Đế Bá

Chương 4650: Thừa sơn nhạc vương




Lưu Lôi Long dàn xếp cho bọn nhỏ Lưu thôn xong, không bao lâu hắn đã bị triệu tập.

Người triệu tập Lưu Lôi Long chính là phong chủ Bát Trượng phong Thừa Sơn Nhạc Vương, người này chính là sư phụ của Lưu Lôi Long.

Phong chủ Bát Trượng phong Thừa Sơn Nhạc Vương, hắn là người ngang hàng với Bình Thoa Ông, nhưng hắn còn rất trẻ, nếu như hắn đứng chung với Lưu Lôi Long sẽ làm cho người ta xem nhẹ tuổi của Thừa Sơn Nhạc Vương.

Nếu nhìn từ bề ngoài mà phán đoán, đều rất khó kết luận Thừa Sơn Nhạc Vương ngang hàng với Bình Thoa Ông, là một trong năm vị phong chủ, người không biết rõ tình hình còn cho rằng Lưu Lôi Long là sư phụ của Thừa Sơn Nhạc Vương.

Thừa Sơn Nhạc Vương, có danh xưng Nhạc Vương, đáng lẽ hắn phải có dáng người cao lớn cường tráng, trái lại, Thừa Sơn Nhạc Vương là người rất văn nhã, hắn cho rằng người ta cảm giác hào hoa giống như thư sinh văn sĩ.

Nhưng người như hắn lại không có cảm giác yếu ớt của thư sinh, khí chát hào hoa văn sĩ không cách nào che lấp khí chất bế nghễ bát hoang của đối phương.

Thừa Sơn Nhạc Vương cho người hắn cảm giác bá chủ văn định giang sơn.

Thừa Sơn Nhạc Vương, sau khi gọi Lưu Lôi Long tới gặp, hắn bước vào trong đình, hắn đi không nhanh nhưng mỗi bước đều vững như giang sơn.

Trong Bát Trượng phong, ngọn núi cao chọc trời, mây mù bao phủ, nơi này tạo cho người ta cảm giác như tiên cảnh nhân giang, cũng bởi vì như thế, khí chất của Thừa Sơn Nhạc Vương vững vàng như núi, hắn là ngọn núi thứ hai tại nơi này.

- Giao Hữu, các hài tử rất ưu tú, Lưu thôn các ngươi, tương lai có khả năng trở thành bàng chi của Thần Huyền tông. Thừa Sơn Nhạc Vương chậm rãi nói ra.

Tại Thần Huyền tông, rất nhiều người đều gọi hắn là “Lôi Long”, mọi người cũng quen gọi hắn là Lưu Lôi Long nhưng quên đi tên thật của hắn, chỉ có sư phụ Thừa Sơn Nhạc Vương hắn mới thân thiết gọi hắn là “Giao Hữu”.

- Hi vọng tương lai bọn trẻ sẽ đi xa, cũng cống hiến một chút vì quê hương.

Lưu Lôi Long ký thác kỳ vọng không nhỏ lên người đám trẻ Lưu thôn.

Trên thực tế, hài tử Lưu thôn đã dầm trụ cột vững chắc, không chỉ tạo căn cơ vững chắc trong quá trình tu đạo, còn đánh trụ cột vững chắc trong các đệ tử nhập môn của Thần Huyền tông.

Dù sao, trong Thần Huyền tông còn có hắn chiếu cố, cũng có Thừa Sơn Nhạc Vương trông nom, hài tử Lưu thôn còn chưa biết khởi điểm của bọn họ cao hơn những người khác rất nhiều.

- Bọn họ có đạo cơ vững chắc như vậy không phải do ngươi chủ đạo.

Thừa Sơn Nhạc Vương giống như cười mà không phải cười nhìn Lưu Lôi Long.

- Không dối gạt sư phụ, đây không phải công lao của một mình ta.

Lưu Lôi Long vội vàng nói:

- Là thiếu gia chỉ điểm đám trẻ, cũng giúp bọn trẻ có được căn cơ vững chắc.

Lưu Lôi Long không thể gạt được đôi mắt của sư phụ, dù sao sư phụ hắn nhìn hắn lớn lên, lão nhân gia quá hiểu tính cách và con người của hắn.

- Thiếu gia…

Thừa Sơn Nhạc Vương cảm thấy kỳ quái, hắn nhìn đồ đệ của mình.

- Chính là Lý Thất Dạ thiếu gia.

Lưu Lôi Long thẳng thắn nói:

- Tuy đệ tử dạy bọn trẻ vài năm nhưng có kết quả tốt như thế là nhờ vào thiếu gia chỉ điểm uốn nắn.

- Ta rất hiểu ngươi.

Thừa Sơn Nhạc Vương từ từ nói:

- Mặc dù mọi người đều nói ngươi cục súc lực điền, tính tình rất thối, nhưng ngươi là ngoài thô trong tinh, hơn nữa nội tâm của ngươi rất cao ngạo, ta rất ít khi nhìn thấy ngươi tâm phục khẩu phục người nào.

Thừa Sơn Nhạc Vương nói không sai chút nào, năm đó Lưu Lôi Long chính là tiểu thiên tài của Thần Huyền tông, một trong tam kiệt, hắn thật sự rất cao ngạo.

- Vâng, sư phụ.

Lưu Lôi Long gật đầu, thần thái cung kính, nói ra:

- Đệ tử có hôm nay chính là nhờ vào thiếu gia ban tặng, không thua gì tái sinh phụ mẫu. Thương thế của đệ tử là nhờ thiếu gia trị liệu.

- Cái gì?

Thừa Sơn Nhạc Vương dừng bước, hắn nhìn đồ đệ của mình, giật mình nói:

- Thương thế của ngươi đã khỏi, là hắn trị liệu?

Khó trách Thừa Sơn Nhạc Vương giật mình như thế, hắn đã hao tốn không ít tâm huyết vì thương thế của Lưu Lôi Long năm đó, làm sư phụ, hắn rất muốn chữa khỏi thương thế của Lưu Lôi Long, dù sao Lưu Lôi Long cũng là đệ tử kiêu ngạo nhất của hắn, cho dù hắn trị liệu thế nào đều thúc thủ vô sách, việc này làm cho Thừa Sơn Nhạc Vương buông tha.

Hiện tại vừa nghe nói một vãn bối như Lý Thất Dạ chữa khỏi thương thế của Lưu Lôi Long, như việc này làm hắn khiếp sợ không thua gì việc Lý Thất Dạ kích phát mười ba khối lập phương tỏa sáng.

- Vâng, chính là thiếu gia trị khỏi.

Lưu Lôi Long bẩm báo chi tiết cho Thừa Sơn Nhạc Vương biết.

Nếu Thừa Sơn Nhạc Vương không phải người hắn tín nhiệm nhất, hắn cũng không nói rõ mọi việc cho đối phương biết, dù sao, hắn cũng phải bảo mật vì Lý Thất Dạ.

- Thậm chí có chuyện như vậy.

Nghe Lưu Lôi Long nói rõ chi tiết trong đó, Thừa Sơn Nhạc Vương thập phần giật mình, trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không nên nói thế nào mới tốt.

Nếu như nói, một tuyệt thế cao nhân có thể trị khỏi thương thế của Lưu Lôi Long, việc này còn nói qua, nhưng Lý Thất Dạ không chỉ là Phàm Thai Nhục Thân, hơn nữa hắn sử dụng linh dược đan thảo vô cùng bình thường mà thôi.

Linh dược đan thảo bình thường như thế lại có thể phát huy hiệu quả kinh người như vậy, đây là việc không thể tưởng tượng nổi.

- Việc liên quan đến thiếu gia, ta không thể báo sớm cho sư phụ biết.

Lưu Lôi Long nói ra.

Thừa Sơn Nhạc Vương phất tay, nói ra:

- Ngươi cũng không phải tiểu hài tử, ngươi cũng có bí mật của mình, đây là việc đương nhiên, lại nói, trung với người, trung với việc, đây cũng là thứ ta vẫn dạy bảo ngươi.

- Đa tạ sư phụ.

Lưu Lôi Long cúc khom người, sư phụ hắn tha thứ, cho tới nay là hắn bội phục nhất.

- Lý Thất Dạ này…

Thừa Sơn Nhạc Vương trầm ngâm một lúc, nói:

- Cũng thật là kỳ quái, đây không phải là chuyện bình thường. hiểu về hắn bao nhiêu, lai lịch như thế nào?

- Ta cũng không biết.

Lưu Lôi Long kể rõ chi tiết khi hắn cứu Lý Thất Dạ.

Việc này làm Thừa Sơn Nhạc Vương cảm thấy kỳ quái, người cao thâm khó lường như thế lại là một phàm nhân, hắn nghĩ mãi mà không rõ.

- Thật sự kỳ quái.

Thừa Sơn Nhạc Vương không dễ giải thích, một phàm nhân như vậy, không có đạo lý, nếu như là một cao nhân, càng không có đạo lý.

- Sư phụ lo lắng chuyện khác sao? Hoặc sư phụ lo lắng hắn là gian tế? Sợ là người của ba phái khác?

Đương nhiên Lưu Lôi Long sẽ không hoài nghi Lý Thất Dạ, hắn sợ sư phụ hoài nghi mà thôi.

- Không thể nào!

Thừa Sơn Nhạc Vương lắc đầu, nói ra:

- Nếu như tông môn nào có đệ tử cao thâm khó dò như thế, bọn họ bồi dưỡng trọng điểm còn không kịp, có người nào phái làm gian tế trong tông môn khác? Làm vậy khác gì dùng bánh bao thịt đánh chó! Nhưng chuyện này không thể giải thích rõ ràng mà thôi..

Lưu Lôi Long cười khổ, trên thực tế hắn cũng nghĩ tới khả năng này, nhưng hắn cũng không nghĩ ra, cho nên hắn dứt khoát không suy nghĩ.

- Nếu như hắn đúng như lời ngươi nói, thật cao thâm khó dò như vậy.

Thừa Sơn Nhạc Vương trầm ngâm nói:

- Chỉ sợ, hắn không chỉ bái nhập Thần Huyền tông chúng ta đơn giản như vậy, nếu muốn làm đệ tử bình thường, chỉ sợ không phải như thế.

- Ý sư phụ là…

Lưu Lôi Long lo lắng.

Thừa Sơn Nhạc Vương cười cười, hắn khẽ lắc đầu, nói ra:

- Không có gì, chỉ có thể nói ta nhìn không rõ, dù sao, nếu như Thần Huyền tông thực sự có đệ tử kinh tài tuyệt diễm như thế thì có là gì? Cứ nhìn đi, có ngày sẽ sáng tỏ.

Lưu Lôi Long lo lắng nhất chính là tông môn gây bất lợi cho Lý Thất Dạ, nhưng hắn không thể nói ra lời này.

- Những tin tức này, ta sẽ bảo mật thay ngươi.

Thừa Sơn Nhạc Vương nhìn Lưu Lôi Long, từ từ nói:

- Ta chưa từng báo cáo tông chủ, cũng không cộng hưởng với các phong chủ, tóm lại, ngươi nên cẩn thận một chút. Nếu như ngươi thật sự bị người ta tóm lấy cái đuôi, vậy thì phiền toái, nếu xảy ra đại sự gì, ta không thể giữ ngươi được.

- Đệ tử hiểu, đệ tử nhất định sẽ làm việc cẩn thận.

Lưu Lôi Long gật đầu.

- Hiện tại không phải ngày xưa.

Thừa Sơn Nhạc Vương thở dài một hơi, nói ra:

- Năm phong hôm nay, Yêu tộc chiếm ba vị trí, Bát Trượng phong chúng ta có chút khó sống, nếu Tô Húc vẫn còn, như vậy thì tốt hơn nhiều.

Thừa Sơn Nhạc Vương nói lời này làm cho Lưu Lôi Long bi thương, trong cùng thế hệ, Tô Húc sư huynh có giao tình tốt nhất với hắn, cũng là người có thiên phú cao nhất, đáng tiếc, tráng niên mất sớm.

- Tông chủ thế nào?

Lưu Lôi Long hỏi.

Tại Thần Huyền tông, có cục diện, nhân, yêu tranh hùng, trong Nhân tộc nhất mạch, trừ Bát Trượng phong Thừa Sơn Nhạc Vương chấp chưởng quyền hành ra, còn có ngọn núi chính Nam Loa phong Bình Thoa Ông.

- Tông chủ chính là tông chủ.

Thừa Sơn Nhạc Vương khẽ lắc đầu, nói ra:

- Tông chủ phải dùng đại cục làm trọng, không thể quá mức bất công. Còn nữa, những năm gần đây, tông chủ rất ít rời khỏi Nam Loa phong, rất ít quan tâm tục sự.

- Tông chủ...

Nghe nói như thế, Lưu Lôi Long vô cùng giật mình, trong ấn tượng của hắn, tông chủ Bình Thoa Ông là người chuyên cần chính vụ.

- Tông chủ làm việc không phải ta và ngươi có thể suy đoán.

Thừa Sơn Nhạc Vương lắc đầu nói:

- Có lẽ, lão nhân gia có chí hướng cao xa, dù sao hắn đã nhập Thánh nhiều năm như vậy.

- Thiên Tôn sao?

Lưu Lôi Long rung động không nhỏ, tại Thần Huyền tông, tông chủ Bình Thoa Ông là người duy nhất đạt tới cảnh giới Đại Đạo Thánh Thể, chính bởi vì như thế, Bình Thoa Ông chính là đệ nhất cao thủ của Thần Huyền tông.

Nếu như Bình Thoa Ông tiến thêm một bước, hắn chính là Thiên Tôn trong truyền thuyết.

Nhưng Thần Huyền tông đã lâu chưa xuất hiện Thiên Tôn, Bình Thoa Ông sẽ trở thành Thiên Tôn của Thần Huyền tông thời đại này sao?

Nếu như Bình Thoa Ông thật sự trở thành Thiên Tôn, như vậy đối với Thần Huyền tông mà nói, việc này có ý nghĩa không phải chuyện đùa, vị trí tông chủ của hắn không thể bị rung chuyển.

- Có lẽ vậy.

Thừa Sơn Nhạc Vương không dám khẳng định, hắn từ từ nói:

- Nhưng thương thế của ngươi đã khỏi, tương lai ngươi sẽ gánh vác trách nhiệm nặng nề, Bát Trượng phong cũng có người kế tục, ta cũng có thể bót lo lắng hơn trước.

Từ khi Lưu Lôi Long bị thương, Bát Trượng phong không còn người có thể một mình đảm đương một phía.