ta quá quen thuộc.

Tô Ngọc Hà run run, nói:

- Sau khi ta thức tỉnh, lúc nào, ta cũng cảm thấy bất an, ta cảm giác có lượng tà khí cực nhỏ từ dưới đất cố gắng bắt lấy ta.

Nội tâm Lý Bát Dạ trầm xuống, mặc dù nói Tiểu Hà chỉ là một tia luyến niệm, nhưng mà, nàng từng sống tại đây vô số năm. Nàng nói như vậy, tuyệt đối không sai.

Lý Bát Dạ đối với Minh Nhân Tiên Đế có lòng tin, hơn nữa chuyện này quan hệ đến cơ nghiệp muôn đời của Tẩy Nhan Cổ Phái, Minh Nhân Tiên Đế nhất định là vô cùng cẩn thận, lấy thủ đoạn vô địch của Tiên Đế, trấn áp xuống dưới, vùng đất thần bí này tuyệt đối không xông ra được.

Lúc này, Tô Ngọc Hà đem gương mặt tinh xảo dán sát vào lồng ngực của Lý Bát Dạ, bàn tay phấn nộn ôm chặt lấy eo của hắn, nàng run giọng, nói:

-Đại nhân, ta...ta.. ta sợ, ta không muốn xa người.

Lý Bát Dạ phục hồi tinh thần, nghiêm mặt, nói:

- Tiểu Hà, theo ta, nàng sẽ đánh mất cơ hội làm người, nàng thật không hối hận sao?

- Đại nhấn kể từ một khắc kia khi gặp người, Tiểu Hà liền quyết định cả đời này đi theo người, tuyệt không hối hận.

Tô Ngọc Hà nhẹ giọng nói, trong ngữ khí mềm mại có một cỗ ý chí vô cùng kiên định. Là linh hồn cũng được, là ma quỷ cũng được, chỉ cần được bên cạnh hắn. Nàng cảm thấy mãn nguyện rồi.

Tình cảm trong lòng Lý Bát Dạ triệt để bộc phát, chịc tâm của hắn dần dần hiện lên vẻ tham lam chiếm hữu:

- Tiểu Hà, từ nay về sau, nàng chính là thị nữ của ta.

Lý Bát Dạ nói, nhìn nữ tử trong lòng, hắn thầm than một tiếng, nàng yêu hắn như vậy, không lý do gì không thu. Quỷ thì sao chứ, hắn ăn hết. Hắn quyết định cứu nàng mà không phải độ hoá.

Tô Ngọc Hà chính là đệ nhất mỹ nữ một thời đại, lúc này, khuôn mặt xinh đẹp tròn trịa hơi ửng đỏ, hai mắt trong suốt linh động, mũi ngọc khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, bộ ngưc bạo mãn, thập phần mạnh mẽ. Eo nhỏ rất mảnh khảnh, đồn bộ tròn căng, vểnh lên....

Quyết định thu nàng, Lý Bát Dạ liền ăn ngay cho nóng, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi kia, đầu lưỡi bá đạo xâm nhập bên trong miệng nàng, tận tình đuổi bắt cái lưỡi đinh hương của nàng.

Tô Ngọc Hà có chút bối rối, không ngừng giãy dụa, nhưng tránh không thoát đôi môi Lý Bát Dạ, trong lòng nàng vừa mừng vừa thẹn.

Tô Ngọc Hà có chút e ngại, nói:

-Đại nhân, không nên như vậy được không?

-Không được!

Lý Bát Dạ nói, hai tay mò tới bộ ngực bạo mãn của nàng, tận tình đưa tay xoa bóp, khiến hai hạt anh đào bên trên se lại, ưỡn lên..... đùa bỡn trước ngực Tô Ngọc Hà một lúc lâu, hai tay của Lý Bát Dạ từ từ vuốt xuống vùng tiểu phúc, đi tới hai chân Tô Ngọc Hà.

-Không muốn, không muốn như vậy, đại nhân, ta sợ sợ lắm...

Mặc dù Tô Ngọc Hà thấy rất thoải mái, nhưng là khi tay hắn hướng tới đùi mình, nàng vẫn vô thức kẹp chặt hai chân.

Lúc này, mặt đất bên dưới đột nhiên dị động, hắc ám điên cuồng bốc lên, từng sợi tơ tà khí cuốn tới Tô Ngọc Hà.

- Cuối cùng cũng chịu ra rồi sao?

Ánh mắt Lý Bát Dạ ngưng tụ. Hắn tiếp tục dùng lực mạnh đem hai chân Tô Ngọc Hà tách ra, một tay vuốt ve đùi ngọc, sử dụng kĩ xảo kích thích nàng.

Ưm..ô.. ô..

Tô Ngọc Hà rên lên một tiếng, đình chỉ giãy dụa, hai má nàng bây giờ đã trở thành một mảng đỏ bừng, giữa hai chân sớm ướt át, khiến cho cả bàn tay Lý Bát Dạ đều ướt đẫm.

-Đại nhân.. ngươi... ngươi tính làm gì?

Tô Ngọc Hà run giọng, nói.

Lý Bát Dạ mỉm cười, đem hai chân Tô Ngọc Hà đặt tại vai, hắn lập tức cởi sạch quần áo của mình, một tay giữ lấy eo nàng. Lý Bát Dạ nhắm chuẩn vị trí, tiến vào tới tận cùng.

Ah!

Tô Ngọc Hà rên rỉ to một tiếng, thân thể không khỏi run lên khe khẽ một chút.

Xèo xèo xèo!

Ngay lúc Lý Bát Dạ tiến vào động tiên chật hẹp của Tô Ngọc Hà, đám tà khí xung quanh điên cuồng bạo động, xông tới ăn mòn luồng luyến niệm của Tô Ngọc Hà.

Ngay lúc này, Lý Bát Dạ quát lên:

Mở!

Oanh Oanh oanh

Theo tiếng quát, chịc tâm của Lý Bát Dạ nở rộ, chói sáng khắp thiên địa, chấn bay tất cả tà khí, đánh tan tác hắc ám xung quanh...

Ầm ầm ầm ầm....

Tiếng nổ điếc tai vang lên, chịc tâm của Lý Bát Dạ xông ra ngoài, kèm theo đại đạo vô thượng truyền sang người Tô Ngọc Hà, trùng kích thẳng xuống hắc ám sâu nhất bên dưới lòng đất phát ra tiếng ùng ùng..