Đế Bá

Chương 4655: Xuất chỉ




Ngân Giáp Chiến Khu đối chiến Phàm Thai Nhục Thân, mọi người không cần nhìn cũng biết kết quả như thế nào, trong mắt các đệ tử Thần Huyền tông, Lý Thất Dạ không phải đối thủ của Dương Tứ.

Mọi người muốn xem kết cục của Lý Thất Dạ như thế nào mà thôi.

- Hắc, hắn sẽ chết rất thảm.

Có đệ tử nhìn thấy cảnh này, hắn cười lạnh nói ra.

- Keng!

Một âm thanh vang lên, Dương Tứ cầm kiếm trong tay chỉ vào Lý Thất Dạ, cười lạnh nói:

- Tiểu tử, ngươi muốn mất tay trái hay tay phải trước?

Lý Thất Dạ không quan tâm, hắn nói:

- Ra tay đi, nếu không, ngươi sẽ không có cơ hội.

- Tốt, tốt, tốt, ta cũng muốn xem ngươi có bản lĩnh gì.

Dương Tứ giận dữ thu hồi trường kiếm, tay không tấc sắt, lạnh lùng nói:

- Dùng đao kiếm cắt tay chân của ngươi là quá nhân từ, ta muốn xé nát tứ chi của ngươi ra.

Lý Thất Dạ chẳng muốn liếc nhìn một cái, bởi vì thần thái của hắn như vậy càng làm cho Dương Tứ phát điên, trong lòng của hắn không thích thần thái của Lý Thất Dạ như vậy.

- Tiểu tử, nạp mạng đi!

Dương Tứ quát lớn một tiếng, bàn tay chụp lấy Lý Thất Dạ, hắn chụp lấy cánh tay phải của Lý Thất Dạ, bàn tay giống như hổ trảo, hắn muốn xé nát cánh tay của Lý Thất Dạ ngay tại chỗ.

- Hẳn phải chết!

Nhìn bàn tay của Dương Tứ chụp tới, Lý Thất Dạ trốn cũng không có trốn, các đệ tử ở đây cho rằng Lý Thất Dạ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trên thực tế hai người bọn họ có thực lực cách biệt nhau rất lớn, cho dù Lý Thất Dạ tránh né thế nào cũng uổng công, căn bản không thể cải biến cái gì.

- Bị sợ hãi tới mức ngây người hay sao?

Lúc bàn tay của Dương Tứ chụp tới, Lý Thất Dạ không nhúc nhích chút nào, một ít đệ tử cũng cho rằng Lý Thất Dạ đang bị lực lượng của Dương Tứ hù sợ tới mức quên phản kháng.

Thời điểm Dương Tứ sắp bắt lấy cánh tay của Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ vung tay điểm ra một chỉ, lúc này chỉ lực bộc phát.

Một chỉ này trong mắt các đệ tử bình thường đơn giản tới mức không đơn giản hơn được nữa, một chỉ này không có ảo diệu gì đáng nói.

Nếu như người nghe hiểu âm thanh của chỉ kình, như vậy nhất định sẽ chấn động, một chỉ này ẩn chứa tiết tấu thiên địa, cho dù là chỉ lực bình thường nhưng tiết tấu thiên địa đang quanh quẩn chung quanh.

Chỉ từ âm thanh như thế có thể phát hiện thiên địa đang rung động, trong một chớp mắt kích hoạt lực lượng không thể tưởng tượng nổi, lực lượng vô hình vô ảnh.

Chỉ tiếc thời điểm âm thanh chỉ lực của Lý Thất Dạ vang lên nhưng không ai nghe hiểu ảo diệu trong đó.

Ầm!

Trong nháy mắt Lý Thất Dạ xuất ra một chỉ, pho tượng trước Tàng Kinh Các đột nhiên ngã xuống.

Lúc này pho tượng nện lên người của Dương Tứ, âm thanh răng rắc vang lên, ngân giáp trên người Dương Tứ bị pho tượng nện nát bấy.

- Lên!

Dương Tứ kinh hãi, hắn hét lớn và dùng sức nâng pho tượng lên, nhưng thời điểm pho tượng nện lên người của hắn, dường như pho tượng nặng hàng tỉ cân.

Tiếng nện xuống rất nặng nề, Dương Tứ không thể nâng pho tượng kia lên, vì thế pho tượng nặng nề nện hắn xuống mặt đất.

Tiếng kêu thả, thiết vang lên thật lớn, tiếng động vang vọng toàn bộ Thúy Điểu phong, Dương Tứ còn không kịp kêu thảm thiết đã bị pho tượng nện thành thịt vụn, trên mặt đất xuất hiện cái hố sâu.

Máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ pho tượng, cũng xuyên vào trong đất bùn, trong khoảng thời gian ngắn mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi của mọi người.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người há hốc mồm, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, cho dù là ai, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể khôi phục tinh thần lại

Cảnh tượng trước mắt đối với bất cứ đệ tử nào cũng là việc quá mức rung động, hơn nữa, đối với bất cứ một đệ tử nào mà nói, việc này là việc không thể tưởng tượng nổi.

Phải biết rằng, đệ tử như Dương Tứ có được thực lực Ngân Giáp Chiến Khu có thể nâng đồ vật nặng hơn vạn cân, thậm chí là nặng hơn.

Nhưng pho tượng trước mặt tối đa chỉ nặng vài vạn cân, không nói có không thể đập chết một Ngân Giáp Chiến Khu hay không, cho dù đồ vật nặng mấy ngàn cân cũng không thể đập nát ngân giáp.

Nhưng hiện tại một pho tượng như vậy không chỉ đập nát ngân giáp của Dương Tứ, hơn nữa ngay cả Dương Tứ cũng bị nện thành thịt vụn.

Chuyện như thế, nói ra không có bất cứ người nào tin tưởng, đối với bất cứ tu sĩ nào khác, đây là việc không có khả năng, một người có thực lực Ngân Giáp Chiến Khu bị pho tượng đập chết, điều này thật sự không hợp thói thường, bất cứ kẻ nào nghe thấy cũng cảm thấy buồn cười.

Nhưng hiện tại Dương Tứ lại chết thảm dưới pho tượng, bị pho tượng nện thành thịt vụn.

Kỳ diệu nhất chính là, pho tượng vẫn đứng sừng sững ở chỗ này, chưa từng có di chuyển bao giờ, hôm nay ngược lại nện vào người của Dương Tứ.

Đây chính là quyết chiến giữa Dương Tứ cùng Lý Thất Dạ, hơn nữa cũng là lúc Lý Thất Dạ điểm ra một chỉ, việc này quá khéo và quá trùng hợp.

Thời gian và địa điểm quá khớp, việc này không có bất cứ lý do gì giải thích Dương Tứ bị nện chết như vậy, càng không thể dùng trùng hợp để hình dung.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn máu tươi đang chảy dài dưới pho tượng, mùi máu tươi xông thẳng vào mũi.

Có chút đệ tử lần đầu tiên nhìn thấy người chết, đặc biệt nhìn thấy sư huynh còn sống sờ sờ bị nện thành thịt nát, đối với bọn họ mà nói, việc này có tính trùng kích rất mạnh, cho nên có một ít đệ tử nôn mửa.

- Giết người!

Vào lúc đó, có đệ tử bị dọa sắc mặt trắng bệch, bọn họ hét lên một tiếng:

- Có người chết, có người chết.

Lỗ Đạo Ngụy nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hắn cũng tái nhợt, chính hắn cảm thấy việc này giống như đang nằm mơ, thực lực Dương Tứ như vậy, lại bị pho tượng đập chết, việc này thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Lý Thất Dạ chỉ nhìn một cái nhưng không đặt trong lòng.

Lỗ Đạo Ngụy nổi da gà, hắn rùng mình lạnh buốt, các đệ tử quan sát chung quanh sợ hãi không nhẹ, bị dọa sắc mặt trắng bệch, càng có không ít người nôn mửa, nhưng Lý Thất Dạ lại bình thản không có việc gì.

Hình như, Lý Thất Dạ xem ra, bị nện chết không phải Dương Tứ, chỉ là con kiến mà thôi, không đáng giá được nhắc tới cũng không có ý nghĩa.

Lý Thất Dạ có vẻ mặt như thế, Lỗ Đạo Ngụy rùng mình lạnh buốt.

Keng, keng, keng…

Đúng vào lúc này, Thúy Điểu phong phát ra tiếng chuông dồn dập, chỉ thấy một chi đội ngũ chạy vội tới đây, chi đội ngũ này đều là đệ tử tinh nhuệ, thần thái nghiêm túc làm cho nội tâm người ta sợ hãi.

Trong Thần Huyền tông, đột nhiên chết một đệ tử, đây không phải là việc nhỏ, cho nên chấp pháp đội của Thúy Điểu phong như lâm đại địch.

- Chấp pháp đội đến.

Nhìn thấy chi đội ngũ này chạy vội tới đây, trong nội tâm không ít đệ tử sợ hãi, tất cả liên tục tránh sang một bên.

- Phát sinh chuyện gì.

Sau khi chấp pháp đội xuất hiện tại hiện trường, một thanh niên quát lớn.

Thanh niên này thân hổ đầu người, thần thái nghiêm nghị, đôi mắt bắn ra thần quang khiếp người, người nào bị hắn nhìn cũng cảm thấy sợ hãi, trên người thanh niên này phát ra khí tức bá vương, ép các đệ tử ở đây không thở nổi.

- Chiến Hổ sư huynh!

Nhìn thấy thanh niên này, có đệ tử quát to một tiếng.

Thanh niên chính là Chiến Hổ tiếng tăm lừng lẫy ở Thúy Điểu phong, cũng là một trong những đệ tử cường đại nhất trong thế hệ trẻ Thần Huyền tông, cũng là Đại sư huynh của Thúy Điểu phong.

- Chiến Hổ sư huynh đến.

Nhìn thấy thanh niên này, không ít đệ tử kính sợ nhìn hắn.

Chiến Hổ, hắn không chỉ là Đại sư huynh của Thúy Điểu phong, hắn còn có một thân phần thập phần tôn quý chính là nhi tử của phong chủ Nộ Hổ phong Thiết Hổ Yêu Vương!

Thiết Hổ Yêu Vương lúc tuổi già có con, cho nên hắn gửi gắm kỳ vọng cao vào Chiến Hổ, hắn từng tốn hao không ít tâm tư bồi dưỡng Chiến Hổ, hơn nữa hắn còn đặt Chiến Hổ ở Thúy Điểu phong để ma luyện.

Chiến Hổ cũng không cô phụ Thiết Hổ Yêu Vương kỳ vọng, tuổi còn nhỏ hắn đã sớm đạt tới cảnh giới Vương Giả Phách Thể, tuổi này mà đạt tới cảnh giới như vậy, có thể xưng tụng là thiên tài, còn ưu tú hơn Lưu Lôi Long năm đó ba phần.

Chiến Hổ với tư cách Đại sư huynh Thúy Điểu phong, hắn không chỉ bởi vì xuất thân cao quý, hơn nữa thực lực của hắn cũng mạnh nhất trong thế hệ trẻ Thúy Điểu phong, có thể một mình chấp chưởng một phía, cho nên, hắn cũng nhận được phong chủ Thúy Điểu phong Liệt Viêm Lang Vương coi trọng.

Tại Thúy Điểu phong, Liệt Viêm Lang Vương Trương Việt rất ít xuất hiện, thường thường bế quan tu luyện, sự vụ lớn nhỏ trong phong đều do Chiến Hổ xử lý.

Cho nên, có đệ tử Thần Huyền tông từng nói, nếu có một ngày Trương Việt trở thành trưởng lão, Chiến Hổ có khả năng sẽ nhận vị trí của Trương Việt, trở thành phong chủ Thúy Điểu phong!

Chính vì như thế, ở bên trong Thúy Điểu phong, địa vị Chiến Hổ không như bình thường, nếu như trưởng lão không ra mặt, phong chủ Trương Việt bế quan không xuất hiện, Chiến Hổ chính là người có quyền lực lớn nhất Thúy Điểu phong.

Chiến Hổ nhìn pho tượng ngã xuống, Dương Tứ bị nện thành thịt vụn, hắn lập ức biến sắc, hắn quát lớn:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

- Chính là hắn!

Lúc này có đệ tử run rẩy chỉ vào Lý Thất Dạ.

Thời điểm Chiến Hổ giận dữ, không biết có bao nhiêu đệ tử sợ hãi.

- Đúng, đúng, là Dương sư huynh muốn quyết chiến với Lý Thất Dạ, không biết, không biết như thế nào, đột nhiên pho tượng ngã xuống nện vào người Dương sư huynh...

Một đệ tử khác với sắc mặt trắng bệch nói lại quá trình diễn ra sự việc.

Nghe thấy lời này, sắc mặt Chiến Hổ lại thay đổi, pho tượng vẫn đứng sừng sững ở nơi này và chưa từng ngã xuống!