Đế Diệt Thương Khung

Chương 36: Làm khó




Đối với Lý Trần Tiêu và Lưu Văn Phi, Thanh Lâm đều như đối xử với Huyền Lang và Nguyệt Thủy, đã nảy sinh ý định giết chết.

Đồng thời, cậu cũng hiểu rõ, trong mắt những đệ tử chính thức này, cho dù là đằng ngoài, đều không hề xem những người trong nhà bếp là người, ở trước Vụ các này không được động tay, nhưng hôm qua khi Thanh Lâm tới, Hứa Lâm kia liền đã muốn ra tay với cậu, hôm nay tới, lại bị Lý Trần Tiêu và Lưu Văn Phi công kích.

“Còn chưa tới một tháng!” 

Hàng mi của Thanh Lâm rủ xuống, trong khóe mắt dài hẹp ấy lóe lên sự sắc bén và sát khí.

Đi vào trong Vụ các, bọn người Lý Trần Tiêu không ở lầu một, Thanh Lâm đi thẳng đến quầy, đặt cái bọc lên quầy bàn, mở miệng nói: “Giao nhiệm vụ.”

Ở trước quầy bàn đó, cũng là một chàng trai xấu xí mỏ nhọn, ở trước mặt người khác thì nói năng nhỏ nhẹ, nhưng khi thấy là Thanh Lâm thì lập tức tỏ vẻ ngạo mạn, ung dung mở cái bọc ra cười khinh nói: “Không tồi, có thể đánh bại thú Nguyệt Linh.” 

Thanh Lâm không thèm để ý.

“Hai mươi bảy viên nội đan thú Nguyệt Linh, nhiệm vụ cấp một, tiền thưởng hai mươi bảy cây cỏ Tinh Lan, hai trăm bảy mươi viên linh thạch hạ đẳng, nhưng…”

Nói tới đây, chàng trai này ho nhẹ một tiếng, nói: “Trừ tiền thủ tục ra, còn hai mươi cây cỏ Tinh Lan, hai trăm viên linh thạch hạ đẳng.” 

“Tiền thủ tục?”

Thanh Lâm mở to mắt: “Dựa vào cái gì? Tôi thấy rất rõ ràng, người khác đều không cần phí thủ tục, tại sao tôi phải cần? Hơn nữa, phí thủ tục cũng nhiều quá rồi phải không?”

Tôi nói cậu cần thì cần!” 

Chàng trai trợn mắt nhìn Thanh Lâm, lấy ra hai mươi cây Tinh Lan và hai trăm viên linh thạch hạ đẳng, ném thẳng lên bàn, nói một cách lạnh lùng: “Đừng nói nhiều, vậy đi, thích thì lấy không thích thì thôi.”

“Ngươi!”

Thanh Lâm rất tức giận, không chỉ vì bị trừ đi nhiều như thế mà còn bởi khi người này đưa tiền thưởng nhiệm vụ cho những người khác, đều có một cái bọc khác để đựng, dù gì cũng nhiều đồ như thế, chỉ linh thạch thôi cũng cầm không xuể, nhưng khi đưa cho cậu lại cứ ném lên bàn như vậy. 

“Đưa cái bọc của tôi đây.” Thanh Lâm nói.

Chàng trai xấu xí cười khinh, ném cái bọc lên bàn, nhưng khi Thanh Lâm nhìn vào thì lại phát hiện cái bọc này không biết bị xé nát từ khi nào.

“Tên tiểu tử, không phải ai ngươi cũng có thể đắc tội đâu, Lý sư huynh xếp thứ 12 trong các đệ tử đằng ngoài, ngươi gây sự với huynh ấy, sau này sẽ không có ngày tháng tốt đẹp đâu.” 

Nghe vậy, Thanh Lâm lại bình tĩnh hẳn ra, với sự thông minh của cậu, có thể đoán ra được tên này làm như vậy nhất định là đã nghe theo sự sai khiến của Lý Trần Tiêu.

Hít một hơi thật sâu, Thanh Lâm cột những mảnh vải vụn lại, bao lại hai mươi cây cỏ Tinh Lan kia, và sau đó ôm lấy một đống linh thạch, đi ra phía ngoài.

“Chà, một cậu nhóc giàu có nha, cẩn thận coi chừng vấp ngã!” Lúc đi ngang qua lầu một, có người lén đưa chân ra, nhưng Thanh Lâm sớm đã phát giác, không bị làm trò cười. 

Đi ra ngoài Vụ các, khuôn mặt nhỏ của Thanh Lâm trầm ngâm, thấy không ai để ý mình, cậu bỏ linh thạch và cỏ Tinh Lan vào túi đựng đồ, nhanh chóng đi thật xa.

Khoảng thời gian ngắn ngủi ở Thiên Bình tông, Thanh Lâm lại phải chịu sự nhục nhã mà ở phủ Thanh Nguyên này mười mấy năm nay chưa từng phải chịu qua, nhưng cậu biết đây không phải phủ Thanh Nguyên.

Vì vậy phải nhịn! 

Nhìn bóng lưng của Thanh Lâm xa dần, hai ông già lớn tuổi ở trước cửa vụ các ấy bỗng dưng mở mắt ra, nhìn nhau, ông già lớn tuổi nói giúp Thanh Lâm ban nãy mở miệng nói: “Người ngày ứng kiếp, khó!”

“Trưởng tôn hóa thân, nhất định có ý quan trọng, chờ đó mà xem đã…” Ông già lớn tuổi còn lại cũng mở miệng.

“Con đường tu luyện, khó hơn lên trời, trưởng tôn tuy đối đãi tốt, nhưng không thể ôn dưỡng, chuyện nhỏ như vậy, nếu cậu ta thực sự có khả năng ứng kiếp, nhất định sẽ phá vỡ xiềng xích, trong Thiên Bình tông này, vạch ra một con đường cho riêng mình.” 

……

Về đến phòng bếp, sắc mặt Thanh Lâm trầm ngâm, trực tiếp đưa hết hai trăm viên linh thạch hạ đẳng cho bọn người Bàng Liên Trùng.

Mặc dù bọn họ nói cảm thấy hình như thiếu đi bảy mươi viên nhưng cũng không dám hỏi nhiều, vui vẻ bắt đầu chia ra. 

Còn Thanh Lâm thì lại quay về phòng của mình, lấy hết cỏ Tinh Lan ra, chồng chất lên, đặt ở xung quanh.

Cậu lẩm bẩm một hồi, thở một hơi, Đại Đế lục bỗng dưng vận chuyển, lực hút dữ dội phát ra từ cơ thể, trực tiếp biến thành một cái miệng lớn, nuốt chửng hết hai mươi cây cỏ Tinh Lan.

Lần nuốt này, hai mươi cây cỏ Tinh Lan lập tức xuất hiện dấu hiện của sự khô héo, linh khí trên đó vô cùng đậm đặc, tất cả kết thành một đường thẳng, đi thẳng vào trong miệng Thanh Lâm. 

Chỉ trong giây lát, hai mươi cây cỏ Tinh Lan này liền biến thành bột, gió thổi lập tức bay đi hết, như chưa từng tồn tại vậy.

Thanh Lâm mở mắt ra, trong người lóe lên một vệt sáng đỏ, lẩm bẩm: “Tiên thiên so với hậu thiên, cần nhiều linh khí quá, chỉ với hai mươi cây cỏ Tinh Lan thì chỉ có thể cố định linh cơ của trung kỳ tiên thiên của ta mà thôi…”

Cậu ấy vốn không nghĩ sẽ dùng hai mươi cây cỏ Tinh Lan này để đột phá, tuy linh nguyên của cỏ Tinh Lan đậm đặc hơn thú Nguyệt Linh rất nhiều, nhưng Thanh Lâm của bây giờ, nếu muốn phá được hậu kỳ thì cần ít nhất vài trăm cây cỏ Tinh Lan. 

“Cỏ Tinh Lan, chưa đậm đặc bằng linh nguyên của cảnh giới Cố Nguyên, nếu nuốt cảnh giới Cố Nguyên thì nhiều nhất cần thêm năm người thì có thể giúp ta phá được hậu kỳ tiên thiên!”

Nghĩ đến đây, trong đầu Thanh Lâm không kiềm nổi hiện ra người thanh niên mặt rỗ Lưu Văn Phi ấy, còn cái chàng trai xấu xí ở quầy bàn ấy, và hơn hết là cái tên Lý Trần Tiêu kiêu ngạo không xem mình ra gì kia!

“Sớm muộn sẽ có một ngày, các ngươi sẽ biến thành linh nguyên, trở thành thứ để Thanh Lâm ta nuốt chửng!” 

……

Trăng lên, lôi kiếp của lúc trước tuy vẫn còn trôi nổi ở Thiên Bình tông, nhưng kỳ lạ thay, cấp cao của Thiên Bình tông vẫn chưa vì thế mà huy động cao thủ đi kiểm tra, chỉ là đàm tiếu khi uống trà của bọn đệ tử cấp dưới mà thôi.

“Bùm!” 

Ở Đông Sơn truyền đến một tiếng vang lớn, thú Nguyệt Linh kêu lên thảm thiết trước khi chết, vẫn chưa kịp bay ra thì xác đã khô héo rồi, biến thành tấm da lông rớt xuống đất.

Trên mặt đất lúc này, có đến những mấy mươi tấm da lông như vậy nằm rải rác, ở chính giữa những tấm da lông này, có bóng dáng một người đứng thẳng, toàn thân phát ra ánh sáng đỏ, trong đêm khuya, nhìn rất chói mắt.

Cách lần giao nhiệm vụ trước đã trôi qua hai mươi chín ngày, yêu đan của thú Nguyệt Linh trong túi đựng đồ của Thanh Lâm gần như đã chất đầy, chi chít có đến những mấy trăm viên. 

Sự tu luyện của cậu cũng cố định triệt để ở trung kỳ tiên thiên và đã đạt đến đỉnh điểm, nuốt thêm vài chục con thì có thể phá được hậu kỳ tiên thiên.

Nhưng vì trong khoảng thời gian này số lượng thú Nguyệt Linh bị giết quá nhiều, những con thú Nguyệt Linh ấy dường như đã có sự phòng bị đối với việc này, hơn hết là có một khứu giác siêu nhạy, có thể ngửi thấy trên người Thanh Lâm nồng nặc mùi máu của thú Nguyệt Linh, chỉ cần khi cậu xuất hiện là sẽ chạy ngay lập tức, sẽ không bình thản như lúc trước nữa.

Bây giờ, trong cái bộ tộc này, cậu phải mất tới những sáu tiếng mới tìm thấy. 

“Trời sáng rồi…” Thanh Lâm ngước đầu lên, nhìn tấm da lông khô queo, gượng cười.

“Ngày mai là lần khảo hạch đệ tử ba năm một lần của Thiên Bình tông…”

“Lần này, nhất định phải trở thành đệ tử chính thức!”