Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử

Chương 120: C120: Ngoại truyện 7




Thuở bé, Sở Trĩ bị bệnh một khoảng thời gian rất dài, sống như một kẻ ngốc. Cậu không nhớ rõ về đoạn ký ức đó lắm, ngoại trừ những ngày trước khi khỏi bệnh, cậu thường hay mơ thấy mình ở trên một hòn đảo tiên thế ngoại biệt lập nào đó.

Kết hợp với những gì A tỷ nói, chính Ngâm Hạc tiên nhân của Thanh Vân quan đã chữa khỏi bệnh nói chuyện của mình và cậu càng thêm tin chắc rằng, khi đó mình đã được các vị thần tiên triệu hồi lên tiên sơn và chữa khỏi bệnh bằng linh khí.

Cậu không nhớ rõ cảnh vật trong tiên cảnh ra sao, chỉ nhớ có một tiên nữ không e ngại sự ngu dại của cậu và luôn mỉm cười dỗ cậu vui. Họ còn cùng nhau hái quả, cùng câu cá và nướng cá.

Cậu dần không thể nhớ nổi gương mặt của tiên nữ tỷ tỷ, chỉ có thể nhớ được cảnh tượng khái quát mà thôi.

Sau này, cậu lớn hơn, đi theo tiên sinh học tập, cũng dần học được thư hoạ. Mỗi khi nhấc bút lên, cậu bỗng nhớ lại khung cảnh thần tiên ngày xưa mình từng ở và cả tiên nữ tỷ tỷ kia.

Trong khi cậu đang mải suy nghĩ, tay đã bắt đầu chuyển động.

Một thiếu nữ áo hồng nhanh chóng xuất hiện giữa trang giấy, đang cười đùa giữa khóm hoa mận.

Cậu sững sờ khi nghe thấy tiếng bước chân của tiên sinh ở bên ngoài. Thiếu nữ trong tranh rõ ràng chỉ là một người cậu phác họa bằng bút vẽ khi đang xuất thần suy nghĩ, nhưng không biết vì lý do gì mà khoảnh khắc ấy lòng cậu hoảng đến mức lập tức cuộn tờ giấy vẽ đó lại, rồi nhét vào xô hoa tử đàn được dùng để đựng tranh hoạ.

Tiên sinh bước đến, thấy khung tranh trống rỗng, tưởng cậu lại lười biếng, bèn nghiêm mặt dạy bảo một phen. Sở Trĩ lại cực kỳ ngoan ngoãn, thành thật đáp lời.

Năm tháng dần qua, Sở Trĩ đã thành thế tử phủ Hộ Quốc công và cũng đã đến tuổi nghị thân.

Hiện nay, Sở gia nổi tiếng nhất trong kinh, ai lại không muốn giao hảo với Sở gia chứ? Chỉ ngoại trừ Ngu gia mà thôi.

Sở Ngọc Lang nhìn tình thế của Sở gia, lo Sở Nam chưa chịu từ bỏ ý định sẽ lấy hôn sự của A đệ để lôi kéo thêm người, nên nàng muốn định hôn sớm cho A đệ.

Phóng mắt nhìn toàn bộ kinh thành, nhắc đến nữ nhi hợp độ tuổi thì phải kể đến Mạnh gia. Mạnh Vân Yên, trưởng nữ của huynh trưởng Mạnh Ngưng Hương, cũng đã đến tuổi lấy chồng. Cả hai xấp xỉ tuổi nhau, vả lại tính cách của cô nương nọ cũng rất tốt. Nàng càng nghĩ càng thấy đây là duyên trời tác hợp, nhưng mấy năm qua cả hai không tiếp xúc nhiều, nên nàng không biết liệu hai đứa có hợp nhau hay không; chuyện hôn nhân đại sự, tốt hơn hết nên là hai bên đều tình nguyện.

Nghĩ vậy, nàng gọi Tô Chỉ đến, căn dặn nàng ấy đợi khi Sở Trĩ học xong thì mời cậu đến.

Nắng ấm ngày đông là hiếm có nhất, ánh nắng giữa trưa vừa đẹp. Sau khi Sở Ngọc Lang xử lý xong sự vụ hậu cung, Trường Dung bưng trà nóng và bánh hoa mai tới.

Sở Ngọc Lang đưa tay bưng chén trà đang bốc khói, cất giọng có đôi phần bất đắc dĩ: “Nghe nói mấy ngày nay Minh Châu lại làm ầm ĩ à?”

Trường Dung cười: “Công chúa làm ầm ĩ chút cũng tốt, cứ luôn cẩn thận đoan trang sẽ khiến nương nương lo lắng.”

Đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng cười mắng của một tiểu cô nương. Người duy nhất có thể ầm ĩ như vậy trong cung cũng chỉ có vị kia. Cung đình vốn lạnh lẽo tịch liêu bỗng trở nên sống động hơn bởi những sắc thái tươi sáng và sôi nổi này.

Khoé mắt Sở Ngọc Lang nhuốm ý cười, nàng nhìn thấy nữ nhi và A đệ cùng đi tới.

Sở Trĩ mười bảy tuổi có vóc dáng rất cao lớn, trường phong ngọc thụ đứng đó, sống lưng thẳng tắp. Ngoại trừ mặt mày vẫn còn nét giống thuở ấu thơ ra thì không còn nhìn ra cậu bé hung hăng càn quấy ngày nào nữa.

Mặt mày sáng sủa, đôi mắt thanh liêm. Tuy chưa được nhận chức quan nhưng cậu siêng năng và hiếu học, vả lại việc học cũng rất xuất sắc. Đợi thu sang năm, cậu chắc chắn có thể đạt được một thành tích tốt trong khoa cử, khác hoàn toàn với các thiếu gia ăn chơi ngoài kia.

Sở Ngọc Lang nghĩ thầm, cho dù cô nương Mạnh gia đó không thích hợp thì có thể xem xét những người khác, miễn là cô nương tốt bụng và có gia thế phù hợp thì không thành vấn đề.

Nói về chuyện cưới gả, tiểu cô nương gia không thể nghe, vì vậy Sở Ngọc Lang tìm cớ cho nữ nhi lui xuống.

Nhìn sang Sở Trĩ, Sở Ngọc Lang không e ngại hỏi chuyện trong nhà.

Phụ thân vẫn vậy, chuyện nhà vẫn luôn do Như phu nhân xử lý, suy cho cùng để một thiếp thất chưởng quản sự vụ trong phủ Quốc Công to lớn nhường ấy quả thật là không đúng. Xét thấy tuổi Sở Trĩ không còn nhỏ, nên bà ta cũng đang có suy nghĩ muốn cưới thê tử cho Sở Trĩ.


Thế nhưng, vẫn chưa vừa mắt được ai. Sở Nam vô cùng ưng ý đứa con trai độc đinh Sở Trĩ này; ngay từ thuở bé cậu còn ngốc nghếch, ông đã rất nuông chiều rồi; sau này cậu khỏi bệnh, ông càng đặc biệt quan tâm.

Sở Nam không muốn giao hôn nhân của con trai cho thiếp thất trông nom, nhưng ngặt ông là một đại nam nhân, không tiện để ý đến nữ quyến nhà đồng liêu, nên việc này cứ bị kéo dài như thế.

Sở Trĩ nói thêm: “Mấy ngày trước đây, phụ thân còn hỏi đệ có mến mộ ai chưa, không cần phải che giấu, thân phận thấp cũng có thể chấp nhận được miễn là có thể lo toan việc nhà.”

Sở Ngọc Lang kinh ngạc, phụ thân yêu thương Sở Trĩ đến mức ấy sao, chẳng lẽ ông đổi tính, không tính toán dùng hôn sự của Trĩ Nhi để lôi kéo người khác à.

Đây cũng là một tin tốt. Sở Ngọc Lang hỏi: “Vậy đệ trả lời thế nào?”

Sở Trĩ khựng lại, trong đầu bất giác lại hiển hiện bóng dáng trong mộng kia, nhưng cho tới bây giờ cậu vẫn chưa thấy rõ mặt người đó. Đôi khi cậu cũng đang hoài nghi không biết liệu người đó có tồn tại không. Có lẽ chỉ là một giấc mộng Hoàng Lương của mình mà thôi, làm gì có tiên tử tiên cung nào chứ.

Dù là có thì tiên tử cũng không phải là người cậu có thể khinh nhờn.

Cậu lắc đầu: “Đệ chỉ nói hiện nay chưa muốn cưới thê tử, lấy việc học làm trọng, sau này đăng khoa cập đệ bảng vàng đề tên rồi đón dâu cũng không muộn.”

A đệ vẫn chưa nghĩ tới và phụ thân cũng không có lòng h@m muốn mưu lợi công danh từ hôn sự của A đệ. Vì vậy, Sở Ngọc Lang tạm thời không vội vã, chỉ an ủi: “Hiện tại, đệ nghĩ được vậy là rất tốt. Ta vốn muốn định hôn cho đệ trước phụ thân, để sang thu khi đệ thi đậu công danh vào triều làm quan sẽ tổ chức đại hôn. Bây giờ, ta nghĩ không cần phải vội vàng như thế.”

Nghĩ vậy, nàng chợt nhớ tới lá thư Mạnh Ngưng Hương đã gửi cho nàng mấy ngày trước, nói rằng gia đình nàng ấy đang bàn chuyện nghị thân cho Mạnh Vân Yên.

Vì thế, nàng nghĩ sẽ cho hai đứa gặp mặt một lần, nếu thật sự phù hợp thì đừng bỏ lỡ nhau.

Nghĩ thế, Sở Ngọc Lang nói với Sở Trĩ: “Lúc trước nhờ đạo trưởng Thanh Vân tự chữa khỏi bệnh cho đệ, mấy ngày nữa tới tết Thượng Nguyên, đệ đừng chỉ nhớ đến hội hoa đăng đấy. Ban ngày đến Thanh Vân tự tế bái và dâng hương đi.”

Thấy Sở Trĩ đồng ý, nàng lại quan sát cậu một lát; chuyện của Sở Trĩ đều do gã sai vặt lo liệu, y phục và giày dép đều được mua từ cửa hàng may sẵn bên ngoài. Sở Trĩ không để ý tới những thứ này, y phục và giày dép rất mộc mạc, đứng trong đám đông thì ai sẽ nghĩ đây là thế tử phủ Quốc công chứ?



Vóc dáng cậu cũng hơi gầy. Trong lúc không có Sở Ngọc Lang, cậu luôn tránh mặt thiếp thất. Bình thường, cậu cũng không dùng bữa với Sở Nam, mà luôn sai người đưa đến viện.

Mới đầu, thiếp thất cũng muốn lấy lòng con riêng nên đã may y phục và giày dép cho Sở Trĩ. Thế nhưng, khi đó Sở Trĩ cực kỳ sợ người lạ và rất cố chấp, chỉ mặc quần áo và giày dép do A tỷ làm, dù là đồ mua ở cửa hàng bên ngoài cũng được, chứ không chịu mặc đồ của thiếp thất may. Dần dà, thiếp thất cũng hết hy vọng.

Đến bây giờ, hầu bao trên người Sở Trĩ vẫn là cái Sở Ngọc Lang tự tay may cho cậu ngày xưa.

Sở Ngọc Lang bỗng chốc mềm lòng. Sở Trĩ khác hẳn với những con cháu thế gia kia, lúc nhỏ cậu ngốc nghếch nhưng sau khi trưởng thành lại một lòng học tập, không có hứng thú với bất cứ điều gì khác. Sau này, nàng nghe Bạch Ly nói lúc Sở Ngọc Lang mới thành hôn, ngày nào Sở Trĩ cũng đứng ở viện trông xem khi nào A tỷ sẽ về. Thấy thế, Bạch Ly sẽ dỗ dành rằng công tử phải học cho giỏi, đến khi công tử đậu trạng nguyên thì tiểu thư sẽ trở về.

Sở Trĩ thuở nhỏ nghe vậy tin ngay, nên lúc đi học vô cùng đàng hoàng. Sau này, điều đó đã trở thành thói quen, đến khi trưởng thành nhận ra đó chỉ là lời nói dối thì cũng chẳng có gì thay đổi, cậu vẫn chăm chỉ học tập.

Bây giờ đến tuổi này, khi tất cả các công tử và ca nhi khác đều đã thành thân nạp phòng, hoặc gây tai hoạ bên ngoài, thì cậu vẫn rất ngoan ngoãn và không hứng thú với thứ gì khác ngoài việc học.

Sở Ngọc Lang cho rằng không thể cứ để cậu học hành nhàm chán như vậy, nên hai ngày qua, nàng đã cho người may hai bộ đồ mới cho cậu. Đến Thanh Vân quan vào ngày Tết Thượng Nguyên thì ít nhất cậu cũng phải ăn mặc tươm tất một chút.

Sau khi Sở Trĩ rời đi, Sở Ngọc Lang gửi thư cho khuê mật, ngầm nhắc nhở nàng ấy nếu rảnh rỗi hãy đưa cô nương trong nhà đến Thanh Vân quan dâng hương vào Tết Thượng Nguyên.

Còn hai đứa có gặp nhau hay có duyên nợ gì không thì phải xem ý trời thôi.

Chẳng mấy chốc đã đến tết Thượng Nguyên, Sở Trĩ nhớ lời A tỷ, cho rằng đi dâng hương sớm thì sẽ càng thành kính hơn. Vì thế, trời chưa sáng, cậu đã cất cống phẩm trong tay áo rồi đi ra ngoài, ra roi thúc ngựa đi một mạch đến cổng Thanh Vân quan.

Khi cậu đến Thanh Vân quan, tiểu đạo sĩ áo xanh đúng lúc vừa mở cửa đón khách.


Sở Trĩ bước tới, trò chuyện đôi câu với tiểu đạo sĩ.

Tiểu đạo sĩ cười nói: “Công tử là người thắp hương đầu trong Tết Thượng Nguyên đấy ạ. Trời đông giá rét, công tử thành tâm như vậy, chắc chắn sẽ đạt được thứ mình muốn thôi.”

Sở Trĩ vội vàng cảm tạ. Cậu đến để cầu nguyện và dâng hương cảm tạ Tam Thanh, chứ chưa hề nghĩ đến sẽ khấn xin điều gì.

Nhưng lời của tiểu đạo sĩ đã đánh thức cậu. Trong tết Thượng Nguyên, cả nam lẫn nữ sẽ tay cầm hoa đăng, thoả thích vui chơi hội đèn lồ ng và cũng là dịp tốt để gặp gỡ nhau. Đây là thời điểm thích hợp để cầu duyên; cậu quỳ gối trước tượng thần Tam Thanh, vừa dâng hương vừa nghĩ đến tiên nữ tỷ tỷ trong giấc mơ.

“Tam Thanh tổ sư nếu thật sự hiển linh, xin hãy phù hộ cho đệ tử có thể gặp lại tiên nữ tỷ tỷ đi ạ.”

Cậu dập đầu, đứng dậy thắp nhang.

Hương khói lượn lờ, bay mãi lên trên.

*

Lúc Sở Trĩ rời đi, trong chùa chỉ có bảy tám vị khách. Tuy hôm nay trời quang đãng nhưng sương mù buổi sáng vẫn rất dày đặc. Hơn nữa, trời lại lạnh cóng nên số người thức dậy sớm càng ít hơn.

Hoàn thành chuyện A tỷ giao phó, Sở Trĩ nhanh chóng trở về ôn bài. Đến mùa thu, khi cậu đăng khoa cập đệ thì A tỷ chắc chắn sẽ rất vui.

Khi còn bé, cậu đã khiến A tỷ phải nhọc lòng, ngay cả khi nhập cung, nàng cũng luôn phải lo nghĩ cho cậu. Trước đây, cậu không biết, nhưng bây giờ trưởng thành mới cảm thấy cực kỳ áy náy. A tỷ không cần cậu làm gì cả, thế nên cậu cũng chỉ muốn cho A tỷ được vui vẻ một lần mà thôi.

Buổi chiều, Sở Nam ở nhà, thiếp thất chuẩn bị một bữa tiệc sum vầy.

Sở Nam muốn trò chuyện đàng hoàng với nhi tử. Sở Trĩ thấy bên tóc mai của phụ thân đã nhuốm vài sợi bạc, thầm thở dài đồng ý.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà phụ mẫu không còn. Dù phụ thân thẹn với A tỷ, nhưng lại đối xử với cậu cực tốt. Là con người, không ai có thể phụ lòng phụ mẫu được.

Sở Nam thấy nhi tử cuối cùng cũng chịu thoải mái ngồi ăn bữa cơm thì những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng như đang mỉm cười.

Ăn tối xong, Sở Trĩ hiếm khi muốn ra ngoài đi dạo như hôm nay.

Thuở ấu thơ, khi có A tỷ ở bên, cậu rất thích những sự náo nhiệt đó. Nhưng rồi A tỷ rời đi, chỉ còn một mình cậu, cho dù có thị nữ cùng gã sai vặt bên cạnh, cậu cũng luôn cảm thấy cô đơn sợ hãi và cũng không có lòng đi xem những cuộc vui ấy.

Sau này trưởng thành hơn chút nữa, cậu có thêm vài người bạn tốt thì cảm xúc này mới dần phai nhạt.

Sở Trĩ không thích có gã sai vặt đi theo mình, vậy nên lúc đi đường, cậu cũng chỉ đi một mình.

Cậu nhìn đám đông người qua kẻ lại, ai nấy đều đeo mặt nạ và cầm hoa đăng được thắp sáng rực rỡ đến mức gần như biến bầu trời thành buổi ban ngày.

Người đến người đi, nam nữ già trẻ không khỏi kết bạn ngao du.

Đường phố cực kỳ nhộn nhịp, những người bán hàng rong đang tươi cười kêu gọi khách. Đám đông tụ tập xung quanh, xem các vũ công múa lân phô diễn mọi kỹ năng trên sân khấu mới được dựng, đám đông không ngừng hô hào hò hét cổ vũ.

Sở Trĩ có ngoại hình tuấn tú, một mình cầm hoa đăng đi tha thẩn ở ven đường. Các tiểu cô nương tò mò liên tục nhìn qua, nhưng cậu lại hoàn toàn không phát hiện ra.

Có lẽ trên đường quá đông đúc đến nỗi cậu cứ va vào người khác và phải liên tục lịch sự xin lỗi người ta.


Ngay khi cậu cảm thấy không có gì thú vị, quay người muốn về, chợt nhìn thấy một bóng người xinh đẹp bên trên trà lâu.

Cái nhìn đó khiến hô hấp của cậu gần như ngừng lại.

Giây lát sau, cậu không chút nghĩ ngợi đẩy đám đông ra để chạy vào trà lâu kia.

Khi cậu đến trà lâu, nơi đó đã chật ních những người. Tiểu nhị trông thấy cậu, bèn cười chào đón hỏi cậu cần gì.

Đến khi cậu nhét bạc và hỏi về người ở lầu bốn, vì có những người cậu quen biết nên cậu lại tiết lộ thân phận, lúc này mới có thể lên được lầu bốn của trà lâu. Cuối cùng, cậu đã nhìn thấy bóng dáng đó trong đám đông.

Những người có thể đến đây đều là những thế gia quyền quý. Hơn nữa, trà lâu này lại là trà thất hạng nhất nổi tiếng nên giá phòng trà cũng rất đắt.

Ở tầng lầu này, những quý nữ và huynh trưởng của họ trong các thế gia có quen biết lẫn nhau, nên đã bao hết nơi này, ngoại trừ người quen có thể lên được thì tất cả những người khác đều bị cản lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tầng này không phải một sương phòng, mà là cả một dãy nối liền nhau. Mỗi chỗ ngồi được ngăn cách bằng một tấm bình phong: Nam nhân một bên và nữ tử gia một bên.

Trong hành lang, người ta còn thấy tiểu nhị đang bưng trà bánh đặt lên bàn và các tiểu cô nương mãi nghệ đang tấu khúc ở cách bình phong.

Bạn cũ của Sở Trĩ - Lục gia công tử, đang ngồi bên cạnh. Thấy Sở Trĩ đến, hắn rất kinh ngạc, tiếp theo đó mời cậu đến ngồi. Sở Trĩ cũng quen biết những huynh đệ ngồi cùng bàn hắn, vì trước đây họ đã cùng học tập tại Quốc Tử Giám.

Nhiều người ở đây nên Sở Trĩ không tiện nói gì, chỉ ngồi nghe họ cười nói, tâm tư đã hoàn toàn bay tới bàn nữ quyến kia rồi.

Lục Nhiên nhìn ra được, không khỏi muốn trêu ghẹo vài câu: “A Trĩ ưng ý ai rồi nên mới đuổi theo hả?”

Giọng nói truyền tới từ bên nữ quyến, thính lực của Sở Trĩ luôn rất tốt, vì vậy lúc này cậu có thể loáng thoáng nghe được đôi câu.

“Bên chỗ chúng ta đều là nữ quyến chưa chồng, công chúa không ở nhà với phò mã, sao lại đến đây góp vui làm gì?”

“Nè nè, người thật là, phò mã tự có mỹ nhân làm bạn, đâu cần công chúa đích thân bầu bạn chứ?”

Ai cũng biết Bệ hạ và Công chúa Trường Lạc không mấy thân thiết, hơn nữa mẫu thân của Trường Lạc lại xuất thân thấp hèn, nên cả hai chẳng phải huynh muội dòng chính. Thậm chí, vị hôn phu cũng là một kẻ tham hoa háo sắc; ngày thành thân, Trường Lạc mới biết được gã đã có đứa con riêng mười tuổi, thế nên cũng trong ngày hôm đó, Trường Lạc đã lập tức bỏ về phủ Công chúa, đến cả áo cưới cũng chưa kịp thay ra.

Sợ gây ra trò cười, Trường Lạc đã kín đáo bỏ đi, không để ai nhìn thấy.

Hôn sự là do mẫu phi chọn cho nàng, trước đám cưới, Trường Lạc cũng đã gặp và chấp thuận người nam nhân đó.

Việc nuôi ngoại thất này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu phò mã cứ khăng khăng không chịu thừa nhận chuyện ngoại thất, Trường Lạc sẽ không có chỗ để nương tựa, thậm chí không có cả lý do để ly hôn.

Trường Lạc sợ mẫu phi đau lòng nên muốn ém chuyện này xuống, ngày mai sẽ đi cầu hoàng huynh cho họ ly hôn.

Nhưng sau một đêm tỉnh táo lại, nàng đã nghĩ kỹ; phò mã là đích tử Ngu gia, có thân phận không tầm thường. Gã chỉ có con riêng, nhưng đường đường là Công chúa mới thành thân ngày thứ hai đã đòi ly hôn, e là Hoàng huynh sẽ không đồng ý.

Quá lắm họ sẽ chỉ đưa đứa trẻ kia đi, vài năm sau, Ngu lão thái gia lại cầu xin muốn đón huyết mạch của Ngu gia về, thì đứa trẻ lại được trở về thôi.

Nhưng hiện tại, nàng quả thật không muốn phải chịu đựng nỗi ấm ức này, hơn nữa đang có sứ giả từ Tây Mạc đến, lỡ như nàng lại bị đẩy đi hoà thân thì...

Nghĩ vậy, Trường Lạc không làm gì nữa, chi bằng không ly hôn, vẫn sống phóng túng ở phủ Công chúa của mình. Không có quy định nào bắt buộc phu thê phải sống chung một phủ. Hai người cứ vờ như đang sống cùng nhau, nhưng thực tế, hằng ngày phò mã sẽ đến ở biệt viện của ngoại thất.

Ngu phò mã cũng thấy rất tốt, lỡ như chuyện này bị phanh phui thì gã chắc chắn sẽ bị lột một lớp da.

Hai người thì một kẻ ở Ngu gia, người kia sống buông tuồng ở phủ Công chúa.

Nữ quyến bên kia đang nói, tiếp theo đó là một tràng cười vang. Nữ tử dẫn đầu ăn mặc theo phong cách của thiếu nữ chưa chồng, gương mặt xinh đẹp, giận dữ đến mức muốn nói thêm nhưng lại được người bên cạnh xoa dịu.


“Mọi người đừng quá đáng, Công chúa đừng nghe họ nói bậy ạ.” Nữ tử bên cạnh an ủi.

*

Sở Trĩ ngoài miệng đổi chủ đề, nhưng tai lại lắng nghe nữ quyến bên kia, tâm trí không yên.

Lúc trước, cậu chưa bao giờ để ý rằng công chúa Trường Lạc chính là tiên nữ trong mộng. Cậu không nhớ rõ trước đây mình có từng gặp công chúa Trường Lạc chưa, dù sao xưa kia trong mắt cậu chỉ có thể nhìn thấy một mình A tỷ mà thôi.

Nhưng cái nhìn lướt qua vô ý đó, từ dáng người đến trang sức và quần áo hay phong thái đều giống hệt như tiên nữ trong giấc mơ.

Sở Trĩ tưởng rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng Lục Nhiên lại nhạy cảm phát hiện ra. Hắn nhìn theo ánh mắt của Sở Trĩ, đúng lúc thấy công chúa Trường Lạc đang cãi nhau với người ta ở bên kia. Hắn không khỏi kinh ngạc: “Không phải chứ, chẳng lẽ ngươi thật lòng ư.”

“Đó là công chúa Trường Lạc, người ta đã có phò mã rồi đó.”

Sở Trĩ lập tức nghiêm mặt nói: “Đừng đoán mò, ta chỉ cảm thấy công chúa trông cực kỳ quen mắt, không có tâm tư nào khác đâu.”

Nói vậy nhưng tay cậu vẫn bất giác siết chặt ly rượu, trong lòng bỗng thấy mất mát.

Lục Nhiên ra vẻ hiểu rõ, cười mập mờ: “Hiểu hiểu, chỉ trông quen thôi. Đến đây, uống một ly nào.”

Sở Trĩ không nói lại hắn, chỉ bất đắc dĩ thở dài.

*

Sở Trĩ không biết rốt cuộc công chúa Trường Lạc có liên quan gì đến tiên nữ tỷ tỷ trong mộng kia không.

Chỉ có điều, kể từ đó, mỗi đêm khi cậu mơ thấy cảnh tượng lúc trước, khuôn mặt của tiên nữ tỷ tỷ đã dần hiện rõ hơn.

Cậu đã nghe nói đến chuyện giữa Công chúa Trường Lạc và Ngu phò mã. Ngu phò mã đối xử với Công chúa không tốt, trong hậu viện Ngu gia thê thiếp thành đàn.

Công chúa lại không chịu hòa ly, chắc là vì đã yêu gã đến mức tận cùng rồi nhỉ.

Trong lòng Sở Trĩ không khỏi bị thứ gì đó bóp chặt, có phần chua xót.

*

Lúc cậu tiến cung lần nữa, Sở Ngọc Lang rất nhạy bén phát hiện ra những thay đổi của A đệ, mới đầu là nghi ngờ liệu có phải A đệ đang không khỏe không.

Nhưng Sở Trĩ không tiện nói, nhanh chóng chuyển chủ đề. Cậu không thể nói với A tỷ rằng mình thích nữ nhân đã có phu quân. A tỷ không mắng cậu nhưng cậu cũng muốn tự mắng mình lắm.

Thấy A đệ như thế, Sở Ngọc Lang cũng không tiện nói gì.

Nhưng nàng vẫn để ý, bèn nhờ nhi tử đi thăm dò Sở Trĩ.

Sở Trĩ quả là quá thành thật, hơn nữa cậu không hề có lòng đề phòng với tiểu hài tử nên chỉ vài ba câu đã thổ lộ ra hết.

Cậu khẽ vỗ vai Tư Mã Hằng, thở dài: “Sau này cháu lớn lên, nếu gặp được cô nương mình mến mộ, nhất định phải đối xử với nàng ấy thật tốt nhé.”

Từ thuở chí kim, Hoàng đế luôn có tam cung lục viện, chỉ có tỷ phu cậu là ngoại lệ. Các hoàng đế, hoàng hậu và phi tần ngày xưa hẳn phải đau buồn lắm thay.

Tư Mã Hằng im lặng rồi hỏi: “Cữu cữu, cữu có nữ tử mình mến mộ rồi ạ?”

Chắc chắn nữ tử đó đã thành thân, nếu không cữu cữu sẽ không đến mức không dám nói cho mẫu phi biết. Và có lẽ nàng ấy sống không tốt, nếu không cữu ấy sẽ không đột nhiên đa sầu đa cảm thế này.

“Con nít con nôi đừng có đoán mò.” Sở Trĩ thở dài.

Sau khi Sở Trĩ rờiđi, Tư Mã Hằng về kể lại cho mẫu hậu. Sở Ngọc Lang yên lặng thở dài, đã vậy nàng không quản được rồi, chỉ có chờ cậu tự mình ngỏ lời thôi.