Đệ Cửu Môn

Chương 17: 17: Ace Of Spaded






1 giờ sau, gã Mike đã không còn chịu đựng nổi, tinh thần hắn đã hoàn toàn sụp đổ.

Hắn thì thào mở miệng 1 cách đau đớn:
"Dừng lại đi, ta khai hết, hy vọng ngươi cho ta cái thống khoái."
Lạc Giai mới lạnh lùng mở miệng hỏi:
"Các ngươi tại sao tấn công ngôi làng này?"
Tên Mike thều thào:
"Cấp trên ra lệnh cho ta tấn công những bộ lạc xung quanh đây, bắt giữ những nữ nhân các bộ lạc này mang đến đế đô bán làm nô lệ."
Eza ở 1 bên nghe thấy lời nói này thì bỗng chốc vô cùng tức giận, muốn ra tay thì bị ánh mắt của Lạc Giai ngăn lại, Lạc Giai nói:
"Bình tĩnh."
Hắn tiếp tục hỏi:
"Cấp trên của ngươi là ai?"
Tên Mike đáp:
"Ta không biết tên hắn, chỉ biết hắn là 1 quan chức rất lớn ở đế đô, hắn liên lạc qua ta thông qua một gã tên là Korei, sống ở đế đô, bên ngoài là kẻ chuyên mua nhân công nhưng thực chất là 1 kẻ buôn người."
Lạc Giai sử dụng chữ “Thấu”, không cảm giác trong lời nói của hắn có sự ba động, chứng tỏ là hắn không nói dối.

Hắn tiếp tục lạnh lùng hỏi:
"Ngươi đã bắt giữ mấy bộ lạc rồi, họ ở đâu?"
Tên Mike biết rõ mình sẽ không thoát khỏi cái chết, liền cắn răng nói:
"3 bộ lạc, đã có 1 bộ lạc bị mang đến đế đô, còn 2 bộ lạc đang trên đường áp giải, có lẻ, bây giờ đã qua biên giới phía Bắc tiếp cận thủ đô."
Lạc Giai lại hỏi:
"Quân áp giải có bao nhiêu người, có bao nhiêu kẻ mạnh bằng hoặc hơn ngươi, năng lực là gì?"
Lạc Giai có ý muốn cứu người, là kẻ kỹ tính, cho dù đối phó với những kẻ yếu kém cũng không thể lỗ mãng mà phải tìm hiểu kỹ càng quân địch.
Mike liền đáp:
"Quân áp giải khoảng 300 người, trong đó có 2 kẻ có năng lực không hề kém ta, 1 người tóc vàng tên Joe, là 1 cung thủ, đế cụ của hắn là 1 thanh nỏ có thể liên xạ 1 lần 10 mũi tên.

1 kẻ khác tóc nâu tên Pau, đế cụ của hắn là 1 đôi bao tay quyền sáo, mỗi quyền của hắn có thể đánh xuyên cả sắt thép.

"
Trong lời nói không có ba động, hắn không nói dối.

Lạc Giai nói câu cuối:

"Ngươi có di ngôn gì?"
Nghe thấy vậy tên Mike liền thấy lạnh người, mồ hôi chảy ra, hắn biết giờ chết của hắn đã điểm, nhẹ giọng nói:
"Phố Lin, Đế đô, quán Bar vượt qua, mong là ngươi có thể giúp ta xem bọn họ sống tốt."
Lạc Giai chợt thở dài, vẫn còn biết nghĩ cho người nhà, miệng nói: — QUẢNG CÁO —
"Trời tạo nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống.

Ta tiễn ngươi."
Lạc Giai vỗ nhẹ vào thiên linh cái của tên Mike, hắn nhẹ nhàng liền chết đi.

Giống như ngủ 1 giấc.

Eza ở 1 bên nhìn thấy, chợt có chút trông mắt mà nhìn, ra tay rất dứt khoát.

Lại nghe Lạc Giai nói:
"Chôn hắn, mặc dù là kẻ ác nhưng vẫn có chút cốt khí."
Eza trầm ngâm 1 chút, sau đó mở miệng hỏi:
"2 bộ lạc kia, ta muốn ra tay cứu, ngươi có ý gì?"
Trong bất giác, nàng không nhận ra, bỗng chốc Lạc Giai trở thành kẻ bề trên, ý kiến của hắn sẽ là quyết định của nàng.

Lạc Giai quay lại nhìn nàng nói:
"Không cần, bây giờ ngươi có xuất phát cũng không kịp.

Ta có thể giải quyết vấn đề này.

Ta có 1 số vấn đề muốn hỏi ngươi."
Eza nghe vậy bất giác gật đầu, đối với người đã ra tay cứu mạng mình, còn cứu cả bộ lạc, bản năng làm ra tin tưởng:
"Ngươi hỏi đi."
Lạc Giai hỏi:
"Vực Sâu Cấm Địa bên kia có từ lúc nào?"
Eza ngẩn ra đáp:
"Ta cũng không biết, nhưng ta nghe nói từ thời xa xưa hơn ngàn năm nay đã tồn tại."
Lạc Giai nhẹ gật đầu:

"Vực Sâu Cấm địa sương mù bao phủ quanh năm sao? Có thời điểm nào sương mù bắt đầu tan không?"
Eza liền nói:
"Ta nghe nói nơi đó sương mù bao phủ cả năm, nhưng vẫn nghe nói có người nhìn thấy trong năm có thời điểm sương mù có dấu hiệu nhạt đi, có người lợi dụng lúc đó thâm nhập vào bên trong.

Nghe nói có người thấy được 1 số linh thảo, nhân sâm quý giá, cũng có 1 số người xui xẻo đụng phải những quái thú khủng khiếp.

Đại đa số sau khi vào đó đều không thể đi ra.

Nhưng điều kỳ lạ là có người nghe loáng thoáng được những tiếng hát, vang vọng."
Lạc Giai chợt sững người hỏi lại:
"Thật là có tiếng hát, có phải nghe như những lời đồng dao không?"
Eza liền nói:
"Ta cũng không rõ ràng, chỉ là nghe kể lại."
Lạc Giai liền nói:
"Sắp xếp giúp ta 1 người theo dõi khu vực vực sâu cấm địa đó mỗi ngày, chỉ cần thấy có sương mù tán nhẹ đi, lập tức thông báo cho ta." — QUẢNG CÁO —
Eza liền đáp:
"Có thể, nhưng làm cách nào có thể thông báo cho ngươi."
Lạc Giai trầm ngâm đáp:
"Chỉ cần suy niệm đến ta, miệng hô 2 chữ Nghe Thấy.

Ta sẽ có cảm ứng.

Thực chất không phải là hắn có năng lực thông thiên, bản chất vốn nằm ở cái vảy bạc mà hắn cho nàng nuốt lấy.
Eza nghe thấy thì bỗng trợn tròn mắt, cảm thấy như vậy cũng được sao.

Lại nghe hắn nói:
"Ngươi có thể thử."
Giọng nói của hắn như không cho chứa sự nghi vấn.

Nàng ôm thái độ nghi ngờ, quay mặt đi, suy nghĩ đến hắn, sau đó liền hô 2 chữ “Nghe Thấy”.
Chợt lúc này nàng nhận thấy trong tinh thần mình như có 1 cái gì đó vỡ nhẹ, sau đó phát ra.


Lúc này có 1 tiếng nói phát ra trong đầu nàng : “nghe được không?”
Nàng chợt giật mình hoảng hốt, quay lại phía Lạc Giai, vì nàng nghe được rõ ràng đây là tiếng của hắn.

Sau đó nàng lại kinh ngạc nghe thêm 1 tiếng nữa trong đầu: “không cần sợ, đây là năng lực đặc thù của ta”.
Lạc Giai mở miệng nói:
"Nếu như khoảng cách là quá xa, thì ta sẽ không giao tiếp được với ngươi, chỉ cảm ứng được ngươi đang truyền thông tin, kèm theo 1 số cảm xúc 3 động."
Lạc Giai hỏi thêm câu cuối:
"Vết thương của ngươi từ đâu mà ra?"
Eza bình phục lại tâm tình hoảng hốt, liền nói:
"Là 1 nữ nhân có mái tóc màu lam, mang trang phục quân nhân đế đô.

Nàng sử dụng năng lực đóng băng."
Lạc Giai liền trong đầu hiện ra 1 bóng hình, là người mà hắn nhìn thấy ở biên giới phương Bắc, kẻ mà hắn nhìn không thấu.

Chợt quay lại hỏi:
"Có phải là 1 nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mái tóc lam dài đến hông, mắt cũng màu lam, con ngươi thanh lãnh, cao ngạo?"
Eza cũng bất ngờ hỏi:
"Ngươi biết nàng?"
Lạc Giai nói:
"Chỉ là từng thấy đối phương dẫn theo 1 đội quân rất lớn vượt qua phương Bắc.

Không đúng, nếu thật là nàng, sợ rằng ngươi không có khả năng sống sót."
Không phải là hắn khinh thường Eza, nhưng 1 kẻ hắn nhìn không thấu ít nhất cũng là Tầng thứ 3 viên mãn, Eza chỉ là Tầng thứ 2 sơ kỳ, chênh lệch là quá lớn.
— QUẢNG CÁO —
Eza liền cười nhạt:
"Nếu là 1 đối 1, sợ rằng ta không đỡ được nàng cả nửa chiêu.

Nàng lúc đó là 1 chiến 8 người.

Mà lúc đó, ta còn có cảm giác là nàng vừa mới sở hữu sức mạnh, chưa làm chủ hoàn toàn.

8 người đó, có 2 người còn mạnh hơn hẳn ta.

Kết quả 8 người chịu tổn thương thảm trọng mới đẩy lui được nàng."
Khuôn mặt Eza nhớ lại lúc đó liền trở nên hoảng sợ, bàng hoàng.


Lạc Giai chợt kinh nghi, 1 đấu 8, trong đó có 2 người còn mạnh hơn Eza.

Quả nhiên rất mạnh, tế bào trong người Lạc Giai có dấu hiệu sục sôi lên.

Bỗng nhiên có 1 chút chờ mong.

Hắn quay lại nói với Eza:
"Những cái gọi là Đế Cụ kia từ đâu mà ra."
Eza đáp:
"Ta cũng không rõ, nghe nói xuất phát từ đế đô Zenit."
Lạc Giai khẽ gật đầu nói:
"Vũ khí của tên kia ta đã cho Nat, nàng đã tương thích, huấn luyện nàng, phải luôn cảnh giới với mọi thứ xung quanh, nhớ cho người xem chừng Vực Sâu Cấm Địa giúp ta.

Ta đi đây."
Nói rồi hình bóng của hắn giống như chợt tan rã trước mắt Eza.

Nàng chưa kịp định hình lại thì hắn đã biến mất trước mắt nàng.

Eza liền thầm hỏi, thanh niên này là ai, năng lực kia của hắn phải chăng đến từ Đế Cụ.
Nàng bỗng cảm thấy may mắn, vì đây là đồng minh, nếu là địch nhân, thì thiệt là đáng sợ.

Nàng liền vội vàng sắp xếp người đi giám sát Vực Sâu Cấm Địa, sau đó ra lệnh mọi người giới bị, toàn lực đề phòng.

Lúc này chợt Nat ở 1 bên đeo lấy Jingu, nhẹ nhàng đi đến bên Eza, miệng hỏi:
"Chủ mẫu, Alan hắn đâu rồi?"
Eza liền quay lại, nhìn vào khuôn mặt mỹ lệ của Nat, cười nhẹ nhàng:
"Nat, ta phát hiện bây giờ ngươi xinh đẹp hơn rất nhiều, hắn đi rồi."
Nat liền thều thào nhìn về hướng cổng bộ lạc:
"Đi rồi sao..."
Biên giới phía Bắc, 1 giờ sau, 1 đội kỵ binh đang áp giải tù binh di chuyển tới đế đô, chỉ còn khoảng 40 dặm nữa là đến đế đô, nhưng lúc này đội kỵ binh chợt dừng lại.

Vì trước mặt đội kỵ binh lúc này chợt xuất hiện 1 bóng người, mang trường bào màu đen, che kín toàn thân, hắn mang mặt nạ sắt, một mình đứng trước mặt đội kỵ binh, cực kỳ đơn bạc.
Tên kỵ binh tiên phong thấy hắn liền lớn giọng nói:
"Kẻ phía trước là ai? Mau tránh đường."
Lạc Giai cười nhạt nhẹ nói:
"Ta là Ace Of Spades (A bích)!".