Đệ Đệ

Quyển 2 - Chương 26




Mỗi vĩ nhân đều có quá khứ không thể cho người khác biết, mỗi tội nhân đều từng có lúc hoàn mỹ thuần khiết.

—— Oscar Wilde

Nghe được những lời này Hứa Bình lập tức ngẩn người, sau đó thân thể bắt đầu không ngừng được run lên nhè nhẹ.

Cái loại cảm giác hô hấp nặng nề khó khăn kia dường như lại trở về.

Đầu choáng váng cùng cực, vừa rồi bia uống được quá nhanh, đại khái là bị cồn xông đầu đi.

Cậu đặt tay lên quyển đề cương, nhẹ nhàng nói: “Thật ngại quá, thời gian không sớm nữa, em phải về trước.”

Cậu muốn đứng dậy rời đi, bàn tay lại bị ững vàng đè lại.

“Cậu sợ cái gì?”

“Em không có.”

“Đang sợ anh sao?”

“Em không sợ ai cả.”

Hoàng Phàm cười cười: “Cậu không phải sớm đã đoán được sao? Hồi cấp 3 anh quen biết nhiều người như vậy, chỉ có cậu đến hiện tại vẫn khách sáo gọi anh là chủ tịch Hoàng.”

“… Không phải như anh nghĩ.”

Hoàng Phàm nhìn cậu: “Hứa Bình, em cũng giống tôi thôi.”

Hứa Bình trầm mặc một lát, nói: “Xin lỗi, tôi thật sự phải đi.”

Cậu đề cương cũng không cần cầm, vội vội vàng vàng đứng lên, lại bị Hoàng Phàm mạnh mẽ kéo lại ngã ngồi trên salon. Hoàng Phàm cố định hai tay cậu lên đỉnh đầu, cả người đè ép xuống.

Hứa Bình vừa sợ vừa giận, giận đến cả người run rẩy.

“Buông ra!”

“Em nói cho tôi biết, là ai đánh em?”

“Không ai đánh tôi cả.”

Hoàng Phàm quan sát nét mặt của cậu, cười cười nói: “Nói dối.”

Hứa Bình cố sức giãy dụa: “Là do tôi trượt chân ngã cầu thang!”

Hoàng Phàm từ trên cao nhìn xuống một hồi, vươn tay sờ sờ mặt cậu: “Rất đau đi? Em thích người kia như vậy, bị người kia đánh em cũng không phản kháng sao?”

Hứa Bình cố sức lắc đầu: Cút con mẹ anh đi! Buông ra!”

“Khó trách em thương tâm đến thế. Người đó biết tâm ý của em sao?”

“Câm miệng!”

“Hóa ra còn không có phát hiện, em vẫn chưa nói cho người đó biết đúng không, dù sao cả hai đều là con trai.”

“Câm miệng!”

“Em thích người kia đến đâu? Thích đến mỗi đêm đều thì thầm tên người đó vuốt ve chính mình sao? Thích đến chỉ cần đến gần đối phương cả người đều run rẩy sao? Thích đến buổi tối sẽ nằm mộng xuân thấy cùng người đó, hôm sau mới phát hiện chân và quần lót đều ướt đẫm tinh dịch?”

Hứa Bình một chân đạp qua, lại Hoàng Phàm gắt gao ngăn chặn.

“Em gầy như vậy có một nửa là vì áp lực thi cử, một nửa là vì rơi vào tình yêu tuyệt vọng đi? Muốn chạy trốn lại trốn không thoát, dù khổ sở muốn chết cũng không có người để nói chuyện. Nếu bị người khác phát hiện sẽ bị nhìn như thế nào nào đâu? Hứa Bình giỏi giang tốt đẹp hóa ra lại là đồng tính hạ lưu. Em không muốn nói cho cha mẹ, không dám nói cho bạn bè, em phát hiện trên đời này em chỉ cô độc một mình, không nơi để đi chỉ có thể đến chỗ của tôi, bởi vì em biết chỉ có tôi mới hiểu được thống khổ của em, chỉ có tôi mới có thể an ủi linh hồn em. Em đã đợi trước cửa nhà tôi bao lâu? Hai ba giờ hay bốn năm giờ? Hứa Bình đáng thương, rõ ràng đau lòng muốn chết lại phải cứng rắn giả vờ như không có chuyện gì, rõ ràng chống đến sắp tắt hơi lại không dám nói cho ai biết bí mật của mình.”

Hứa Bình cắn chặt răng không lên tiếng.

“Em không phải rất sợ tôi sao? Bởi vì em thấy tôi cũng giống như chính bản thân em vậy, thật dơ bẩn thật không sạch sẽ, vậy nên mặc kệ tôi nỗ lực tiếp cận em như thế nào em cũng có thể giảo hoạt trốn đi. Em không ngừng trốn tránh, một khi có người muốn ép em đối mặt với vấn đề em liền lùi bước. Em có thể chủ động đến đây tìm tôi kỳ thực là vì quá tuyệt vọng rồi đi? Tuyệt vọng đến không thể tưởng tượng nên ngay cả biết rõ tôi là độc dược cũng muốn nếm thử?”

Hoàng Phàm giống như nghĩ đến chuyện buồn cười gì đó, đột nhiên cười phá lên.

Hắn vừa ấn Hứa Bình xuống vừa chậm rãi cởi nút áo sơ mi “Cả ngày hôm nay tôi đều phải họp cùng một đám kẻ điên và ngu ngốc, tôi thật sự hoài nghi bọn họ có não hay không, cho rằng mình dẫn theo vài mươi nghìn sinh viên là có thể đấu tranh giành thiên hạ rồi?! Rõ ràng tình thế đã nghiêm trọng như vậy, bọn ngu kia còn cho rằng cách mạng sắp thắng lợi, nói thế nào cũng không chịu rút khỏi quảng trường. Nội tâm vừa trống rỗng lại mềm yếu, ngay cả bản thân theo đuổi là cái gì cũng không hiểu rõ, hoàn toàn bị một đám người tâng bốc liền máu nóng lên não, thần kinh tắt nghẽn. Nếu không phải là những kẻ mồm hô dân chủ lại không hiểu dân chủ là cái gì thì chính là những kẻ hão huyền chỉ có lý tưởng trống rỗng lại không có năng lực thực hiện những lý tưởng đó, xảy ra chuyện liền bắt tôi đi chùi đít. Một đám đồng bọn như heo kia, tôi thật sự đã chịu đủ rồi!”

Hắn cởi áo sơmi để lộ thân trên thon gầy mà săn chắc: “Sau đó, thật giống như hôm nay tôi chịu đựng chưa đủ vậy, em cứ thế xuất hiện. Cả ngày hôm nay tôi cùng đám chó chết kia lục đục với nhau, vất vả lắm mới về đến nhà hy vọng có thể tắm rửa thoải mái một chút, em lại khóc lóc như đàn bà tìm tới tận nơi. Rõ ràng người em thích không phải tôi, bị đối phương đánh chỉ có thể chạy đến dây làm nũng, nói đến chỗ mấu chốt vẫn muốn trốn tránh như trước kia. Trên người tôi ở chỗ nào viết cái nhãn ‘người tốt việc tốt’ hử?!”

Hắn nói tới đây đột nhiên dừng lại, cúi người nhìn Hứa Bình, mặt của hắn áp đến rất gần, hơi thở phun ra chạm vào trên má Hứa Bình. Có trong thoáng chốc, đáy mắt của hắn tràn ngập ôn nhu.

“Người kia không hề biết được sự thống khổ của em phải không? Thứ tôi thích lâu như vậy lại bị người khác thô bạo đối đãi, thực sự là vừa nghĩ đến đã khiến người nổi giận.”

Hắn xốc tóc Hứa Bình lên, mạnh mẽ hôn xuống.

Hứa Bình bị dọa cho giật mình, sau đó kịch liệt phản kháng.

“Mợ, em thật sự dám cắn nha?!” Hoàng Phàm gạt máu trên môi, buông tay Hứa Bình đứng dậy.

Hắn ngồi xuống cái ghế salon bên cạnh, móc từ túi quần ra một gói thuốc lá, rút một điếu cho vào miệng châm lửa, chậm rãi phun ra khói trắng.

Hứa Bình thở phì phò kinh hoảng vùi người trên ghế.

“Được rồi, em về đi, vấn đề của em tôi không giúp được.”

Hứa Bình không nói chuyện.

“Còn không đi, coi chừng tôi cưỡng hiếp em.”

Hứa Bình suy nghĩ một chút, khẽ: “Xin lỗi.”

Động tác hút thuốc của Hoàng Phàm ngừng lại, nói: “Sao vậy? Thấy tôi đáng thương?”

“Tôi không phải thương hại anh, chỉ là cảm thấy chúng ta rất giống nhau.”

Hoàng Phàm cười khẩy nói: “Tôi mới không hèn nhát như em vậy, đối mặt người mình thích ngay cả rắm cũng không dám thả!”

Hứa Bình trầm mặc một hồi, gật đầu nói: “Anh nói không sai, tôi đại khái cả đời cũng sẽ không nói ra tình cảm của mình đi. Bởi vì người tôi thích không phải ai khác mà là em trai ruột của tôi, Hứa Chính.”

Cậu nói những lời này xong, nhìn cũng không nhìn biểu tình của Hoàng Phàm, lập tức đi về phía cửa lớn. Bí mật tối tăm nhất, đáng sợ nhất của cậu suốt mười tám năm nay, mảnh dằm trong tim gai trong thịt cứ hời hợt như vậy bị vạch trần.

Sao lại thích em trai chứ? cảm tình vặn vẹo biến thái như vậy, vận mệnh rốt cục có bao nhiêu biến thái mới phủ nó xuống người cậu, Hứa Bình nói thế nào cũng nghĩ không thông. Có đôi khi soi gương Hứa Bình thậm chí còn cho rằng mình không giống con người, dưới lớp da bình thản kia phảng phất có quái vật vô cùng đáng sợ ẩn núp, khiến cậu khó thể chịu được.

Lúc tay chạm vào chốt cửa lại bị người từ phía sau ngăn lại, khi thân thể bị bạo lực xoay trở về cậu giãy dụa một chút, rất nhanh buông xuôi.

Hoàng Phàm lau nhẹ nước mắt trên má cậu, nói: “Con mẹ nó! Em đúng là không để người ta yên tĩnh!”

Lần thứ hai bị hôn Hứa Bình không phản kháng, đại khái là do bí mật âm u nhất trong lòng mình đều đã bị lộ ra trước mặt người này, vậy nên cậu cảm thấy bản thân không còn gì phải chống cự.

“Em đã làm cùng thằng đó chưa?” Lúc Hoàng Phàm ném cậu trở về ghế salon đã hỏi như vậy.

Hứa Bình lắc đầu.

Hoàng Phàm hình như thật cao hứng cười rộ lên.

“Vậy sao?” Hắn nói, “Nếu thế em liền xem tôi thành em trai em đi, Hứa Bình.”

Sắc trời đã tối hẳn, ngoài cửa sổ giọt mưa rả rích, gió và nước đánh vào cửa sổ thủy tinh tạo ra từng đợt thanh âm.

Rèm cửa phòng khách không được kéo lên, đem mây đen và cả ánh trăng đều che lại, trong phòng tối mịt không nhìn thấy thứ gì.

Hứa Bình cảm thấy thật lạnh, nhịn không được cả người run rẩy.

Hoàng Phàm vào bếp rót non nửa ly rượu đế ra, đặt trước mặt Hứa Bình: “Uống đi.”

Hứa Bình còn tưởng là nước, lập tức cầm lên uống một ngụm lớn, hương vị kích thích nóng bỏng xộc thẳng lên đầu, khiến cậu lớn tiếng ho khan.

“Đây là cái gì?”

Hoàng Phàm cười cười, không trả lời.

Anh ngậm một ngụm rượu, luồn tay vào sau gáy Hứa Bình nâng lên, mạnh mẽ hôn xuống.

Rượu dọc theo cổ họng trượt xuống, sau đó là một đầu lưỡi nóng bỏng điên cuồng khuẩy đảo trong khoang miệng.

Đến tận bây giờ Hứa Bình chưa từng trải qua cảm giác kỳ lạ như vậy, mỗi bộ phận bên trong thân thể giống như đều đang bị người xâm phạm, cậu vừa phát ra thanh âm ‘Ừ a’ vừa không nhịn được vươn tay đẩy Hoàng Phàm.

Tay cậu lập tức bị bắt lấy, Hoàng Phàm đặt nó lên cổ mình, nói: “Ôm tôi.”

Khắp nơi đều là mùi rượu, trên tóc, trên da, Hứa Bình cảm thấy đầu óc mình cũng bị hun đến hỗn loạn, mũi đều như hỏng mất.

Áo sơmi bị mạnh mẽ kéo xuống, nút áo lách cách rơi trên đất.

Hứa Bình muốn gào to “Không được”, lại bị người dùng đầu lưỡi chặn miệng.

Mỗi bộ phận trên thân thể đều đang được vuốt ve, đối phương vừa liếm cắn cổ cậu vừa vươn tay đùa giỡn với bộ ngực cậu như chơi đùa ngực phụ nữ. Khi nhũ đầu bị vuốt ve, một cảm giác tê dại quái dị từ sâu trong xương sống dấy lên, khiến Hứa Bình nhịn không được kêu to.

Hoàng Phàm rất nhanh đã phát hiện nhược điểm của Hứa Bình, vùi đầu vào ngực cậu, đẫu lưỡi đảo quanh một bên nhũ đầu.

Hứa Bình cắn chặt răng, lồng ngực mạnh mẽ phập phồng.

Thắt lưng bị rút đi, quần kéo xuống xộc xệch.

Tay của người nọ cách một lớp quần lót đặt lên vật kia của cậu, thứ đó chỉ hơi sưng lên chứ chưa hoàn toàn cứng rắn.

Hoàng Phàm ôm Hứa Bình vào ngực, một bên liếm cắn vành tai của cậu, một bên nặng nề vỗ về chơi đùa vật hình trụ kia.

Hứa Bình nhắm chặt hai mắt không rên một tiếng.

Vẽ vòng đùa giỡn quy đầu, hai tay kẹp lấy côn th*t xoa nắn, thứ kia tuy rằng muốn dựng lên thế nhưng vẫn luôn mềm mại không thể thức dậy.

Hoàng Phàm liếm cổ của cậu, bỗng nhiên ghé sát vành tai gọi nhẹ một tiếng: “Anh hai.”

Thân thể Hứa Bình giống như bị điện giật vậy, cả người run rẩy một cái, côn th*t lập tức sung huyết cứng như một gây gậy sắt.

Trong gian phòng tối thứ gì cũng không nhìn thấy, mùi cơ thể cũng bị rượu làm cho mơ hồ, người phía sau thân hình cao lớn, cái ôm ấm áp, người nọ đang gọi cậu là anh hai, liếm vành tai của cậu. Người nọ là ai? Là ai vậy?

Anh hai, em thích anh.

Anh hai, đừng bỏ rơi em.

Em thích anh hai thế nhưng anh hai không thích em.

Anh hai, chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau.

Anh hai. Anh hai.

A, là Tiểu Chính sao.

Hóa ra là Tiểu Chính nha.

Cậu nhắm mắt lại, trở tay chạm vào mặt em trai.

Đừng sợ, Tiểu Chính, anh hai vĩnh viễn đều sẽ bảo vệ em, vĩnh viễn không rời khỏi em.

Quần lót được kéo xuống, chân bị mở ra.

Tư thế hai chân mở rộng xoay về phía cửa thế nào tuy rằng quá mức xấu hổ, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là em trai muốn, cậu cảm thấy cái gì cũng không quan tâm.

Nhũ đầu bị dùng sức xoa nắn cũng tốt, côn th*t bị thô lỗ vuốt ve cũng được, cho dù chỉ là một hơi thở của em trai phả vào da cổ cũng đã làm cậu sợ run không ngớt.

Cậu vươn đầu tựa vào hõm cổ người phía sau, vươn tay ôm lấy cổ đối phương.

côn th*t của em trai cứng rắn chỉa vào lưng cậu, cậu nhịn không được muốn chạm vào lại bị bắt lấy.

Cả người giống như cá mặn bị lật lại, đầu úp xuống salon, mông nâng lên thật cao.

Đôi tay bị vững vàng giam cầm, từng nụ hôn dứt khoát một đường men theo cốt sống đi xuống.

Hai cánh thịt bị kéo ra, cái động ở giữa chịu một ngón tay tiến vao, Hứa Bình đau đến run rẩy. Cái loại cảm giác thân thể bị xâm nhập kia khiến cậu không nhịn được giằng co, cho dù ý thức đã bị cồn làm cho choáng váng âm trầm thế nhưng thân thể cũng biết, nếu như không phản kháng lập tức sẽ có một cơn đau không thể chịu được phủ xuống.

“Anh hai.”

Bị người khác nhẹ nhàng gọi như vậy, Hứa Bình từ từ ngừng sự phản kháng lại.

Ngón tay ra vào thân thể, rất nhanh từ một biến thành hai.

Vì sao muốn chơi đùa nơi bẩn thỉu đó, Hứa Bình suy nghĩ thật lâu mới phản ứng được, càng chôn chặt đầu xuống salon.

Hoàn toàn không thoải mái, thế nhưng nếu em trai muốn, cho dù bị chơi đùa đến chảy máu cũng không là gì.

Nghĩ đến thứ gì đó của em trai sẽ tiến vào thân thể mình, một bên cậu sợ đến run rẩy lên một bên lại hưng phấn phát khóc.

Tuy rằng trong đầu có một thanh âm đang không ngừng nhắc nhở có chỗ nào đó không đúng, Hứa Bình lại tận lực bỏ quên, cái gì cũng không muốn suy nghĩ. Chỉ phóng túng lúc này thôi, một lần là tốt rồi, sau đó mình sẽ bỏ xuống tất cả cảm tình chuyên tâm làm một đứa con trai ngoan, một người anh trai tốt.

Cậu ngẩng đầu lên, nhắm mắt nói với người phía sau: “Nhanh lên một chút.”

Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp.

Cậu lặng lẽ gọi tên em trai.

Tiểu Chính. Tiểu Chính. Tiểu Chính.

Cậu đã chuẩn bị kỹ càng.

Sau đó, “Tách” một tiếng, tựa như người bị giật dậy từ cơn mộng, đèn phòng khách bật sáng.

Cậu nghe được thanh âm nam giới mang theo giọng quê nhà vừa vứt hành lý xuống đất vừa nói: “Sao lại không đóng cửa —— “

Bạn cùng phòng của Hoàng Phàm đã về.