Đệ Đệ Đáng Sợ Của Ta

Chương 12




“Quỷ mới báo đáp ngươi.” Ta đẩy hắn ra rồi bỏ chạy ngay vào phòng khóa cửa lại, kỳ thật, ở trước mặt hắn, ta cảm thấy mình không khác gì một đứa trẻ con. Chưa kịp ngồi xuống, ta đã nghe thấy tiếng đập cửa thình thịch.

“Mở cửa.” Bên ngoài vang lên giọng nói của Nhạc Diễm, hắn thật đúng như âm hồn không tan.

“Ta muốn nghỉ ngơi, mời ngươi về phòng.” Còn lâu ta mới mở cửa cho hắn vào.

Ta lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, cái nơi buổi sáng bị Nhạc Diễm chạm qua đến giờ vẫn cảm thấy khó chịu.

“Ngươi nói lại một lần thử xem. Mở cửa!” Giọng nói của Nhạc Diễm làm ta cảm thấy vô cùng bất an, quần áo vừa lấy trong tủ cũng đặt lại chỗ cũ.

“Không ra chính là không ra.” Ta không có ý định để hắn tiến vào, bất quá ta vẫn đứng ở sau cánh cửa phòng ngừa hành động tiếp theo của hắn.

“Bịch bịch.” Hai tiếng vang lên, Nhạc Diễm cư nhiên xông lên đá vào cánh cửa, khiến ta đang đứng đằng sau cũng giật mình sợ hãi, thật quá đáng lắm rồi.

“Ngươi làm cái trò khỉ gì thế, sao lại đá cửa.” Ta tức giận hô lên.

“Nếu ngươi mở, ta sẽ không đá nữa.” Nhạc Diễm tiếp tục dùng chân đá thêm mấy cái, cũng chẳng sợ bị người khác nhìn thấy.

“Này, sắp hỏng rồi đó.” Ta cảm thấy vô cùng đau lòng cho cái cửa thân yêu, cuối cùng không thể làm gì khác hơn đành nhắc nhở hắn.

“Mở cửa.” Nhạc Diễm vẫn chỉ nói hai chữ đó, thật đúng là một tên không đáng yêu tẹo nào.

“Ta sợ ngươi rồi.” Nếu hắn tiếp tục như vậy, chỉ sợ ba cùng dì Thiệu cũng sẽ lên mất, nghĩ vậy, ta đành phải nhượng bộ, nhưng cũng chỉ dám mở he hé.

“Mở cửa mà cũng chậm chạp, không biết vừa rồi là ai rên lớn tiếng như vậy.” Hắn dám đề cập đến chuyện ở bệnh viện lúc nãy nữa chứ, hừ, ta còn chưa tìm hắn tính sổ, thế mà hắn dám tới tìm ta trước, tại sao lần nào hắn cũng tỏ vẻ như mình đúng thế nhỉ.

“Coi như ta sợ ngươi, có chuyện gì nói mau.” Ta dùng thân chặn lại, giữ cho cửa he hé, phòng ngừa hắn đột nhiên tiến vào.

“Ngươi mở tí xíu như thế thì nói sao được? Để ta vào.” Nhạc Diễm cố gắng chen vào trong. Ta đương nhiên không thể để hắn vào, nếu không khác gì dẫn sói vào nhà, vì vậy ta liều mạng đẩy mạnh cửa lại.

“A!” Cánh cửa vừa đóng, một tiếng hét thảm vang lên, Nhạc Diễm đau đớn ngã té trên mặt đất. Trời, hình như ta kẹp phải hắn rồi, ta vội vàng mở cửa ra: “Này, ngươi không sao chứ.” Nhìn hắn ôm tay ngã trên mặt đất, ta lo lắng đi ra xem vết thương của hắn. Tuy khó ưa, nhưng ta không hy vọng hắn bị thương, dù sao giờ hắn cũng tạm xem như là em trai ta.

“A!” Lần này đến phiên ta hét lên, tên Nhạc Diễm đáng ghét dám thừa lúc ta xem xét vết thương cho hắn liền bật dậy đẩy mạnh ta vào phòng.

“Hay lắm, ngươi gạt ta.” Lúc nhận ra Nhạc Diễm đang giả bộ thì cũng đã muộn, lúc này hắn đã xoay người khóa cửa lại.

“Gạt ngươi thì sao? Sáng nay không phải ngươi cũng lừa ta à, ta đây chẳng qua chỉ là có thù tất báo thôi.” Nhạc Diễm vẻ mặt ám muội đi về phía ta.

“Ngươi đừng lại đây, ba và dì Thiệu đang ở dưới lầu đó.” Nhìn ánh mắt tràn ngập dục vọng của Nhạc Diễm là ta biết hắn muốn làm gì rồi.

“Nếu sợ thì ta đã không làm.” Nhạc Diễm quả nhiên là Nhạc Diễm, cái gì cũng không sợ, cái gì cũng không kiêng. Nhưng ta lại sợ đấy, dù sao mấy lần trước đều không có người ngoài, lần này trong nhà có hai người to đùng đang sống, tùy thời sẽ đi lên, nếu thấy khóa cửa, nhất định sẽ cảm thấy kỳ lạ.

“Đây là nhà của ta, mời ngươi ra khỏi phòng ta ngay lập tức.” Ta vừa nói vừa lui lại sau đống đồ đạc để tạo khoảng cách với hắn.

“Bây giờ đây cũng là nhà của ta, ta muốn vào phòng ai thì vào.” Hắn từng bước ép ta lui lại, thẳng đến khi ta sắp ngã vào giường.

“Ta là nam, cũng là anh trai ngươi.” Ta đặt mông xuống giường, ngửa cổ lên nói với hắn.

“Nam thì sao chứ? Cũng không phải đã làm rồi sao?” Hắn vọt tới đè mạnh ta xuống.

“Ôi ta đau đầu quá.” Ta tính giả bộ ngất xỉu, chỉ có điều, ta quên mất chiêu này ta đã dùng rồi.

“Lần này ta không mắc lừa đâu.” Xem ra phương pháp này đúng là không dùng lần hai được.

“Ngươi đứng lên cho ta.” Nhẹ nhàng không được thì mạnh bạo thử xem. Ta giơ tay đánh về phía hắn, mặc dù biết rõ sẽ không trúng, nhưng chung quy cũng phải thử một lần, kỳ thật ta chỉ muốn ép hắn ra khỏi phòng ta thôi, có điều một đấm này, quả là vẫn thất bại.

“Cốc cốc.” Đúng lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Mộ Phàm, con có khách.” Thì ra ba đang ở ngoài, ta vội vàng lùi về sau nhưng tay lại bị túm lấy.

“Ba, ai tìm con ạ?” Ta còn không thoát khỏi Nhạc Diễm, làm sao đi ra gặp khách được.

“Con ra xem là biết, ba cam đoan con sẽ rất vui mừng.” Giọng nói vui vẻ của ba vang lên, cũng làm hại ta vô cùng căng thẳng, nếu vạn nhất ba nhìn thấy Nhạc Diễm đang đè ta thì làm sao đây.

“Ưm.” Ta dùng sức thúc vào người Nhạc Diễm, nhưng hắn không chỉ không đứng dậy, mà còn tăng thêm sức nặng đè lên ta.

“Mộ Phàm, con đang làm gì đó, sao còn chưa ra.” Ba phát hiện có chút kỳ lạ nên lại gõ cửa lần nữa.

“À, con có chút mệt nên muốn nằm nghỉ chút nữa.” Tên Nhạc Diễm chết tiệt, biết rõ ba ta ở bên ngoài mà còn không ngừng quấy nhiễu, ta thật hận không thể đập cho hắn một trận nhừ tử.

“Vậy có muốn vị khách này vào phòng thăm con không?”

Ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không biết vị khách này quen thân đến mức nào mà ba lại cho phép vào phòng của ta.

“Không cần đâu ba. Con xuống ngay.” Nếu người kia vào thì tiêu. Hóa ra, người đang chịu áp lực quá mức lúc bộc phát sẽ vô cùng lợi hại, không biết mọi người có thế không, nhưng ta thì đúng là vậy, thật không ngờ ta có thể một chân đá văng được Nhạc Diễm.

“Bịch.” Nhạc Diễm bị đá ngã lăn xuống đất.

“Mộ Phàm, tiếng gì thế?” Đang định rời đi bỗng ba nghe thấy tiếng động lạ mà ngừng lại hỏi.

“Dạ không, cái ghế bị đổ thôi ạ.” Không ngờ Nhạc Diễm lại không tức giận, mà chỉ đứng lên rồi lại tiến về phía ta.

“Con cẩn thận một chút, ba xuống trước đây.” Ba nghe ta giải thích liền yên tâm xuống lầu.

“Con mẹ nó, ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta.” Ta bị Nhạc Diễm làm phiền đến mức mở miệng mắng to, tên chết tiệt đó lại tiếp tục đè lên ta, sau đó còn xé rách quần áo ta ra.

“Không ngờ ngươi cũng biết nói bậy.” Nhạc Diễm ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ta.

“Nhìn cái gì mà nhìn, đủ rồi, ngươi thích chơi đùa, ra chỗ khác mà chơi, ta còn có khách.” Ta thật hy vọng người vừa chửi bậy vừa rồi không phải là ta, nhưng sự thật chứng minh lại đúng là thế.

“Không, ta muốn làm.” Không ngờ tên Nhạc Diễm lại mặt dày như vậy, hắn ôm lấy ta, rồi như một đứa bé mút kẹo mà tấn công ngực ta.

“Ngươi muốn làm cũng phải xem tình hình chứ, vừa rồi ba lên nói gì, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy.” Thật đúng là một đứa nhóc to xác ngu ngốc, thế mà ta còn tưởng rằng hắn đã trưởng thành rồi cơ đấy.

“Nhưng bây giờ ta muốn làm, ai bảo buổi sáng mới làm được một nửa ngươi đã bỏ chạy.” Nhạc Diễm nhìn ta như thể người sai là ta chứ không phải hắn, hại ta không đành lòng cự tuyệt. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một lúc, không phải từ trước đến nay ta toàn bị khuôn mặt của hắn mê hoặc, khiến hắn lần nào cũng ăn vụng thành công sao, lần này tuyệt đối không thể phạm vào sai lầm cũ được.

“Ta phải đi gặp khách, ngươi muốn làm thì tự mà làm.” Ta nhẫn tâm đẩy hắn ra, định đi thay quần áo.

“Bây giờ ta sẽ làm.” Hắn tàn nhẫn kéo quần áo ta ra, tay cũng vươn đến hạ thân ta.

“Này, này, này.” Cự tuyệt không được mặt hắn, mà ngay cả tay hắn cũng cự tuyệt không được, thật mất mặt quá đi.

“Được rồi, coi như ta sợ ngươi, tối nay tùy ngươi thích làm gì thì làm.” Vì tạm thời muốn thoát khỏi hắn, ta đành phải nói vậy, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách quăng hắn đi, he he.

“Đến lúc đó không được giở trò đấy.” Lúc ta muốn đẩy hắn ra, hắn lại hướng về phía ta đòi chứng minh.

“Vâng ạ, vâng ạ, tiểu tổ tông.” Ta vội vàng gật đầu, ba cùng khách có lẽ đã chờ lâu lắm rồi.

“Vậy thì trước tiên ước định cái đã.” Hắn chỉ vào miệng mình, sau đó vươn đầu đến trước mặt ta.

“Không.” Kêu ta hôn hắn, còn lâu nhé. Kỳ thật lần nào cũng là do hắn hôn ta, chứ ta chưa từng chủ động lần nào. Lần này kêu ta chủ động hôn hắn, có đánh chết ta cũng không làm.

“Không muốn? Vậy thì giờ làm luôn đi.” Nhạc Diễm thấy ta cự tuyệt, liền bắt đầu lôi kéo quần áo ta.

“Dừng, ta đồng ý là được chứ gì.” Ta cúi đầu hôn nhanh hắn một cái.

“Thế này không tính.” Vậy mà hắn không biết đủ còn lắc đầu, gắt gao túm ta không tha.

“Ngươi muốn hôn không phải ta đã hôn rồi sao.” Có lần một lại đòi hỏi lần hai, đây là một vị danh nhân Trung Quốc đã từng nói, đương nhiên… vị danh nhân đó chính là ta.

“Thế mà gọi là hôn à? Chẳng khác gì muỗi cắn cả.” Nhạc Diễm chỉ vào miệng hắn ý bảo thêm một lần.

“Được rồi, mặc kệ thế nào đây cũng là lần cuối đấy.” Ta lại nhanh cúi đầu xuống nhưng lần này bị hắn bắt bài, kết quả bị hắn ôm chặt lấy hôn không ngừng, rốt cuộc cũng thành hắn chủ động, đã thế còn luồn đầu lưỡi vào trong miệng ta. Thẳng đến khi ba ta quay lại gõ cửa lần nữa, ta mới vội vàng đẩy hắn ra, bởi vì động tác quá nhanh nên nước miếng không kịp nuốt mà chảy dài xuống khóe miệng.