Đệ Đệ

Quyển 2 - Chương 28




Ta chưa từng gặp mặt người, cũng chưa từng nghe được thanh âm của người. Ta chỉ nghe được tiếng chân nhẹ nhàng mà người để lại khi bước qua trước cửa phòng tôi.

Một ngày dài đằng đẳng đều chỉ là vì trải chiếu cho người trên mặt đất, thế nhưng ngọn đèn dầu còn chưa sáng, ta không thể mời người vào. Mỗi ngày ta đều sinh hoạt trong hy vọng được gặp ngài, thế nhưng thời điểm trùng phòng còn chưa tới.

—— Gitanjali (Thơ Dâng) -Tagore

“Ầm ầm”.

Tia sét màu bạc xẹt qua bầu trời, qua bốn năm giây sau tiếng sấm mới chậm trễ vang lên.

Hứa Bình lạnh đến cả người run rẩy, chỉ là đứng trước cửa tìm chìa khóa một chút, dưới chân đã nhỏ nước thành bãi.

Trong phòng rất tối, không có mở đèn, TV lại sáng, đang phát bộ phim điện ảnh trắng đen《Cầu Waterloo》.

“Thế nhưng anh căn bản không hiểu em!” Người phụ nữ bất an nói.

“Anh tìm cả đời mới tìm được em!” Người đàn ông nhìn người phụ nữ không chớp mắt.

“Tiểu Chính?”

Không ai trả lời.

Hứa Bình vươn tay lên chạm công tắc trên tường, nhấn vài lần đèn phòng khách cũng không sáng.

Vừa định thu tay về lại bị người nắm lấy, Hứa Bình sợ đến cơ hồ thét chói tai.

“Tiểu Chính?!”

Bàn tay rất lớn, cũng khô ráo, còn thật ấm áp.

Hứa Bình chậm rãi nhận ra hình dáng của em trai trong bóng tối, trái tim chậm rãi bình tĩnh.

“Anh gọi sao em không trả lời?”

Hứa Chính suy nghĩ một chút nói: “Bóng đèn hỏng rồi.”

Hứa Bình trầm mặc một hồi, rút tay về nói: “Vậy sao? Cứ để tạm vậy đi, lát nữa anh sẽ đổi bóng khác.”

Cậu cũng không giải thích nguyên nhân vì sao mình về trễ với em trai, mà Hứa Chính cũng giống như hoàn toàn quên mất không muốn hỏi.

Đồng hồ treo tường vẫn tích tắc gõ nhịp đi tới.

Hứa Bình sợ run cả người, nhẹ nhàng nói: “Bên ngoài mưa thật lớn.”

“Ừ.” Hơi dừng lại, “Tay của anh hai ướt rồi.”

Hứa Bình cười nhẹ: “Đã ăn cơm chưa?”

Hứa Chính lắc đầu.

“Anh trước hết đi tắm gội thay đồ, lát nữa sẽ nấu mì cho em ăn.”

Đã quen với bóng tối trong phòng khách, đèn nhà tắm vừa được bật lên có vẻ đặc biệt chói mắt. Hứa Bình hơi híp mắt lại một chút, cảm thấy gạch men sứ trên tường trắng đến đáng sợ.

Then cửa trên tường cuối tuần trước đã hỏng mất, vẫn chưa có thời gian sửa lại.

Trên người ngay cả đồ lót cũng ướt đẫm, giày chơi bóng mỗi lần dẫm xuống đất đều phát ra tiếng nước òm ọp, cởi đôi vớ màu trắng ra, phát hiện ngay cả ngón chân cũng bị ngâm đến nhăn nhúm.

Nút áo sơmi đã bị rớt sạch không thừa lại cái nào, suốt trên đường về cậu vẫn dùng tay kéo chặt hai vạt áo, khi đi ngang qua những người bung dù đi lại trên đường cũng không dám ngẩng mặt mà còn thêm guồng vội bước chân. Giữa lúc điên cuồng trầm mê không cảm giác được, một khắc trở về với thực tế sự sỉ nhục và mặc cảm tội ác như sóng lớn trào lên nuốt sống lấy cậu, cho dù trong túi có tiền, nhìn thấy taxi cũng không dám ngồi, chỉ như vậy từng bước đi về nhà.

Nhiệt độ cơ thể hình như đều đã bị nước mưa cuốn đi, Hứa Bình lạnh đến hàm răng run rẩy.

Cậu cởi bỏ bộ quần áo ngấm nước nặng nề, gấp rút bước vào bồn tắm lớn.

Một khắc nước nóng chạm vào da thịt, đầu tiên là một trận ngứa ngáy, sau đó chính là cực nóng, hình như mỗi dây thần kinh trên người đều đã bị tổn hại, cảm giác nóng lạnh đều bắt đầu hổn loạn.

Cậu nhắm mắt lại, để mặt dòng nước đổ thẳng xuống người.

Qua hơn nửa ngày mới phát giác được cơ thể đã lần nữa ấm lên, vươn tay kéo màn lại hoảng sợ đến ngẩn ngơ.

Hứa Chính không biết đã tiến vào phòng tắm từ lúc nào, đang dùng một loại ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào cậu.

Đại khái vừa rồi vuốt ve đã quá dùng sức, phần da trên ngực và đùi của cậu đều để lại dấu tay xanh tím loang lỗ, bốn dấu ngón tay trên cánh mông vẫn chưa tan đi, đầu nhũ bởi vì bị hút gặm quá nhiều mà sưng đỏ, thoạt nhìn diễm lệ lại dâm loạn.

Hứa Bình cuống quýt núp sau tấm màn, gầm lên: “Cút ra ngoài! Ai cho em vào đây?!”

Giữa tiếng nước chảy ồ ạt, Hứa Chính không trả lời.

Hứa Bình vơ lấy chai dầu gội mạnh mẽ ném ra ngoài: “Cút!”

Cậu nghe được tiếng bình nhựa đập mạnh xuống mặt đất, khi bắn lên không biết lại đụng ngã thứ gì, tiếng rơi vỡ kéo dài dồn dập.

Sau đó là một khoảng trầm mặc.

Cậu ôm chân ngồi trong bồn tắm, cả người lạnh run.

Qua hồi lâu mới đủ dũng khí đẩy màn nhìn ra ngoài, không biết em trai đã đi mất từ lúc nào.

Nước trong nồi đã sôi lên sùng sục, mở nắp ra, hơi nước trắng đục phả vào mặt.

Hứa Bình cho mì vào nồi, dùng đũa khuấy đều, lại đập vào hai cái trứng chần chín.

Cơm tối là hai tô mì dương xuân.

Hứa Bình đặt mì và đũa xuống trước mặt em trai, nói: “Ăn đi.”

Hứa Chính chậm rãi cầm đũa lên, ánh mắt lại gắt gao dán vào người anh trai.

Hứa Bình phảng phất không phát hiện được, cúi đầu ăn mỳ.

Hương vị quá nhạt, thiếu muối, thôi vậy, lười đi lấy.

Trứng chần quá chín, cắn một ngụm, luôn cảm thấy có lòng đỏ dính vào mặt răng.

《Cầu Waterloo》đã đến kết cục, Myra thả người xuống trước đầu xe, âm nhạc thong thả vang lên.

“Em yêu anh. Em không hề yêu bất kỳ ai khác, sau này cũng sẽ không. Đây là lời nói thật, Roy, em vĩnh viễn cũng sẽ không yêu người khác.”

Hứa Bình đi tới tắt TV.

Lúc ngồi vào chỗ không cẩn thận làm rơi đôi đũa, cậu xoay người lại nhặt.

Lại vào bếp mang ra hũ muối, cho thêm một chút, dùng đôi đũa trộn đều, ăn lên vẫn cảm thấy không đủ vị.

Kim đồng hồ đã tiến tới vị trí chín giờ bốn mươi.

Hứa Bình không thể nhịn được nữa, dùng sức vỗ đôi đũa lên bàn, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hứa Chính: “Em nhìn cái gì vậy?!”

Hứa Chính mặt không thay đổi chậm rãi nói: “Nhìn cổ anh hai.”

Hứa Bình sửng sốt, theo bản năng vươn tay lên che.

“Trên cổ anh hai có dấu tay.”

Lúc Hoàng Phàm bóp cổ cậu đã dùng sức rất mạnh, Hứa Bình lại không chú ý có lưu lại dấu vết hay không.

“Vì sao trên cổ lại có dấu tay?” Em trai dùng tư thế vụng về cầm đũa, âm trầm hỏi.

Cậu nhìn Hứa Bình không chớp mắt chậm rãi nói từng chữ: “Hôm nay anh hai đi đâu? Em đợi hoài không thấy. anh hai đi với ai? Anh hai…”

“Két —— “

Chân ghế và mặt sàn ma sát phát ra thanh âm chói tai.

Hứa Bình chống mép bàn đứng dậy, hô hấp phập phồng hổn hển, hơn nữa ngày mới khắc chế được thanh âm, lạnh lùng nói: “Chuyện không liên quan tới em!”

Em trai rõ ràng là đang tức giận.

Hứa Bình rửa chén trong phòng bếp, nghe được cửa phòng ngủ bị dập mạnh một tiếng, trái tim Hứa Bình nảy lên, giả vờ không có chuyện gì tiếp tục rửa chén.

Lúc ra ngoài thấy đèn phòng ngủ của em trai đã tắt rồi, cậu chuyển động chốt cửa, phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.

Chỉ có lúc này cậu mới cúi đầu lộ ra chút thần sắc tiêu điều.

Tắt đi từng ngọn đèn trong nhà, khiến cả gian nhà đều trở về cái ôm của bóng tối.

Khi vén chăn nằm xuống, cảm thấy toàn thân đều giống như rỉ sét vậy.

Trong phòng vừa tối lại yên tĩnh, nằm trên giường nhìn lên sẽ cảm thấy trần nhà tựa hồ còn cao hơn cả tưởng tượng.

Hoàng Phàm gào thét gọi tên cậu trong mưa, cuối cùng một chữ lại không nói, đại khái có dự cảm bọn họ sẽ không bao giờ gặp mặt nữa đi… Hứa Bình nghĩ.

Sau khi bạn cùng phòng của Hoàng Phàm đột nhiên vào cửa, Hứa Bình thất kinh, Hoàng Phàm vững vàng ấn mặt của cậu xuống sopha, không hề hốt hoảng nói cười cùng người nọ, chỉ là nói cái gì thì Hứa Bình không có ký ức nào. Đối phương có thấy mặt cậu hay không, cậu cũng không nghĩ ra.

Hoàng Phàm vừa lãnh tĩnh lại thông minh, mặc kệ khốn cảnh thế nào cũng không làm khó được, bất quá chẳng hiểu vì sao cậu lại vô pháp nảy sinh hảo cảm.

Mà càng khiến cậu phiền não là vết bầm trên người bị em trai thấy được, lúc nãy khi cậu soi gương nhìn thấy dấu ngón tay trên cổ đã hơi tím bầm, đầu nhũ cũng sưng không chịu nổi, mà những vết tích tại phần da thịt khác càng làm cậu lúng túng không thôi, vội vội vàng vàng dùng quần áo che lại, không dám nhìn mình thêm lần nữa.

Rõ ràng có thể nói dối cho qua, không biết tại sao nhìn ánh mắt nghiêm túc chăm chú của Hứa Bình, cậu cư nhiên giật mình đến một chữ cũng không nói được.

Từ lúc nào em trai đã biết chất vấn cậu?

Hứa Bình phiền não trở mình.

Quên đi, dù sao thằng bé cái gì cũng không hiểu, nếu như lại bị hỏi cứ nói hôm nay đánh nhau với người khác là được.

Cậu nghĩ xong, chậm rãi nhắm mắt lại.

Có lẽ là do quá mệt mỏi, Hứa Bình rất nhanh chìm vào giấc ngủ, cậu mơ thấy mình đang chạy trối chết trong đường hầm, phía sau là ánh đèn chói lòa của đầu xe lửa rầm rập đuổi theo, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, sau đó nhanh chóng chẹt qua người cậu. Cậu kêu to một tiếng, mạnh mẽ mở ắt lại phát hiện cánh tay trần của em trai đang quàng qua người mình.

Cậu ngây người ba giây, càng thêm kinh hoảng: “Em vào bằng cách nào?!” Đưa tay đẩy em trai, “Em đi xuống cho anh!”

Hứa Chính rũ mắt từ trên nhìn xuống, vẫn không cử động.

Hứa Bình bị vẻ mặt này của em trai làm cho sởn cả gai ốc, chịu không được đẩy mạnh đối phương: “Đi xuống!”

“Không!”

Hứa Bình sửng sốt.

“Em nói cái gì?!”

Hứa Chính đột nhiên vươn tay ra kéo quần áo của cậu, Hứa Bình liền cùng em trai giằng co với nhau trên giường.

Áo ngủ rất nhanh bị xé rách, Hứa Chính giống như muốn trút giận mà đem vải vóc ném xuống đất.

Hứa Bình không thể nhịn được nữa trở tay tát em trai một cái.

Hứa Bình bị đánh đến mặt xoay sang hướng khác, hơn nửa ngày không hề phản ứng.

Khi chậm rãi xoay đầu, biểu tình trên mặt vừa phẫn nộ vừa phản nghịch.

Cậu cầm lấy tay của anh trai, dùng sức siết chặt.

Hứa Bình đau đến kêu to.

Quần lót bị mạnh mẽ kéo xuống, cả tấm chăn đều rơi xuống đất.

Hứa Bình kinh sợ, liều mạng dùng chân đá Hứa Chính lại bị Hứa Chính dùng hai đùi kềm kẹp.

Tứ chi bị em trai cố định trên giường không thể cử động, Hứa Bình giống như cá nằm trên thớt cố gắng vùng vẫy lại bị Hứa Chính lần lượt chặn lại.

Cả người em trai như ngọn núi áp lên

“Đừng như vậy, Tiểu Chính, đừng như vậy…” Hứa Bình một bên gần như tuyệt vọng cầu khẩn, một bên vẫy vùng chống lại.

Em trai trong quá trình cả hai giằng co đã cứng lên, côn th*t nóng bỏng cách quần lót đè trên bụng cậu, Hứa Bình càng phản kháng thứ kia lại càng cứng rắn.

Thế lực rất nhanh đã hao sạch, giãy dụa cũng biến thành càng lúc càng yếu ớt

Em trai dùng tư thế của võ sỹ đấu vật gắt gao đè nặng cậu, ngón tay và ngón tay luồn vào nhau, chân và chân quấn lấy nhau, giãy dụa mềm yếu không giống như phản kháng mà giống tình nhân trong lúc nồng nàn ‘thúc giục’ đối phương.

Hô hấp của Hứa Chính phun lên cổ cậu, da ma sát vào da, trong không khí khắp nơi đều là hơi thở của em trai.

“Không được, chúng ta không thể như vậy…” Vừa nói vừa không nhịn được mà cứng lên, lý trí kêu gào muốn phản kháng, thân thể lại trầm mặc mà đắm chìm. Hứa Bình cảm giác mình giống như đang đi trên dây thừng mắc ở chỗ cao, linh hồn phảng phất đều bị xẻ thành hai nửa.

Hứa Chính tách ra một tay sờ nhũ đầu trên lồng ngực cậu, mạnh mẽ dùng sức.

“Nơi này có dấu ngón tay.” Em trai nói như vậy.

Cả người Hứa Bình run rẩy, cắn răng không nói.

Ánh mắt một đường không chút lưu tình trượt xuống, bóp mạnh phần da thịt tại đùi trong.

“Ở đây cũng có dấu ngón tay.”

Gân xanh trên cổ Hứa Bình thoáng cái đều hiện lên.

“Anh hai bị người khác chạm vào” Cậu tức giận nói, “Ở đây, ở đây, còn có ở đây!”

Vừa nói vừa dùng sức xoa mạnh khắp toàn thân của Hứa Bình giống như đang trút giận.

Hứa Bình không nhịn được nữa rống to hơn: “Đúng! Anh bị người khác chạm vào! Chạm vào thì thế nào?! Anh là tự nguyện! Không có quan hệ gì đến em cả! Mau buông ra!”

Hứa Chính ngây người hồi lâu, trong mắt đột nhiên lộ ra cảm giác thương tâm, phẫn nộ và không thể tin tưởng, tất cả trộn đều với nhau, cầm lấy cổ tay Hứa Bình mạnh mẽ dùng lực, đau đến khiến Hứa Bình gần như phát ra tiếng rên rỉ.

“Sai!” Cậu gào to, “Sai! Sai! Sai!”

“Anh trai là của em! Của em! Của một mình em!”

Trong mắt Hứa Bình doanh tròng ánh nước, tuyệt vọng lắc đầu mỉm cười.

“Anh hai là của em!” Hứa Chính trưng ra biểu tình đáng sợ, không ngừng lặp lại câu này.

“Không phải, Tiểu Chính. Không phải.”

Hứa Chính nhìn anh hai hồi lâu, giống như nổi điên mà ngửa đầu gào to “A!!!!!!”.

Hứa Bình nhắm chặt mắt.

Hứa Chính bỗng nhiên cúi người không chút lưu tình cắn lên xương quai xanh của anh hai, gặm cắn vô cùng dùng sức, máu rất nhanh theo khóe miệng rũ xuống.

Hứa Bình đau đến gọi to một tiếng.

Cậu vươn tay kéo tóc em trai, Hứa Chính bất luận thế nào cũng không chịu nhả ra.

Hứa Bình ngẩng đầu cố gắng nhẫn nại, hai tay bám lấy drap giường vò đến nhăn nhúm.

Trong sự đau đớn như vậy, cậu lại cảm thấy một chút hạnh phúc biến thái, giống như tình yêu mà cậu không thể nói ra miệng với em trai, tội bất luận nặng nề mang theo trong lòng chỉ có thể dùng phương thức vặn vẹo thống khổ như vậy để diễn tả.

Cậu gào to “A!!!” rồi ôm lấy đầu em trai, dùng hết toàn lực hôn lên.

Hai người dây dưa hôn nhau, đầu lưỡi quấn quanh đầu lưỡi, một khắc cũng không chịu chia lìa.

Vị rỉ sắt trong miệng như là thuốc giục tình, khiến Hứa Bình hưng phấn đến cả người run rẩy.

Hai người từ đầu giường này lăn lộn đến đầu bên kia, Hứa Chính ôm chặt anh trai, giống như muốn đem người nọ khảm vào thân thể chính mình.

Hứa Bình lại cảm giác mình giống như đang rơi từ nơi thật cao xuống, côn th*t của cậu không ngừng cọ vào người em trai, hai tay liều mạng xoa vuốt lưng Hứa Chính, cậu muốn nói với em trai, “Ôm chặt anh, lại chặt hơn nữa, ôm đến anh nát vụng cũng được, đừng nên buông ra”, thế nhưng đầu lưỡi của cậu đang bận rộn quấn quýt cùng lưỡi em trai.

Cậu nhắm mắt kéo tay Hứa Chính xoa nắn thân thể của mình, hai người như điên cuồn dây dưa cùng nhau.

Cậu cái gì cũng không muốn nghĩ, thầm nghĩ cứ rơi, lại rơi, càng lúc càng nhanh không thể thấy rõ xung quanh, không biết đâu là mặt đất đâu là trời cao, hình như thời gian đều lượn vòng trong sân chơi này, đang xoay tròn trong tiếng nhạc của vòng xoay ngựa gỗ, cái gì cũng không nhớ, mãi đến lúc rơi xuống đất rồi chết đi.

Cậu nghe được em trai rên nhẹ một tiếng, sau đó trên bụng mình có một cổ dịch thể màu trắng ấm áp vấy ra.

Tất cả hơi ngừng. Thằng hề đang biểu diễn đi dây mở mắt, phát hiện một chân của mình đã rơi ra ngoài dây thừng, biểu diễn còn đang tiến hành, quá trình rơi xuống bất quá chỉ là một hồi mơ mộng không tỉnh táo.

Cậu mạnh mẽ đẩy em trai lăn xuống sàn.

Hứa Chính mở rộng tứ chi nằm trên giường há miệng thở dốc, cậu vừa rồi đã trải qua lần đầu bắn tin trong đời.

Tinh dịch của cậu bắn lên trên bụng Hứa Bình, dính dấp khắp nơi.

Hứa Bình sờ soạng một cái, phát hiện thứ kia vừa dính vừa tanh, bám lên trên tay mình thành sợi như tơ nhện.

Cậu không dám nhìn tay mình nữa, chậm rãi trượt người ngồi dậy, tuyệt vọng đến vùi đầu khóc to.