Đế Bá

Chương 4665: Không thể tiếp nhận




Thái độ không mặn không nhạt của Lý Thất Dạ như vậy càng làm Chiến Hổ căm tức, tóm lại, hắn nhìn Lý Thất Dạ không vừa mắt, chán ghét biểu lộ giống như trên thế gian không có việc gì đả động tới Lý Thất Dạ.

Nếu như nói Lý Thất Dạ là thiên tài tuyệt thế, là nhân vật tuyệt thế vô song bày ra tư thái lạnh lùng như vậy, người khác còn có thể tiếp nhận, nội tâm cũng thăng bằng.

Hắn chỉ là người có tư chất ba phàm, một ngu xuẩn tu vi Phàm Thai Nhục Thân, dựa vào cái gì xem thường người khác như thế, dựa vào cái gì cao cao tại thượng như thế?

Nội tâm Chiến Hổ đặc biệt khó chịu, hắn muốn tát Lý Thất Dạ một bạt tai, rất muốn đạp hắn nằm trên đất, sau đó liên tục đạp vào mặt của hắn, muốn Lý Thất Dạ nhìn rõ bản thân mình nhỏ yếu!

Hắn là một phế vật cũng dám sĩ diện trước mặt Chiến Hổ, chán sống.

- Nhận lệnh của phong chủ, ta dẫn bọn nhỏ quay về đường khẩu, kể từ hôm nay, bọn họ sẽ quay về đường khẩu tiếp nhận khảo nghiệm!

Chiến Hổ lạnh lùng nói:

- Cho dù kẻ nào cản trở đều phán trọng tội! Kể từ hôm nay, trên Thúy Điểu phong không cho phép kẻ nào một mình truyền đạo giải hoặc, nếu không sẽ trọng phạt.

Nghe được Chiến Hổ nói như vậy, bọn nhỏ Lưu thôn kinh ngạc, bọn họ đều trợn mắt nhìn sang Lý Thất Dạ.

Đối với bọn nhỏ Lưu thôn mà nói, nếu phải quay về đường khẩu, bọn họ càng muốn đi theo Lý Thất Dạ tu luyện Vương Bát Quyền, bọn họ tu luyện Vương Bát Quyền đã có cảm giác mình thu hoạch rất lớn.

- Ngươi hỏi bọn họ nguyện ý quay về với ngươi không?

Lý Thất Dạ nói.

Chiến Hổ lập tức nhìn sang đám trẻ Lưu thôn, không hề lo lắng, chỉ thấy bọn nhỏ Lưu thôn liên tục lắc đầu, có hài tử sợ hãi nói:

- Không, chúng ta nguyện ý đi theo thiếu gia học Vương Bát Quyền.

- Đúng, chúng ta nguyện ý ở lại chỗ này, chúng ta học Vương Bát Quyền là được rồi.

Những hài tử khác liên tục mở miệng, đều không muốn trở về.

Bọn nhỏ Lưu thôn nói lời này, ngay cả Chiến Hổ cũng biến sắc, đây là đánh vào mặt hắn trần trụi.

- Ngu xuẩn.

Có đệ tử tử Thần Huyền tông nhìn thấy bọn nhỏ Lưu thôn lại nguyện ý lưu lại cùng Lý Thất Dạ học Vương Bát Quyền, bọn họ cảm thấy đây là việc không thể tưởng tượng nổi, bọn họ xem ra, lựa chọn như vậy là ngu không ai bằng.

- Hừ, phong chủ có hảo ý, bọn chúng ngu xuẩn lại xem đây là lòng lang dạ thú, không biết phân biệt.

Có đệ tử Yêu tộc lập tức bất bình thay phong chủ Trương Việt, lạnh lùng nói:

- Cứ mặc bọn chúng tự sinh tự diệt đi, quản bọn chúng làm quái gì.

- Hừ, việc này các ngươi không làm chủ được, phong chủ đã phân phó, các ngươi nhất định phải trở về.

Chiến Hổ lạnh lùng nói:

- Ai dám phản kháng sẽ trọng phạt theo quy củ tông môn.

Nghe Chiến Hổ nói như thế, bọn nhỏ Lưu thôn đều giật mình, bọn họ đều dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Lý Thất Dạ.

- Ta chỉ nói một lần, bọn họ ở tại chỗ này.

Lý Thất Dạ chẳng muốn quan tâm tới Chiến Hổ, hắn chỉ nói một câu là đủ, ai mang hài tử Lưu thôn đi chính là tự tìm đường chết.

- Khẩu khí thật lớn…

Chiến Hổ tức giận, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lý Thât Dạ, nói:

- Ngươi cho rằng ngươi là ai nha? Nơi này chính là Thần Huyền tông, chính là Thúy Điểu phong, còn chưa tới phiên ngươi ra lệnh, ngươi thực cho rằng mình là đại thiếu gia của Thần Huyền tông hay sao? Cho dù là đại thiếu gia, tại Thúy Điểu phong cũng phải nghe ta quản lý!

Đương nhiên, Lý Thất Dạ không muốn phí miệng lưỡi với hắn.

- Mang bọn họ đi, bất cứ kẻ nào dám ngăn cản, trọng phạt.

Chiến Hổ lạnh lùng nói ra, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.

Lúc này Chiến Hổ đã kích động, Lý Thất Dạ dám có chút hành động thiếu suy nghĩ, hắn sẽ lập tức giáo huấn Lý Thất Dạ, muốn đối phương biết sự thật Chiến Hổ hắn thật sự lợi hại.

Đương nhiên, Chiến Hổ không hề giống Trương Việt, Trương Việt muốn mang hài tử Lưu thôn quay về đường khẩu, đó là vì tốt cho hài tử Lưu thôn, mà Chiến Hổ lại ôm tâm tư.

Chiến Hổ hắn muốn giáo huấn Lý Thất Dạ một chút, hắn muốn giẫm lên mặt Lý Thất Dạ, muốn hắn ngoan ngoãn làm người!

Trên thực tế, Chiến Hổ không có thù hận gì với Lý Thất Dạ, nhưng Lý Thất Dạ ba phen mấy bận khiêu khích quyền uy của hắn, đây mới là việc làm hắn căm tức, hắn là Đại sư huynh Thúy Điểu phong, hắn không thể nhìn phế vật như Lý Thất Dạ khiêu khích mình, hắn nhất định phải hảo hảo giáo huấn phế vật Lý Thất Dạ một phen.

Lúc này, đệ tử chấp pháp đội đã vây quanh bọn nhỏ Lưu thôn, đệ tử chấp pháp đội lạnh lùng nói:

- Các ngươi tự đi hay chúng ta động thủ?

- Dừng tay!

Vào lúc này, một tiếng quát lớn như sấm sét vang lên, Lưu Lôi Long chạy đến.

- Hừ!

Nhìn thấy Lưu Lôi Long kịp thời chạy đến, Chiến Hổ thập phần khó chịu, hắn cho rằng, ô dù của Lý Thất Dạ chính là Lưu Lôi Long, nếu như Lưu Lôi Long không phải trưởng bối, Chiến Hổ hắn nhất định sẽ khiêu chiến Lưu Lôi Long!

Chiến Hổ lạnh lùng nói:

- Lưu sư thúc, ngươi tới thật kịp thời, đáng tiếc, lúc này cho dù Lưu sư thúc muốn nói gì cũng không dùng được, đây là chuyện của Thúy Điểu phong, không cần Lưu sư thúc phí sức.

Vào lúc này, có đệ tử ở đây đều nghe được Chiến Hổ nói có phần đối chọi gay gắt, không ít đệ tử nghe xong lại âm thầm nhìn nhau.

Một ít đệ tử lớn tuổi cũng ý thức việc này không đơn giản như vậy, mặt ngoài thì đơn giản nhưng mạch nước ngầm đang khởi động, việc này liên quan tới ám đấu giữa Nhân tộc và Yêu tộc trong Thần Huyền tông.

Chiến Hổ là Đại sư huynh của Thúy Điểu phong, lại là nhi tử của Thiết Tiên Yêu Vương, Lưu Lôi Long là đệ tử Nhạc Vương, vũng nước đục như vậy, đệ tử bình thường trên Thúy Điểu phong không dám dây dưa, cho nên, vào lúc này, một ít đệ tử đều âm thầm lui về phía sau vài bước, để tránh mình bị tai bay vạ gió.

- Chuyện của Thúy Điểu phong đều có Trương sư huynh quan tâm, ta làm sao dám phí sức.

Lưu Lôi Long nói:

- Chỉ có điều, kể từ hôm nay, hài tử Lưu thôn đã không còn là đệ tử Thúy Điểu phong, bọn họ bị Bát Trượng phong thu nhận rồi.

Nghe nói như thế, các đệ tử ở đây giật mình, năm đại chủ phong của Thần Huyền tông, bốn phong đều lựa chọn đệ tử từ Thúy Điểu phong.

Thúy Điểu phong vốn chính là ngọn núi chính bồi dưỡng đệ tử nhập môn, trừ Thúy Điểu phong sẽ giữ một đám đệ tử cho mình, bốn ngọn núi chính khác sẽ tới Thúy Điểu phong lựa chọn đệ tử, những đệ tử không bị bốn ngọn núi chính lựa chọn sẽ tiếp tục lưu lại Thúy Điểu phong.

Cho dù là Bát Trượng phong hay là Thiên Yêu phong, hoặc là Nam Loa phong, Nộ Hổ phong, bọn họ lựa chọn đệ tử Thúy Điểu phong đều rất nghiêm khắc, yêu cầu cũng càng cao, hơn nữa bắt đầu tuyển chọn vào kỳ tuyển bạt cuối năm.

Hiện tại Bát Trượng phong đột nhiên tuyển chọn đệ tử Lưu thôn, đây mới là việc các đệ tử khác ngạc nhiên.

Đương nhiên, có đệ tử lớn tuổi phục hồi tinh thần lại, cũng hiểu ra nên chẳng suy nghĩ gì nữa, dù sao, các đệ tử Lưu thôn đều xuất thân từ một địa phương, đệ tử như vậy càng muốn ôm thành một đoàn, việc này không chỉ có lợi về sau, còn có lợi cho tu hành.

Huống chi, với tư cách đệ tử của Thừa Sơn Nhạc Vương, Lưu Lôi Long hắn xuất thân từ Lưu thôn, đương nhiên hắn sẽ kéo bọn nhỏ Lưu thôn vào Bát Trượng phong.

Chiến Hổ biến sắc, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:

- Chuyện như thế nói miệng không bằng chứng, việc này cũng không phải Lưu sư thúc ngươi muốn tuyển đã tuyển.

Đối với Lưu Lôi Long, Chiến Hổ hoàn toàn không có thái độ tôn kính trưởng bối, thần thái còn có vài phần ngạo khí.

Lưu Lôi Long bình tĩnh, hắn chậm rãi giao quyển trục đưa cho Chiến Hổ, nhàn nhạt nói:

- Việc này đã được phong chủ Bát Trượng phong quyết định, ngươi có thể báo cáo lại với Trương sư huynh.

Chiến Hổ mở quyển trục xem xét, quả nhiên là dụ lệnh của phong chủ Bát Trượng phong Thừa Sơn Nhạc Vương, lúc này Chiến Hổ không nói gì, Thừa Sơn Nhạc Vương nguyện ý chọn bọn nhỏ Lưu thôn, không chỉ hắn không ngăn cản được, dựa theo quy định của Thần Huyền tông, Trương Việt cũng không thể ngăn cản, hắn cũng không có khả năng không thả người, trừ phi Trương Việt trước đó đã chọn đệ tử Lưu thôn.

- Hừ!

Chiến Hổ lạnh lùng hừ một tiếng, phất phất tay, các đệ tử chấp pháp đội lui ra, hắn lạnh lùng nhìn đám nhỏ Lưu thôn, lại khinh thường nhìn sang Lý Thất Dạ, cười lạnh nói:

- Cho dù bị Bát Trượng phong tuyển chọn thì tính sao? Có thể thay đổi được cái gì? Chỉ bằng vào một bộ Vương Bát Quyền phế vật, cho dù tu luyện chăm chú cũng là phế vật.

Bị Chiến Hổ cười nhạo trước mặt mọi người, bọn nhỏ Lưu thôn căm giận bất bình, nhưng hắn là đại sư huynh, lại mạnh hơn bọn họ quá nhiều, bọn nhỏ Lưu thôn cũng không thể làm gì.

- Có gì dùng? Cho bọn chúng thời gian mấy năm, chỉ bằng một bộ Vương Bát Quyền cũng có thể đánh ngươi răng rơi đầy đất.

Lúc này Lý Thất Dạ mưới liếc hắn, không mặn không nhạt nói.

- Cái gì?

Nghe thấy lời này, các đệ tử ở đây há hốc mồm, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ im lặng không nói gì được nữa.

- Ta không nghe lầm chứ? Thật ngông cuồng.

Có đệ tử thì thào.

- Không biết sống chết thứ, ngươi cho rằng ngươi là ai, dám nói năng không biết ngượng như vậy.

Có đệ tử Yêu tộc lập tức bất bình thay Chiến Hổ.

Cho dù là Lưu Lôi Long cũng cười khổ một tiếng, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

- Ha ha, ha ha, ha...

Chiến Hổ giận quá hóa cười, đây là chuyện cười lớn nhất hắn từng nghe thấy, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, cười to, nói:

- Chỉ bằng bọn chúng? Một bộ Vương Bát Quyền có thể đánh ta răng rơi đầy đất?

Chiến Hổ có thể không giận được sao? Chiến Hổ hắn là người thế nào? Cho dù không phải người thiên phú cao nhất Thần Huyền tông thì cũng là tốp ba thế hệ trẻ tuổi, huống chi, Chiến Hổ hắn có được huyết thống không tầm thường, cho dù là thiên phú hay huyết thống, tất cả đều hơn xa đám nhỏ Lưu thôn.

Huống chi, hắn bây giờ có được thực lực Vương Giả Phách Thể, chỉ bằng bọn nhỏ Lưu thôn, một bộ Vương Bát Quyền còn muốn đánh hắn răng rơi đầy đất? Đây quả thật là chuyện khó tin.

Có thể nói, Lý Thất Dạ nói lời này chẳng khác gì đang sỉ nhục Chiến Hổ.